Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Sau khi tan tầm, Càn Ảnh ngồi yên ở văn phòng khoảng nửa giờ mới đứng dậy, nhớ đến địa chỉ nhà mình lại thấy buồn cười,  hiện tại cô giống như đi thăm nhà người khác , tắt đèn, đôi tay đút vào túi áo khoác, khi tay chạm phải điện thoại trong túi liền cảm giác được di động rung lên, Càn Ảnh lấy điện thoại ra nhìn chằm chằm vào dãy số xa lạ kia, do dự vài giây cuối cùng vẫn ấn nút nhận.

“Alo, có việc?”

Đối phương trầm mặc một chút mới mở miệng, “Có.”

Rõ ràng thanh âm rất thấp, hơn nữa chỉ có một chữ truyền đến tai Càn Ảnh làm toàn thân cô chấn động.

“Thẩm, Thẩm tổng?” Cô không xác định mở miệng.

“Tới văn phòng tôi.”

Không chờ cô đáp lại đối phương liền treo điện thoại, cô vừa mới làm cái gì, dùng ngữ khí không kiên nhẫn nói hai chữ có việc với Thẩm Thần? Thời gian có thể chảy ngược lại hay không? Cô nghĩ --- tối nay có nên mời người ta bữa cơm chuộc lỗi không?

Càn Ảnh mang theo tâm tình bị đông lạnh đến chết, bị phê bình, bị khai trừ gõ gõ cửa tổng tài chờ đến khi nhận được sự đồng ý mới mở cửa đi vào, “Thẩm tổng.”

Càn Ảnh đi lên phía trước hai bước rồi đứng yên.

“Hình thức tuyên truyền đều đổi thành hình thức manga anime đi, việc đưa hình thức tuyên truyền này lên TV tôi đã để Tề Hạo Thiên đi tiến hành bàn bạc cùng với phòng làm việc, cô phụ trách lựa chọn loại giấy để tuyên truyền, tôi cần một điểm nhấn.” Thẩm Thần không chỉ không ngẩng đầu lên, mà ngón tay gõ bàn phím cũng chưa dừng lại chút nào.

“Kia, vậy việc thử kính lúc trước?” Kỳ thực cô muốn nói là, không phải đã xác định rồi sao? Sao lại đột nhiên thay đổi, hơn nữa Tề Hạo Thiên căn bản không nói qua việc này với cô.

“Không thấy điểm nhấn”

Chỉ bốn chữ liền đem toàn bộ nỗ lực lúc trước vứt bỏ! Trong lòng Càn Ảnh thực bi tráng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ,

“Vâng, Thẩm tổng, tôi sẽ đi liên hệ với Tề Hạo Thiên.”

“Truyện tranh do chính cô vẽ, không cần kêu nó đi liên hệ với phòng làm việc truyện tranh.”

“Tôi?” Càn Ảnh cực kỳ hoài nghi chỉ tay vào mình.

Thẩm Thần rốt cuộc buông bàn phím ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Phải, cô vẽ rất xấu.”

Giờ khắc này có phải cô nên cảm thấy vì chính mình vẽ xấu mà vui vẻ không? Rốt cuộc bị đại tổng tài tự mình điểm danh.

“Thẩm tổng, anh xác định để người vẽ xấu như tôi vẽ truyện tranh?” Càn Ảnh thật cẩn thận hỏi lại một lần.

“Phải, manga anime động đổi thành vẽ, tôi muốn thấy trọng điểm.”

“Vâng, Thẩm tổng.”

Ra khỏi văn phòng tổng tài Càn Ảnh lấy di động ra nhìn, may mắn trước lúc vào cửa cô đã chuyển thành chế độ im lặng, cô nhìn màn hình di động hiển thị ba cuộc gọi nhỡ rồi chọn số mình quen thuộc nhất gọi đi.

“Tiểu Ảnh, không phải là em sẽ không tới đấy chứ?” Thanh âm ngọt ngào của Càn Tình vang lên trong điện thoại.

“Ở trên đường, kẹt xe.” Nói xong cô liền ngắt điện thoại.

“Mẹ, Tiểu Ảnh đang ở trên đường.”

“Nha đầu này, ăn một bữa cơm mà còn cọ tới cọ lui thì có thể làm được tích sự gì.” La Mai bất mãn nói một câu.

“Mẹ, mẹ đừng nói Tiểu Ảnh như vậy, nhất định là công ty em ấy có việc hoặc là trên đường đi bị chậm trễ.”

" Con với nó không phải cùng một cái công ty à, đường đi về còn không phải giống nhau sao.” Càng nói trong lòng La Mai càng tức giận, Càn Tình đã trở về lâu như vậy rồi, nó thì ngược lại, đến bây giờ cũng chưa tới, còn tìm cái cớ gì mà kẹt xe.

“Con cùng em ấy không ở cùng một bộ phận.”

“May mắn hai đứa không ở cùng một bộ phận, bằng không khẳng định con sẽ bị nó liên lụy.”

Khi La Mai chuẩn bị tiếp tục nói về đứa con gái khiến bà không vừa lòng kia thì chuông cửa vang lên.

“Tôi tới đây.” Càn Tình từ trên sô pha nhanh chóng đi đến cạnh cửa, sau đó nghiêng mặt nghiêm túc nhìn La Mai, “Mẹ, đợi chút nữa phải từ từ thương lượng với tiểu Ảnh, vạn nhất em ấy bị sự tức giận của mẹ dọa chạy mất thì làm sao bây giờ.”

“Đã biết.” La Mai không để tâm đáp ứng.

Càn Tình biết mẹ mình rất khó mà không mắng Càn Ảnh, tuy rằng ngày thường cô rất vui lòng không quan tâm, nhưng hiện tại liên quan đến đến đồ vật quan trọng, cho nên cô vẫn là hy vọng hai người có thể vui vẻ mà giải quyết chuyện này, cô mở cửa, “Tiểu Ảnh, tới rồi à, mau vào đi, mẹ, chuẩn bị ăn cơm.”

Càn Ảnh bước vào căn nhà mà cô quen thuộc, lại nhìn cách trang trí hoàn toàn xa lạ.

“Tiểu Ảnh tới ngồi đây.” Càn Tình đem cô kéo đến bàn ăn ngồi xuống.

“Mới mua?”

“Đúng vậy, em không có bàn ăn, ăn cơm thực không có tiện.”

Các người vài người ăn xác thật không có tiện, đâu có giống một người ăn như cô.

La Mai bưng hai đĩa đồ ăn khác nhau đặt lên bàn, “Đi bưng thức ăn.” Bà không có kêu tên, nhưng giọng điệu này vừa nghe là biết đang nói chuyện với ai, Càn Ảnh giống như không nghe được tiếp tục ngồi ở bàn ăn , không nhúc nhích.

Càn Tình liếc nhìn La Mai một cái, ý bảo để cô nói chuyện thật tốt,

“Con tới, con tới.” Cô đến phòng bếp bưng hai đĩa thức ăn khác đặt lên bàn, ba mặn một canh.

Càn Tình cùng La Mai ngồi ở đối diện Càn Ảnh, nếu không có đồ ăn trên bàn thì đặc biệt giống như đang thẩm vấn.

“Tiểu Ảnh mau ăn, đây đều là mẹ làm đó, em nhìn xem trình độ của mẹ có giảm xuống hay không.”

Càn Ảnh kẹp một miếng rau xanh bỏ vào trong miệng, “Ừm.”

Trong lòng không tin hai người này kêu cô trở về chỉ là vì ăn cơm, bất quá nếu họ không mở miệng cô cũng sẽ không hỏi.

“Khụ khụ khụ.” Ăn được hơn phân nửa, Càn Tình thấp giọng ho khan vài tiếng nói,

“Tiểu Ảnh, chị chuẩn bị kết hôn với anh rể em.”

Càn Ảnh sửng sốt một chút, bọn họ muốn kết hôn, khổ sở sao? Cũng không giống như khổ sở, chỉ là cảm thấy đáng thương cho Hách Tử Thông , “Chúc mừng các người.”

“Tiểu Ảnh, chị hy vọng em có thể làm phù dâu của chị.”

“Phù dâu thì hẳn là nên tìm người hoạt bát chứ.”

“Phù dâu thì cần hoạt bát làm gì, mày làm phù dâu, vừa lúc có thể nhìn xem mấy người đàn ông thế nào, nếu tốt thì mày cũng có thể kết hôn.” La Mai giống như ban thánh chỉ nói.

“Tiểu Ảnh, em cũng biết chị không có bạn bè nào, trừ bỏ em chị cũng không tìm được những người khác, em coi như giúp chị một lần, được không?”

Càn Ảnh nhìn cô ta tùy lúc đều có khả năng rơi nước mắt, gật đầu đáp ứng.

“Còn có việc tao muốn nói với mày một chút, chính là chị cùng anh rể mày tính toán kết hôn xong thì ở lại thành thị sinh hoạt, cho nên tao định đem nơi này trang hoàng lại để làm phòng tân hôn cho hai đứa nó.” La Mai quét mắt nhìn chung quanh, tuy hơi nhỏ , nhưng tổng thể thì không có tệ.

“Mẹ, đây là phòng ở mà con mua.” Càn Ảnh nghiêm túc nhắc nhở.

“Không phải mày còn khoản vay mua nhà sao, hiện tại mày không ở nhưng hai đứa nó còn phải ở, mỗi tháng mày nhớ phải trả, coi như cho chị mày ít tiền.”

Càn Ảnh nghe lý lẽ của bọn họ mà tức quá hóa cười, “Mẹ, nhà chúng ta với nhà của anh rể cùng nhau mua một căn nhà ở lại thành thị này là có thể chia đôi gánh nặng rồi, vì cái gì nhất định phải là cái nơi này của con?” Hai mắt cô đỏ bừng nhìn mẹ của mình, cô không hiểu, chị ta đoạt đồ vật của cô còn chưa tính, vì cái gì mà mẹ còn giúp đỡ cô ta đoạt.

La Mai tránh đi tầm mắt cô, “Đều có sẵn thì sao phải đi mua, lại nói về sau mày cũng phải gả chồng, đến nhà người ta ở thì phòng này không phải là bỏ không à.”

Lần này Càn Ảnh thật sự cười, bi thương mà cười, châm chọc mà cười.

“Tiểu Ảnh chúng ta chỉ là muốn tìm em thương lượng xem, anh rể em đã quay về từ chức, bắt đầu tìm công việc mới, chúng ta cũng không muốn lãng phí thời gian tìm phòng ở, cho nên --- đợi sau này chúng ta có tiền rồi sẽ trả lại cho em, chỉ là có thể chia thành giai đoạn hay không?”

“Tôi không đồng ý.” Càn Ảnh trực tiếp đánh gãy lời nói cô ta, đứng lên rời đi.

Càn Tình chuẩn bị đuổi theo thì bị La Mai  kéo lại.

“Mẹ?” Càn Tình khó hiểu nhìn về phía bà.

La Mai vỗ xuống ghế dựa bên người mình, chờ Càn Tình ngồi xuống bà mới mở miệng, “Yên tâm, phòng này chính là của các con,không phải đưa tiền, cho vay cũng phải để nó tiếp tục trả.”

Càn Tình cân nhắc trong đầu một hồi lâu mới phản ứng lại, “Mẹ, ý của mẹ là --- tu hú chiếm tổ?”

“Phải, an tâm ở lại, chờ Tử Thông trở về mẹ thì mẹ phải về rồi, con có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ, tiền trang hoàng mẹ sẽ gửi vào trong thẻ cho con, dựa theo ý nghĩ của mình mà làm.” La Mai nói xong liền đứng lên thu thập chén đũa, giống như chính bà nói chỉ cần một đứa con gái là đủ rồi.

Càn Ảnh ra khỏi cửa tiểu khu, tâm tình vốn không tốt hiện tại lại bị gió lạnh thổi đến càng tăng thêm vài phần thê lương, cô nhét tay vào túi áo khoác đi về phía trạm xe, cô không khóc lóc cũng không muốn uống say, chỉ là ngồi xe trở về phòng thuê tắm rửa đi ngủ, giống như hết thảy đều chưa từng phát sinh.

Tắm rửa xong Càn Tình nằm ở trên giường gửi tin nhắn cho Trình Trình: Trình tiểu thư, hôm nay Càn Ảnh đến văn phòng tổng tài một lần, cánh tay phải có thương tích, tình huống cụ thể không rõ ràng lắm.

Cái gọi là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, chính là nói ba người các cô đi, cuối cùng Thẩm Thần chắc chắn sẽ thuộc về ngư ông là cô.

Trình Trình một bên loạng choạng cầm rượu vang đỏ trong tay một bên đọc tin nhắn: Bị thương, đâu chính là cơ hội tốt cho cô, lợi dụng thật tốt, khiến thương thế từ nhẹ thành nặng.

Càn Tình xem xong tin nhắn cười lạnh một tiếng: Biết.

Gửi xong liền nhanh chóng xóa đi.

Trình Trình nhấp một ngụm rượu vang đỏ, buông cái ly chân dài, xóa bỏ tin nhắn, đi đến phòng tắm tắm rửa, “Càn Ảnh, chúng ta nhìn xem rốt cuộc ai mới là người lợi hại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro