Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

"Anh, sao anh lại tới đây?" Tề Hạo Thiên giống như thấy quái vật nhìn Thẩm Thần đi vào studio.

"Ui, ông chủ lớn Thẩm của chúng ta sao lại nhàn rỗi như vậy?" Đạo diễn nhàn nhã dựa vào ghế, đôi mắt phượng yêu diễm câu người không rõ ý vị nhìn anh tiếp tục nói,

"Tôi nghe nói hôm nay cậu đặc biệt vì một người mà tới, có điều tôi lại càng tin tưởng đám nữ nhân đó tới vì cậu hơn." Nói xong hắn nâng cầm hướng về phía đám nữ nhân đang tụ tập đằng kia nháy mắt.

"Hoắc Lôi Đình, đừng để tôi hoài nghi năng lực chuyện nghiệp của cậu."

Hoắc Lôi Đình lập tức nổi giận, hắn chính là người nhận được hai giấy chứng nhận tiến sĩ chuyên ngành đạo diễn cùng nghệ thuật, có thể hoài nghi bất luận phương diện hay thậm chí là xu hướng giới tính của hắn nhưng không thể hoài nghi tính chuyên nghiệp cùng năng lực đàn ông của hắn, "Nhân tài nghệ thuật không thèm chấp nhặt với thường dân."

"Thẩm tổng, sao anh lại tới đây?" Càn Ảnh đứng ở cửa studio kinh ngạc nhìn Thẩm Thần, cô chỉ là lừa đám nữ nhân hoa si kia, không nghĩ tới anh thật sự tự mình tới thăm ban, cô đánh bậy đánh bạ mà cũng trúng.

Nhìn Càn Ảnh, Thẩm Thần không khỏi nhíu một chút, phản ứng lớn nhất chính là Tề Hạo Thiên, bước đến trước mặt cô

"Sao cô lại tới đây? Không đúng, cô tỉnh rồi? Vết thương trên người của cô ---?"

Tề Hạo Thiên ngày thường giả bộ cao lãnh, luôn xem cô không vừa mắt, đột nhiên quan tâm cô như vậy làm cô có chút buồn cười.

"Cô cười cái gì?" Tề Hạo Thiên lại khôi phục bộ dáng khó chịu với cô.

Càn Ảnh thu hồi tươi cười, "Đây mới là Tề Hạo Thiên trong nhận thức của tôi, tôi tới công tác."

Vòng qua hắn đi đến trước mặt đạo diễn, "Đạo diễn, chào anh, tôi là Càn Ảnh của Bộ Quảng Cáo Thẩm thị."

Hoắc Lôi Đình nhìn chằm chằm cô năm giây sau đó gật gật đầu, ánh mắt hướng về phía Thẩm Thần, không lẽ đại tổng tài tới studio là bởi vì cô? Nghĩ vậy hắn lại nhìn Càn Ảnh thêm vài lần.

Thẩm Thần duỗi tay bắt lấy cánh tay cô, cái nắm tay này của anh không biết chạm vào vết thương nào, đau đến mức Càn Ảnh phải cắn chặt răng mới có thể nhịn xuống, nhưng anh giống không biết cô có vết thương ở tay, tiếp tục tăng lực đạo, anh ta chính là cố ý.

Tối hôm qua cô bị vây lại anh ta ở đấy, sau đó lúc băng bó miệng vết thương cùng với lúc bác sĩ giải thích tình huống anh ta cũng đều ở đó, Càn Ảnh không giãy giụa cũng không nói gì, chỉ là yên lặng cắn răng kiên trì.

Tề Hạo Thiên cũng nhìn ra anh hắn tuyệt đối là cố ý, lấy phương thức này để nhắc nhở Càn Ảnh biết chính mình là người bị thương, bởi vì trải qua quá nhiều cho nên hiểu, hắn ghé vào tai Hoắc Lôi Đình nói vài câu, Hoắc Lôi Đình lập tức bắt đầu chỉ đạo cho diễn viên vào chỗ,

"Chúng ta chuẩn bị quay, hai vị có phải không muốn làm hay không?"

Thẩm Thần ném cánh tay của cô ra, xoay người rời đi.

"Anh chiếu cố một chút, tôi đi xem anh tôi." Tề Hạo Thiên nói xong cũng theo ra ngoài.

"Ai ---" Hoắc Lôi Đình bất lực nhìn hai người rời đi.

"Đạo diễn, tôi không có việc gì, bắt đầu thử ống kính đi." Càn Ảnh đứng ở bên cạnh đạo diễn , "Tôi ở nơi này làm vướng bận sao?"

"Tôi không ngại, có điều cô cùng A Thần ---"

"Tối hôm qua bị thương, không có vấn đề gì, Thẩm tổng khả năng sợ tôi lấy lí do công tác báo tai nạn lao động."

Hoắc Lôi Đình cười cười không nói nữa.

"Anh, Càn Ảnh nghiêm túc đối đãi với công việc, sao anh có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy !"

"Xuống tay tàn nhẫn? Lợi dụng thân phận là nhân viên Thẩm thị, không cần thiết đi làm vẫn cứ đi, cũng không suy xét nguy hiểm ở bên trong, chú có phải nên ngẫm lại xem anh xử trí chú như thế nào?"

"Cái này, em, không phải, anh, em không có nghĩ tới việc đi chèn ép cô ấy, cũng không nghĩ tới khi dễ cô ấy, chỉ là, chỉ là lúc trước vẫn luôn có chút bất mãn trong lòng không nuốt xuống được, em bảo đảm sau này sẽ không như vậy, em sẽ làm một lãnh đạo tốt."

"Anh cũng có thể để cô ấy trở thành lãnh đạo của chú."

"Đừng a, anh, anh không biết cô ấy tàn nhẫn cỡ nào đâu, nếu thật sự thành lãnh đạo còn không phải sẽ chơi chết em sao, ai, anh, đợi em với."

Càn Ảnh nhìn từng người thử kính, cuối cùng khi kết thúc, trong lòng cô cũng chọn được người tốt nhất, chỉ là không biết người được chọn trong lòng đạo diễn có giống với cô hay không.

"Đạo diễn, tôi có thể hỏi cuối cùng anh định chọn hai người nào không?"

"Tôi nói không tính, Thẩm tổng các cô quyết định." Hoắc Lôi Đình một bên thu thập đồ vật một bên nói.

"A?" Không phải bình thường đều là do đạo diễn định đoạt sao?

Hoắc Lôi Đình bất đắc dĩ kéo khóe miệng, hắn cũng rất muốn chính mình tự quyết định, tiếc rằng hiện tại hắn cũng chỉ là nhân viên, " Ở công ty giải trí này tôi cũng chỉ là trợ lý của đại Boss các cô thôi!"

Cô nhất thời có chút choáng váng đầu, không biết là bị chọc tức hay là cánh tay đau.

"Đạo diễn, tôi có thể hỏi lại một vấn đề không"

Hoắc Lôi Đình nâng tay ý bảo cô nói.

"Diễn viên, là yêu cầu chính chúng ta chọn lựa sau đó chính mình đi mời sao?"

"Danh sách diễn viên tôi gửi cho Tề Hạo Thiên kêu hắn đưa cho A Thần xem, sau đó các cô tự mình thêm vào hai người, sáng nay tôi mới biết được."

"Các anh đều liên hệ trước với diễn viên?"

Hoắc Lôi Đình đứng lên nghi hoặc nhìn cô, nếu hắn không đoán sai, phương diện này có mờ ám, nhưng mà ngượng ngùng chính là hắn vừa mới đem chuyện này chọc thủng rồi.

Càn Ảnh không chờ hắn trả lời, vẻ mặt của hắn đã chứng minh hết thảy, trách không được cô gọi điện thoại qua đối phương đều hoài nghi cô.

"Mấy thứ này các cô thu thập một chút." Hoắc Lôi Đình đuổi theo, "Tôi đưa cô đi Thẩm thị."

"Cảm ơn, không cần." Nói xong cô tiếp tục đi về phía trước, đến tiệm thuốc mua một ít thuốc cùng băng gạc, để nhân viên tiệm thuốc giúp đỡ băng bó miệng vết thương đã xuất huyết một lần nữa.

"Tam ca, sao anh lại tới đây?" Tề Hạo Thiên nhìn Hoắc Lôi Đình đi vào văn phòng bọn họ.

"Xem diễn."

"Hả? Xem diễn? Tam ca, anh có ý tứ gì?"

Hoắc Lôi Đình ngồi xuống liền không nói chuyện nữa, hắn thật sự chính là tới xem diễn. Hắn đem danh sách diễn viên gửi cho Tề Hạo Thiên để hắn đưa cho Thẩm Thần, Thẩm Thần không có chàm nhân đến mức đi lừa một tiểu nha đầu, vô cùng có khả năng chính là Tề Hạo Thiên.

Hoắc Lôi Đình đợi nửa ngày cũng không chờ được bất kỳ trò hay nào, "Thật chậm, sớm biết vậy đã mạnh mẽ nhét vào trong xe."

"Tam ca, rốt cuộc anh đang nói cái gì? những người thử kính kia anh tôi đã xem qua chưa? Cuối cùng xác định hai người nào?"

"Ai, bây giờ đi đem cho Thẩm đại tổng tài xem qua đây." Nói xong Hoắc Lôi Đình liền đứng lên đi ra ngoài.

Ở trước cửa thang máy lên văn phòng tổng tài hắn gặp được người vẫn luôn ở dưới chờ hắn, "Sao cô lại ở chỗ này?"

Đối mặt nghi vấn của hắn Càn Ảnh giải thích, " Bộ Quảng Cáo trực thuộc với tầng lầu của tổng tài, cho nên chúng tôi có quyền hạn."

"Cô vẫn luôn ở đây chờ tôi?"

"Phải, đạo diễn lái xe thật đúng là cẩn thận, tôi muốn biết hai vị nào sẽ được chọn."

Trong ánh mắt Hoắc Lôi Đình lộ ra biểu tình nghiền ngẫm, " Cô yêu nghề kính nghiệp như vậy, Thẩm tổng các cô có biết không?"

"Tôi đã đáp ứng Thẩm tổng sẽ nỗ lực công tác, hơn nữa tôi cũng cần nuôi sống chính bản thân mình."

"Kia vào đi thôi." Hoắc Lôi Đình trực tiếp mở cửa tiến vào, Càn Ảnh cũng theo sau.

Thẩm Thần ngẩng đầu nhìn bọn họ trong mắt hiện lên một tia châm biếm, "Thẩm thị khi nào thì để cho đạo diễn lớn lên làm trợ lý vậy?"

Hoắc Lôi Đình quay đầu lại nhìn thoáng qua Càn Ảnh, "Thẩm tổng, cậu cũng đừng quên tôi cũng là người của Thẩm thị, tới, nhìn xem hiệu quả của buổi thử kính hôm nay." Hoắc Lôi Đình lập tức đem máy tính tùy thân mở ra chuyển tới trước mặt anh,

"Tôi cảm thấy cái thứ nhất cùng cái thứ hai không tồi."

"Vậy cái thứ nhất cùng cái thứ hai."

"A?"

"Tôi nói không đủ rõ ràng?"

"Không phải, chỉ là lần này có chút không giống nhau."

"Vậy thì tìm thêm người thử kính."

"Được, liền định cái thứ nhất cùng cái thứ hai đi." Hoắc Lôi Đình khép máy tính lại, xoay người ngồi vào trên sô pha.

Càn Ảnh nghe đối thoại của họ biết được người trong cảm nhận của cô rốt cuộc cũng được chọn, tảng đá trong lòng cũng coi như hạ xuống , xoay người chuẩn bị rời đi.

"Cô mang vết thương đi làm việc như vậy là có mục đích gì?" Giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Thần vang lên đè ép nhiệt độ ấm áp trong phòng.

Càn Ảnh dừng chân nhưng không có xoay người, "Công tác chỉ là vì tiền mà thôi, tôi có thể đi làm cho nên không cần xin nghỉ."

Trong phòng trầm mặc một phút đồng hồ, "Tôi sẽ để Tề Hạo Thiên giúp cô xin giấy bồi thường tai nạn lao động."

"Cảm ơn Thẩm tổng." Nhấc chân rời đi.

Hoắc Lôi Đình chờ cửa văn phòng đóng lại mới mở miệng, "Cậu biết cô nương này bị tên tiểu tử Tề Hạo Thiên kia chơi không?"

Thẩm Thần giương mắt giống như nhìn một tên ngu ngốc "Muốn nói cái gì thì nói thẳng đi."

"Tôi ở chỗ Tề Hạo Thiên đợi nửa ngày cũng chưa nhìn thấy trò hay, kết quả người ta đứng đây chờ tôi, nói là muốn biết kết quả cuối cùng , cậu nói nha đầu này có phải cố ý tiếp cận cậu hay không? Đến chuyện này cũng có thể nhịn."

"Cậu nói trò hay là cô ấy đi tìm Hạo Thiên cãi nhau?"

"Đúng vậy, không phải nên như vậy sao, hắn chơi cô ấy, hơn nữa cô ấy còn bị thương, hoàn toàn có lí do đứng thẳng eo hô to gọi nhỏ với ông chủ."

"Vậy cậu nhầm rồi, người kia mới là cô ấy."

"Như vậy cũng có thể nhẫn?"

"Ừm."

[ giải thích cho bạn nào chưa hiểu đoạn trên nhé:3 Hoắc Lôi Đình gửi danh sách diễn viên cho Tề Hạo Thiên, trước đó THT đã liên hệ với các diễn viên trước nhưng vẫn coi như chưa có gì để CA đi liên hệ, ở đây ý nói THT chơi CA ý:3]

Còn chưa đi đến cửa văn phòng Càn Ảnh đã thấy Càn Tình lộp cộp giày cao đi tới, khi Càn Ảnh chuẩn bị quay đi coi như không phát hiện thì Càn Tình lại mở miệng gọi cô, "Tiểu Ảnh, sao buổi sáng hôm nay em không có đi làm?"

" Chị được bộ nhân sự điều đến đây?"

"Không, chỉ là sáng sớm chị lại đây tìm em nhưng em lại không ở đây, gọi điện thoại cho em cũng không được, chị còn cho rằng thân thể em có chỗ nào không thoải mái."

Điện thoại sao? Từ sáng sớm đến bây giờ cô chỉ nhận được hai cuộc điện thoại, một cuộc là Bách Hợp nói cho cô biết thủ tục xuất viện thủ tục đã làm xong, còn cuộc còn lại là Bạc Thanh Mặc, gọi tới hỏi thăm tình huống thân thể, "Chị tìm tôi có việc?"

"Cũng không phải việc gì lớn, mẹ muốn em về nhà cùng nhau ăn bữa cơm, mấy ngày nữa mẹ phải về quê rồi."

"Đã biết."

"Tiểu Ảnh." Càn Tình không cho cô rời đi, bắt lấy cánh tay cô, sắc mặt căng lên vì đau đớn của Càn Ảnh hoàn mỹ rơi vào mắt Càn Tình,

"Tiểu Ảnh, em sẽ trở về chứ?" Thanh âm nhẹ nhàng nhưng lực đạo trên tay lại ngầm tăng lớn hơn.

Hôm nay cô ra cửa không coi hoàng lịch sao, lực đạo của Càn Tình đối với cô mà nói cũng không lớn, nhưng đáng chết là cô ta lại chộp vào cùng một vị trí với Thẩm Thần khi nãy

"Tôi sẽ trở về, có thể đi rồi chứ?"

"Được, chị sẽ gọi điện thoại nói cho mẹ biết, đêm nay mọi người chờ em về." Càn Tình buông cô ra cao hứng xoay người rời đi, vui vẻ tươi cười trên mặt trong nháy mắt biến thành cười lạnh.

Càn Ảnh đi toilet gỡ băng gạc dính máu xuống xem thử, sau đó đem băng gạc mới mua lúc trước quấn lại một lần nữa, chuẩn bị cho tốt mới trở về văn phòng.

"Cái kia, thực xin lỗi."Thanh âm của Tề Hạo Thiên vang lên sau lưng Càn Ảnh.

"Anh nói chuyện nào?" Càn Ảnh không quay đầu lại hỏi.

"Cô bị thương, tôi cũng coi như là người gián tiếp gây họa ------"

Càn Ảnh xoay người nghiêm túc nhìn hắn, "Tôi chỉ là một viên chức nhỏ, không có dã tâm gì chỉ muốn kiếm tiền thật tốt, tôi cũng không cần anh xin lỗi, tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể cùng nhau công tác thật tốt, được chứ?"

"Ồ, có thể." Tề Hạo Thiên ngơ ngẩn nhìn cô trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro