Chương 2
Bách Hợp nhìn toà nhà lớn trước mặt , vô thanh vô tức nuốt nước miếng một cái, sau đó lại xấu hổ kéo khóe miệng
" Tiểu Ảnh, mình có chút sợ hãi"
"Nửa giờ trước cậu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, hiện tại mới nhìn đến toàn nhà lớn này liền héo?" Càn Ảnh cười nhạo nhìn Bách Hợp dáng vẻ khẩn trương,nội tâm cô đã tính toán kĩ cho nên cũng không thực khẩn trương.
"Cậu mới héo đó, tim mình chỉ là tần suất đập có chút nhanh thôi. Hơn nữa , cách xa cả vạn dặm, ai mà không nói mấy lời hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ? Cậu nói cái kia, Thẩm tổng có thể trực tiếp đem chúng ta đánh cho tàn phế hoặc bán đi hay không?"
"Cậu xem nhiều tiểu thuyết não tàn quá hay sao? Giá trí con người hàng tỉ như Thẩm tổng sẽ vì hai con kiến nhỏ mà lưu lại vết nhơ trên người mình sao?" Càn Ảnh ném cho cô một ánh mắt xem thường, thật muốn xem trong đầu cô toàn suy nghĩ linh tinh cái gì.
"Nói cũng đúng." Bách Hợp cảm thấy khẩn trương liền biến mất phân nửa, cùng lắm thì chính là bị đuổi ra ngoài, dù sao nơi này cũng không ai nhận thức cô.
" Trước có thể trông thấy đã rồi hãy nói sau." Càn Ảnh nhấc chân hướng về sảnh phục vụ đi đến, bài trí đại sảnh ở công ty lớn so với bọn họ đúng là không so sánh không có đau thương. Quầy lễ tân của Thẩm Thị có bảy người, mỗi người đều bận rộn làm chuyện của mình.
" Thật ngại quá, tôi muốn gặp Thẩm tổng một chút, không biết có thời gian không? ." Càn Ảnh tìm cái cớ hướng tới lễ tân xinh đẹp nói
" Xin hỏi cô là?"
"Công ty hữu hạn Giai Kevin hóa nghệ thuật
thuật bộ phận hạng mục Càn Ảnh " Càn Ảnh nâng tay đưa danh thiếp của mình.
Lễ tân đưa tay tiếp nhận danh thiếp, vẫn như cũ duy trì nụ cười chuyên nghiệp
" Xin đợi một lát, tôi gọi điện xác nhận lại một chút."
Càn Ảnh tươi cười gật đầu, lễ tân nhấc điện thoại nhanh chóng kết nối.
"Tần trợ lí, trước sảnh có công ty Giai Kevin hóa kêu bộ phận hạng mục Càn Ảnh tới, muốn hẹn thời gian với Thẩm tổng."
Dù không nghe được đối phương nói gì trong điện thoại nhưng nhìn lễ tân chỉ khẽ gật đầu hai cái rồi buông ống nghe xuống, nhìn chị gái xinh đẹp này từ nụ cười mỉm chuyên nghiệp chuyển thành ý cười xin lỗi, cô đại khái cũng đoán được đối phương nói cái gì.
"Thẩm tổng không có thời gian? "Càn Ảnh giành trước hỏi.
"Đúng vậy, gần nhất một năm Thẩm tổng đều không có thời gian, nếu Càn tiểu thư muốn hẹn trước hi vọng qua Nguyên Đán năm sau hãy quay lại."Lễ tân trước sảnh mỉm cười xin lỗi, kì thực các cô đều hiểu đây là bị trực tiếp cự tuyệt, dù Nguyên Đán năm sau quay lại đây vẫn sẽ là nhận được câu trả lời như cũ.
"Nhưng chúng tôi không đợi được đến Nguyên Đán, chúng tôi chỉ có thời gian một tuần, có thể hay không châm chước một chút?"Bách Hợp thực kịp thời nhắc nhở lễ tân, nhìn ánh mắt nóng bỏng của cô, lễ tân thực không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
"Sang năm sau rồi tính"Càn Ảnh hướng trước sảnh lễ tân gật đầu xin lỗi, kéo Bách Hợp liền đi ra ngoài,
"Chúng ta tới đây tùy tiện hẹn gặp người ta tất nhiên người ta sẽ không muốn gặp rồi, xen ra chúng ta vẫn là nghĩ cách khác thôi."
Vừa dứt lời cô liền buông tay Bách Hợp, bước ra ngoài, Bách Hợp còn đang lí giải lời này có ý tứ gì liền nghe được một tiếng thắng xe gấp.
Bách Hợp sợ tới mức run run, nhìn thấy rõ người chân liền mềm nhũn, "Tiểu Ảnh."
Tiếng kêu của Bách Hợp lớn đến mức kinh động đến người qua đường, ngay cả người đang nằm trên mặt đất Càn Ảnh cũng bị dọa cho giật mình. Chờ Bách Hợp chạy tới, Càn Ảnh đã ngồi dậy, đôi mắt bắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe kia.
"Cậu không sao chứ, có cần mình gọi xe cứu thương không?" Bách Hợp nhìn cô từ trên xuống dưới, không phát hiện chỗ nào chảy máu mới nhẹ nhàng thở ra.
Càn Ảnh vừa định trả lời không có việc gì thì cửa xe mở ra, bước xuống xe là một người đàn ông trung niên, nhìn vào quần áo ông ta mặc, cô có thể đoán được đây là tài xế. Ông ta sốt ruột đi đến cạnh Càn Ảnh.
" Thực xin lỗi đã đụng phải cô, tôi gọi xe cứu thương cho cô nhé?"
"Ông sẽ trả tiền thuốc men cho tôi sao?"
Người đàn ông trung niên bị Càn Ảnh hỏi làm cho sững sờ tại chỗ, trong tay cầm di động cũng quên mất phải gọi cho 120. Cô nhìn ông ta đang lí giải ý tứ của mình, ở trong lòng đếm đến mười, đối phương rốt cuộc lại lần nữa mở miệng.
"Không phải, ông chủ chúng tôi sẽ trả tiền cho cô."
"Kia, một khi đã vậy, sao không nói ông chủ các người tới cùng tôi nói chuyện bồi thường? Trừ bỏ tiền thuốc men còn một loạt phí bồi thường tinh thần a?"
Càn Ảnh hướng đến ông ta chớp chớp mắt, sau đó lộ ra biểu tình đau muốn chết, nghe được cô nói như vậy, Bách Hợp liền biết cô đang diễn kịch.
Xem bộ dáng này, mặc cho ai cũng đều biết cô ham tiền, huống chi là người tài xế trung niên này " Tiểu cô nương , cô còn trẻ, không học cái gì cho giỏi lại học người ta ăn vạ, nếu cô không đột nhiên lao tới, tôi sẽ làm sao mà đâm phải cô?Đi bệnh viện kiểm tra một chút liền không có việc gì, cô gái tôi khuyên cô nên giữ lấy lương tâm."
Càn Ảnh âm thầm nắm lấy tay Bách Hợp kéo xuống chỗ mình ngồi, Bách Hợp hét to một tiếng, trực tiếp ngã vào ngực Càn Ảnh, mờ mịt nhìn cô, lại nhìn tài xế bên cạnh chốc lát liền hiểu ra.
" Chú à, tôi nói con cái nhà chú cũng hẳn rất lớn rồi đi, chú thân là người làm cha liền đối xử với con gái nhà người ta như vậy? A, con của chú là con, con của nhà người ta liền không phải sao? Có phải hay không, chú là người đâm phải, cư nhiên nói năng hùng hồn thuyết giáo chúng tôi , chú có biết hay không thời gian chính là tiền tài? Chú hiện tại là đang lãng phí sinh mệnh của bạn tôi, chú đâm phải người còn lý lẽ như vậy, về sau ai còn dám đi trên đường? "
Bách Hợp nói xong, hai hàng nước mắt rất phối hợp chảy xuống, quần chúng vây xem ngày càng náo nhiệt, nhưng cũng không thiếu người lên tiếng bất bình .
" Vừa thấy hai cô gái này cũng không phải đèn cạn dầu đâu, nói khóc liền khóc, diễn kịch cũng thật giống."
" Người ta chính là muốn tiền "
Tài xế trung niên rất muốn lên tiếng thanh minh cho mình, nhưng nghe đến tiếng nghị luận xung quanh, sợ sự việc càng nháo càng lớn, ông quay đầu nhìn cửa kính xe, kì thực muốn nhìn biểu tình của ông chủ nhà mình, nhưng kính xe hoàn toàn là kính chống nhìn trộm, bóng người cũng không thấy chứ đừng nói đến biểu tình. Chỉ có thể hi vọng vừa rồi ông chủ có thể chú ý đến động tĩnh ngoài này, nhưng hiển nhiên người bên trong vẫn luôn bận rộn xử lí công việc. Ông thở dài đi đến gõ cửa kính ghế phụ rồi đứng yên chờ, Càn Ảnh cùng Bách Hợp đều duỗi dài cổ nhìn, cho rằng đối phương sẽ truyền đạt qua của kính, không ngờ lại trực tiếp đẩy cửa bước xuống.
"Làm sao vậy?"
Đối phương nói những lời này rõ ràng là nói với chú tài xế kia, tài xế liền đem sự tình nói đơn giản qua một lần.
Tây trang thẳng thớm, giày da sáng bóng, cao 1m85, trên mặt đeo kính đen, chỉ liếc mắt một cái liền thấy hào hoa phong nhã, thực sạch sẽ. Lại tiếp tục nhìn lên, ừm ,rất tuấn tú, ngũ quan hài hòa, phong cách có nét giống với mấy chàng trai trẻ Hàn Quốc.
"Chảy nước miếng " Bách Hợp một bộ dáng hoa si, nếu hiện tại không phải người bệnh, nhất định sẽ rớt cằm xuống đất.
"Cậu không cảm thấy rất tuấn tú sao, hoàn toàn chính là vương tử trong truyện tranh, đây chính là mẫu người yêu lí tưởng đó." Bách Bách Hợp nhìn chằm chằm vào anh ta, hai mắt đều là hình trái tim.
"Bên ngoài càng hoàn mĩ, nội tâm càng bất kham."
Nhìn thấy hai người đi tới,Càn Ảnh kịp thời ngậm miệng, cũng thu hồi bộ dáng ghét bỏ , biểu hiện một bộ dáng đáng thương suy yếu.
" Đi đồn cảnh sát trình bày đi." Đối phương ném xuống một câu liền lạnh lùng xoay người bước đi, bởi vì quá trực tiếp nhanh chóng, Càn Ảnh cũng chưa thấy rõ khi anh ta nói những lời này.
"Giải quyết riêng, tôi muốn giải quyết riêng."Càn Ảnh vội đuổi theo bóng dáng anh ta, đi cảnh sát trình bày ,vậy thì mấy việc cô làm liền hoàn toàn vô nghĩa rồi.
Đối phương dừng bước chân, xoay người nhìn Càn Ảnh, đối với loại người này, trong mắt tràn đầy khinh bỉ " Tiểu thư, giải quyết riêng có phải cũng cần thái độ hay không?"
Càn Ảnh chỉnh trang lại quần áo, khôi phục bộ dáng lạnh nhạt bình thường.
" Tôi không phải đòi tiền, tôi chỉ cần các người đáp ứng tôi một điều kiện là được, cũng không xem như điều kiện, chính là tôi muốn hẹn thời gian với Thẩm tổng. "
Đối phương nhướng mày, cảm thấy thực hứng thú, ý bảo cô tiếp tục nói.
"Năm phút đồng hồ, hoặc hai phút cũng được. "
"Thời gian biến hóa của Càn tiểu thư thật đúng là mau, trực tiếp giảm bớt ba phút."
" Càn tiểu thư? Tiểu Ảnh, cậu quen anh ta sao? " Bách Hợp phát hiện cô hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của họ, cùng chú tài xế giằng co thì rõ ràng là cường thế một phương, như thế nào vừa thấy soái ca lại suy yếu? Còn có, Càn Ảnh nhận biết soái ca này khi nào, sao cô không biết? Soái ca cũng Thẩm Thị lại có quan hệ gì? Bách Hợp cảm thấy trong đầu mình bây giờ tất cả đều là vấn đề.
Càn Ảnh đối với câu Càn tiểu thư của anh ta cũng thực giật mình, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài " Không quen biết ."
Càn Ảnh trả lời xong vấn đề của Bách Hợp liền hướng đến anh ta " Ít nhất chính là giảm ba phút, nhiều nhất cũng đồng dạng giảm ba phút, như thế nào?"
"Dù sao cũng phải cho tôi một lí do chứ?"
"Lý do? Biết tên của tôi thì cũng hẳn là đã biết lí do đi?"
Đối phương khóe miệng khẽ nhếch lên" 30 giây, ngày mai 5giờ, đại sảnh Thẩm Thị " Nói xong ,đối phương lại lần nữa xoay người trở lại xe, Càn Ảnh cũng rất phối hợp, lôi kéo Bách Hợp từ dưới đất lên, tránh đường nhìn theo bọn họ lên xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro