Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Thùng thùng, thùng thùng ---

"Ai vậy? Làm sao thế?" Cảnh sát lo lắng chạy ra mở cửa, nhìn thần sắc sốt ruột của Bách Hợp hỏi.

"Tôi tìm Bạc Thanh Mặc."

"Cô biết anh ta ở phòng nào không?"

"Điều tra án, tôi chỉ biết anh ấy là đội trưởng."

"Phòng điều tra án đều ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, tôi gọi điện thoại hỏi một chút xem anh ta có ở đây hay không."

Bảo vệ từ cửa sổ duỗi tay nhấc điện thoại gọi đến phòng điều tra án, cho đến khi bên trong xuất hiện giọng nhắc nhở máy móc của nữ, hắn mới buông điện thoại đưa cho Bách Hợp,

"Thật sự đều đã đi ra ngoài, cô có việc gì gấp sao? Các phòng khác hẳn là có số di động của anh ta, tôi mang cô đi vào hỏi một chút."

"Không được, tôi không có việc gì, tôi tự mình gọi điện thoại cho anh ấy."

"A, được, cô phải nhớ rõ có chuyện gì thì kịp thời thông báo cho chúng tôi."

"Được."

Bách Hợp vừa quay trở về vừa lấy di động xem động tĩnh trong fan club, cô thật sự không muốn Càn Ảnh bởi vì cô mà gặp bất trắc gì, Bách Hợp hoàn toàn không dám nghĩ, nhất định sẽ không có việc gì, sẽ không có việc gì, Càn Ảnh là vì công việc, công ty hẳn là sẽ có người cùng cô duy trì liên lạc, một khi phát hiện liên lạc không được nhất định sẽ đi tìm.

Bách Hợp trực tiếp đánh xe đến thẳng bãi đỗ xe ngầm của Thẩm Thị, ở chỗ để xe chuyên dụng thấy được một chiếc xe trên đầu có tiểu thiên sứ, cô tiến lên đối với cái xe hung hăng đá một trận, đá đến mức chân đều đau xe cũng chưa có nửa điểm dấu vết, từ trong túi lấy ra một cái bình giữ nhiệt đập lên xe, rốt cuộc cũng có hiện tượng tróc sơn.

Khi Bách Hợp nhấc chân đá thì trên tầng cao của tập đoạn cũng thu được video tiến hành nhắc nhở,

"Tiểu thư, xem tình huống tổn thất trước mắt của chiếc xe này thì phí bồi thường là một trăm vạn."

Bách Hợp vứt bỏ bình giữ nhiệt của mình,nhào qua ôm lấy chân hắn, không phải cô không nghĩ tới việc nghiêm túc đứng mà là vừa rồi dùng sức quá độ làm chân cô có chút mềm,

"Cầu xin anh, cứu, cứu tiểu Ảnh ."

Đối phương giơ chân đá văng Bách Hợp như keo dán treo trên đùi mình, khiến cô ngã ngồi xuống đất,

"Càn Ảnh, nhân viên Bộ Quảng Cáo Thẩm Thị, cô ấy đi ra ngoài liên hệ diễn viên, hiện tại bị nhốt ở đó, Thẩm thị các anh cũng không thể thấy chết mà không cứu ."

"Cô đứng lên trước đi, có chuyện gì từ từ nói"

Bách Hợp ngẩng đầu, gương mặt nhỏ tràn đầy nước mắt  "Anh mau gọi điện thoại cho Thẩm tổng, anh hỏi anh ta sẽ biết."

Thẩm trợ lý bất đắc dĩ đành phải gọi điện thoại cho Thẩm Thần , "Thẩm tổng, ở dưới gara có nữ nhân nói chúng ta đi cứu Càn Ảnh của Bộ Quảng Cáo."

"Chờ." Lưu lại hai chữ, điện thoại đã bị cắt đứt.

Thẩm Thần một bên đi nhanh ra ngoài một bên gọi điện thoại cho  Tề Hạo Thiên.

"Anh."

"Chú ở đâu?"

"Công ty nha, em đang làm việc rất chăm chỉ."

"Xuống gara."

"A?" Tề Hạo Thiên còn chưa có kịp hỏi nguyên nhân, điện thoại liền truyền đến tiếng tút tút, hắn cũng không dám trì hoãn, lấy áo khoác vội xuống gara.

Thẩm Thần cùng Tề Hạo Thiên một trước một sau tới gara, Bách Hợp nhìn thấy Thẩm Thần lập tức đứng dậy, bởi vì chân không có lực nên trực tiếp ngã trước mặt Thẩm Thần,

"Thẩm tổng, cầu xin anh cứu tiểu Ảnh."

"Lên xe." Thẩm Thần ngồi vào ghế sau, Tề Hạo Thiên hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì, cũng ngồi vào theo, hắn còn nhớ rõ anh hắn không thích ngồi gần nữ sinh xa lạ , Thẩm trợ lý đỡ Bách Hợp ngồi vào chỗ phó lái, chính mình vòng sang ngồi vào ghế  điều khiển.

"Địa chỉ." Thẩm trợ lý vừa khởi động xe vừa hỏi.

Bách Hợp lúc này mới phản ứng lại bọn họ đây là đi cứu tiểu Ảnh, cô nhanh chóng báo  tên quán bar .

"Anh, chúng ta đây là muốn ---" Tề Hạo Thiên cũng không cảm thấy anh hắn sẽ tốt bụng dẫn hắn đi quán bar uống rượu.

"Người ở trong phòng chú xảy ra chuyện mà chú không biết?"

Tề Hạo Thiên đối với ánh mắt sát khí của anh mình lập tức rụt rụt cổ, "Càn Ảnh? Cô ta đi tìm diễn viên, xảy ra chuyện gì?"

"Không rõ ràng lắm." Nói xong Thẩm Thần nhìn thoáng qua Bách Hợp ở ghế phó lái, anh nhớ rõ đó là bằng hữu ở bên người Càn Ảnh, khi bị chị gái khi dễ còn đứng ra giúp cô ấy, không có người nhà quan tâm nhưng lại có một bằng hữu như vậy, cũng là khó có được.

"Ở đằng kia, mau dừng xe."

Theo lời Bách Hợp nói xe phanh gấp một cái, Bách Hợp cũng vội xông ra ngoài,

"Tiểu Ảnh ." Nhìn Càn Ảnh bị thương cô vừa  đau lòng vừa tự trách.

Người trên xe cũng theo sau đi xuống, Tề Hạo Thiên cùng Thẩm trợ lý đều cho rằng Thẩm Thần sẽ không xuống xe, nhưng không nghĩ tới anh lại xuống.

Ba người đồng thời chú ý tới Càn Ảnh bị năm người đàn ông vây quanh ở giữa, trên tay Càn Ảnh còn cầm dao dính máu.

Càn Ảnh cũng thấy được bọn họ, trong lòng nháy mắt yên tâm, nhưng sự yên tâm này cũng chỉ là một cái chớp mắt rồi biến mất, cô sợ hãi chính mình nhìn lầm, huống hồ hiện tại cả người cô đều choáng váng.

"Tiểu Ảnh." Bách Hợp hét lên một tiếng ngăn Càn Ảnh đang chậm rãi mất dần ý thức, Bách Hợp đang chạy về phía trước thì bị Tề Hạo Thiên theo sau đuổi kịp giữ chặt lại.

"Đừng thêm phiền, chúng ta xử lý." Nói xong hắn nhìn về phía vây quanh năm người đàn ông vây quanh Càn Ảnh

"Là đàn ông thì thả cô ấy ra đi."

Nam nhân cách bọn họ gần nhất giương mắt nhìn về phía họ,

"Mày là ai?"

"Là đại gia mày." Tề Hạo Thiên nâng lên chính là một chân, Thẩm trợ lý cũng gia nhập, trải qua huấn luyện, hai người đối mặt với năm tên côn đồ cũng chỉ là chuyện một giây.

"Tiểu Ảnh." Bách Hợp chạy đến bên người Càn Ảnh đỡ lấy thân thể đang lung lay sắp đổ của cô ấy, "Mình đưa cậu đi bệnh viện."

Càn Ảnh nhìn chằm chằm mặt cô ấy hồi mới xác nhận được cô ấy thật sự là Bách Hợp, lúc này mới buông lỏng phòng bị mượn lực của cô ấy đứng vững,

"Mình không có việc gì, đừng khóc."

"Càn Ảnh! Dừng xe, các cậu đi về trước xử lý tôi có việc." Không chờ đáp lại Bạc Thanh Mặc trực tiếp kéo cửa xe đi ra ngoài,

"Càn Ảnh, cô làm sao vậy?" Bạc Thanh Mặc có một tia hoảng loạn, trong tay cô ấy cầm con dao dính đầy máu, trên người cũng có vết máu.

Càn Ảnh đối với Bạc Thanh Mặc kéo ra một nụ cười vô lực, "Tôi không có việc gì."

"Xem ra vết thương không nặng, còn có tâm tình nói chuyện phiếm, lên xe, đi bệnh viện." Thẩm Thần nói xong nhìn thoáng qua Thẩm trợ lý, Thẩm trợ lý lập tức hiểu ý chen  vào giữa Bạc Thanh Mặc cùng Càn Ảnh đỡ cô ấy, Tề Hạo Thiên cũng thay thế Bách Hợp đỡ lấy bên kia của cô.

Bị ngăn cách, từ trong lòng Bạc Thanh Mặc nảy sinh một loại cảm xúc bất mãn khi bị đoạt mất.

"Tiểu Ảnh tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?" Bạc Thanh Mặc nhìn về phía Càn Ảnh hỏi.

"Anh có xe?" Thẩm Thần trực tiếp thay cô  trả lời, ý thức Càn Ảnh  dần dần chìm vào hôn mê, nhanh chóng ngồi vào ghế sau, Thẩm Thần cũng theo sau ngồi vào ngồi vào, Tề Hạo Thiên ngồi ở ghế phó lái, Thẩm trợ lý phóng xe hướng tới bệnh viện gần nhất.

Cảm giác mất mát, vô lực.  Bạc Thanh Mặc cảm thấy cảm xúc bản thân trong nháy mắt  bùng nổ, giống như dây đằng dưa dây gắt gao vây hắn.

"Anh cảnh sát, anh cũng muốn đi xem tiểu Ảnh sao?" Thanh âm của Bách Hợp đem hắn từ trong dây đằng kéo ra , Bạc Thanh Mặc không hề do dự gọi taxi rồi kéo Bách Hợp ngồi vào.

"Tình huống cụ thể là như thế nào?"

Bách Hợp ở trên xe đại khái nói những gì cô biết, đương nhiên cắt đi chuyện cô đến cục cảnh sát tìm anh ta, trong mắt Bạc Thanh Mặc hiện lên một tia sát khí.

Hai người vội vàng chạy lại chỗ Thẩm Thần đến trước.

"Tiểu Ảnh thế nào?"

"Vấn đề không lớn, bác sĩ đang băng bó." Trả lời cô là Thẩm trợ lý.

Qua một hồi lâu cửa phòng cấp cứu mới mở ra, một vị bác sĩ từ bên trong bước ra,
"Ai là người nhà bệnh nhân."

"Là tôi ." Bách Hợp giơ cao tay lên.

"Trên người bệnh nhân vết thương lớn lớn bé bé đại khái có khoảng 50 cái, cũng may các người đưa tới kịp thời, hiện tại người bệnh cần nghỉ ngơi, cô đi làm chút thủ tục nằm viện."

"Không cần, trực tiếp chuyển bệnh viện khác."

"Cậu cũng là người nhà?" Bác sĩ bất mãn nhìn Thẩm Thần hỏi.

Bạc Thanh Mặc hai bước gộp làm một bước tới trước mặt Thẩm Thần,

"Tôi mặc kệ anh có quan hệ gì với tiểu Ảnh, hiện tại cô ấy cần nghỉ ngơi, tôi không cho phép anh đem cô ấy đổi tới đổi lui như vậy."

Thẩm Thần đối diện với tầm mắt hắn, "Xem ra anh cũng thực quan tâm cô ấy, nếu quan tâm thì càng không nên ngăn cản tôi làm như vậy, hai cái bệnh viện so sánh anh cũng biết nên lựa chọn cái nào, huống hồ tôi tin tưởng bệnh viện tốt vẫn có năng lực hộ tống người bệnh an toàn." Một câu cuối cùng anh nhìn bác sĩ nói.

Bác sĩ vừa định cùng anh tranh luận, nhưng đối diện với tầm mắt lạnh như băng kia, câu tranh luận chưa kịp thốt ra biến thành một cái gật đầu đơn giản.

Thẩm Thần thu hồi tầm mắt lên trên người Bạc Thanh Mặc, "Nếu anh lo lắng vấn đề tiền bạc, yên tâm, tôi trả được."

Cuối cùng trước sự giám thị của Thẩm Thần  nhân viên y tế thật cẩn thận hộ tống Càn Ảnh chuyển viện, khi tới bệnh viện, bác sĩ cùng y tá toàn thể đứng ở ngoài cửa chờ.

"Thẩm tổng, đều an bài tốt."

Thẩm Thần gật đầu, dẫn đầu đi vào, Bạc Thanh Mặc rốt cuộc biết vì cái gì mà anh ta có loại khí thế cường đại cùng với tầm mắt lạnh băng như vậy, tuổi còn trẻ đã đã đứng ở trên vị trí vương giả, đều là dựa theo tiêu chuẩn người nối nghiệp đế quốc thương nghiệp mà bồi dưỡng thành, Bạc Thanh Mặc thu hồi suy nghĩ đi theo giường bệnh của Càn Ảnh bước vào.

Càn Ảnh bị đẩy đi làm một loạt kiểm tra, cuối cùng bị đẩy đến phòng bệnh cao cấp.

"Thẩm tổng, đây là báo cáo xét nghiệm." Bác sĩ chủ trị nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh nhỏ giọng nói.

Một đám người đứng ở trong phòng bệnh đồng loạt ra ngoài, "Thẩm tổng, các báo cáo xét nghiệm của Càn tiểu thư cho thấy không có trở ngại gì, chỉ là trong thân thể có thành phần cồn tương đối nhiều, ngủ một giấc là không có việc gì."

"Đêm nay để tôi ở lại đi, dù sao tôi cũng quen thức đêm." Bạc Thanh Mặc mở miệng nói trước bọn họ.

"Chú ở lại." Thẩm Thần nhìn Tề Hạo Thiên nói.

Đêm nay Tề Hạo Thiên vẫn luôn ở trạng thái mơ hồ , nhưng nghe đến anh hắn an bài thế này hắn vẫn khiếp sợ không nhỏ,

"Em?"

"Tôi ở lại." Bách Hợp nhìn qua bọn họ, "Các người đều là nam không tiện."

Nói xong cô trực tiếp vào phòng bệnh đóng cửa, Thẩm Thần nâng bước rời đi, Thẩm trợ lý cùng Tề Hạo Thiên chạy nhanh đuổi theo, Bạc Thanh Mặc đợi trong chốc lát mới rời khỏi.

Ngày hôm sau Càn Ảnh tỉnh lại việc đầu tiên liền hỏi về chuyện tối hôm qua, Bách Hợp nói đơn giản tình huống lúc đó một chút , ở giữa cũng tỉnh lược việc Thẩm Thần cùng Bạc Thanh Mặc khác nhau.

"Cậu muốn xuất viện?" Bách Hợp lập tức bổ nhào vào mép giường Càn Ảnh kinh hô ra tiếng.

"Ừm, mình lại không có việc gì, chỉ là uống nhiều rượu mà thôi, không có vấn đề gì, mình còn có công việc, cậu giúp mình làm thủ tục xuất viện, sau đó trở về nghỉ ngơi cho tốt, tối hôm qua cậu nhất định là không ngủ." Càn Ảnh nhanh chóng tự mình thay quần áo ra cửa.

"Ai, cậu như vậy còn làm việc cái gì, a! Ấy, cậu cứ như vậy đi sao."

"Mình chuyển tiền cho cậu, giúp mình làm một chuyện"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro