Chương 16.
Thứ hai có hội nghị, sáng sớm Càn Ảnh tới công ty rồi vào văn phòng mình lấy máy tính liền chạy đến phòng họp. Làm cô ngoài ý muốn chính là hôm nay cô không phải người đến đầu tiên , đẩy cửa ra cô sững sờ đứng ở cửa.
“Như thế nào? Thấy ông chủ ở trong phòng họp rất giật mình?” Tầm mắt Thẩm Thần đảo qua gương mặt cô.
Càn Ảnh xấu hổ cười,
“Không có, chỉ là không nghĩ tới Thẩm tổng sẽ đến sớm như vậy.”
Nói xong cô đóng cửa phòng họp lại đi đến góc trong cùng ngồi xuống, cùng anh đơn độc ở trong một không gian. Càn Ảnh cảm thấy thật áp bách, ngay cả lấy di động ra xem thời gian đều cảm thấy là sai, trái lại Thẩm Thần, lại giống như đã quen việc tự mình ở trong không gian kín, hoàn toàn coi cô như không khí.
Càn Ảnh cũng bắt đầu duy trì tâm thái bình tĩnh, khi chậm rãi coi anh thành không khí thì anh mở miệng,
“Chuẩn bị thế nào rồi?”
“Đều, đều chuẩn bị tốt, cũng không biết có thể thông qua hay không.”
“Cô đều không có tự tin vào mình như vậy sao?”
“Cũng không phải, chủ yếu là ở cái cương vị này của tôi hoàn toàn là một người mới, cho nên rất nhiều thứ không hiểu.”
“Không hiểu thì đi học, có một số chuyện không thể dùng cương vị mới hay cũ để định đoạt.”
Câu trước thì Càn Ảnh nghe hiểu, nhưng câu sau, chẳng lẽ cô nói mình cùng người mới không có quan hệ? Người mới cùng người có kinh nghiệm thâm niên, 99% lãnh đạo vừa ý người thâm niên, chẳng lẽ Thẩm tổng là 1% kia, thích người mới? Tuy có nghi vấn nhưng không dám hỏi,
“Vâng, Thẩm tổng.”
Càn Ảnh vừa dứt lời thì Tề Hạo Thiên mang theo một đám lãnh đạo cùng nhân viên đi vào phòng họp
“Thẩm tổng.”
“Bắt đầu đi.”
Cuối cùng khi mọi người đều ở vị trí của mình ngồi xuống, thanh âm của Thẩm Thần truyền vào tai mỗi người, trừ bỏ Càn Ảnh ở ngoài cũng không có ai cảm thấy kinh ngạc. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô, thấy nhiều nhìn mình như vậy, Càn Ảnh nhanh chóng đứng lên,
“Tôi ---”
“Thiết kế sư Càn, sẽ không phải là cô không chuẩn bị chứ?” Thanh âm có chút khoe khoang của Tề Hạo Thiên vang lên trong phòng hội nghị.
Càn Ảnh trực tiếp xem nhẹ lời anh ta, cầm máy tính đi đến bục
“Tôi vì triển lãm lần này mà đặc biệt làm một cái video ngắn.” Cô đem máy tính kết nối với TV, thao tác tay nhanh gọn mở video.
Ngay từ đầu còn có chút thanh âm nghị luận, sau khi phát video, tiếng nghị luận dần dần giảm bớt, cuối cùng biến thành hoàn toàn an tĩnh, nhân vật bên trong có hơi mờ một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chỉnh thể biểu đạt, video kết thúc, toàn bộ phòng họp an tĩnh suốt hai phút.
“Đây hoàn toàn chính là cảm giác xem phim truyền hình” Không biết là ai lên tiếng đánh vỡ sự an tĩnh này.
“Đúng vậy, chính là rất muốn biết kế tiếp sẽ như thế nào.”
Mọi người đều bắt đầu phụ họa, cơ bản đều là lời khen, nội tâm lo lắng của Càn Ảnh cũng giảm bớt một chút
“Trọng điểm là cái gì?” Giọng nói lạnh băng của Thẩm Thần nháy mắt làm không khí trong phòng họp xuống đến âm độ.
Càn Ảnh nhanh chóng nhấm nuốt hai chữ trọng điểm, “Phòng ở.”
“Có nhìn ra sao?” Thẩm Thần dùng cằm chỉ chỉ màn hình lớn.
“Thực xin lỗi.” Càn Ảnh cúi thấp đầu nhận sai, thời điểm lúc ấy chụp bởi vì thật sự khẩn trương, cô hoàn toàn đã quên mất việc làm bật lên trọng điểm của đoạn phim nhựa này.
“Tôi trở về sẽ sửa lại.”
“Càn Ảnh, mày làm sao có thể đối xử như thế với chị mày!” Một phụ nữ trung niên nổi giận đùng đùng vọt vào vung tay tát lên mặt Càn Ảnh, in hằn dấu năm ngón tay,
“Nó là chị của mày, sao mày có thể thấy chết mà không cứu!”
Đối với tình huống bất thình lình này, tất cả mọi người ngây ngẩn, Thẩm Thần ngồi ở đối diện Càn Ảnh sắc mặt âm trầm cau mày, Tề Hạo Thiên vội vàng gọi điện thoại cho bảo an.
Càn Ảnh chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm này cô vô cùng quen thuộc, thấy rõ người trước mặt là ai, tâm cô giống như bị đâm một nhát, đau đến chết lặng,
“Mẹ.”
Một chữ không có quá nhiều tình cảm, chỉ có bình bình đạm đạm giống như đang gọi người nào đó không quá quen thuộc.
“Mày còn biết tao là mẹ mày à, mày nhìn chuyện tốt mày làm đi, a, chị mày cùng anh rể mày ngàn dặm xa xôi tới xem mày,mày thế nhưng còn muốn đuổi hai đứa ra ngoài, chị mày muốn mày giới thiệu một công việc, mày cả một chút cũng vội vàng không muốn giúp, ngày thường tao dạy mày như vậy sao, hả!” Nói xong lại vung tay tát thêm một cái ở vị trí lúc trước.
“Hiệu suất của bảo an quá kém, ngày mai cả đám đều cút đi, gọi cảnh sát”
Thẩm Thần từ ghế trên đứng lên đi đến bên người Càn Ảnh, một đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm La Mai mẹ Càn Ảnh, “Xin lỗi.”
Khí tràng của Thẩm Thần làm La Mai có chút sợ hãi, nhưng vì có thể nắm bắt cơ hội cho con gái mình, bà ta vẫn là hếch cằm chống eo.
“Tôi giáo huấn con gái tôi thì có quan hệ gì với anh.”
La Mai vừa mới nói xong, một đám bảo an đem bà ta vây lại,
“Thẩm tổng.”
“Yêu cầu lâu như vậy?”
Bảo an đứng phía trước nghe anh hỏi như vậy lập tức ý thức được bọn họ tiêu rồi,
“Xin lỗi Thẩm tổng, chúng tôi đã tới năm phút đồng hồ, nhưng bị ngăn ở cửa, không cho tiến vào.”
Cửa phòng họp lại lần nữa bị mở ra, Trình Trình dẫn đầu tiến vào, theo sau là hai gã bảo an.
“Thực xin lỗi Thẩm tổng.” Bảo an nói xong liền đem La Mai kéo ra ngoài.
“Đợi đã.” Trình Trình đi tới đối diện Thẩm Thần,
“Anh xác định muốn cho mọi người xem diễn ở đây?”
Thẩm Thần nhìn lướt qua đám cao tầng, tuy rằng mọi người đều rất muốn lưu lại xem kịch hay, nhưng ánh mắt kia không thể nghi ngờ chính là cảnh cáo, trong vòng mười giây đồng hồ phòng họp chỉ còn dư lại Thẩm Thần, Càn Ảnh, Trình Trình, La Mai cùng với người có da mặt siêu dày Tề Hạo Thiên.
“Thẩm tổng, chẳng lẽ Thẩm thị các anh tìm nhân viên đều không xem phẩm hạnh sao?Cái loại không màng tình thân tình người này các anh cũng muốn?” Trình Trình đánh vỡ trầm mặc.
“Thẩm tổng, đứa con gái này của tôi rất ích kỷ, không giống con gái lớn của tôi, con gái lớn tôi nghiêm túc khắc khổ, đối với công việc vô cùng cẩn trọng.” La Mai ở một bên phụ họa nói.
“Thẩm tổng, tôi còn có việc đi trước.” Thanh âm Càn Ảnh có chút khàn khàn, cong eo với Thẩm Thần rồi chuẩn bị rời đi.
“Ông chủ còn chưa đi, mày liền đi rồi, tao dạy mày lễ phép như vậy sao?” La Mai giơ tay muốn tát thêm một cái, Càn Ảnh đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón, nhưng bàn tay này lại chậm chạp không rơi xuống.
“Thẩm tổng, tôi giáo huấn con gái tôi?”
Càn Ảnh ngẩng đầu nhìn một cái tát của La Mai bị Thẩm Thần nắm giữa không trung, cô kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Thần, hốc mắt lập tức tràn ngập nước mắt, Thẩm Thần nhìn nửa bên mặt đã sưng lên của cô, mày hung hăng nhíu lại,
“Nhưng cô ấy hiện tại là nhân viên của tôi, bảo an, kéo ra ngoài.”
Tề Hạo Thiên lập tức mở cửa cho bảo an chờ ở cửa tiến vào kéo người.
“Các người dựa vào cái gì đuổi tôi, tôi sẽ báo cảnh sát !” Tiếng gào của La Mai càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn nghe không thấy.
“Thần?” Trình Trình không thể tin được nhìn anh.
“Thẩm thị không phải là nơi để các người giương oai.” Thẩm Thần nói xong lôi kéo Càn Ảnh đi ra ngoài.
“Thần.” Trình Trình nhấc chân chuẩn bị đuổi theo, nhưng tới cửa đột nhiên bị Tề Hạo Thiên chặn lại.
“Trình tiểu thư, tôi đưa cô ra ngoài.” Tề Hạo Thiên thân thiện nói.
“Tôi muốn gặp Thần, tôi còn có chuyện chưa nói đâu.”
“Trình tiểu thư, tôi khuyên cô hiện tại đi đi, bằng không đợi chút nữa có khả năng không phải chính cô tự mình ra ngoài.”
Trình Trình tức giận trừng mắt nhìn hắn, giống như tức giận đều phát tiết ở trên ánh mắt này, năm giây sau cô vẫn là bình tĩnh lựa chọn rời đi trước.
Trình Trình mới vừa ra khỏi Thẩm thị liền thấy gương mặt La Mai tươi cười bước tới,
“Trình tiểu thư, chỉ cần cô có thể giúp con gái lớn tôi tiến vào Thẩm thị, tôi có thể giúp cô đem đứa con gái kia của tôi mang đi.”
Trình Trình khoanh tay trước ngực hoài nghi nhìn bà ta
“Đều là con của bà, bà bất công thế này có phải có chút nghiêm trọng hay không, lại nói tôi dựa vào cái gì tin tưởng bà?”
“Con gái có một là đủ rồi, giao dịch này đối Trình tiểu thư mà nói cũng không có bất luận tổn thất nào.”
Trình Trình nghĩ nghĩ, kiến nghị này đối với cô xác thật không có tổn thất,
“ Kêu con gái bà cuối tuần tới đây nhận chức.”
“Cảm ơn Trình tiểu thư.”
Trình Trình lên xe rời đi, La Mai cũng nhanh chóng gọi điện thông báo cho Càn Tình thứ hai tuần sau đến Thẩm thị phỏng vấn, quá trình Càn Tình không hỏi, La Mai cũng không tính toán nói.
Càn Ảnh bị Thẩm Thần kéo đến văn phòng anh,
“Cô là đồ ngốc à, đứng đó cho người ta đánh?”
“Thẩm tổng, cảm ơn anh.” Càn Ảnh ngẩng đầu, nước mắt đã bị cô bức trở về rất nhiều, nhưng hốc mắt vẫn hồng hồng như cũ.
“Cô cùng người nhà vẫn luôn ở chung như vậy ?” Lúc trước là chị gái, hiện tại là mẹ.
“Chúng tôi không có ở chung, chuyện nhà tôi có chút phức tạp, tôi không phải quá muốn nói.”
Tình huống trong nhà cô không muốn nói với bất kỳ ai, bao gồm cả Bách Hợp, tâm chi sở hướng[1], mà gia đình này lại còn là bóng ma của cô.
Thẩm Thần thấy cô không muốn nói cũng không tiếp tục truy vấn, đi tới ghế làm việc của mình ngồi xuống,
“Cô nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay trước lúc tan tầm thì đem phương án mới cho tôi.”
Thẩm Thần vừa nói xong thì vang lên hai tiếng gõ cửa, sau khi được sự cho phép, Tề Hạo Thiên mang theo máy tính của Càn Ảnh đi vào,
"Máy tính của cô, tôi giúp cô lấy tới.”
“Cảm ơn.” Càn Ảnh nhận lấy,
“Trước lúc tan tầm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho tốt.” Nói xong liền đi ra ngoài.
“A, cô định đi đâu?” Tề Hạo Thiên khó hiểu nhìn cô.
“Về văn phòng làm việc.”
“Làm tại đây đi, biết đâu mẹ cô lại vọt vào đánh cô thì làm sao bây giờ.”
“Nếu không phải Trình tiểu thư mang bà ta tiến vào thì làm gì có chuyện người ngoài vào được Thẩm thị.”
“Nói là nói như vậy, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất , lại nói hiện tại bên ngoài bảo an đang tiến hành chỉnh đốn lại, cũng tương đối loạn, cô cứ ở lại đây làm đi, dù sao văn phòng anh tôi cũng lớn, anh, làm người lãnh đạo Thẩm thị có phải nên bảo hộ nhân viên hay không?” Nửa câu sau anh ta nói với Thẩm Thần.
“Ngồi đi.”
Càn Ảnh cảm thấy chính mình xuất hiện ảo giác, cô bị đánh hai bạt tay, hiện tại Tề Hạo Thiên không phải Tề Hạo Thiên lúc trước, ngay cả Thẩm tổng cũng không phải Thẩm tổng lúc trước, nhưng mà hiệu suất Thẩm thị vẫn nhanh như vậy, nói đổi bảo an liền lập tức đổi.
Càn Ảnh trong lòng thấp thỏm ngồi ở trên sô pha, hôm nay cô còn có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?
Tề Hạo Thiên đi ra ngoài không đến một lúc lại đến,
“Đây là túi chườm nước đá, cô đắp xem.”
Càn Ảnh nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, xác định hắn thật sự là Tề Hạo Thiên mới tiếp nhận, “Cảm ơn.”
“Anh, em đi ra ngoài trước.”
“Ừ.”
Văn phòng to như vậy nháy mắt chỉ còn Càn Ảnh cùng Thẩm Thần, khi vừa mới tiến vào không cảm thấy xấu hổ, hiện tại thời gian mỗi giây mỗi phút trôi đi, giá trị xấu hổ cũng một tầng một tầng tăng lên, Càn Ảnh áp khẩn trương trong lòng xuống, bắt đầu làm việc, dần dần cũng tập trung vào công việc.
[1]: những người thật lòng cùng chung chí hướng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro