Chương 15.
Bách Hợp dùng tay chống cằm, ngồi trước bàn ăn, đối với việc Càn Ảnh đem phòng ở của chính mình để cho chị gái dùng còn bản thân thì dọn ra ngoài thuê nhà ở, cô ấy đã mắng quá nửa giờ, đối mặt với Càn Ảnh như vậy làm cô cũng thực không có biện pháp.
"Chủ nhà đại nhân của cậu bao giờ mới tới vậy ?" Bách Hợp hiện tại đã rất đói bụng, đói tới mức không có tâm tư đi bát quái chuyện của bọn họ.
Càn Ảnh đưa mắt nhìn thời gian trên di động, đã 6 giờ rưỡi, anh đã đáp ứng với cô, cho nên cô tin tưởng anh nhất định sẽ đến,
"Chờ một chút, chờ anh ấy đến rồi chúng ta bắt đầu ăn cơm."
Chuông cửa vang lên.
Càn Ảnh tâm cũng theo đó nhảy lên một nhịp, tay phải run run đã bán đứng vẻ ngoài nỗ lực giả vờ bình tĩnh của cô.
"Để mình."
Bách Hợp tay mắt lanh lẹ chạy đến cửa, nghiêng người nhe răng nhìn Càn Ảnh,
"Cậu nói mình mở cửa có thể xuất hiện một gã quái thú hay không, mỹ nữ xứng dã thú nha!"
Ánh mắt cùng lời này của Bách Hợp thành công khiến Càn Ảnh càng thêm khẩn trương, khoé miệng kéo thành một độ cong, Bách Hợp mở cửa, cô đã nghĩ đến hàng vạn loại tạo hình nhưng không ngờ được xuất hiện trước mắt mình là một người đàn ông cao lớn một thân chế phục soái khí ngất trời.
Bạc Thanh Mặc ngẩng đầu nhìn biển số nhà xác định chính mình không gõ sai cửa, vừa mới chuẩn bị mở miệng dò hỏi đã bị đối phương kéo vào,
"Chú cảnh sát, à, không đúng, anh cảnh sát, anh chính là Bạc Thanh Mặc ?"
Bách Hợp thuận thế đóng cửa lại, "Tiểu Ảnh, như vậy —–"
Càn Ảnh một tay đè lại ót cô, tay khác bịt kín miệng cô, "Không được hoa si."
"Thật ngại quá, bạn tôi có chút hấp tấp lỗ mãng." Càn Ảnh nhìn anh cười thấp giọng xin lỗi, cô cũng là lần đầu tiên thấy anh mặc chế phục, anh mặc một thân quần áo như này càng thêm cao lớn soái khí, có một loại cảm giác uy nghiêm không nói lên lời, đối với loại uy hiếp này mà Bách Hợp vẫn có thể hoa si liền có thể thấy được dung nhan của anh ấy có bao nhiêu tốt, bao nhiêu đẹp.
"Chào cô, tôi chính là Bạc Thanh Mặc, công việc vội chưa kịp thay quần áo, tôi đi đổi quần áo trước."
Một câu sau là nói với Càn Ảnh.
Bách Hợp cùng Càn Ảnh nhìn theo anh đi vào phòng ngủ chính.
Một khắc khi cánh cửa phòng ngủ chính đóng lại, trong nháy mắt Bách Hợp đã gỡ cái tay đang lấp kín miệng mình kia ra,
"Wow, Tiểu Ảnh, thật không nghĩ tới cậu độc thân vạn năm thế mà mùa xuân của thiếu nữ lại tới, việc này cũng quá là tự nhiên đi, các người thực sự giống như đôi vợ chồng vậy."
Càn Ảnh không cảm thấy hành động của bọn họ vừa rồi có gì kỳ quái,
"Đây là nhà anh ấy, anh ấy có quần áo ở đây không phải là rất bình thường sao, lại nói tôi còn chưa từng đến phòng ngủ chính, tôi chính là ở phòng dành cho khách."
"Thật chờ mong ngày cậu bắt được anh ấy."
"Người ta là cảnh sát."
Bạc Thanh Mặc từ phòng ngủ bước ra thấy hai cô gái ôm nhau, anh nhẹ giọng khụ một tiếng, Càn Ảnh chỉ một thoáng liền đỏ mặt, Bách Hợp nhìn cô đỏ mặt càng thêm vui vẻ, cô buông Càn Ảnh ra đến trước ghế ăn ngồi xuống, "Bạc tiên sinh, tới ngồi."
Cô chỉ vào ghế ăn đối diện nói.
"Kêu tên của tôi là được."
Bạc Thanh Mặc cũng không câu nệ đi qua trực tiếp ngồi xuống.
"Làm phiền chủ nhà anh đi giúp Tiểu Ảnh bưng thức ăn được không ? Tiểu Ảnh giống như còn chưa nhập tâm." Bách Hợp nâng cằm nhìn theo phương hướng Càn Ảnh.
Chờ Bạc Thanh Mặc đi qua Càn Ảnh đã sớm trốn vào phòng bếp, anh đứng lên hướng phòng bếp mà đi tới.
"Cô đang khẩn trương ?"
Thanh âm Bạc Thanh Mặc đột nhiên vang lên doạ Càn Ảnh sợ đến nhảy dựng, may mắn là trên tay cô không có bưng mâm cơm, "Có một chút."
Bộ dạng hiện tại của cô dù cho nói không có thì cũng chẳng ai tin, "Nhưng Bách Hợp là kẻ dở hơi, có cô ấy tôi cũng thấy khá hơn nhiều."
"Ừm." Bạc Thanh Mặc bưng hộp giữ ấm thức ăn lên, "Coi như là diễn tập trước."
"Ừm." Càn Ảnh bưng hai đĩa thức ăn cuối cùng theo ra ngoài.
"Oa, rốt cuộc cũng có thể ăn cơm." Bách Hợp nhìn thức ăn trên bàn cùng với bát cơm tẻ trước mặt mình, lập tức có một loại xúc động muốn khóc, bình thường cô tăng ca 7 giờ đều không có thời gian mà ăn cơm, đáng thương thay dạ dày của cô, nhưng vì bạn tốt nói, "Anh không biết Tiểu Ảnh vì chờ anh đến mà để tôi đói đến bây giờ đâu."
"Ghế đâu ?" Càn Ảnh nghĩ cũng không cần nghĩ nhìn chằm chằm Bách Hợp hỏi.
"Không phải kia sao, vừa đủ hai cái." Bách Hợp chỉ vào ghế Bạc Thanh Mặc đang ngồi cùng với ghế đối diện mình.
Bạc Thanh Mặc dẫn đầu ngồi xuống,
"Ngồi đi, không ăn nhanh lát nữa đồ ăn sẽ nguội."
"Tất nhiên phải nhanh chóng ngồi xuống ăn rồi, đây là thức ăn mà cô ấy vất vả làm đó."
Nói xong câu đó cô liền nhìn chằm chằm Bạc Thanh Mặc, quả nhiên cô thấy được một tia kinh ngạc cùng áy náy xuất hiện trong mắt anh, nhưng nghe lời nói sau đó của anh mới biếg được sự áy náy vừa rồi là bắt nguồn từ chỗ nào.
"Đây là nguyên liệu nấu ăn của cô sao ?" Anh nhìn một bàn đầy đồ ăn, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc và áy náy,
"Sáng sớm ngày đó có phải tôi đã lãng phí rất nhiều nguyên liệu nấu ăn của cô hay không ?" Những lời này của anh giống như cằn nhằn, nhưng vẫn bị đôi tai thính của Bách Hợp nghe được, Càn Ảnh muốn bịt miệng cô lần nữa nhưng đã không kịp.
"Sáng sớm ngày đó ?" Bách Hợp nuốt nốt miếng cơm trong miệng xuống, "Tiểu Ảnh, cô --- các cô --- xác định ---?"
Càn Ảnh gắp một miếng cải xanh nhét vào miệng Bách Hợp, "Chủ nhà với khách thuê cùng nhau ăn bữa sáng thôi, cậu mau ăn cơm đi, cậu không nói lời nào cũng không ai bảo cậu câm đâu."
Bạc Thanh Mặc nhìn dáng vẻ thở phì phò trừng mắt nhìn mình của cô, anh lập tức hiểu ra lời nói vừa rồi của mình đã khiến cho bạn cô hơi mơ màng, vốn dĩ anh cũng định giải thích một chút nhưng ngay khi ánh mắt đáng yêu của cô rũ xuống, anh lựa chọn trầm mặc.
Cứ như vậy Bách Hợp thường cách một lúc sẽ trêu chọc một chút, Bạc Thanh Mặc hoặc là cười hoặc là ba phải cho qua, một bữa cơm này tâm tư của Càn Ảnh đều là làm thế nào để Bách Hợp im miệng, hoàn toàn quên mất xấu hổ, khẩn trương, cũng hoàn toàn đã quên đi việc chính mình và Bạc Thanh Mặc ngồi dựa sát vào nhau.
Bữa cơm kết thúc, Bạc Thanh Mặc bao thầu việc rửa chén, tốc độ của anh rất nhanh, phòng bếp sáng sủa cũng vô cùng sạch sẽ,
“Chúng ta chuẩn bị quay chụp phải không ?"
“Hai người cứ từ từ.” Bách Hợp chạy tới phòng cho khách ôm một đứa trẻ con đi ra.
Bạc Thanh Mặc cảm thấy mình vừa xuất hiện ảo giác, “Này --- đây là ---- sự thật ?"
“Quên không báo cho anh biết, chị của Bách Hợp cũng ở đây, đây là cháu trai cô ấy, nói là, nói là muốn cho tôi mượn --- nhóm.” Nhìn đến đứa bé mới nhớ tới còn có người ở đây.
Còn có người khác ở đây, anh thế mà không cảm giác được, “Vậy chị gái cô đã ăn chưa ?"
"Không sao, chị tôi ăn rồi mới tới, chị ấy ở nhà còn phải trông đứa bé rất khó để ngủ, hiện tại mang đứa bé cho hai người mượn chị ấy vừa vào phòng Tiểu Ảnh ngủ một giấc thật ngon. Tiểu Ảnh, cô hiện tại đã là mẹ của đứa bé."
Bách Hợp ôm bảo bảo ngủ say trong lòng nhẹ nhàng đặt vào cánh tay đã vòng thành nôi của Càn Ảnh.
Bạc Thanh Mặc nhìn dáng vẻ thành thạo của cô, tưởng tượng ra một ngày cô sẽ thực sự trở thành mẹ, nét tươi cười trên khoé miệng càng thêm sâu,
“Nhìn dáng vẻ của cô thực tốt nha."
Càn Ảnh ôm bé con đáng yêu trong lồng ngực, điều chỉnh nhịp đập trái tim, về sau cô có con nhất định phải dành hết tình yêu thương của mình cho nó, lúc này cô âm thầm thề,
"Hiện tại phải học hỏi."
“Hai người mau từ cửa tiến vào, giống như những đôi vợ chồng bình thường, nếu như lúc này hai người thẹn thùng thì có thể nhìn bảo bảo."
Lúc sau hai người cố gắng phối hợp với nhau, một lần rồi lại một lần, sau đó Bách Hợp cuối cùng cũng kêu tạm dừng. Trong lúc đó đứa bé đã khóc một lần, cũng là bởi lần khóc nỉ non kia đã làm cho chị gái Bách Hợp vốn đang ngủ trong phòng nháy mắt liền tỉnh giấc chạy nhanh ra, làm cho Càn Ảnh cùng Bách Hợp đồng thời cảm nhận được tình mẫu tử.
Lúc sau Bách Hợp lại giúp bọn họ chụp ảnh thân mật, bởi vì không phải là đôi tình nhân thật sự, cho nên hiệu quả quay chụp của bọn họ có chút cùng loại với tình cảm hữu nghị , hoàn toàn chính là một ánh mắt tươi cười.
Bạc Thanh Mặc đưa Bách Hợp cùng hai mẹ con chị gái Bách Hợp về, Càn Ảnh đem video phim cùng âm thanh bật lên, lại ở trên máy tính bắt đầu lên mạng học đến cắt ghép biên tập video.
Đêm nay trong phòng Càn Ảnh xuất hiện một nhà ba người không khí hoà thuận,
“Mẹ, sao mẹ không thông báo một tiếng mà đã tới rồi ?” Càn Tình làm nũng bám vào cánh tay mẹ mình.
“Bố con đi công tác, mẹ ở nhà một mình không có gì làm nên muốn đến chỗ các con nhìn một chút, cũng sẽ ở đây mấy ngày, rất nhanh sẽ trở về.”
Lời này là bà nhìn Hách Tử Thông mà nói, người con rể này khiến bà rất hài lòng, nhân phẩm không tồi, còn chăm chỉ, làm ngành sản xuất phát triển phần mềm cũng kiếm được không ít tiền, đủ để chăm sóc cho con gái bà.
“Dì, đến cũng đã đến rồi, vậy thì ở lại vài ngày đi, vừa lúc cũng có thể trò chuyện cùng Tiểu Tình.”
“Tử Thông, lần này các con định ở lại đây bao lâu ? Các con ở lại đây đến khi kì nghỉ kết thúc thì đi sao ?”
Bà không rõ ràng lắm hai người định ở đây bao lâu, vốn dĩ kế hoạch của cả hai là chơi ở đây cho đến hết kì nghỉ, khi trở về sẽ bàn đến chuyện kết hôn,
“Các con nên suy xét đến chuyện kết hôn đi thôi."
Đột nhiên đề cập đến vấn đề này Hách Tử Thông có chút thẹn thùng cúi đầu xuống, cũng bởi vì thẹn thùng mà lúc này hắn đã bỏ lỡ tia không liên nhẫn loé lên trên mặt Càn Tình, đương nhiên lúc Hách Tử Thông ngẩng đầu nhìn về phía Càn Tình thì cô đã là biến thành dáng vẻ thẹn thùng dựa lên cánh tay mẹ rồi,
"Mẹ, người ta mới lớn bao nhiêu đâu, mẹ đã muốn gả người ta đi sớm như vậy, con còn muốn ở lại bồi mẹ hai năm cơ."
“Bồi cái gì mà bồi, muốn bồi cũng phải gả chồng, đã đến tuổi kết hôn, đến tuổi sinh con, đây là nhiệm vụ cao cả mà trời ban cho mỗi người phụ nữ."
“Vậy mẹ nói xem bao nhiêu tuổi mới là thích hợp ?”
“Trên dưới 25 tuổi thì kết hôn, trước 30 tuổi sinh con là được.”
“Mẹ, con muốn sau khi kết hôn sẽ sinh sống tại thành phố này."
Một câu này của Càn Tình đồng thời khiến hai người còn lại kinh ngạc, cô nhìn về phía Hách Tử Thông,
“Bảo bảo, có thể chứ? Sau khi chúng ta kết hôn sẽ ở lại thành phố này."
Nội tâm của Hách Tử Thông vô cùng giãy giụa và rối rắm , bố mẹ hắn, phòng cưới, bạn bè, sự nghiệp đều từ từ có được hết thảy mọi thứ tại thành phố hắn lớn lên, nếu đột nhiên dọn đến thành phố này, trừ cô ra hắn chỉ có hai bàn tay trắng, tất cả những thứ hắn từng có giờ hết thảy đều phải bắt đầu lại, hắn nhìn ánh mắt mong chờ của cô, cuối cùng vẫn là lựa chọn cô.
Càn Tình thấy hắn gật đầu đáp ứng hưng phấn bổ nhào lên người hắn, ở trên mặt hắn hôn một cái.
Thấy con rể còn chưa ý kiến, người làm mẹ như bà đương nhiên cũng mong hai đứa hạnh phúc, đến nỗi an cư lạc nghiệp ở đâu, đó cũng là đôi vợ chồng son chúng nó quyết định.
"Mẹ muốn tham quan phòng ở của hai đứa."
“Được ạ."
Càn Tình dẫn mẹ bắt đầu đi tham quan phòng ở, phòng ở chỉ 60m2 rất nhanh có thể xem xong, nhưng hai người đến mỗi một phòng liền sẽ ở đấy nói trong chốc lát, chờ đến khi thực sự kết thúc thì đã là một thời gian rất lâu rồi. Trong lúc này Hách Tử Thông cũng đã hoàn thành xong bữa cơm chiều.
“Dì, Tiểu Tình, ăn cơm thôi.”
“Tới đây.” Càn Tình lên tiếng.
La Mai nhìn đồ ăn trên bàn gồm bốn mặn một canh, trong lòng càng thêm yêu thích người con rể này, “Tử Thông nấu ăn thật là giỏi, con không có việc gì làm cũng học tập rèn luyện một chút đi, không thể để Tử Thông một mình làm vất vả được."
“Dì, con không vất vả, Tiểu Tình phụ trách xinh đẹp như hoa là tốt rồi."
La Mai nghe vậy mặt mày càng thêm hớn hở, "Được, được, được, dì biết con đau lòng vợ mình, công việc của con dì biết rất vất vả, cho nên có một số việc vẫn là để Tiểu Tình đi làm, không thể chiều hư nó được."
“Mẹ, có người làm mẹ nào mà muốn con gái mình đi làm như mẹ sao ?"
“Yêu thương lẫn nhau, là không thể phung phí tương lai được."
“Mẹ ~” Càn Tình ngữ khí thập phần kiên nhẫn.
“Coi như mẹ chưa nói đi, cả ngày nay hai đứa chưa ăn gì, mau ăn cơm, mau ăn cơm.”
Một bữa cơm này Càn Tình nghe mẹ cô khích lệ Hách Tử Thông muốn kén lỗ tai luôn rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro