Chương 14
Ra lệnh một tiếng, Bạc Thanh Mặc ngồi ở bên cạnh cùng với hai người nữa ngồi phía sau, hai người bọn họ ngồi hai bên trái phải, thuận thế mở cửa ra ngoài, cuối cùng là hai người vẻ mặt bất mãn đi theo sau cùng. Đi qua năm cái cửa ghế lô, Bạc Thanh Mặc bị nam nhân đứng ở cửa thứ sáu không tiếng động nhìn một cái, cánh cửa thứ sáu giống như có cảm ứng vừa vặn được người từ bên trong mở ra. Một người đàn ông ngũ quan tinh xảo bước ra, so với nữ nhân, trang điểm trên mặt còn muốn tinh xảo hơn. Tứ chi mảnh khảnh được bao bởi chiếc áo gió màu cà phê cùng chiếc quần đen bó sát người.
Người đàn ông liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ngay sau đó tươi cười trên mặt phóng đại một chút, chờ tới mức không thể phóng đại hơn được nữa mới hướng bọn họ cười ra tiếng,
"Ai u, này không phải đại cảnh sát sao, thật là khách quý." Nói xong hắn quay đầu nhìn thoáng qua người phục vụ theo bọn họ đang chạy tới bên này, người phục vụ lập tức lĩnh hội quay trở về.
Thanh âm õng ẹo của hắn làm lông tơ mọi người đều dựng lên.
Hành động của bọn họ đều bị Bạc Thanh Mặc thu vào trong mắt, anh cũng biết nhiệm vụ hôm nay coi như thất bại rồi,
"Tư tổng, tôi chỉ là mang bằng hữu tới thả lỏng một chút, có hai người đã uống say, chúng tôi đang chuẩn bị rời đi."
"A ~ các anh phải đi à." Tuy rằng nói như vậy nhưng hắn vẫn chắn ở phía trước bọn họ như cũ.
"Tư tổng, phiền toái tránh ra một chút." Thanh âm của Bạc Thanh Mặc nghe không ra hỉ nộ, cũng không có bất luận sự không kiên nhẫn nào.
"Thanh Mặc, đừng luôn gọi Tư tổng Tư tổng nữa, gọi tôi là Thanh Thanh đi, tôi không phải không cho anh đi mà là ---"
Tư Thanh nghiêng người đưa mắt nhìn nhân viên đứng thành ba hàng phía sau, sắc mặt nháy mắt lạnh xuống dưới âm độ
"Vị này chính là đại cảnh sát Bạc Thanh Mặc, các người không biết sao? Là ai thu tiền của anh ấy?"
Cô gái phục vụ trước sảnh run run rẩy rẩy từ trong đám người đi ra, "Tư, Tư tổng, tôi, tôi thật sự, thật sự không có nhận ra."
"Hiện tại tất cả mọi người nhìn rõ ràng cho tôi, sau này trong tám người đây mặc kệ là ai tới đều miễn đơn, tôi nói chính là tất cả đồ ở đây."
"Vâng, Tư tổng." Tất cả mọi người nhìn chằm chằm tám người bọn họ, hận không thể xuất hiện bản vẽ trong đầu, đem khuôn mặt bọn họ tất cả đều khắc lên, cả đời không quên diện mạo này.
"Tư Thanh, cậu ngăn tôi lại, lãng phí thời gian của tôi chính là vì muốn tôi nhìn cậu làm ông chủ lớn như thế nào sao?"
Ngữ khí Bạc Thanh Mặc rõ ràng có chút không khách khí, Tư Thanh làm thế này không thể nghi ngờ chính là theo dõi nhất cử nhất động của tám người bọn họ, chỉ cần bọn họ bước vào nơi này một bước, hoặc là đi ngang qua đều sẽ bị người bên trong nhận ra là cảnh sát.
Tư Thanh chuyển tầm mắt về phía Bạc Thanh Mặc, khôi phục gương mặt tươi cười,
"Kêu tôi Thanh Thanh là được, tôi biết Thanh Mặc của tôi không bao giờ làm chuyện vô nghĩa, cho nên tôi nguyện ý đi theo anh tới cục cảnh sát." Hắn giơ tay gõ gõ phía sau cửa,
"Đều đi ra cho tôi." Ngữ khí mười phần mệnh lệnh.
Từ ghế lô ra ngoài tổng cộng có năm người, cao thấp mập ốm đều có, Tư Thanh đi đến bên người Bạc Thanh Mặc, đem cánh tay anh kéo lại gần mình,
"Anh kéo hắn như vậy tôi sẽ ghen."
Những lời này hắn nhỏ giọng nói, hơn nữa hắn so với Bạc Thanh Mặc chỉ lùn hơn một chút cho nên những lời này cũng không có truyền vào tai người thứ hai.
Biểu tình trên mặt Bạc Thanh Mặc lạnh đi vài phần, chân dài bước về phía trước, Tư Thanh đưa mắt nhìn năm người kia, họ liền theo ra ngoài, cuối cùng chỉ có hai người cảnh sát ở lại, tiến hành điều tra các ghế lô, Tư Thanh chen vào ghế phụ xe Bạc Thanh Mặc .
"Da mặt tôi chính là rất dày, các anh không sợ ------"
Tư Thanh ý tứ nhìn hai người ngồi phía sau, hai người bị ánh mắt của hắn nhìn nháy mắt nổi da gà, kỳ thật bọn họ cũng không nghĩ ngồi trên xe, đối với tên Tư Thanh này, bọn họ thật sự có chút chịu không nổi, còn không bằng cả yêu nữ Thái Lan, tốt xấu gì người ta cũng tính là người, lại không có mệnh lệnh kêu họ xuống xe của lão đại nên bọn họ đành phải căng da đầu mà ngồi.
Bạc Thanh Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hai người nháy mắt mở cửa xuống xe.
"Thanh Mặc, thủ hạ của anh cũng thực trung thành nha."
"Đừng dùng giọng điệu âm dương quái khí của cậu nói chuyện với tôi."
Tư Thanh giơ tay tắt đi máy biến âm bên trong quần áo,
"Thanh Mặc, anh vẫn không học được cách ôn nhu gì cả, về sau anh có thể trực tiếp tới tìm tôi hà tất phải tạo động tĩnh lớn như vậy, tôi từng nói qua sẽ làm anh coi trọng tôi nhưng cũng không phải theo dõi tôi, tôi còn chưa muốn ngồi xổm trong tù đâu, như vậy tôi sẽ không nhìn thấy anh nữa." Tư Thanh khôi phục giọng nói ngọt ngào.
"Chạm vào hay không trong lòng cậu rõ ràng."
Tư Thanh tà mị cười, một đôi mắt phượng mê người nghiêm túc nhìn phía trước Bạc Thanh Mặc, "Thật đúng là chưa có chạm qua anh"
Bạc Thanh Mặc nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tràn ngập uy hiếp, "Tôi đã nói với cậu rồi, tôi không thích đàn ông ."
"Tôi thích nha, vừa vặn thích anh, anh xem anh là Thanh Mặc, tôi là Thanh Thanh, đây là duyên trời định."
Bạc Thanh Mặc phanh lại, xe vững vàng ngừng ở cửa cục cảnh sát, chiếc xe tư nhân cùng một chiếc xe cảnh sát cũng theo sát ngừng lại, Bạc Thanh Mặc tự mình mang theo Tư Thanh đi làm các loại kiểm tra, cũng không phải Bạc Thanh Mặc muốn mang mà là Tư Thanh chỉ cần hắn mang. Mặt khác năm người còn lại bị cảnh sát mang đi làm kiểm tra, cuối cùng kết quả cho thấy trong thân thể năm người có hai người dương tính với ma túy, bị bắt lại.
Tư Thanh cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn báo cáo của mình một cái, theo sát Bạc Thanh Mặc ở cục cảnh sát đi tới đi lui.
"Cậu muốn như thế nào mới bằng lòng rời đi?" Bạc Thanh Mặc khoanh tay trước ngực nhìn hắn, anh thật là bị hắn làm cho thực phiền, anh cho rằng chính mình chỉ cần không để ý tới hắn, hắn nhàm chán liền tự rời đi, ai biết, gia hỏa này da mặt hiện tại càng ngày càng dày.
"Tôi nói rồi, đêm nay mời tôi ăn cơm, hoặc là tôi mời anh ăn cơm."
"Đêm nay không được."
"Vậy đêm mai, đêm mai cũng không được thì đêm sau nữa, một năm 365 ngày, anh luôn có thời gian rảnh một ngày đi."
"Bữa cơm này rất quan trọng sao?"
"Quan trọng!"
"Chờ tôi gọi điện thoại." Bạc Thanh Mặc nói xong xoay người liền đi.
Tư Thanh ở phía sau nhìn anh một lúc, cũng xoay người rời khỏi cục cảnh sát.
Sau khi hắn rời đi, hai người lưu tại KTV điều tra cũng về tới cục cảnh sát, "Lão đại."
Hai người đồng thời lắc đầu.
Bạc Thanh Mặc đứng lên đi đến trước mặt bọn họ duỗi tay vỗ vỗ bả vai,
"Hắn có thể tự mình đi ra đương nhiên sẽ không để chúng ta tra được cái gì."
"Lão đại, thực xin lỗi." Bị Bạc Thanh Mặc dạy dỗ người đàn ông ăn mặc giống như say rượu đứng ở phía sau cúi thấp đầu như học sinh tiểu học làm sai.
"Đều do tôi lúc ấy liếc mắt nhìn một cái."
"Chuyện đã qua rồi, về sau chú ý chút là được, đều trở về vị trí đi."
Bạc Thanh Mặc cũng trở lại vị trí mình bắt đầu công tác.
" Chế phục mới của tổ điều tra án tới rồi." Không biết là ai ở bên ngoài kêu một tiếng.
"Chế phục cho chúng ta chính là lãng phí." Có người nhẹ giọng nói thầm một câu.
"Đi lấy."
Một người lập tức đứng lên đi ra bên ngoài đem trang phục tiến vào, đặt trên bàn Bạc Thanh Mặc, sau đó bắt đầu dựa theo tên cho mọi người phân phát xuống.
"Mọi người có thể đi thử xem, không thích hợp thì đi đổi." Bạc Thanh Mặc liếc mắt nhìn mọi người một cái, tuy rằng bọn họ ngày thường có thể rất ít mặc đến, bọn họ cũng rất oán giận nhưng lấy được chế phục mỗi người đều là cao hứng, tựa như trẻ con có quần áo mới.
"Đi toilet cái gì, đều là đại nam nhân, đóng cửa cũng không ai xem, lại nói ngày xưa không phải đều là mặc chung một cái quần sao." Bọn họ nhìn đám đàn ông sôi nổi đi ra ngoài tranh đoạt toilet nói.
Mọi người nghĩ nghĩ hình như đúng là có chuyện như vậy, tổ bọn họ đến một nửa nữ nhân cũng không có, người dựa gần cửa nhất đem cửa đóng vào, nhân tiện khóa lại
"Các anh em, bắt đầu."
Kế tiếp Bạc Thanh Mặc nhìn một đám nam nhân bắt đầu thay quần áo, cùng với các loại quần trong.
"Lão đại, anh cũng thay đi." Có người đang đổi quần áo nhìn Bạc Thanh Mặc nói.
"Không được."
"Lão đại, đổi đi." Một đám người như tổ ong vây bên người Bạc Thanh Mặc, giống như chỉ cần anh không chủ động đổi thì bọn họ liền giúp thay.
Bạc Thanh Mặc ấn ấn mi tâm, đành bất đắc dĩ cầm lấy chế phục hướng toilet đi.
"Lão đại, chúng ta đều là nam."
"Tôi không có mặc quần trong."
Một câu tức khắc làm mọi người đều sững sờ.
Chờ khi Bạc Thanh Mặc trở lại văn phòng tất cả mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm, nếu có thể trọng sinh bọn họ nhất định phải làm nữ, gả cho lão đại bọn họ.
"Lão đại, anh cũng quá đẹp trai đi."
"Lão đại, nếu tôi là nữ, tôi nhất định không phải anh thì không gả."
"Lão đại, có thật là quần áo chúng ta đều giống nhau không ?"
------
Bạc Thanh Mặc giơ tay nhìn thời gian,
"Hôm nay tôi còn có việc, không tăng ca, đi trước." Nói xong liền vội vội vàng vàng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro