Chương 13
Bạc Thanh Mặc sau khi nghe xong gật gật đầu, "Hỏi các anh cái này là do tôi có chút việc riêng, tôi có một người bạn làm ý tưởng quảng cáo, cô ấy muốn chụp lại cảnh sinh hoạt ấm áp của gia đình để thể hiện suy nghĩ của mình, các cậu có thể yên tâm sẽ không bị lộ diện trước công chúng, cũng sẽ không truyền đến tay bất kì ai, sẽ đem diện mạo của các cậu thay đổi, cũng sẽ không để lộ địa chỉ nhà các cậu."
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Bạc Thanh Mặc biết bọn họ lo lắng, làm nghề này của bọn họ, sợ nhất chính là bị kẻ thù nhắm vào bản thân mình cùng người nhà,
"Không sao, nói không chừng cô ấy bên kia đã tìm được gia đình khác."
"Lão đại." Nam nhân vóc dáng cao lớn thấp giọng gọi một tiếng.
"Tôi có thể hiểu, là tôi không suy xét chu toàn, chỉ nghĩ mau chóng giúp cô ấy, các cậu trở về làm việc đi."
Hai người nhìn sắc mặt của anh, thấy trên mặt không có biểu tình gì như cũ nhưng hơi thở quanh thân lại ôn hòa, chứng minh anh không tức giận, sau khi xác định lại cẩn thận hai người mới trở lại vị trí của mình.
Bạc Thanh Mặc dựa lưng trên ghế, cảm thấy hối hận vừa rồi bản thân quá xúc động, thiếu chút nữa anh khiến cho thuộc hạ của lo lắng.
Càn Ảnh đợi một tiếng rưỡi rốt cuộc cũng chờ được điện thoại của anh,
"Alo."
"Thật sự xin lỗi, tôi bên này cũng không có."
Càn Ảnh lập tức giống như bóng cao su bị xì hơi, nhưng ngữ khí vẫn tỏ vẻ không sao cả, rốt cuộc anh ấy cũng đã tận lực,
"Không sao hết, tôi lại nghĩ biện pháp khác."
Đối phương trầm mặc năm giây mới lại lần nữa mở miệng, "Nếu có yêu cầu, tôi có thể xuất hiện ở trước màn ảnh của cô."
Càn Ảnh lý giải một hồi lâu mới hiểu được ý tứ, "Cảm ơn anh."
"Không cần khách khí."
Sau đó Càn Ảnh tiếp tục hướng tới người xa lạ thỉnh cầu, liên tiếp hai buổi tối cô đều bị coi thành bệnh tâm thần hoặc là kẻ lừa đảo. Bởi vì không muốn xin nghỉ cho nên ban ngày đến công ty làm việc, sửa phương án, buổi tối liền đi từng nhà gõ cửa. Buổi tối hôm thứ nhất chưa kịp gõ cửa đã bị quản lý khu nhà đuổi đi. Buổi tối thứ hai cô đã thông minh hơn, trèo tường vào, kết quả vẫn là bị quản lý khu nhà bắt gặp.
Càn Ảnh ghé vào trên bàn, cả tâm và thể xác đều mệt mỏi. Nhìn lịch trên bàn, hôm nay đã là thứ năm, ngày mai là hạn cuối, hiện tại trừ bỏ phương án thì cái gì cũng không có. Lúc trước cô vẫn luôn làm việc bộ công tác, viết phương án cô cũng không quá lợi hại, muốn dựa vào câu từ để đả động người khác phỏng chừng cô còn phải hỏi trời xanh mượn 500 năm tới tu luyện.
Điện thoại của Bách Hợp như ngọn lửa hy vọng, thiêu đốt trong lòng Càn Ảnh, chống thân thể ngồi thẳng dậy, thanh thanh yết hầu, giống như chuẩn bị tinh thần nghe tiếng thét chói tai, tiếp điện thoại,
"Alo, Bách Hợp, cậu có phải có chủ ý gì hay không?" Hiện tại cô cảm thấy đặc biệt may mắn, buổi tối hai ngày trước lúc nhắn wechat nghe Bách Hợp mắng Điêu Mỹ Lệ, nhân tiện nói chính mình gặp phải rắc rối.
"Tiểu Ảnh, mình có nghĩ đến một biện pháp, nhưng không biết được không, chính là không phải cậu nói có cái chàng trai nguyện ý xuất hiện trước màn ảnh của cậu sao, vậy cậu dứt khoát cùng hắn giả làm vợ chồng, mình giúp hai người chụp, thuận tiện mình đem cháu trai nhỏ của mình qua để giả làm con trai hai người."
"Cháu trai nhỏ của cậu? Nó là diễn viên sao?"
"Đúng vậy, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng nó không nhập vai diễn được."
Càn Ảnh nháy mắt cảm thấy đầu mình phình to, để cô cùng Bạc Thanh Mặc giả làm vợ chồng cũng đã đủ hoang đường rồi, hiện tại còn có người giả làm con trai, quả thực chính là không thể tưởng tượng nổi
"Mình cảm thấy biện pháp này của cậu không đáng tin cậy, cháu trai nhỏ của cậu xác thật có thể diễn nhập vai, khóc khóc cười cười, nhưng chúng mình đều không phải diễn viên chuyên nghiệp, hơn nữa mới quen biết chưa được mấy ngày liền giả vợ chồng không phải thực vô lý sao."
"Mới quen biết mấy ngày đã nguyện ý giúp cậu chuyện này, khẳng định có mờ ám,chưa xác định chính xác sẽ chụp người ta mới không thông báo cho cậu đâu."
"Cậu xem quá nhiều kịch bản não tàn."
"Không trêu chọc cậu nữa, nói nghiêm túc, mình cảm thấy phương pháp này vô cùng tốt, cậu đi tìm người xa lạ, người ta căn bản sẽ không tin tưởng cậu, không báo công an bắt cậu đã là không tồi rồi, cậu trước hỏi ý kiến người kia xem sao, dù sao cậu cũng chỉ còn có một đêm, cứ coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa đi, mình cúp trước, cậu cứ hỏi thử đi, chốc nói cho mình một tiếng là được."
Còn chưa có kịp nói chuyện Bách Hợp đã treo điện thoại.
Buông di động, Càn Ảnh lại bắt đầu dài dòng mâu thuẫn rối rắm, trước kia cô cảm thấy chính mình là người rất dứt khoát, làm bất cứ chuyện gì chỉ cần nghĩ đến là sẽ đi làm. Mà chỉ có một chuyện này cô lại có hai lần do do dự dự, cuối cùng vẫn là quyết định hỏi anh ấy một chút, lần này chuông vang lên hai tiếng đã kết nối
"Alo, cái kia --- anh vội sao?" Không nghĩ tới anh sẽ tiếp mau như vậy, trước tiên sắp xếp lại ngôn ngữ hỗn loạn không có biện pháp nói ra ở trong đầu.
"Ừm, không vội." Lần này không có thanh âm áp tới thấp mà là rất từ tính êm tai.
Cô nhất định là bị đề nghị của Bách Hợp dọa tới rồi, bằng không làm sao còn có thể nghĩ đến giọng người ta.
"Hửm, còn ở đó sao?"
"Còn còn còn ở, tôi còn ở." Càn Ảnh lập tức vứt suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu đi.
"Tôi có chuyện muốn nghe ý kiến của anh, chính là về cái chuyện kia, tôi có một người bạn, cô ấy nói, cô ấy có thể cùng anh giả làm vợ chồng --- sau đó --- chính là chụp một chút, không biết --- anh cảm thấy thế nào? Bởi vì tôi còn chưa có nghĩ ra biện pháp, cho nên --- cho nên cô ấy liền suy nghĩ ra chủ ý lớn mật như vậy, anh cự tuyệt cũng không sao, tôi hoàn toàn có thể hiểu.
" Sau khi nói xong chính cô cũng không có biện pháp lý giải vừa rồi mình nói cái gì, rõ ràng đã làm việc vụ bộ rèn luyện nhiều năm như vậy vì cái gì còn khẩn trương đến líu đầu lưỡi.
Bạc Thanh Mặc trầm mặc, tâm Càn Ảnh cũng trầm xuống theo, suy nghĩ hối hận giống như dây đằng sinh trưởng ở trong đầu, giữa một mảnh dây đằng cô tìm được giọng của mình
"Tôi hiểu, thực xin lỗi, quấy rầy."
Trước khi cô chuẩn bị ngắt điện thoại thì thanh âm của Bạc Thanh Mặc lại lần nữa truyền tới,
"Đợi đã, chờ tôi năm phút đồng hồ, tôi sẽ gọi điện trả lời cô sau."
Càn Ảnh còn chưa có kịp nói chuyện bên tai liền truyền đến tiếng tút tút, cô buông di động, trong đầu đều là rối rắm.
"Lão đại, chính là nơi này." Một chiếc xe tư gia vững vàng ngừng ở cửa KTV tình nhân, Bạc Thanh Mặc nhìn thoáng qua thời gian, từ ghế điều khiển xuống xe, người ngồi ghế lái cùng hai người ghế sau cũng theo xuống xe. Bạc Thanh Mặc đem chìa khóa ném cho tiểu ca trông coi bãi đậu xe, mang theo bọn họ lập tức đi vào.
"Hoan nghênh đến với KTV tình nhân, xin hỏi các vị muốn phòng bao nào?"
Bạc Thanh Mặc quét mắt nhìn ba người bên người một cái, "Phòng bao vừa, thế nào?"
Ba người ngay sau đó phụ họa, "Có thể, có thể."
Bạc Thanh Mặc lại lần nữa nhìn về phía cô gái phục vụ trước sảnh, "Phòng bao vừa, bốn giờ."
"Được." Cô gái phục vụ bắt đầu thao tác ở trên máy tính
"Xin chào, mời tới bên này quét mã chi trả."
"Tiền mặt."
"A, được, tổng cộng 300." Cô gái ngẩng đầu lấy tiền, thu xong tiền cầm lấy bộ đàm trong tay,
"Tới trước sảnh mang khách nhân đi phòng 1403 ."
Khoảng 30 giây sau có một nhân viên phục vụ khác xuất hiện ở phía trước sảnh,
"Chào các anh, tôi là người dẫn các anh tới phòng, mời đi bên này ."
Bạc Thanh Mặc nhìn đến tai nghe trên lỗ tai hắn cùng với bộ đàm trên người, trong túi quần tây có dạng đồ vật giống như đèn pin nhỏ, nếu đoán không sai hẳn là gậy kích điện loại nhỏ. Rốt cuộc cho dù có người cố ý tắt đèn lớn ở chỗ ghế lô cũng không có tác dụng, mà ghế lô bên ngoài còn lại là đèn đuốc sáng trưng, nhìn qua cũng không thấy có gì khả nghi, hẳn là không có đồ vật linh tinh.
"Chính là nơi này, mời bốn vị." Người phục vụ tuy nói mời nhưng vẫn là chính mình mở cửa đi vào trước, vừa bước vào giây đầu tiên là bật đèn, mở các loại thiết bị ca hát, điều chỉnh tốt,
"Chúc bốn vị chơi vui vẻ, có bất luận chuyện gì có thể ấn cái nút này gọi chúng tôi." Tắt đèn, ra ngoài khép cửa lại.
Bạc Thanh Mặc nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay "Các cậu hát trước đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Mọi người tuy rằng không rõ nguyên do nhưng vẫn hát trước, chút nữa còn có nhiệm vụ, hơn nữa tới KTV không ca hát sẽ có vẻ rất kì lạ.
Bạc Thanh Mặc đi ra ghế lô nhìn thoáng qua người phục vụ dẫn bọn anh tới ở phía sau lưng, hướng hắn ngược lại với phương hướng đi đến.
Càn Ảnh thấy Bạc Thanh Mặc gọi điện tới, hy vọng trong lòng lại nhè nhẹ cháy lên, nhưng lần này bị chính mình áp chế thực nhanh, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều
"Alo"
"Alo, vừa rồi cô nói chuyện kia tôi suy nghĩ một chút, dựa theo ý tứ của bạn cô tôi chính là nam chính, đúng không?"
Càn Ảnh nhất thời không theo kịp tư duy anh, bên trong chỉ có một nam một nữ còn cái gì mà nam chính với không nam chính
"Ồ, hẳn là vậy đi."
"Nam chính có quyền lợi chọn lựa nữ chính không?"
"A?" Càn Ảnh đột nhiên cảm thấy mình ăn phải hạch đào, nghẹn ở cổ.
"Tôi, không nghe hiểu."
Cô nghe được đối phương thấp giọng cười một tiếng, cô không thể tức giận, bởi vì cô thật sự không có nghe hiểu,
"Anh cười cái gì? Anh đáp ứng chính là đáp ứng, không đáp ứng tôi lại không trách anh, anh nói những lời không thể hiểu được đó tôi thực sự không lý giải nổi!"
Ống nghe truyền đến tiếng cười lớn hơn nữa, nhưng thực nhanh liền dừng lại,
"Tôi nói tôi đáp ứng, nhưng tôi hy vọng vợ của tôi không phải bạn cô tới đóng giả, mà là cô, hiện tại đã hiểu chưa?"
Có một luồng khí nóng thiêu đốt cô từ chân cho tới đầu, cho dù đối phương không nhìn thấy, cô vẫn là xấu hổ cúi đầu xuống, rõ ràng anh cùng Bách Hợp nói chính là cùng một ý tứ, nhưng Bách Hợp nói giống như hợp tác diễn tập, anh nói lại giống thông báo.
"Cô, có thể chứ?" Bạc Thanh Mặc không nghe được hồi âm của cô hỏi lại một câu.
"A! Khụ, có thể có thể, chẳng qua tôi không phải chuyên nghiệp, sợ diễn không tốt."
"Tôi cũng không phải chuyên nghiệp, cùng nhau cố lên đi, đêm nay luôn đi, tôi nhớ không sai ngày mai cô phải nộp bài tập."
Càn Ảnh cười hai tiếng, thật không biết là xấu hổ hay là yên tâm, "Cảm ơn anh, vậy đêm nay đi"
Càn Ảnh gọi điện thoại cho Bách Hợp, nói tình huống cho cô ấy, nhưng cô không nói đem hai người các cô đổi cho nhau, kết quả lại bị anh đổi trở về.
Chờ đến khi Bạc Thanh Mặc trở lại ghế lô, bên trong đã có bảy người đàn ông ngồi, trừ bỏ anh cùng thuộc hạ cùng nhau tới thì còn có thêm bốn người tới sau.
"Lão đại."
"Ừm, tình huống thế nào?"
"Đối phương còn chưa có bắt đầu."
"Ừ"
"Lão đại, anh muốn hát bài gì, tôi giúp anh ấn ." Nam nhân ngồi ở chỗ gần máy chọn bài hát nhất nhìn về phía Bạc Thanh Mặc hỏi.
"Không được, các anh hát đi."
"Lão đại, thật sự không hát? Tôi nghe lão tiền bối nói qua anh hát rất êm tai." Nam nhân ngồi ở gần cửa nhất nói.
Bạc Thanh Mặc đi đến bên người hắn ngồi xuống, "Được thôi, tôi đây chậm rãi hát cho cậu nghe."
Sau đó liền nghe được tiếng kêu như heo bị giết, át cả tiếng nhạc, những người khác đều yên lặng ở trong lòng thay hắn cầu nguyện một lần.
Hai bài hát qua đi, người đàn ông ngồi ở giữa ghế lô đứng lên, "Lão đại, bắt đầu rồi."
Nghe thấy câu nói tất cả mọi người ngừng động tác trong tay nhìn về phía Bạc Thanh Mặc chờ đợi chỉ thị.
"Hát xong bài này đã."
Người đàn ông lại ngồi xuống, không có ai cầm lấy microphone trên bàn, mỗi người ngồi đó sắc mặt đều thực trầm, không nghe thấy một tạp âm nào, một bài hát kết thúc, mọi người đồng thời móc súng ra, nhét vào sau eo, lại dùng quần áo che khuất.
"Điểm tự động truyền phát tin, hành động."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro