Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12


[ nãy mình đăng lên rồi nhưng bị đảo lộn các chương nên phải xóa đi đăng lại nè huhu:<]

“Sớm.”

Càn Ảnh nhìn Bạc Thanh Mặc xuất hiện trong phòng ăn đang ăn bữa sáng mà có chút sửng sốt, ngay sau đó cô mới phản ứng lại được đêm qua cô đã để anh nghỉ lại ở phòng ngủ chính “Sớm.”

“Rửa mặt xong rồi lại đây ăn bữa sáng.” Anh mỉm cười chỉ chỉ bữa sáng trên bàn ăn.

Càn Ảnh gật gật đầu, nhanh chóng đi vào toilet rửa mặt, mới vừa bước ra cửa toilet Bạc Thanh Mặc liền dẫn cô đi qua ăn bữa sáng, đi đến bàn ăn ở phía bên ngoài đối diện hắn ngồi xuống,

“Anh dậy thật sớm, đây đều là anh làm ?”

“Thói quen.” Bạc Thanh Mặc đổ ly sữa bò vẫn còn nóng đẩy đến trước mặt cô,

“Không biết cô thích ăn bữa sáng như thế nào nên tôi chỉ đành dựa theo nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp để làm.”

Bạc Thanh Mặc nhìn mặt cô trầm tư, có chút không tự tin hỏi, “Không thích ăn sandwich sao ? Hay là do tôi làm không thể ăn ? Cô có muốn tôi nấu cho cô một chút mì không ?"

“Đừng đừng đừng ---” Càn Ảnh lập tức ngăn cản động tác chuẩn bị đứng dậy của anh,

“Ăn rất ngon, chỉ là tôi rất ít khi ngồi ăn bữa sáng, đột nhiên thấy có chút không quen.”

“Không ngồi? Vậy cô làm sao mà ăn bữa sáng ? Đứng ? Hay là nằm ?”

“Trên đường đi, ngày nào cũng là vừa trên đường đến công ty vừa ăn."

“Nghỉ thì sao ?"

“Lúc nghỉ.” Càn Ảnh cười ngây ngô hai tiếng, “Cơ bản sẽ xem nhẹ bữa sáng.”

Trước khi anh kịp mở miệng cô đã nói trước, “Tôi biết không ăn bữa sáng sẽ gây nguy hại rất lớn, về sau tôi sẽ chú ý, sắp muộn rồi tôi phải đi làm, đi trước.” Cô đem sandwich còn dư lại trong tay một ngụm ăn hết.

“Đừng nóng vội, uống sữa bò đã, tôi đưa cô đi.”

Càn Ảnh rất muốn nói không cần phiền toái như vậy cô có thể ngồi xe bus, nhưng ngại trong miệng còn quá nhiều đồ ăn, căn bản không cách nào nói chuyện, chờ cô đem sữa bò với thức ăn nuốt xuống đã là lúc sau, Bạc Thanh Mặc đã thu thập xong chén đũa đứng ở cửa chờ cô.

Cô đành phải nhanh chóng rửa sạch cái ly kia theo sau anh cùng nhau ra ngoài, thấy Bạc Thanh Mặc đã ngồi vào ghế điều khiển, Càn Ảnh liền chui vào ghế sau,

“Tối hôm qua đã làm phiền anh, sáng nay lại còn phiền anh như vậy, thật là ngại quá.”

“Không cần ngượng ngùng, tôi đây cũng là tiện đường.”

Càn Ảnh phát hiện chính mình tự mình đa tình có chút xấu hổ, “Ha hả, vậy là tốt rồi.”

“Muốn nghe kiến nghị của người ngoài nghề không ?”

“A?” Càn Ảnh suy tư chốc lát, sau đó mới phản ứng lại anh chính là đang cùng mình nói chuyện công việc, “Ừm, tốt nha, cầu mà không được.”

Bạc Thanh Mặc ngẩng đầu từ kính chiếu hậu nhìn cô một cái liền chuyên chú hướng tầm mắt về phía trước chiếc xe,

"Cá nhân tôi cảm thấy cô có thể trực tiếp thể hiện ra ý tưởng trong lòng mình, có lẽ có thể đả động người khác.”

“Ý anh là trực tiếp nói ra ?” Càn Ảnh không thể tin được nhìn cái ót của anh, như là nghe được một chuyện cực kỳ khoa trương chê cười,

“Tôi cảm thấy không hiện thực. Thứ nhất, phòng ở của người ta chúng ta khẳng định vào không được, thứ hai, còn cần người tới diễn, hiện tại đến ngay cả một tiểu minh tinh không tên tuổi tôi cũng mời không nổi, thứ ba, tôi căn bản là không có thiết bị quay chụp, càng không có biên tập cắt nối nào, đây toàn bộ là đồ chuyên nghiệp, thứ tư, thời hạn ba ngày, trừ bỏ hôm nay cũng chỉ còn thừa lại hai ngày, tôi không có thời gian đi làm thể hiện cái chân thật kia. Cho nên đề nghị này của anh rất tốt, nhưng với tôi mà nói nó không hiện thực.”

“Kỳ thật cô có thể đổi một góc độ suy nghĩ khác, địa phương nhất định phải là ở phòng ở sao? Cô chỉ là thể hiện ra ý tưởng cũng không phải thật sự quay quảng cáo, nhất định phải có diễn viên sao? So với diễn xuất thì hiện thực, tự nhiên lại càng chân thật hơn! Hơn nữa, đâu nhất thiết phải có trang bị tốt?"

Càn Ảnh theo lời anh nói mà lâm vào trầm tư, lúc trước đầu cô vốn là một đống hồ nhão hiện tại giống như càng nhét vào nhiều bột mì hơn, loãng đến mức đầu óc đình trệ. Cho đến khi Bạc Thanh Mặc lên tiếng nhắc nhở cô tới rồi cô mới hoàn hồn.

“Cảm ơn anh, chú ý lái xe cẩn thận. ” Mở cửa xuống xe, nhìn theo xe anh đi về phía trước, cho đến lúc xe biến mất ở trong tầm mắt cô mới xoay người hướng cửa lớn tòa nhà đi vào.

Tiến vào văn phòng cô liền đem chính mình nhốt ở bên trong,  tối hôm qua cô đã đem phương án sửa lại một lần, nhưng đối với phương án mới cô vẫn có chút không hài lòng.

Cô tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại, đem ý kiến của Bạc Thanh Mặc từ trong đầu bỏ đi bắt đầu suy nghĩ ý tưởng khác, nhưng mỗi cái ý tưởng khi nghĩ đến một nửa rồi đều bị những lời của Bạc Thanh Mặc chen vào, quấy rầy suy nghĩ cô. Đến cái ý tưởng thứ năm vẫn như thế, Càn Ảnh bực bội gãi tóc mình, đứng dậy đi pha một ly cà phê.

Mới vừa đứng lên di động trong túi di động liền reo, cô một bên tiếp điện thoại một bên hướng đến phòng trà gian, “Alo, Bách Hợp, làm sao vậy?”

Thời gian đi làm đa phần bọn cô đều là nhắn tin, rất ít gọi điện thoại, cho nên đột nhiên nhận được điện thoại của Bách Hợp có chút kỳ quái.

“Tiểu Ảnh, Điêu Mỹ Lệ thăng chức thành giám đốc rồi.”

Đối với tin tức này cô cũng không có ngoài ý muốn, ngay từ đầu chính là cô cùng Điêu Mỹ Lệ tranh giành, cô đi rồi, giám đốc tự nhiên liền thành cô ta, “Có thể đoán được, cô ta làm khó dễ cậu sao?”

“Cũng không phải, cô ta để mình làm trợ lý của cô ta.”

Càn Ảnh nghe ra cảm xúc không vui của cô ấy, Điêu Mỹ Lệ vì cái gì mà để Bách Hợp làm trợ lý, cô tự nhiên có thể đoán được,

“Bách Hợp, nếu cảm thấy không vui thì từ chức biết không? Công ty có rất nhiều, mình cũng sẽ giúp cậu lưu ý chức vị bên này của Thẩm thị.”

“Không có việc gì đâu, chỉ là bưng trà rót nước, đóng dấu đồ vật, cô ta cũng không có gây khó dễ cho mình.”

“Đáp ứng mình, đừng ủy khuất bản thân. ”

“Ừm, mình còn có việc, cúp máy trước.”

Không chờ Càn Ảnh nói chuyện Bách Hợp liền treo điện thoại. Đem điện thoại bỏ vào trong túi, bưng ly cà phê ngửa cổ một hơi cạn sạch giống như uống rượu, Điêu Mỹ Lệ khẳng định sẽ gây khó dễ cho Bách Hợp, Bách Hợp từ chức cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hiện tại cô càng không thể vứt bỏ công việc. Cô trở lại văn phòng đem phương án lại sửa lại một lần nữa, đánh xuống dấu chấm câu cuối cùng, cô quyết định nghe theo kiến nghị của Bạc Thanh Mặc.

Hiện tại đau đầu nhất chính là nên đi chỗ nào, chụp người nào, đến nỗi thiết bị quay chụp cô cũng chỉ có thể dùng di động, tựa như Bạc Thanh Mặc nói chỉ là thể hiện ra ý tưởng cũng không phải thật sự quay quảng cáo, cô muốn hỏi lại anh có ý tưởng nào hay không, nhưng lại sợ quấy rầy đến công việc của người ta, cũng sợ chính mình thật sự gọi điện thoại thì không biết nên nói như thế nào, có nên gọi điện thoại cho anh ấy hỏi vấn đề làm cô bối rối cả ngày nay hay không? Mãi cho đến khi ăn xong cơm trưa trở lại văn phòng cô vẫn chưa tìm được đáp án.

Càn Ảnh hít sâu một hơi từ trong túi lấy ra di động, tiếng chuông vang lên một hồi lâu mới kết nối,

“Alo.”

Nghe được thanh âm ép đến trầm thấp của đối phương, trong lòng cô cả kinh,

“Thực xin lỗi.”

Trực tiếp ấn ngắt, nghĩ thầm nhất định là đã quấy rầy đến công việc của anh ấy. Công việc của anh ấy lại nguy hiểm như vậy, chính mình có thể mang phiền toái cho anh ấy hay không, cô ngây ngốc một hồi cho đến khi di động vang lên, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, có chút do dự, không biết nên tiếp hay là không, cuối cùng vẫn là bắt máy.

“Ban nãy vì sao chưa nói gì đã cúp máy?”

Càn Ảnh nghe được thanh âm anh đã bình thường, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng hạ xuống, “ Có phải ban nãy tôi quấy rầy đến công việc của anh hay không? Có mang đến nguy hiểm cho anh không?”

Bạc Thanh Mặc nghe giọng cẩn thận dè dặt của cô, tâm tình không tốt vừa rồi cũng tiêu tán rất nhiều, ánh sáng ấm áp chiếu vào gương mặt thâm trầm,

“Không có, tôi đang ở trong cục.”

“Ai ô, vậy là tốt rồi, ban nãy giọng anh ép tới thấp như vậy tôi còn tưởng rằng ------ cho rằng anh đang làm nhiệm vụ ở đâu.”

“Tôi ở trong cục cũng là làm việc.”

“Không phải, ý tôi nói chính là ra ngoài làm việc, thiếu chút nữa đã quên, tôi có chính sự muốn hỏi anh, hiện tại anh có tiện không?”

“Tiện, cô cứ nói đi.” Bạc Thanh Mặc vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài, thuộc hạ phía sau  đều giống như thấy người ngoài hành tinh.

“Các cậu có chú ý tới vừa rồi lão đại cười hay không!”

“Rõ ràng vội đến muốn chết còn nói có thời gian!”

“Các cậu đã gặp qua lão đại trong thời gian làm việc tiếp điện thoại riêng chưa?”

Mọi người đối với vấn đề này tập thể lắc đầu, sau đó giống như phát hiện ra bí mật lớn gì đồng thời gật đầu, bát quái tươi cười.

Càn Ảnh khụ một tiếng xem như cô chính thức bắt đầu cầu hỗ trợ, “Chính là sáng nay anh nói cái phương án kia, tôi có suy nghĩ một chút, cảm thấy vô cùng tốt, tôi có thể dùng di động quay chụp ------”

Cô còn đang suy nghĩ lý do thoái thác đối phương đã tiếp lời cô nói, “Cô không biết nên đi chỗ nào chụp?”

“Ha hả.” Càn Ảnh hướng về phía di động cười ngây ngô hai tiếng, cười xong chính cô cũng tự thấy thật ngốc,

“Anh quả thực chính là Holmes, vậy anh có ý kiến tốt nào không?” Càn Ảnh thật cẩn thận hỏi.

“Tôi ngẫm lại đã, bên cạnh cô có gia đình hạnh phúc nào không? Chính là cái loại hàng ngày đều tương đối sung sướng ấm áp.”

“Không có.” Cô không hề nghĩ ngợi trực tiếp cho đáp án phủ định.

Bạc Thanh Mặc cũng không nghĩ tới cô sẽ trả lời nhanh như vậy, nhất thời cũng có chút ngẩn người.

“Bên cạnh anh không có gia đình như vậy sao?” Cô lại lần nữa thật cẩn thận hỏi.

“Tôi hỏi một chút, nếu có sẽ gọi cho cô.”

“Ừm, được, lại phiền toái anh.”

Ngắt điện thoại, Càn Ảnh giống như làm xong một nhiệm vụ thực nặng nề, kế tiếp cô một bên tiếp tục sửa chữa phương án một bên chờ điện thoại là được.

Bạc Thanh Mặc nghe xong điện thoại xoay người trở lại văn phòng, đôi mắt đẹp không có chút độ ấm nào quét một vòng, nhìn thấy mọi người đều ở đây mới mở miệng nói,

“Ai ở thành phố này, trong nhà có ba người trở lên, gia đình ấm áp hòa thuận thì đến chỗ tôi một chút.” Anh đi đến vị trí của mình ngồi xuống.

Mọi người đều là anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đồng loạt lắc đầu, cuối cùng cũng chỉ có hai người đi đến trước bàn anh.

“Lão đại, nhà tôi có bốn ngườimẹ tôi, vợ của tôi, tôi, còn có một đứa con, từ khi có con, gia đình xác thực ấm áp hạnh phúc, mọi người so với trước cũng cười nhiều hơn.” Trong đám đó, có người đàn ông hơi lùn một chút đơn giản giới thiệu.

Bạc Thanh Mặc nhìn về phía người khác
" Cậu thì sao?”

“Thưa lão đại, nhà tôi có ba người, con trai đang học tiểu học, cũng được tính là ấm áp hạnh phúc đi, thời điểm mẹ nó không mắng chúng tôi, tôi đều cảm thấy rất ấm áp vui sướng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro