Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

“Tiểu Ảnh, em cùng Thẩm tổng thân thiết  như vậy, nhất định sẽ có biện pháp đúng không?”

“Xin lỗi, chị , thật sự không có biện pháp, Thẩm tổng chúng tôi nói người đi cửa sau đều sẽ bị kéo vào sổ đen, ngay cả tư cách  phỏng vấn cũng không có. Chị, chính chị tự chuẩn bị sơ yếu lý lịch để phỏng vấn đi, tôi còn có việc, cúp máy trước.”

Nói xong Càn Ảnh trực tiếp cúp điện thoại, Càn Tình đang ngồi ngay ngắn trên sô pha nhà Càn Ảnh sắc mặt khó coi tới cực điểm.

“Không nghĩ tới cô cũng có bản lĩnh gạt người đấy!” Tề Hạo Thiên dựa vào cạnh cửa vỗ tay hai cái,

“Cô đây có tính là chó chê mèo lắm lông hay không ?”

Vừa rồi Càn Ảnh chuyên chú đánh mất ý niệm muốn tìm cô đi cửa sau của Càn Tình, hoàn toàn không chú ý có người dựa vào cửa văn phòng mình. Nhưng khi nhìn đến Tề Hạo Thiên, cũng không có quá nhiều khiếp sợ,

“Tề trợ lý tìm tôi có việc?”

Tề Hạo Thiên không có trả lời vấn đề của cô mà trực tiếp nói thẳng,

“Thẩm tổng nói người đi cửa sau đều sẽ bị kéo vào sổ đen, chuyện này tôi như thế nào không biết?”

Hắn nói những lời này cũng không có kinh ngạc cùng tò mò mà ánh mắt và ngữ khí đều mang theo chút hài hước.

Càn Ảnh tự nhiên nhìn ra được “Tề trợ lý nếu là không có việc gì khác thì xin phép, tôi tan tầm trước.” Cô nói xong liền đứng lên chuẩn bị chạy lấy người.

“Cô là nữ nhân sao? Đến cái túi cũng không mang theo.”

Càn Ảnh đi đến cách chỗ hắn đứng tầm một mét thì ngừng lại, ngẩng mặt nhìn

“Tề trợ lý thực nhàn rỗi? Không biết Thẩm thị có quy định nhân viên chiếm dụng thời gian tăng ca để bát quái có bị trừ tiền thưởng hay không ?”

Tề Hạo Thiên những lời kế tiếp đều bị cô làm cho nghẹn ở cổ họng, “Tôi rất bận, tôi tới là thông báo cho cô biết hội nghị quảng cáo mô phỏng sẽ diễn ra vào thứ sáu tới, cô còn thời gian ba ngày.” Hắn nói xong xoay người liền đi.

Tầm mắt Càn Ảnh dừng ở trên bóng dáng hắn hai giây, xoay người ngồi trở lại ghế, mở máy tính, tiếp tục viết phương án. Một giờ sau dạ dày cô trống trơn bắt đầu phản kháng, thật sự nhịn không được nữa cô đành phải gọi cho mình một phần cơm hộp, đi tới trà gian rót cà phê.

Sau khi bị Càn Ảnh cắt đứt điện thoại, Càn Tình một bụng hỏa khí không ức chế được , cánh tay vung lên hất toàn bộ chén trên bàn xuống sàn.

“Tiểu Tình!” Hách Tử Thông nhanh chóng từ trong phòng bếp đi ra vội vàng xem tay cô.

Càn Tình mạnh mẽ rút tay trở về tiếp tục ném gối ôm trên sô pha,

“ Đúng là đồ lòng lang dạ sói, có chỗ dựa tốt cư nhiên không muốn giúp em giới thiệu việc làm, được, em muốn nhìn xem nó có thể trụ lại tới khi nào.” Cô cầm lấy di động chuẩn bị gọi điện thoại.

Hách Tử Thông đè lại động tác của cô,

“Tiểu Tình, em nghe anh nói, công ty xác thật đều không cho đi cửa sau, nếu em thật sự muốn đi chúng ta có thể đi phỏng vấn, em không thể trách Càn Ảnh, em ấy có thể phỏng vấn qua, em khẳng định cũng có thể.”

Càn Tình nhìn về phía hắn, ánh mắt tràn ngập hoài nghi, “Hách Tử Thông, anh đây là đang nói chuyện giúp nó sao?”

“Không phải, là anh tin tưởng em, tin tưởng em có năng lực tự mình tiến vào công ty.” Ngữ khí hắn vô cùng kiên định, làm Càn Tình tìm không ra bất luận tì vết gì.

Bỏ qua di động dựa lên ngực hắn,

“Bảo bảo, anh có phải hay không cảm thấy có đôi khi em không bằng Càn Ảnh ?”

Hắn cúi đầu hôn hôn mái tóc của cô, trong mắt tràn đầy sủng nịch,

“ Em ở lòng anh vĩnh viễn đều là tốt nhất, em chuẩn bị phỏng vấn cho thật tốt, hồ sơ lý lịch anh sẽ giúp em làm.”

Càn Tình ngẩng đầu ở trên mặt hắn hôn một cái, “Cảm ơn bảo bảo, em yêu anh.”

Cô lại lần nữa cầm lấy di động bắt đầu tìm tòi tư liệu về Thẩm thị.

“Anh càng yêu em.” Hắn đỡ eo cô để cô dựa vào trên sô pha, chính mình đứng dậy bắt đầu thu thập mảnh vỡ trên mặt đất.

Gõ xuống dấu chấm câu cuối cùng, cô từ trên xuống dưới đại khái xem lại sơ thảo một lần nữa, thuận tiện nhìn thời gian, đã 10 giờ tối, tắt máy, tan tầm.

Càn Ảnh đứng ở dưới lầu công ty, từ trong túi móc di động ra chuẩn bị kêu xe, di động vang lên, nhìn chằm chằm tên hiển thị trên màn hình, sửng sốt một hồi mới nhớ tới đây chính là chủ nhà của mình, bởi vì cô có chút mệt nhọc, lại lâu rồi không thấy cái tên này nên nhất thời không nhớ tới,

“ Alo, xin chào.”

“Cô đang ở đâu?” Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp từ tính dễ nghe của Bạc Thanh Mặc.

Trừ bỏ Bách Hợp, cũng chỉ có chủ nhà mới quan tâm chính mình “Tôi vừa mới kết thúc tăng ca chuẩn bị trở về.”

“Cô đem địa chỉ gửi cho tôi, tôi đi đón cô."

“Không cần, tôi có thể tự bắt xe trở về.”

“Cô là con gái, không an toàn.”

Cô mơ hồ có thể nghe được tiếng khởi động xe, “Tôi ở trước cửa tập đoàn Thẩm thị.”

“Được.”

“Kia, phiền toái anh.”

“Có thể nói cho tôi công việc của cô không? Nếu không tiện có thể không nói cũng được.”

“A?”

“Không có tiện sao?"

“Cũng không phải, chỉ là sợ mang cảm xúc tiêu cực đến cho anh.”

“Không quan hệ, năng lực tiêu hóa cảm xúc của tôi rất mạnh.”

Càn Ảnh không tiếng động cười cười, vẫn là lần đầu tiên thấy có người khen chính mình như vậy.

“Ừm--- tôi làm ở phương án quảng cáo, là về địa ốc, tôi không muốn làm một căn nhà dựng lên chỉ có xi măng cốt thép lạnh như băng mà muốn làm gì đó để mọi người nhìn đến liền cảm thấy ấm áp, không phải có câu nói gia đình là bến bờ ấm áp sao, tôi muốn dựa theo sự ấm áp ấy để tuyên truyền nó, để mọi người biết rằng đó không phải phòng ở lạnh như băng, mà là một mái nhà ấm áp.”

“Suy nghĩ của cô rất tuyệt.”

“Cũng không biết lãnh đạo có thể chấp nhận ý tưởng này của tôi hay không, sắp tới chúng tôi còn có một cái quảng cáo mô phỏng,  cái mô phỏng này nguyên bản là thứ hai tuần sau, hiện tại liền chuyển tới thứ sáu, cho nên hôm nay tôi mới tăng ca, hiện tại cũng chỉ là đem phương án sơ thảo viết ra, về cái mô phỏng này tôi còn chưa có ý tưởng nào tốt, chỉ còn có ba ngày, xem ra ba ngày sắp tới tôi mất ngủ rồi.”

Càn Ảnh cũng không biết chính mình đối với thân phận cảnh sát của hắn mà sinh ra tín nhiệm hay là nội tâm của bản thân thật sự đọng lại quá nhiều điều muốn nói, hắn vừa dò hỏi một chút, cô thật sự liền nói ra.

“Nghỉ ngơi tốt đầu mới có thể hoạt động nhanh, chúng ta tới rồi.”

Cô nhìn Bạc Thanh Mặc vững vàng dừng xe trước chung cư, đẩy cửa bước xuống dưới, cô ghé mắt nhìn Bạc Thanh Mặc ngồi ở ghế lái đối với hắn gật đầu nhẹ
.
“Cảm ơn anh,hôm nay làm phiền anh rồi.”

“Cô là công dân, tôi là cảnh sát nhân dân, có nghĩa vụ bảo hộ an toàn của cô, cô đã quên?”

Lời hắn nói làm cô lập tức nghĩ tới lúc trước cô ở cục cảnh sát ‘ theo lý cố gắng ’,

“Ha hả, kỳ thật ------”

“Cô nói đều đúng. Gian chung cư kia tôi quên giao điện phí, hôm nay nhận được thông báo tiền điện cho nên lại đây nhìn xem, ai biết gõ cửa nửa ngày cũng không ai mở cửa, liền gọi điện thoại cho cô.”

“Cái chức nghiệp cảnh sát này vốn dĩ rất vội, quên là chuyện bình thường, lại nói anh cũng không ở chỗ đó, anh đưa tài khoản cho tôi, về sau tôi trả,”

Nói xong Càn Ảnh mới nhận ra lời nói của mình có thể hiểu thành nghĩa khác, vì thế vội bổ sung “Dù sao hiện tại tôi cũng ở đây, điện, nước , cũng đều là tôi dùng, tôi hẳn là nên trả.”

“ Được, chốc nữa tôi đưa tài khoản cho cô, cô có muốn đi ăn chút đồ ăn khuya không?”

“Không đi được. Lúc ăn xong trở về, tắm rửa, đi ngủ phỏng chừng đã rạng sáng.”

Tuy rằng hiện tại công việc của cô cũng không gấp đến mức vậy, nhưng cũng thật sự không muốn lãng phí thời gian ngủ của hắn.

Bạc Thanh Mặc đưa cô đến chỗ ở, đem tài khoản điện đưa cho cô, kiểm tra một lần nữa không thấy có vấn đề gì mới chuẩn bị rời đi.

“Cái kia, nếu không anh nghỉ lại đây một đêm.”

Càn Ảnh nhìn đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn lập tức giải thích “Hiện tại quá muộn tôi sợ anh lái xe trên đường không an toàn, tôi ngủ phòng dành cho khách, anh có thể ngủ ở phòng ngủ chính. Phòng đó tôi chưa từng tiến vào, anh có thể yên tâm."

Cô nhìn ánh mắt hắn dần dần không còn sự  tìm tòi nghiên cứu kia, thầm thở phào tiếp tục giải thích,

“Tôi không mộng du, hơn nữa tôi sẽ khóa kỹ cửa phòng, anh yên tâm, cái kia là nhà anh, anh cứ tự nhiên, tôi đi ngủ trước.” Nói xong cô còn làm bộ ngáp một cái, nhanh chóng hướng phòng dành cho khách đi đến.

Bạc Thanh Mặc nhìn bóng dáng cô cơ hồ chạy trối chết , lại nghĩ đến gương mặt trắng nõn kia nổi lên rạng mây hồng, khóe miệng không tự giác giương lên một độ cong, nguyên bản hắn tính toán đưa cô về tới, kiểm tra xong không có việc gì liền lái xe rời đi, hiện tại bị mời nghỉ lại, vậy kính cẩn không bằng tuân mệnh ngủ một đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro