Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

" Đau đầu, hoa mắt " Càn Ảnh dùng sức xoa xoa đôi mắt.

" Càn Ảnh, cậu nói cái gì ? Mắt cậu không thoải mái sao? Chỗ mình có thuốc nhỏ mắt này."  Bách Hợp lo lắng nhìn cô một cái liền bắt đầu ở trong ngăn kéo lục tìm lọ thuốc nhỏ mắt.

" Không cần, mình không có việc gì, mình đi trước đây. " Càn Ảnh vẫy vẫy tay, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

" Đi chỗ nào? Hiện tại đang là thời gian làm. " Bách Hợp lập tức ngừng động tác trên tay nhìn chằm chằm cô, chỉ sợ chớp mắt một cái, cô ở trước mặt mình liền biến mất.

" Tan làm, về nhà ngủ."

" Đợi đã." Bách Hợp nhanh chóng đứng lên, chạy đến trước mặt cô, giơ tay ngăn trở đường đi

" Thời gian làm về nhà đi ngủ! Cậu muốn bị khai trừ sao? Còn nữa, cậu sắp tranh đoạt chức vị giám đốc, bây giờ cậu rời đi mình hoàn toàn không cản, nhưng mình nói cho cậu biết, đối thủ cạnh tranh của cậu cái thủ đoạn gì cũng đều có thể dùng đến."

" Thời gian đi làm không làm việc mà ở đây nói chuyện phiếm cái gì ?"

Giám đốc vừa đến liền thấy hai người thiếu tập trung, làm loạn chốn công tác. Càn Ảnh nhìn thoáng qua hồ ly tinh đứng bên cạnh giám đốc Điêu Mỹ Lệ, chỉ liếc mắt một cái cô liền có chút muốn nôn, lập tức đem tầm nhìn chuyển đến trên người đàn ông trung niên bóng nhẫy,  ở trong lòng yên lặng tặng bọn họ hai chữ, rất xứng đôi.

" Giám đốc, chúng tôi chuẩn bị đi gặp khách hàng"

Càn Ảnh mặt không đổi sắc trợn mắt nói dối, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết giám đốc hàng năm trốn trong căn phòng cách âm hôn nay sao có thể đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

" Phải, phải, phải. Giám đốc, chúng tôi chuẩn bị đi gặp khách hàng." Bách Hợp nói xong liền nhanh chóng kéo Càn Ảnh rời khỏi nơi này.

" Khoan đã" Điêu Mỹ Lệ vòng đến trước mặt các cô, " Các người đi gặp khách hàng nào? Nếu tôi nhớ không nhầm thì Bách Hợp, cô đã không cần ra ngoài gặp khách hàng nữa rồi đi? Chẳng lẽ những người thâm niên như chúng ta, không sợ trời không sợ đất, lại sợ hãi giám đốc dự bị Càn Ảnh bảo chúng ta đi gặp khách? Yêu cầu mang thêm người nhìn qua giống nữ sinh để tăng thêm can đảm? " Cô ta nghiến răng nhấn mạnh mấy chữ giám đốc dự bị.

" Cô!"

Càn Ảnh giữ chặt Bách Hợp đang muốn cùng cô ta lí luận , mặt không biểu tình lập tức bày ra tươi cười " Chẳng lẽ muốn mang giám đốc dự bị Điêu đi câu dẫn đối phương lên giường sao? Đối với nam nhân, chiêu này xác thực dùng rất tốt. Giám đốc dự bị Điêu, nếu không, cô cùng tôi đi một chuyến? "

Điêu Mỹ Lệ mặt từ trắng đến hồng lại chuyển sang đen , giơ tay liền chuẩn bị đánh người. Đã cùng cô ta cộng sự 5 năm ,cô tự nhiên biết cô ta thích nhất là tát người, vững vàng bắt lấy tay Điêu Mỹ Lệ.

" Nháo đủ chưa? Các người thực sự cho mình là lãnh đạo hay sao? Hả? "

Giám đốc đi qua đi lại giữa hai người, chỉ tay mắng " Càn Ảnh, trước khi tôi rời khỏi cương vị, cô phải ký được hợp đồng với Thẩm tổng, nếu không tôi liền đem cô từ người được chọn trúng làm giám đốc dự bị mà khai trừ. Điêu Mỹ Lệ, viết bản kiểm điểm một vạn chữ cho tôi, nếu không cũng đồng dạng khai trừ."

Giám đốc nói xong, chân trước bước đi, Điêu Mỹ Lệ sau lưng liền nũng nịu kêu giám đốc rồi theo đi lên.

Bách Hợp nghiêng đầu nhìn Càn Ảnh, mặt không biểu tình, lại nghiêng mặt nhìn Càn Ảnh, vẫn không biểu tình. Nhìn hai lần, hai lần muốn mở miệng nhưng một chữ cũng không nói thành lời.

" Có phải cảm thấy không công bằng hay không?"

Những lời này của cô đánh tan nghi ngờ vốn có của Bách Hợp " Này đơn giản chính là điều kiện trên trời , toàn bộ công ty đều biết người này có bao nhiêu mỹ mạo, bao nhiêu khó chơi. Giám đốc cư nhiên muốn cậu nội trong một tuần thu phục hắn. Đây căn bản chính là quân báo tư thù, che chở cho tiểu tình nhân của ông ta mà."

Càn Ảnh nghe Bách Hợp bênh vực mình, khóe môi nở nụ cười yếu ớt nhợt nhạt " Hiện tại không cần tan làm, có thể quang minh chính đại về nhà ngủ rồi. "

" A" Bách Hợp nhất thời không theo kịp mạch não của cô.

" Về nhà ngủ" Càn Ảnh nghiêm túc nói lại một lần.

" Lúc quan trọng như này cậu còn về nhà ngủ ?" Bách Hợp cảm thấy đầu cô không phải có vấn đề thì chính là bị lừa đá. Người khác có thể không biết Càn Ảnh có bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu mong muốn lên được vị trí giám đốc. Nhưng Bách Hợp biết, cho nên cô vô cùng hi vọng Càn Ảnh có thể thuận lợi lên làm giám đốc.

" Vậy cậu nói xem mình nên làm cái gì bây giờ? Đi tập đoàn Thẩm Thị tìm người? Cậu cảm thấy mình sẽ bị bảo an ném ra ngoài trước hay là sẽ gặp được Thẩm Thần trước?"

Nhắc tới tập đoàn Thẩm Thị cùng Thẩm Thần, người ta liền nghĩ đến người khí chất tựa như bách hợp [đoạn này lúc edit mình thấy hơi rối nghĩa nên dịch tạm như này:< , sau này nếu có sai sót, mình sẽ sửa lại sau, rất xin lỗi ]

"Khẳng định sẽ bị ném ra trước, vậy, cậu định từ bỏ sao?" Bách Hợp ngẩng đầu, trong mắt châm một tia hi vọng nhìn Càn Ảnh.

" Ngủ no rồi mới có sức lực nghĩ cách" Càn Ảnh vỗ vỗ bả vai Bách Hợp, đôi tay nhét vào trong túi áo khoác đi ra ngoài. Cô rất ít mang theo túi xách nên thực thích để di động, tiền, chìa khóa vào túi áo khoác. Đi qua cửa lớn công ty, một trận gió lạnh thổi qua, làm Càn Ảnh co rụt cổ, hai tay nhét trong túi áo khoác gắt gao dựa vào nhau . Hôm nay là sinh nhật cô, ngày mười lăm tháng 11, thời tiết cùng tâm tình cô đều giống nhau, âm u. Từ khi có kí ức, cô đã một mình trai qua 23 cái sinh nhật, ai để ý đâu?Không có người để ý, ngay cả chính bản thân cô cũng không muốn để ý, bởi vì sẽ không có sự bất ngờ ngoài ý muốn.

Điều Mỹ Lệ đi theo giám đốc trở lại văn phòng, thuận tay liền khóa cửa lại .

"Đem cửa đóng lại là được, không cần khóa ."

" Giám đốc" Điều Mỹ Lệ uốn éo thân mình như rắn nước, ở trên người ông ta không ngừng cọ " Không đóng cửa như thế nào làm việc a? Em đã đáp ứng phải về báo ngài, hi vọng giám đốc ngài---" Điều Mỹ Lệ kéo cà vạt ông ta xuống " Nói chuyện phải giữ lời đấy"

Giám đốc đẩy cô ta ra chỉnh lại cà vạt, đi đến cửa mở ra, khiến cho cửa chỉ đơn giản đóng lại " Ta nói chuyện được nhiên có tính toán." Giám đốc đứng trước mặt Điêu Mỹ Lệ, duỗi tay nắm lấy cằm cô ta, đung ngón tay cái cọ xát môi " Chỉ là ta càng thích nơi này hơn." Ông ta điểm nhẹ ngoài miệng Điêu Mỹ Lệ, trong mắt phảng phất ý cười nhẹ nhàng, cô ta nháy mắt liền hiểu ý tứ, sắc mặt đỏ bừng lên, phấn nền thật dày cũng không lấn át được.

"Như thế nào? Tức giận? " Giám đốc buông cằm cô ta ra, " Thẩm tổng bên kia là ta cho Càn Ảnh một chướng ngại, đúng rồi, đã quên nói cho cô, ở khảo hạch, Thẩm tổng có tính hay không là do ta định đoạt."

Điêu Mỹ Lệ tuy rằng tức đến mức muốn đánh người, nhưng nghĩ đến một tuần sau hạng mục bộ giám đốc tranh cử , vẫn là nhịn xuống phẫn nộ, gương mặt tươi cười đón chào.

" Giám đốc thật thích nói đùa, em bất quá thẹn thùng một chút, ngài liền làm tâm em bất ổn. Điêu Mỹ Lệ ghé vào trên người ông ta, hôn một cái liền tự giác tiến vào vị trí thích hợp. Trong lúc có người gõ cửa vào tìm ông ta, tùy tiện hai câu liền bị đuổi đi. Sau khi kết thúc, cô ta nhanh chóng sửa sang lại, từ phía dưới chui lên. Giám đốc cong lưng, duỗi tay bóp chặt cằm cô ta

"Đã làm phải làm đến cùng, bằng không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ . Một tuần sau, vị trí này chính là của cô, đây xem như trước tiên chúc mừng cô."

Giám đốc vừa lòng tươi cười làm Điêu Mỹ Lệ ghê tởm muốn nôn, nhưng trên mặt vẫn như cũ, cười khanh khách nhìn ông ta " Em đây cũng liền cảm ơn giám đốc chiếu cố ."

" Đề bạt nhân tài hữu dụng vẫn luôn là tôn chỉ của ta, ra ngoài làm việc thật tốt đi, kia một vạn chữ nhớ đúng giờ giao cho ta."

" Vâng, giám đốc." Điêu Mỹ Lệ đỡ cái bàn chậm rãi đứng lên, sửa sang lại quần áo của mình đi ra ngoài.

Càn Ảnh đối với ăn mặc vô cùng cần kiệm, chính mình có một chút cộng thêm tiền cho vay, đủ mua căn nhà 60m2. Vừa về phòng ngả đầu liền ngủ, lúc tỉnh dậy đã là chạng vạng, bụng đói thúc giục cô rời giường tự nấu cho mình một chén mì. Ăn đến một nửa lại nghĩ đến nay là sinh nhật mình ,dùng chiếc đũa kéo sợi mì lên cao cao, mì trường thọ, sau đó toàn bộ nhét vào trong miệng, mơ hồ không nói rõ nột tiếng sinh nhật vui vẻ. Ăn xong mì sợi, rửa xong bát, cô nằm xuống tiếp tục ngủ. Không biết là do ăn nhiều hay do ban ngày ngủ nhiều, như thế nào cũng không ngủ được, cô dứt khoát ngồi dậy, lấy di động lướt xem tin tức. Vừa thấy chính là tin nhắn wechat giọng nói gửi lúc 12h, click mở wechat là Bách Hợp gửi tới, khóe miệng như có như không vẽ ra một nụ cười. Bách Hợp gửi cho cô một bài hát chúc mừng sinh nhật, từ khi hai người nhận thức năm ấy, Bách Hợp vẫn luôn như vậy, mỗi năm đều chúc mừng cô.

Lúc trước chưa quen Bách Hợp, chỉ duy nhất tự bản thân nói chúc mừng sinh nhật. Sau này quen Bách Hợp, lại nhiều thêm một người, một lần, một lần, thẳng đến khi chính mình ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Càn Ảnh ở công ty nguyên một ngày, đợi cơ hội tiếp xúc với Thẩm tổng. Bách Hợp xem bộ dáng cô như kiến bò trên chảo nóng, không đến năm phút liền đi hỏi một lần, mỗi lần đều bị tùy tiện có lệ đuổi đi.

Tan tầm, Bách Hợp lôi kéo Càn Ảnh ra ngoài, đến cửa công ty mới mở miệng hỏi " Tiểu Ảnh, cậu nói thực cho mình biết, cậu còn muốn tranh vị trí giám đốc không?"

"Còn" Càn Ảnh trực tiếp dứt khoát trả lời, câu trả lời của cô làm tảng đá đè nặng trong lòng Bách Hợp từ từ buông xuống
" Muốn vậy thì đi tranh thủ đi, hiện tại cậu ở đây vất vả, cậu có biết, hôm qua sau khi cậu đi rồi, cái yêu nữ kia ở trong phòng giám đốc bao lâu không? "

"Tập đoàn Thẩm Thị kí xuống hợp đồng là giám đốc có thể lựa chọn mình?" Một đống lời lẽ tốt đẹp bị một câu của Càn Ảnh chặn về, không thể, đáp án vô cùng khẳng định. Lão nam nhân háo sắc kia không có khả năng không nâng đỡ tiểu tình nhân của mình.

"Nhưng chúng ta còn có phiếu của các cổ đông, còn có ông chủ lớn. Một phiếu này của giám đốc chúng ta không cần nhưng có thể tranh thủ của những người khác. Nếu cậu kí được với tập đoàn Thẩm Thị làm lợi nhuận, bọn họ khẳng định sẽ đều chọn cậu, đi đi đi, chúng ta đi tập đoàn Thẩm Thị tìm người. "

Càn Ảnh không cãi lại, tùy ý để cô kéo mình đi, nhưng trong lòng hiểu rõ, nhân vật dê đầu đàn này há một con tôm như cô có thể gặp được? Tuy rằng cảm thấy phương pháp này không đáng tin cậy,nhưng ít ra Bách Hợp nói rất đúng, mặc kệ có phải hay không giám đốc cấp mình chướng ngại là tập đoàn Thẩm Thị, chỉ cần chính mình có thể bắt lấy, làm cho giám đốc không còn lời nào để nói, còn có thể kéo thêm phiếu bầu của các cổ đông khác. Hiện tại, cô thực sự tự tin, ở phương diện làm việc, Điêu Mỹ Lệ so ra kém chính mình một đầu ngón tay. Chỉ cần những cái đó, cổ đông cùng ông chủ lớn, lấy năng lực công tác, số phiếu của cô tuyệt đối sẽ thắng. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cô càng muốn lấy thêm nhiều sự ủng hộ của những người khác.

" U , vội đi tập đoàn Thẩm Thị hiến thân à?"
Điêu Mỹ Lệ ngăn trở đường đi của các cô, bộ dáng như nữ vương, phảng phất cô ta đã là giám đốc, đang xem một cái thủ hạ bại tướng.

"Kể cả hiến thân cũng không đuổi kịp cô a" Bách Hợp trực tiếp mắng trở về.

"Cô!"

"Cô cái gì mà cô, chó ngoan không cản đường." Bách Hợp đẩy cô ta ra,lôi kéo Càn Ảnh rời đi.

"Thật là chân thành hộ chủ,chính là thích cắn càn. Chủ nhân cô không phải người câm thì cũng là thiểu năng trí tuệ, mới kêu cô ở một bên thay cô ta sủa." Điêu Mỹ Lệ hướng về phía các cô bóng gió kêu lên.

Bách Hợp xoay người tiến lên muốn cùng cô ta ầm ĩ, Càn Ảnh duỗi tay đem cô kéo lại, chính mình tiến lên giơ tay vung một bạt tai" Sao cô lại ở đây?Tôi vừa nhìn thấy có con ruồi bọ cứ ong ong kêu, còn bị tôi một tát chụp chết, cô tìm tôi có chuyện gì?"

Điêu Mỹ Lệ không nghĩ tới cô vừa tiến lên liền động thủ, bị đánh nháy mắt liền phát ngốc, chờ phục hồi tinh thần lại nghe lời Càn Ảnh nói, tức muốn bùng nổ
" Càn Ảnh, tôi với cô không đội trời chung ."

Điêu Mỹ Lệ vung tay hướng trên đầu Càn Ảnh đập xuống.

Càn Ảnh một bên trốn một bên từ trong túi lấy ra dao quân dụng nhắm ngay Điêu Mỹ Lệ " Không muốn chết sớm thì cách xa tôi ra một chút."

Điêu Mỹ Lệ trừng mắt nhìn cô, động tác đánh người như pho tượng bất động " Càn Ảnh, cô đây là hành hung bên đường "

"Cảm ơn cô đã nhắc nhở, sau khi giết chết cô, tôi sẽ đem cô chôn thật tốt, cô kiếm lời rồi." Càn Ảnh nói giống như vui đùa, nhưng ánh mắt lại dị thường nghiêm túc.

Nhìn cô nghiêm túc đến không thèm quan tâm mạng sống, Điều Mỹ Lệ thực sự sợ hãi cô trực tiếp đâm tới ," Kẻ điên, kẻ điên, Càn Ảnh cô là đồ điên ", vừa nói vừa vội vàng thối lui.

Cần Ảnh tới gần cô ta hai bước rồi dừng lại
"Biết tôi là kẻ điên còn không mau cút đi?"

Điêu Mỹ Lệ giống như nghe được lệnh đặc xá, quay đầu liền chạy, trên đường, giày cao gót vấp tới vấp lui cô ta cũng không thèm để ý ,đá rơi giày cao gót, khập khiễng tiếp tục chạy về phía trước.

Nhìn bóng dáng Điêu Mỹ Lệ chật vật, Bách Hợp cao hứng tung tăng nhảy nhót chạy đến bên cạnh Càn Ảnh " Lúc nãy xem cô ta còn không dám chọc cậu. Hừ!'

Càn Ảnh thu hồi dao quân dụng, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh " Chúng ta đi thôi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro