Chương 2: Trọng sinh
Ngày 20 tháng 5, cũng chính là vào ngày mai, cậu nhớ mạt thế sẽ ập đến. Lúc ấy các cặp đôi vẫn hẹn nhau đi chơi như bình thường, cậu cùng Lạc Gia cũng không ngoại lệ.
Thư Sam vẫn còn nhớ rõ lúc đó cậu đang ở quán cà phê nói chuyện phiếm với Lạc Gia, tình cờ lúc ấy lại gặp được Hàn Thành Lâm, một bàn ba người ngồi nói chuyện chưa được mấy câu thì đột nhiên, bên ngoài sương mù từ đâu kéo đến, trắng xoá một mảnh. Khi đó mọi người đều lần lượt ngất đi, sau mấy giờ sẽ dần tỉnh lại, tuy nhiên đại bộ phận trong đó đều biến thành tang thi, phân nửa còn lại là dị năng giả.
Nghĩ đến Lạc Gia cùng Hàn Thành Lâm, thần sắc cậu ảm đảm dần. Những chuyện kinh tởm mà họ đã làm cậu còn chưa có quên đâu, kiếp này cậu nhất định sẽ trả gấp bội.
Lại nói lúc ở quán cà phê, Hàn Thành Lâm xuất hiện hẳn không đơn giản chỉ là tình cờ, chỉ tiếc cậu ngốc, cư nhiên vẫn luôn tin tưởng vào Lạc Gia.
Ở trong lòng thầm mắng chính mình vài câu, Thư Sam bắt đầu nhớ lại những gì mỹ nam nhân nói lúc nãy, ngất xỉu ư? Cậu nhớ rằng đời trước chỉ khi đến được căn cứ cậu mới ngất đi, sau đó thức tỉnh dị năng a. Ấy còn chưa nói bản thân cậu phải "ngủ" trong một khoảng thời gian rất lâu nữa.
Nhưng mặc kệ thế nào thì người nam nhân trước mắt này cũng đã mang cậu đến bệnh viện a, bây giờ cậu còn chuyện quan trọng hơn phải làm nên việc cảm ơn đành tạm gác lại vậy, đến mạt thế có duyên có lẽ sẽ còn gặp lại, lúc đó tuỳ thời chia sẻ chút vật tư cho đối phương hẳn là được rồi đi. Thư Sam tuy nghĩ vậy nhưng vẫn dành cho nam nhân một cái nhìn cảm kích, xong lại nhanh chóng nhổ dịch truyền trên tay rồi chạy.
Nam nhân trong lòng nghi hoặc ánh mắt kia của cậu là có ý tứ gì, lúc hồi thần lại thì đã thấy người ta quăng cho mình một cái bóng lưng. Đến lúc đuổi theo ra cửa thì đã thấy Thư Sam dùng tốc độ ánh sáng lắc lắc cái mông chạy đi. Trên mặt treo biểu tình không thể hiểu được nhưng rất nhanh anh đã thu lại sự chú ý của mình, nếu đối phương đã chủ động rời đi thì anh bớt được một cái phiền phức, từ nay về sau tự nhiên là không còn quan hệ.
••••••••••••
Thư Sam ra đến cửa bệnh viện liền gọi xe về nhà, ngày mai chính là mạt thế, cậu không có thời gian để lãng phí! Cậu phải chạy về bán công ty, sau đó thu thập một lượng lớn vật tư!
Công ty là cha mẹ để lại cho cậu, cứ thế mà buông tay cậu cũng không nỡ nhưng thật không có biện pháp a, sau khi mạt thế tới, tiền tài chỉ là thứ bỏ đi. Nhưng nghĩ đến cha mẹ, Thư Sam lại bắt đầu khổ sở. Cha mẹ cậu đi ra ngoài du lịch, trên đường trở về lại không may gặp tai nạn máy bay. Bất quá tưởng tượng nếu cha mẹ không mất cũng phải trải qua thời kì mạt thế như vậy, Thư Sam trong lòng lại thả lỏng một chút.
Ngày mai chính là mạt thế, cậu cần phải thu thập vật tư, sinh tồn trong hoàn cảnh mạt thế ác liệt là một trải nghiệm rất có tính thử thách đối với mỗi người. Đời trước cũng nhờ thân phận cùng kĩ năng làm bác sĩ của mình, cho dù trôi dạt đến đảo hoang cậu cũng có thể sống sót. Nhưng có rất nhiều người không được may mắn như cậu, khi rơi vào tuyệt cảnh, vì một túi bánh bích quy họ cũng có thể từ bỏ hết thảy, kể cả nhân tính của bản thân, dứt khoát trở mặt, cắn xé lẫn nhau.
Nếu không phải có Lạc Gia cùng Hàn Thành Lâm, cậu hẳn là có thể an ổn sống hết một đời.
Đáng tiếc không có nếu, Thư Sam rũ mi mắt, cậu tuy là muốn báo thù, nhưng không thể bị cừu hận chi phối.
Sau khi thanh toán tiền cho tài xế, Thư Sam cuống quýt chạy về nhà, gọi điện cho những kẻ lúc nào cũng đối công ty cậu như hổ rình mồi, quyết đoán một câu, ai ra tiền nhiều thì bán cho người đó, buổi chiều lập tức giao dịch.
Cuối cùng, công ty cậu là do đối thủ một mất một còn dùng sáu ngàn vạn thu mua. Thư Sam nhanh chóng hẹn đối phương buổi chiều gặp mặt.
Kỳ thật cậu cũng không biết công ty mình giá trị bao nhiêu tiền, cậu mới tốt nghiệp đại học nửa năm, chuyên ngành cũng là y khoa, cùng kinh thương căn bản không có liên quan. Bất quá cậu biết sáu ngàn vạn cũng đủ để cậu mua rất nhiều lương thực.
Sau khi treo điện thoại, Thư Sam liền bắt đầu tay vào việc thu thập. Cậu chạy xuống bếp, đem gạo và mì trong nhà đều mang ra, nhưng không ổn!Cứ thế này mà mang thì không ổn, đến cả bánh bích quy cùng nước khoáng cũng vậy! Dùng cái gì để mang theo đây? Ba lô, không được, quá nhỏ! Cậu phải...
"A!" Thư Sam hét thảm một tiếng. Trong cơn hoảng loạn, cậu vô tình vấp phải cạnh bàn, cả người theo quán tính ngã mạnh xuống sàn, cánh tay cũng bị trầy đến chảy máu. Nhưng cậu cũng không để ý chút máu này mà đem mình cuộn tròn lại, hay tay ôm lấy đầu, bắt đầu nức nở khóc.
Trọng sinh một đời thì thế nào, ngày mai chính là mạt thế, thời gian cấp bách, bản thân cậu cũng chỉ là một dị năng giả tinh thần phế vật! Tang thi không cần đại não để hành động, cậu cũng không có cách nào để công kích chúng! Tuy rằng bình thường mỗi ngày cậu đều rèn luyện, cũng có cơ bắp khỏe mạnh, nhưng thân thủ cậu cũng chỉ có thể dùng để đối phó tang thi cấp 1, đến khi chúng tiến hoá, cậu chỉ có thể chờ chết!
Mải khóc lóc, Thư Sam cũng không phát hiện máu trên cánh tay mình đang bị cái vòng tay hấp thu.
Thân thể đột nhiên kịch liệt đau đớn, loại đau đớn thấu tâm can này làm Thư Sam nhớ tới cảnh tượng chính mình bị tang thi cắn chết! Cậu cảm thấy, đây là trời cao trừng phạt mình không biết tốt xấu, đã được cho cơ hội trọng sinh, bản thân cư nhiên một chút cũng không biết tận dụng! Chính mình dần rơi vào bất tỉnh, mà cậu cũng không phát hiện, cậu đã không còn ở trong phòng bếp!
"Chủ nhân, chủ nhân! Cậu mau tỉnh a, chủ nhân!" Đứa nhóc nhà ai sao mà ồn ào quá vậy, Thư Sam không vui nhíu nhíu mày, cậu ghét nhất lúc ngủ bị người khác quấy rầy, cậu có chứng gắt giường rất nghiêm trọng a...
Không đúng! Mạt thế sắp đến rồi! Ý niệm này làm Thư Sam bỗng nhiên bừng tỉnh! Đập vào mắt chính là một cục lông xù xù màu xanh, "A! Cái thứ đồ gì đây?"
Cục lông bị Thư Sam ném bay lăn liên tục vài vòng. Đầy mặt ủy khuất, mếu máo, "Chủ nhân, tôi từ nơi ngàn dặm xa xôi bay trở về thăm cậu, cậu vậy mà lại tổn thương tôi! Còn nữa, tôi cũng không phải đồ vật, mà là không gian linh sủng!"
Không gian? Thư Sam đánh giá bốn phía mới phát hiện chính mình đang nằm trên một bãi đất phủ đầy chất lỏng trắng đục , thoạt nhìn như sữa bò. Nhưng cậu cũng không dám thử xem nó rốt cuộc là thứ gì, trời biết nó có độc hay không a! Nhìn nhìn một thân nhớp nháp của mình, Thư Sam khó chịu quan sát xung quanh. Lúc này cậu bỗng thấy gần đó có một vài bộ quần áo vứt tứ tung, cậu nhanh nhẹn lăn đến thay đồ. Xong xuôi hết thảy cậu mới có tâm tình giao lưu với cục bông:
"Nói một chút đi, đây là tình huống gì?"
"Nơi này là không gian, cụ thể là không gian gì, ách..... Tôi ngủ lâu rồi nên cũng không nhớ nữa." Nhìn cục lông màu xanh bày bộ dáng đầy mặt xấu hổ, Thư Sam cạn lời, đây là cái thể loại gì chứ? Có vậy mà cũng quên được!
"Tiếp tục."
"Vâng, chủ nhân! Chính cậu đã mở ra nơi này, cũng chính là chủ nhân nơi đây!"
"......" Thư Sam tổng cảm thấy mình chưa bắt được sóng của tiểu gia hoả này. "Cậu tên gì?"
"Tôi không có tên, cầu chủ nhân đặt tên!!" Nhìn tiểu gia hỏa một bộ dáng xanh mượt, Thư Sam nghĩ nghĩ: "Về sau, cậu sẽ gọi là Tiểu Nguyên."
"Vì sao chứ? Chủ nhân?"
Nhìn tiểu gia hỏa mắt to, Thư Sam thập phần không muốn nói cho nó, bởi vì chính mình không nghĩ ra cái tên hay ho nào nên mới tuỳ tiện gọi vậy. Cậu chột dạ nói, "Bởi vì cậu là một cục lông màu xanh!"
"Vì sao màu xanh thì phải gọi là Tiểu Nguyên chứ?"
"Bởi vì màu xanh gợi cho người ta nghĩ đến thảo nguyên a!"
"Vì sao......"
"Câm miệng!" Thư Sam không khỏi cảm thấy đau đầu, tiểu gia hỏa này định hỏi cậu mười vạn câu hỏi vì sao thật à!!!
"Tiểu Nguyên, mang tôi đi dạo!" Thư Sam nhanh chóng đánh trống lảng.
"Được rồi!" Tiểu Nguyên bất đắc dĩ thoả hiệp, thong thả trôi nổi trên không trung dù rằng bản thân không có cánh.
Thư Sam bắt đầu quan sát cái gọi là không gian này, nói không kích động là giả, có không gian, bản thân cậu cũng có nhiều thêm một thứ bảo mệnh a!
Không gian rất lớn, quả thực như một thế giới độc lập, có núi non cũng có sông suối, bên cạnh còn có một phủ đệ, hoàn toàn được xây dựng theo phong cách xưa của cổ nhân. Trước phủ có một mảnh đất lớn, được chia làm hai phần bằng hàng rào, một bên dùng để trồng rau, một bên lại được dùng để nuôi gia súc cùng gia cầm. Sát bên cạnh chính là chỗ cậu vừa tỉnh dậy. Thư Sam một mạch đi vòng ra sau phủ, bất ngờ cậu lại thấy một vùng ngát xanh thoang thoảng mùi thuốc trung y. Đúng vậy, đó là một mảnh dược điền a! Trời biết lúc phát hiện ra nó cậu đã vui mừng thế nào! Thư Sam quả thực hận không thể lập tức hoà mình vào trong đó....
Nhìn lại toàn bộ không gian một lần, Thư Sam tâm thần vừa động, cảnh vật xoay chuyển, xung quanh cậu lại là căn bếp quen thuộc. Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, Thư Sam bỗng thấy có chút kinh nghi. Thời gian ấy vậy mà mới có 10 giờ sáng! Cậu chắc chắn bản thân mình ở bên trong tuyệt đối không phải chỉ trong một hai giờ ngắn ngủi như vậy, nghĩ nghĩ cậu lại gác vấn đề này một bên, chờ về sau có rảnh lại xem xét kĩ lưỡng hơn.
Hiện tại quan trọng nhất là phải thu thập vật tư, Tiểu Nguyên vừa mới nói cho cậu biết không gian này có thể dùng như một kho hàng, đồ đạc thức ăn lưu trữ bên trong được duy trì ở trạng thái mới được đưa vào, nói cách khác, thức ăn cậu đưa vào hoàn toàn không cần sợ sẽ bị ôi thiu, rau quả để lâu cũng không sợ bị hư thối! Điều này thật làm Thư Sam kinh hỉ không thôi. Bây giờ cậu chỉ cần tập trung thu thập vật tư càng nhiều càng tốt là được a!
Nói làm liền làm. Thư Sam trước tiên liên hệ đến các đại lý chuyên dụng đặt hàng một đống lương thực cùng đủ loại hạt giống. Xong cậu lại chạy ra tiệm cơm đặt phần ăn với giá ba trăm vạn, yêu cầu họ giao ngay đêm nay cho mình.
Lại tới cửa hàng 4s mua hai lượng Hãn Mã, còn yêu cầu nhân viên công tác đưa đi cải trang, hẹn buổi tối đến lấy, tiền không là vấn đề (chỗ này mình hong hiểu lắm nên đành để vậy, mn ai hiểu thì cmt cho mình biết nhé). Nhân viên công tác tuy rằng cảm thấy thời gian hơi gấp, nhưng cũng không chịu nổi sự dụ hoặc của đồng tiền nên yêu cầu của cậu rất nhanh đã được đồng ý.
Làm xong hết thảy, Thư Sam cảm thấy có chút đói bụng, nghĩ nghĩ, cậu quyết định dùng hai trăm nguyên còn sót lại đi tìm chỗ lấp bụng. Cậu lựa a lựa lại lựa đến một nhà hàng nhỏ bốn phía đều bày đầy các quán, các sạp ăn uống. Bởi vì sinh tồn trong mạt thế thức ăn khan hiếm, đã lâu rồi cậu chưa được nếm lại những món ăn này nên khi ăn không khỏi có chút gấp gáp. Chủ quán cùng những người xung quanh đều nhìn cậu với ánh mắt chê cười như thấy quỷ đói đầu thai. Nhưng đành chịu thôi, cậu không thể phản kháng trước sự hấp dẫn của mỹ thực a~
=====================
Tác giả có lời muốn nói: Đây là Tiểu Vĩ rất sớm trước kia liền tưởng viết văn văn, tuy rằng đặt ở hiện tại cốt truyện thần mã tích khả năng đã già cỗi, nhưng là, Tiểu Vĩ như cũ muốn mang ta thân nhi tử trời cao 233333 khả năng toàn văn trừ bỏ cốt truyện liền dư lại cẩu lương, đến đây đi, đại gia cùng nhau ăn lên, bút tâm
Lời editor: Thực xin lỗi mọi người :< vì mình quá cùi bắp nên mới để truyện ngâm nước lâu như vậy :< mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình cũng như là các thành quả của mình ❤️ à mà một điều nữa là đôi lời của tác giả mình xin để tạm vậy nhé, tại mình hong đủ chất xám để cày hết tới chữ cuối cùng TvT khi nào có thời gian mình sẽ quay lại edit phần đó sau 🤣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro