
Chương 5: Ngoài ý muốn
Sau hai buổi quay, trạng thái của Trì Trọng Kiều ngày càng tốt hơn. Sáng mai Từ Hành Châu mới có mặt, chiều nay lại vướng một phân đoạn rất khó khiến Nhan Tranh hoãn vài ngày vẫn không nhập diễn nổi, đã NG bốn năm lần rồi.
"Cắt!"
Quách An Thành kêu ngừng, "Nhan Tranh, cảm xúc đoạn này của cô không đúng..."
Cảnh của Trì Trọng Kiều đã quay xong, anh vừa thay quần áo chuẩn bị về nhà.
Chiếc điện thoại cũ rung một lúc lâu anh mới cầm lên nhận cuộc gọi.
Trì Trọng Kiều nghe máy: "Alo, ông nội Lục ạ?"
Ông Lục nói: "Trọng Kiều con đang ở đâu? Có thể giúp ông kiểm tra Ngộ Chu được không?"
Trì Trọng Kiều nói: "Con vừa xong việc. Ngộ Chu xảy ra chuyện gì vậy? Cậu ấy đang ở chỗ nào?" Anh chào hỏi phó đạo diễn, lập tức chạy chậm rời khỏi trường quay.
Ông Lục: "Hôm nay thằng bé đi ra ngoài, hình như đánh nhau với Lục Trác một trận. Hiện tại đang ở bệnh viện, cụ thể thì Ngộ Chu không muốn nói nên ông không biết, Trọng Kiều con giúp ông đi nhìn xem sao."
Trì Trọng Kiều đáp: "Ông đừng vội, con đang ở trên xe, bệnh viện nào vậy ạ?"
Ông Lục: "Bệnh viện số một thành phố, tầng 2 phòng 618. Để ông bảo Trần Hàn đưa số điện thoại của Ngộ Chu cho con. Hai người Văn Thư đang đi công tác, còn Lục Trác thì không trông cậy được, cũng chỉ có thể nhờ con giúp ông. Ngộ Chu không chịu nghe cuộc gọi video, thằng bé báo không có việc gì nhưng ông vẫn lo lắng..."
Lục Văn Thư và Phó Lợi là cha mẹ của Lục Trác cùng Lục Ngộ Chu, hai người này vô cùng bận rộn, một năm có 365 ngày thì phải đến 360 ngày vắng nhà.
Trì Trọng Kiều lái xe tới nơi, đi một vòng lớn quanh sân bệnh viện mới tìm được phòng 618, anh xách giỏ hoa quả mua ở ngoài cổng, gõ cửa.
Cánh cửa không đóng chặt, lộ ra một khe hở. Giọng nói khàn khàn truyền từ trong ra:
"Mời vào."
Trì Trọng Kiều đẩy cửa, thấy y tá đang chỉnh nước truyền cho Ngộ Chu, cả lỗ tai lẫn đôi má đều đỏ hết lên, chỉnh xong tốc độ chảy cô nhanh chóng ngại ngùng rời đi.
Ngộ Chu nằm trên giường, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, lông mày và đôi mắt lại giống hồ nước lạnh, sâu thẳm không nhìn thấu tâm trạng.
"Cậu không chịu nghe cuộc gọi video, tôi đành phải đến đây giúp ông nội trông chừng cậu." Trì Trọng Kiều đặt giỏ hoa quả xuống, cẩn thận kiểm tra sắc mặt Ngộ Chu, "Có vẻ không ổn lắm, làm sao vậy?"
Anh đến gần mới phát hiện trên mặt Lục Ngộ Chu có miếng băng gạc dài và hẹp!
Lục Ngộ Chu nói: "Cánh tay xước một đường, không phải việc gì lớn." Hắn hơi nghiêng mặt che vết thương, thản nhiên tiếp lời: "Mặt cũng bị thương, xấu lắm, nên mới không nghe điện thoại của ông."
Vợ của ông Lục là người Đức gốc Hoa, đặc điểm dòng máu lai trên Lục Ngộ Chu rõ ràng hơn Lục Trác, lông mày cao, hốc mắt sâu, mũi cao môi mỏng lại hòa hợp với điển hình của người Trung Quốc. Vì vậy mà các đường nét trên khuôn mặt hắn mang theo vẻ cuốn hút rất riêng.
Một khuôn mặt đẹp như vậy lại bị cắt một vết dài.
"Đã khâu lại chưa? Sao lại bị như thế này?" Trì Trọng Kiều không tùy tiện chạm vào hắn.
Lục Ngộ Chu nói: "Ừm, khâu hai mũi rồi. Không phải việc gì lớn, mảnh vỡ chai thủy tinh cắt qua thôi."
Trì Trọng Kiều cau mày gọi điện cho ông Lục, "Alo, ông à, con đang ở bệnh viện. Thấy người rồi ạ, không gãy xương, có vết cắt...Thím Chu về quê rồi sao? Vâng ông yên tâm, con sẽ chăm sóc cậu ấy."
Anh liếc Ngộ Chu, không miêu tả cụ thể vết thương mà chỉ báo cáo tình hình chung, sau đó cúp điện thoại hỏi: "Đói bụng không?" Vết thương trên mặt tốt nhất không đề cập, tránh cho Lục Ngộ Chu tức giận.
Lục Ngộ Chu gật đầu.
Trì Trọng Kiều đứng dậy: "Vừa hay tôi cũng chưa ăn, có đồ gì mà cậu phải kiêng không?" Đáng thương thật đấy, ở phòng bệnh lâu như vậy vẫn chưa có ai tới thăm.
Lục Ngộ Chu không muốn làm phiền người khác, chỉ đáp: "Cái gì cũng được."
Trì Trọng Kiều bảo: "Cậu chờ một lát, tôi sẽ quay lại nhanh thôi." Anh chỉnh tốc độ truyền nước chậm lại để trong thời gian đi ra ngoài nước thuốc không chảy hết, sau đó đưa điện thoại cho Lục Ngộ Chu, điều chỉnh nhiệt độ ấm lên rồi mới rời đi.
Lúc đi còn tốt bụng đóng cửa phòng bệnh giúp hắn. Lục Ngộ Chu nhìn anh ra ngoài, cầm điện thoại lên gọi một dãy số: "Alo, La Phân."
Giọng nói trầm ổn vang lên ở đầu dây bên kia, "Vâng ông chủ, ngài có gì dặn dò."
Lục Ngộ Chu tựa vào đầu giường, vết thương trên cánh tay cùng má phải âm ỉ đau, đầu lưỡi chạm vào thịt mềm trong miệng, nói: "Lấy được video chưa?"
La Phân: "Đã lấy được."
Lục Ngộ Chu đáp: "...Cứ giữ lại đi, chờ ông tôi trở về rồi tính sau."
La Phân do dự một chút: "Ông chủ, tôi cảm thấy ngài nên gửi luôn cho ông của ngài. Đại thiếu gia quá vô lý rồi, rõ ràng tự mình làm hỏng dự án lại đi đố kị với ngài..."
Âm thanh của Lục Ngộ Chu vô cùng bình tĩnh: "La Phân."
La Phân nuốt lời định nói vào họng, trầm giọng đáp: "Vâng, tôi hiểu rồi."
Lục Ngộ Chu: "Trước mặt ông tôi ít nói mấy lời không hay đi, ông đã lớn tuổi rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài nghỉ ngơi, lại còn phải gọi điện cho mấy người nữa."
La Phân thở dài: tiểu thiếu gia lúc nào cũng tốt hơn đại thiếu gia, tại sao ngài Lục cùng phu nhân không nhận ra cố gắng của tiểu thiếu gia cơ chứ?
"Có cần tôi gọi người giúp việc tới...."
Lục Ngộ Chu nói: "Không cần, vết thương nhỏ." Xong liền ngắt cuộc gọi.
Hắn theo dõi đoạn video giám sát, nhắm mắt bắt đầu tính toán riêng.
Lục Ngộ Chu có thù tất báo, sẽ không bao giờ để bản thân chịu thiệt.
Lục Trác...
Trong lúc Lục Ngộ Chu mải mê suy nghĩ, cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, hắn mở mắt.
Là Trì Trọng Kiều quay lại.
Anh đoán là từ lúc vào đây Ngộ Chu chưa bỏ gì vào bụng nên đã mua đồ ăn tối nhẹ nhàng tiện lợi, hai phần cơm canh xương. Anh còn lo là không đủ ăn, dù sao Ngộ Chu vẫn đang ở tuổi phát triển, nhanh đói mà sức ăn cũng lớn.
Anh mua cả khăn mặt, bàn chải đánh răng cùng cốc nước súc miệng dùng một lần.
Trì Trọng Kiều dọn bàn nhỏ ra, vừa mở đồ đóng gói vừa bảo: "Thím Chu về nhà rồi, bác trai bác gái đi vắng, ông nội muốn tôi chăm sóc cho cậu, có người ở cạnh cậu ông cũng yên tâm hơn. Cậu muốn xuất viện hay ngủ lại đây? Lục Trác vẫn còn đang ở nhà đấy." Nghĩa là về nhà thì không thể thảnh thơi tĩnh dưỡng được đâu.
Lục Ngộ Chu đáp: "Tôi ở khách sạn cũng được."
"Thiếu gia à." Trì Trọng Kiều đưa đôi đũa cho hắn, "Tôi nói thẳng, nếu tôi để cậu ở khách sạn thì chưa xét đến vấn đề không giải thích nổi với ông nội, lương tâm tôi cũng chẳng yên ổn. Ý của tôi là, nếu cậu không chê thì có thể đến chỗ tôi vài ngày, chờ thím Chu quay lại tôi sẽ đưa cậu về."
Lục Ngộ Chu nhất thời im lặng.
Trì Trọng Kiều ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ chân thành: "Tôi đã đồng ý với ông sẽ chăm sóc cậu, đâu thể lật mặt bỏ mặc cậu một mình được, coi như để ông yên lòng, chịu đựng một hai ngày đi, dù sao vài hôm nữa là thím Chu trở về."
Ông Lục rất quan tâm đến gia đình Trì Trọng Kiều, bản thân Trì Trọng Kiều cũng được ông nâng đỡ, bây giờ nói bỏ cháu trai mà ông thương nhất một mình, anh không làm nổi.
Mối quan hệ giữa Lục Ngộ Chu và Trì Trọng Kiều vốn chưa hề thân thiết, bây giờ phải làm phiền Trì Trọng Kiều chăm sóc cho mình ... Điều này khiến Lục Ngộ Chu rất khó xử, thực sự hắn muốn tìm nơi khác ở hơn, nhưng Trì Trọng Kiều nói hợp tình hợp lí, hắn cũng hi vọng ông bớt lo lắng. Lục Ngộ Chu nhìn vào mắt Trì Trọng Kiều, lặng lẽ gật đầu.
Lục Ngộ Chu ăn cơm xong sắc mặt chuyển biến tốt hơn, nhưng có lẽ vì mất nhiều máu mà cả người vẫn xanh xao, lông mày rũ xuống, không có sức lực.
Trì Trọng Kiều ấn chuông đầu giường để y tá thay bình truyền dịch.
Trì Trọng Kiều nói: "Cậu nghỉ ngơi một lúc đi, đợi truyền xong tôi lại gọi y tá." Anh không hỏi vì sao Lục Ngộ Chu bị thương, nam sinh đánh nhau đến mức độ này phỏng chừng cũng không muốn mất mặt mũi, Trì Trọng Kiều nghĩ đến da mặt cậu trai trẻ nên không tò mò sâu. Hơn nữa, anh chẳng phải anh trai ruột của người ta, cũng chẳng phải bạn thân, lấy đâu ra tư cách mà hỏi.
Lục Ngộ Chu thật sự không nhịn nổi nữa, chỉ vì Lục Trác mà dự án đứng trên bờ vực phá sản, may mà hắn cứu vớt về được, hôm nay vừa bàn công việc xong lại gặp Lục Trác đi chơi với bạn bè trên đường về.
Lục Trác uống rượu, bị đám bạn xấu kích động lao vào đánh nhau với hắn, đáng tiếc là Lục đại thiếu gia uống nhiều quá đánh mãi không trúng, đột nhiên bên cạnh có người đưa chai rượu cho Lục Trác, Lục Trác đập thẳng chai rượu xuống, mảnh vỡ văng ra cắt vào mặt Lục Ngộ Chu, còn vết thương trên cánh tay là do khống chế Lục Trác.
Miệng vết thương trên cánh tay vừa sâu vừa dài, khi tới bệnh viện đã chảy rất nhiều máu, trong lúc khâu vết thương thì Lục Ngộ Chu nhắn tin cho La Phân để anh ta lấy đoạn video giám sát về, không rõ vì sao ông Lục biết tin, hắn lại phải gọi điện trấn an ông, lúc này đã mệt muốn chết rồi.
Mà Lục Trác hẳn không ở nhà, sau khi tỉnh rượu biết bản thân gây chuyện nhất định sẽ chạy đi tìm Lục Văn Thư, hiện tại chắc đang sợ hãi run rẩy trên máy bay.
Trong đầu Lục Ngộ Chu xuất hiện đủ loại suy nghĩ kì quái, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trì Trọng Kiều chịu đựng mệt mỏi, nhìn bình truyền dịch mới thay, đặt đồng hồ báo thức rồi mới ghé vào bàn ngủ.
Lục Ngộ Chu bị báo thức gọi tỉnh, di động vừa rung lên hắn đã nghe thấy, mở to đôi mắt tìm cái điện thoại tội ác tày trời kia, lại thấy Trì Trọng Kiều vùi đầu vươn tay sờ soạng, lấy được di động thì tắt báo thức đi, sau đó anh mở đôi mắt mơ màng nhìn bình truyền, thấy còn một nửa lại cúi đầu ngủ tiếp.
Lục Ngộ Chu: "..........."
Hắn mệt không chịu được, nhắm mắt chưa được năm phút lại nghe di động kêu lên.
Lục Ngộ Chu bất đắc dĩ mở mắt tắt báo thức.
Năm phút sau.
Lục Ngộ Chu lại bị gọi tỉnh, cầm điện thoại của Trì Trọng Kiều tắt chuông, chần chờ một lát mới cẩn thận ấn ngón tay của Trì Trọng Kiều lên màn hình để mở khóa điện thoại.
May cho hắn chọn đúng, di động được mở khóa. Lục Ngộ Chu lập tức tìm đồng hồ báo thức, lướt xuống đã thấy một loạt báo thức cách nhau năm phút.
Lục Ngộ Chu: "....."
Ánh mắt Lục Ngộ Chu vi diệu, những chuông báo này đều đặt ra vì hắn, Trì Trọng Kiều lo bản thân ngủ quên không kiểm tra được bình truyền nên mới đặt báo thức năm phút một lần.
Những báo thức này vừa buồn cười lại vừa...
Có chút đáng yêu.
Lục Ngộ Chu bỏ di động xuống, trầm tư nhìn sườn mặt Trì Trong kiều.
Tác giả nói ra suy nghĩ của bản thân: Thực xin lỗi!!!!
Tôi hay quên thời gian!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro