Chương 1
Trung tuần tháng 7 tiến vào thành phố Hải Hoa với những cơn mưa triền miên, liên tiếp vài ba ngày mưa, không khí ẩm ướt, hơi nước bao phủ cả thành phố ở trên không trung tản mãi không đi. Nước mưa đánh vào hàng hoa diệp phúc thật dài trên đường phố, gió thổi qua, khắp nơi tràn ngập mùi hoa nồng đậm, những người bị dị ứng phấn hoa mấy ngày nay đi ra ngoài đều phải đeo khẩu trang.
Đoàn phim kết hợp với tình huống phim, tận dụng thời gian để Miêu Thanh Vũ đóng nhiều hơn mấy cảnh. Cậu vừa từ phim trường ra về không bao lâu, chắc là cũng trùng với thời gian tan tầm rồi.
Cậu thích ngày mưa, đặc biệt là mưa mùa hạ. Thời tiết không lạnh, phảng phất cả thế giới như được âm thanh ào ào của nước mưa bao phủ xung quanh, tiếng mưa rơi đánh ở trên màng tai, âm thanh êm tai dễ nghe. Tầm nhìn mông lung hơi nước, khiến tâm trạng cậu bình tĩnh.
Nhưng mà tình huống lúc này dường như không được lạc quan, tiếng còi xe đinh tai ngăn chặn ảo tưởng lãng mạn của cậu, nháy mắt đưa Miêu Thanh Vũ trở lại hiện thực.
Giờ phút này xe trên đường xếp thành một hàng dài không thể nhúc nhích, tiếng còi xe phía trước phía sau không ngừng vang lên, dừng lại thời gian dài, thật sự phá huỷ tâm trạng.
Tài xế kéo cửa sổ xuống để không khí mát mẻ bên ngoài tiến vào, nhàn nhạt mùi hoa, khi không có gió mùi hương sẽ nồng hơn một chút.
Tiết Thành bị dị ứng phấn hoa, rất nghiêm trọng, Miêu Thanh Vũ lo lắng, nhắn rất nhiều lời dặn dò, sau đó còn tiện tay lên mạng chọn mua mấy loại khẩu trang.
Cậu cố ý mua hơn một cái khẩu trang in hình mũi heo, Tiết Thành sẽ không dùng đến cái này, cậu mua về thuần tuý chỉ để chơi, có chút tâm lý an ủi(?).
Tối nay Miêu Thanh Vũ còn phải đến phim trường quay chương trình《 Ký ức độc nhất vô nhị 》, cậu nhắn xong tin liền thuận tay ném điện thoại qua một bên, hỏi trợ lý bên cạnh với tình huống thế này, còn phải chờ bao lâu nữa mới có thể đến trường quay.
Trợ lý Tu Ni trên tay cầm di dộng, trán đổ mồ hôi, hiển nhiên rất bất mãn với trận mưa này.
"Em lập tức liên hệ thương lượng với bên chương trình, mong là có thể lùi lại thời gian quay. Anh nhìn mưa ngoài cửa xem, thật đúng là gặp quỷ, càng ngày càng lớn, giao thông cũng không biết phải đình trệ tới khi nào.
"Đừng." Miêu Thanh Vũ giơ tay ngăn cản động tác của Tu Ni, không đồng tình hỏi: "Chúng ta hiện tại đang ở vị trí nào?"
Tu Ni click mở bản đồ cho cậu, Miêu Thanh Vũ cẩn thận nhìn chằm chằm, cầm lấy di động nói: "Anh tự mình đi qua đó, em tiếp tục chờ ở đây đi."
"Anh điên rồi hả?!" Tu Ni vội vội vàng vàng kéo lấy cậu: "Nửa giờ cũng không đi được đến đó, hơn nữa anh không sợ người khác nhận ra anh sao?"
Miêu Thanh Vũ làm vẻ mặt không để tâm, cậu sờ sờ mặt mình: "Anh không phải là minh tinh đang hot, tan tầm vào thời tiết này ai mà chẳng vội chạy về nhà, nào có thời gian để ý đến anh, Tu Ni, anh không thích đến trễ."
Tu Ni chán nản, ánh mắt tức giận liếc cậu: "Hành, hành, hành, biết là anh rất chính trực, nhưng anh cũng không cần khinh thường chính mình như thế, với bối cảnh gia đình của anh, muốn nâng đỡ anh không phải chỉ cần một giây thôi sao, là chính anh———"
Tiếng nói đột nhiên im bặt, Tu Ni chịu thua trước, tự cảm thấy ấm ức, không rên một tiếng.
Im lặng vài giây, Tu Ni thay đổi biểu tình, lấy mũ và áo mưa trùm kín mít lên người Miêu Thanh Vũ: "Ai kêu anh là quý gia công tử, em nào dám cãi lời anh, anh muốn đi thì đi đi, có cần cầm ô theo luôn không?"
Miêu Thanh Vũ chạm chạm mũi, cười lộ ra hai chiếc răng nanh trắng tinh: "Không cần, vướng lắm."
Tu Ni mắng: "Cái gì cũng than vướng!"
Miêu Thanh Vũ cong khoé miệng, lông mi cong dài bao trùm đôi mắt phượng sáng ngời lại sạch sẽ.
Miêu gia gen tốt, đặc biệt là mẹ Miêu, cả người tràn ngập khí chất cổ điển, năm xưa chính là một đại mỹ nhân nổi danh.
Miêu Thanh Vũ giống mẹ, ngũ quan tinh xảo nhưng không đem đến cho người khác cảm giác âm nhu, mà lại trong sáng, khiến cho người tiếp cận cậu sẽ không tự chủ được cảm thấy vui vẻ.
Tu Ni không vui mà lên giọng: "Đi đường nhớ cẩn thận!"
"Ừ được."
Tu Ni không còn lời nào để nói, trơ mắt nhìn Miêu Thanh Vũ đẩy cửa xe đi ra ngoài, cho đến khi bóng dáng dần bị che khuất bởi bóng đêm, không nói thêm được lời nào.
Miêu Thanh Vũ không quan tâm tên trợ lý dở hơi kia đang nghĩ cái gì trong đầu, đón gió mưa chậm rãi chạy một đường, mười phút đã đến nơi quay show. Cậu với người chủ trì chương trình《 Ký ức độc nhất vô nhị 》là bạn tốt nhiều năm, mới vừa gọi điện thoại đến máy đã thông, bên kia đổ ập xuống mà hô: "Miêu Miêu lông chim nhỏ?!"
Miêu Thanh Vũ gật gật đầu: "Tôi đến dưới lầu chỗ các cậu rồi đây."
Lời vừa nói khỏi miệng, cửa thang máy trước mắt đã mở ra, người đi ra chính là bạn tốt thời trung học của cậu, đồng thời cũng là người dẫn chương trình《 Ký ức độc nhất vô nhị 》- Phương Từ Thư.
Miêu Thanh Vũ buông di động: "Sao lại còn phải chạy xuống dưới này đón tôi?"
Phương Từ Thư nhìn Miêu Thanh Vũ áo mưa ướt dầm dề dán trên người, hỏi: "Tại sao lại chật vật như vậy? Tự cậu đi tới đây?"
"Đúng vậy, tôi không muốn đến muộn."
Phương Từ Thư: ".......Tật xấu của cậu vẫn không thay đổi, đến muộn là quyền lợi của cậu."
Miêu Thanh Vũ cười tự giễu: "Quyền lợi của nhà tôi sao?"
Phương Từ Thư: "Tôi chưa nói nhé, chính cậu thừa nhận."
Miêu Thanh Vũ cảm thấy buồn cười, cẩn thận cởi áo mưa xuống gấp gọn lại để vào bên trong cái giá đựng ô ở lầu một, đi theo phía sau Phương Từ Thư lên lầu.
Dầm mưa đi một lúc, Miêu Thanh Vũ nhìn qua ít nhiều có chút chật vật, cậu tự sửa sang lại bản thân, ngẩng đầu lên phát hiện phương hướng có chút không đúng lắm.
"Từ Thư, chúng ta đi nhầm đường rồi à?"
Phương Từ Thư mở một cánh cửa: "Không đi nhầm, trước hết đưa cậu đi tắm rửa đã, nhìn bộ dạng chật vật của cậu trang điểm ít nhiều cũng không che hết được, người xem không hiểu rõ lại tưởng tổ chương trình bạc đãi cậu."
"Nhưng mà chương trình không phải muốn..."
"Lùi lại mười phút, vừa rồi kiểm tra thiết bị phát hiện có vấn đề, tôi đã bảo sư phụ đi qua xem rồi, mười phút đủ để cậu tắm sạch sẽ."
Nhìn ánh mắt Phương Từ Thư không giống như đang nói đùa, Miêu Thanh Vũ đành phải gật đầu. Được đối đãi nhiệt tình thế này dĩ nhiên không thể từ chối, cậu tiếp nhận ý tốt của Phương Từ Thư một cách tự nhiên, vùi đầu chui vào gian phòng tắm, mở nước ấm nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.
Bọn họ làm ngành này có rất nhiều thời điểm cần phải giành giật từng giây, Miêu Thanh Vũ là người có quan niệm về thời gian rất mạnh, thậm chí có chứng cưỡng chế, tắm rửa sấy tóc không đến mười phút, cậu đi ra ngoài liền nói: "Chúng ta qua đi."
Phương Từ Thư thong thả ung dung đi phía sau cậu: "Không cần trang điểm?"
Miêu Thanh Vũ lắc đầu: "Không kịp thời gian." lại nâng giọng lên: "Phương Từ Thư cậu có thể đi nhanh lên không?"
Miêu Thanh Vũ từ sau khi kết hôn rất ít khi biểu lộ ra bộ mặt nóng nảy, Phương Từ Thư quen biết cậu từ nhỏ nên hiểu rất rõ, biết cậu không thích đến trễ, mỗi lần đều cố ý chọn thời gian bất lợi để khiêu chiến giới hạn của cậu. Mấy năm không gặp, đây là lần đầu hai người gặp lại sau khi cậu tới thành phố Hải Hoa, nhưng họ không hề khách khí, chẳng hề giống như đã cách xa mấy năm, Phương Từ Thư nói tật xấu của cậu không thay đổi, thật ra tật xấu của cậu ta cũng vậy, đến chết không đổi, nhìn thì nhã nhặn đấy nhưng thực chất bên trong rất bại hoại.
Phương Từ Thư đi đằng sau Miêu Thanh Vũ, dường như biết cậu đang nghĩ cái gì, liền cười: "Có câu nói xem túi da nghìn bài một kiểu, linh hồn thú vị ngàn dặm mới tìm được một, tôi với cậu hợp nhau như vậy, mới mấy năm xa cách, động một chút cậu liền không vui, Miêu Miêu lông chim nhỏ, cậu thay lòng đổi dạ rồi."
Miêu Thanh Vũ không đả kích hắn, đi đến bên ngoài khu phát sóng, thu hồi tâm tư cùng Phương Từ Thư nói đùa, cả người trở nên trầm tĩnh thanh lãnh, Phương Từ Thư đi vào, cố ý quay đầu lại nhìn cậu một cái.
《 Ký ức độc nhất vô nhị 》 là talk show dành cho minh tinh rất được hoan nghênh ở trong nước, Miêu Thanh Vũ gần đây có đóng một bộ phim tên là Nhiệt Bá, cậu diễn vai nam số hai. Nhân vật này không cẩu huyết không lừa tình cũng không phải lốp xe dự phòng, là một nhân vật chính diện dương quang tích cực, cốt truyện cũng không quá nhiều, nhưng ngoài ý muốn lại được vô số người xem quan tâm, khiến cho cậu có được chút danh tiếng.
Còn có người trêu chọc chúc mừng cậu không lãng phí ba tháng vất vả đóng phim, nên biết nắm bắt cơ hội mà đóng tốt nhân vật củng cố fans, Miêu Thanh Vũ chỉ cười cười.
Miêu Thanh Vũ vào nghề đã bảy năm, làm việc khiêm tốn cẩn thận, rất ít khi gò bó bản thân. Đóng phim với cậu mà nói chẳng qua chỉ là một loại công tác bình thường, trong nhà có điều kiện là một, cậu cũng không nhận kịch bản nhiều nhân vật, không quan tâm là nam ba hay nam bốn thậm chí chỉ là một vai phụ nhỏ không thu hút, chỉ cần nội dung kịch bản cùng nhân vật cậu thấy thích hợp, cậu liền nhận.
Phỏng vấn bắt đầu, Phương Từ Thư theo thông lệ của chương trình mà bắt đầu hàn huyên, dùng phương thức nhẹ nhàng như đang tán gẫu chuyện phiếm để tuyên truyền phim mới Nhiệt Bá cùng với vai diễn của cậu, Miêu Thanh Vũ hỏi gì đáp nấy.
Bầu không khí trong trường quay rất tốt.
Cũng do vừa tắm xong, lại còn ngồi nói chuyện phiếm cùng với người cậu quen biết nhiều năm, Miêu Thanh Vũ không tự chủ được mà thả lỏng tâm trạng, cậu dựa vào ghế, tóc mái rủ xuống, hơi hơi che đi khuôn mặt tinh xảo. Ánh sáng trường quay ấm áp nhuộm đẫm non nửa gò má cậu, ngẫu nhiên trao đổi một ánh mắt với Phương Từ Thư, trong đôi mắt phát ra thần thái đủ để khiến người khác thất thần.
Miêu Thanh Vũ được nuôi dưỡng rất tốt, Miêu gia tỉ mỉ che chở cậu, không hề dưỡng ra bất kì tật xấu nào, xuất đạo bảy năm, vẫn luôn duy trì bộ dáng ban đầu, sạch sẽ thuần tuý, ấm áp như ánh dương, nhìn cậu như vậy quả thật không tưởng tượng nổi cậu đã trải qua bốn năm sinh hoạt hôn nhân.
Nói xong chuyện về phim Nhiệt Bá và vai diễn mới, Phương Từ Thư liền chuyển đề tài: "Hai chúng ta cũng là bạn tốt nhiều năm, bốn năm trước cậu đột nhiên nói với tôi là muốn kết hôn, đang yên đang lành lại tung ra đại chiêu như vậy, nói thật phải một thời gian dài sau tôi mới bình tĩnh lại được."
Miêu Thanh Vũ cười.
Phương Từ Thư hỏi: "Cậu chia sẻ với tôi một chút, tại sao cậu lại chọn lúc vừa mới lập nghiệp để kết hôn? Mọi người đều biết, nghề diễn viên có sự nghiệp đặc thù, những người làm ngành này đa số đều kết hôn muộn."
Miêu Thanh Vũ nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Cảm thấy thích hợp thì kết hôn thôi."
"Từ "thích hợp" này nghe thì có vẻ đơn giản nhưng thực chất lại khó chẳng khác nào thi đại học."
Miêu Thanh Vũ đơn giản nhẹ nhàng đáp: "Đúng vậy."
"Tiết tiên sinh có để ý không, tỷ như có đôi khi cậu bận đóng phim."
"Tiên sinh nhà tôi là người thiên về lý trí nhiều hơn cảm tính, khi tôi bận rộn vì công việc đại đa số thời gian anh ấy đều thông cảm."
Phương Từ Thư bỗng nhiên thần bí hề hề bát quái: "Tiết tiên sinh có xem phim truyền hình cậu đóng không, nếu nhìn thấy cậu cùng bạn diễn diễn cảnh thân mật, ví dụ như hôn, liệu anh ấy có ghen không?"
"Anh ấy tương đối..........cứng nhắc." Miêu Thanh Vũ nói, nhịn không được nở nụ cười, hai chiếc răng nanh ẩn ẩn lộ ra, thể hiện rõ tâm tình tốt của cậu.
"Tiên sinh nhà tôi không quá thích xem tin tức bên ngoài, có đôi khi tôi sẽ lôi kéo anh ấy cùng nhau xem. Nếu nhìn đến cảnh thân mật như cậu nói, vừa mới bắt đầu tôi sẽ nghĩ có nên giải thích với anh ấy đó là do góc quay hay không, kết quả tôi còn chưa nói gì, anh ấy đã nói với tôi cái vị trí kia không thích hợp để thân mật, liếc mắt một cái liền nhìn ra là cố ý dùng góc quay."
Dưới khán đài vang lên một tràng cười, Phương Từ Thư trêu chọc: "Đàn ông chính trực quá đôi khi cũng được xem như là một loại tình thú."
Miêu Thanh Vũ vui vẻ gật đầu: "Đại khái."
"Tiết tiên sinh có năng lực xuất chúng, năm ngoái còn được bình uỷ thành phố Hải Hoa đề xuất vào hạng mục thanh niên kiệt xuất, những vụ án lớn tìm đến đại luật sư cũng không ít, hai người có nhiều việc cần lo liệu như vậy, thời gian đâu để bồi đắp tình cảm?"
Miêu Thanh Vũ không cần nghĩ ngợi mà trả lời: "Kỳ thật hai người hàng ngày sinh hoạt cùng nhau, cũng giống như đang cùng nhau học tập rèn luyện, trong quá trình này, mỗi người đều phải trả giá như nhau. Thông thường có một số việc tôi suy nghĩ chưa được chu toàn, anh ấy đã thay tôi suy xét ổn thoả, chỉ cho tôi bước tiếp theo nên làm thế nào."
"Có khi nào hai người bất đồng quan điểm không?"
Miêu Thanh Vũ gật đầu: "Đương nhiên."
Phương Từ Thư giọng điệu tò mò tiếp tục truy hỏi: "Giải quyết như thế nào vậy?"
Miêu Thanh Vũ lúc này mới hơi lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, nhưng nhìn ánh mắt rõ ràng là đang đắm chìm trong hạnh phúc: "Luận về nói đạo lý thì rõ ràng là tôi không thắng nổi anh ấy, anh ấy làm luật sư đương nhiên có thể lý luận hơn hẳn tôi." Cậu vui vẻ nói: "Khuyên cậu một câu, đắc tội ai thì cũng nên tránh luật sư ra, thông thường sẽ là cậu đứng một bên không ngừng tranh luận, anh ta chỉ bình tĩnh đứng ở bên cạnh dùng lý lẽ để phân tích cho cậu, phân tích đến khi mà cậu không thể tìm ra được một lời nào để phản bác mới thôi."
Người bên dưới lại cười, Phương Từ Thư đáp: "Nghe có vẻ rất thú vị."
"Luật sư Tiết tính tình như vậy, có bao giờ làm chuyện gì kích thích khiến cậu nhớ mãi không quên chưa?"
"Cái này sao......" Miêu Thanh Vũ vờ vịt ngập ngừng, "Thật đúng là không có."
Phương Từ Thư cười một tiếng: "Câu hỏi cuối cùng, ngày kỷ niệm kết hôn của các cậu cũng sắp đến rồi, có thể chia sẻ kỷ niệm lần đầu tiên hai người gặp nhau không?" Hắn nháy mắt mấy cái, "Làm bạn với cậu nhiều năm như vậy, nghĩ tới chuyện này tôi vẫn luôn không biết, năm đó đùng một phát nhận được tin các cậu kết hôn, tôi tràn ngập khiếp sợ, chỉ biết ngây ngốc mà chuẩn bị tiền mừng, tham gia hôn lễ về xong vẫn còn chưa hoàn hồn."
Nhắc tới kỷ niệm kết hôn nháy mắt đem Miêu Thanh Vũ kéo về hồi ức năm năm trước, ánh mắt cậu xa xôi: "Kỷ niệm ngày kết hôn à......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro