Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61:


Lục Nhâm nhớ tới quy tắc thanh toán trước của Thẩm Kiêu thì lập tức cầm điện thoại lên định gọi điện cho đối tác để đàm phán thêm hợp đồng thay cho tiền công nhưng lại bị cậu ngăn lại.

"Nếu anh là khách quen thì trả tiền sau cũng được."

Mối làm ăn này là mối lớn nhất mà Thẩm Kiêu từng tiếp nhận, tuy là hoạt động không có giấy phép kinh doanh và không có chiết khấu gì cho khách hàng nhưng nếu là khách quen thì có thể cân nhắc.

Lục Nhâm nghe được lời này rất cảm động, ánh mắt nhìn Thẩm Kiêu càng lúc càng thân thiết.

Vì vậy, dưới ánh mắt mong chờ của Lục Nhâm, Thẩm Kiêu dẫn con trai anh ta vào phòng nói chuyện một lát. Con trai của Lục Nhâm tên là Lục Bỉnh Quân, dựa trên tướng mạo thì tính tình đứa bé này vốn không lạnh lùng như vậy, cùng lắm là không hoạt ngôn mấy, nhưng lại bị ba mẹ nuôi thành một đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ, Thẩm Kiêu không biết nên nói gì.

May mắn thay, đứa bé này vẫn còn có Lục Nhâm. Dù nó không phải con ruột nhưng anh ta vẫn sẵn sàng che chở nó.

Phòng của Lục Bỉnh Quân được sơn màu xanh da trời, trang trí bằng mặt trăng, ngôi sao, vài nhân vật hoạt hình và các loại đồ chơi, thoạt nhìn giống như một căn phòng của những đứa trẻ được ba mẹ yêu thương. Nhưng Thẩm Kiêu chú ý thấy mảng giấy dán tường gần mép giường bị trầy xước, trên đó là các hoa văn rối loạn được vẽ bằng bút màu, nhìn có chút kỳ lạ.

Có thể thấy, tuy đứa trẻ này bề ngoài tỏ ra thờ ơ, không quan tâm đến bất cứ điều gì, không dễ bị tổn thương nhưng trên thực tế, những gì Phùng Điềm và tình nhân của cô ta làm đã tạo nên ảnh hưởng rất lớn về mặt tâm lý cho Lục Bỉnh Quân. Lục Nhâm trong mắt những đứa trẻ khác được xem như thiên thần, vốn nên hạ phàm cứu vớt nó, nhưng do công việc bận rộn nên anh ta không có mặt ở nhà thường xuyên, cũng không thể giải quyết được những khủng hoảng của nó. Theo thời gian, tính cách của Lục Bình Quân đã được hình thành.

Thân là một đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi, Thẩm Kiêu cũng cảm thấy đồng cảm. Cậu ngồi trên chiếc giường nhỏ hình tàu cướp biển, nghĩ nghĩ rồi nói: "Những lời anh nói với mẹ em lúc nãy, em nghe thấy hết đúng không?"

Lục Bỉnh Quân đang chơi khối rubik trong tay, ngón tay của nó nhanh đến mức chỉ cần mấy chục giây là có thể xáo trộn các ô màu rồi xoay lại. Dưới tình huống như vậy mà đứa bé này vẫn có thể nghe được câu hỏi của Thẩm Kiêu, im lặng gật đầu.

Thẩm Kiêu hỏi: "Muốn học không?"

Lục Bỉnh Quân sửng sốt một chút, giống như không ngờ Thẩm Kiêu lại hỏi vấn đề này, ngẩng đầu nhìn cậu một cái. Khối rubik trong tay bị kẹt ở mấy bước cuối cùng, nhưng cậu bé không tiếp tục xoay nữa.

"Muốn hay không?" Thẩm Kiêu nhìn vào mắt cậu bé, lại hỏi, "Ba em muốn em trở thành người tốt, không nên bị hai người kia ảnh hưởng tới nên trả cho anh không ít tiền. Nếu em không muốn học, anh cũng có thể làm em quên đi chuyện của hai người kia."

Vừa nói xong, dường như không có thời gian suy nghĩ, Lục Bỉnh Quân lập tức nói: "Em học."

-----

Hai người từ lúc vào phòng đến khi đi ra chưa đầy mười phút, Lục Nhâm thậm chí còn muốn nhân lúc này đi ra ngoài lấy lại một ít tiền để trả cho Thẩm Kiêu, ai ngờ vừa lúc thay đồ xong thì đã thấy hai người kia đi ra.

Đứa con trai vốn lạnh nhạt thấy Lục Nhâm thay đồ, hỏi: "Ba, ba đi đâu thế?"

Đối với Lục Nhâm, từ "Ba" là niềm an ủi lớn nhất trong khoảng thời gian gần đây. Người vốn có tính tình cứng nhắc như anh ta cũng không khỏi đỏ bừng mắt, giọng nói có chút khàn khàn, cười nói: "Ba không đi đâu hết. Hai người nói chuyện xong rồi sao?"

Câu cuối cùng là hỏi Thẩm Kiêu.

Đậu Hạo và Hứa Hoán Đông còn chưa rời đi, vẻ mặt của ba người đều lộ ra một suy nghĩ: Làm sao có thể chỉnh đốn được đứa bé có tâm lý lệch lạc chỉ trong thời gian ngắn như vậy?

Rốt cuộc Thẩm Kiêu là thầy bói hay thật sự là cá Koi thành tinh, có phép thuật gì chăng?

Thẩm Kiêu còn chưa kịp mở miệng, Lục Bỉnh Quân đã nhìn thấy hai vị khách xa lạ vẫn còn ở đó, sắc mặt non nớt của cậu bé trầm xuống, trở về dáng vẻ tự kỷ ban đầu, dường như trả lời cho thắc mắc thầm kín của hai người nọ.

Mèo con vẫn còn trầm tính như xưa, chưa thay đổi được đâu.

Lục Nhâm đang hưng phấn đột nhiên lắng xuống, anh ta dò hỏi nhìn Thẩm Kiêu: "Ngài Thẩm, chuyện này..."

Thẩm Kiêu ngắt lời anh ta: "Kể từ hôm nay, Lục Bỉnh Quân sẽ là học trò của tôi."

Lục Nhâm: "???"

Đậu Hào: "???"

Thì ra cậu dùng mười phút này để truyền bá tư tưởng mê tín cho đứa bé này sao?

Hứa Hoán Đông: "..."

Hứa Hoán Đông nhìn chằm chằm sắc mặt Thẩm Kiêu một hồi, sau đó đột nhiên đứng dậy nói với Lục Nhâm: "Tôi đi trước."

Nghĩ một chút, hắn xoay người, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nói lời tạm biệt với Thẩm Kiêu, nhưng không đợi đối phương phản ứng, hắn lập tức mở cửa đi ra ngoài. Về phần Đậu Hạo đi cùng, hắn cũng không thèm nhìn một cái.

Đậu Hạo: "..."

Cái này mà là cậu ấm gì chứ, quả nhiên là người của Thẩm Kiêu!

Mặc dù rất ấn tượng với năng lực của Thẩm Kiêu, nhưng Lục Nhâm lại cảm thấy có gì đó không ổn khi để con mình học bói toán. Anh ta do dự một lúc rồi hỏi con trai: "Con có thực sự muốn theo học thầy Thẩm không?"

Lục Bỉnh Quân gật đầu.

Lục Nhâm liếc nhìn Thẩm Kiêu, hắng giọng, khéo léo nói: "Không phải ba không muốn con học, nhưng con phải biết bói toán là kiến ​​thức rất sâu xa, người bình thường không thể học được. Con thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"

Khi Lục Bỉnh Quân nghe thấy Lục Nhâm xưng "Ba", cậu bé ngước mắt nhìn anh ta, chớp mắt rồi trả lời: "Ba, con muốn học."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên quyết của con trai kèm tiếng gọi non nớt, Lục Nhâm hết cách. Thôi vậy, anh ta nghĩ, con trai mình thành tích tốt, sau này học Thẩm Kiêu chút gì đó để tự vệ cũng không tệ. Ít nhất nếu gặp loại người thâm hiểm như Phùng Điểm và tên họ Phan, nó cũng có thể phát hiện ra ngay từ đầu, không bị tổn thất nặng nề như anh ta.

Nghĩ đến đây, anh ta vuốt tóc con trai, nghiêm túc nói: "Vậy con phải chăm chỉ học tập, đừng làm phiền ngài Thẩm."

"Ừm!"

Học trò nhỏ còn đang tuổi ăn tuổi lớn, Thẩm Kiêu nhìn thời gian, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, cậu vỗ vỗ vai Lục Nhâm, nói: "Ở hiền gặp lành. Thời gian sống chung với mẹ của nó chắc chắn không tốt, xem như anh đã cứu nó đi. Chỉ cần qua được thời gian này, mọi chuyện sẽ dần tốt lên thôi."

Lúc này, Lục Nhâm không nghĩ nhiều ​​về tương lai, anh ta chỉ muốn Phùng Điềm và tên họ Phan phải nhận sự trừng phạt xứng đáng, đồng thời bảo vệ tốt con mình nên nghe thế cũng không để trong lòng, chỉ coi như lời an ủi bình thường.

"Vậy xin nhờ lời chúc của ngài. Bình Quân hơi sợ bóng tối, cho nên tôi không tiện tiễn ngài. Mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn nó tới nhà ngày nói lời cảm ơn, thuận tiện thì làm lễ bái sư."

Thẩm Kiêu thấy hơi phiền phức, muốn từ chối, nhưng vừa nghe được lễ bái sư, cậu do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.

Lúc cậu học nghề từ ông nội thì chẳng có lễ bái sư gì hết. Cậu nói muốn học bói thì bắt đầu học luôn vào hôm đó. Thẩm Kiêu luôn cảm thấy nhiều người không tin cậu là thầy bói, có lẽ liên quan tới buổi lễ này. Hơn nữa, có lễ bái sư, ít nhiều nghe cũng trang trọng, không khiến ba mẹ học trò có cảm giác như bị lừa.

Điều quan trọng nhất là ở nhà ông nội có rất nhiều tài liệu giảng dạy, phải tới đó một chuyến.

Thẩm Kiêu quay đầu nhìn học trò mới được bổ nhiệm, nhếch khóe môi đầy ẩn ý.

Lục Bỉnh Quân chợt cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

-----

Khi Thẩm Kiêu ra khỏi nhà Lục Nhâm thì đã rất muộn. Đậu Hạo tận mắt chứng kiến ​​màn kịch đẫm máu trong nhà của ảnh đế, hoàn toàn bị thuyết phục bởi năng lực của Thẩm Kiêu. Để cao nhân đến nhà muộn như vậy có vẻ không đúng, nhưng khi nghĩ đến trong nhà có ma nam thèm muốn trinh tiết của mình, anh ta lại không dám về nhà một mình.

Cũng may khi xuống lầu, Thẩm Kiêu chủ động nói: "Đi thôi, đến nhà anh."

Sở dĩ hôm nay Thẩm Kiêu ra ngoài là để giúp Đậu Hạo giải quyết chuyện này. Chuyện nhà Lục Nhâm giải quyết có hơi mất thời gian, con ma biến thái trong nhà Đậu Hạo vốn hay đeo bám anh ta, nói không chừng hôm nay sẽ tức giận, có khi lúc đó nóng giận mất kiểm soát mà làm hại Đậu Hạo, vậy thì cậu không lấy tiền công được nữa.

Đậu Hạo không biết những ý nghĩ này, anh ta vẫn cảm thấy nhân vật tài giỏi như Thẩm Kiêu mà lại kiên trì đến nhà mình bắt ma vào đêm khuya như vậy, tinh thần yêu nghề này làm anh ta cảm động không thôi.

Lục Nhâm và Hứa Hoán Đông đều không đi theo, hai người bèn bắt taxi đến khu chung cư nhà Đậu Hạo, xuống xe ở cửa rồi đi bộ vào.

Nơi sinh sống của nghệ sĩ tuyến 18 so với nơi của ảnh đế thì như trên trời dưới đất. Khu nhà này vẫn chưa được làm xong, hai bên ven đường chất đầy cát và mái ngói, trông rất mất thẩm mỹ đô thị.

Đậu Hạo có chút xấu hổ: "Ký túc xá công ty phân công hơi bừa bộn."

Tình tình Đậu Hạo khá ôn hòa, mặc dù đã lấy hết can đảm để hỏi thông tin liên lạc của nhiều tên tuổi lớn trong ngành, mục tin nhắn cũng toàn là những cái tên quen thuộc, trông như có vòng quan hệ rất lớn nhưng thật ra anh ta chưa bao giờ thực sự liên lạc với những người này, dẫn đến việc tới tận bây giờ, Đậu Hạo vẫn là nghệ sĩ tuyến 18.

Lúc này đã là nửa đêm, Đậu Hạo vốn là nghệ sĩ đã quen với lịch trình ngày đêm đảo ngược nên anh không cảm thấy có gì không ổn. Điều khác thường duy nhất có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta dẫn người ngoài về ký túc xá nên có chút lo lắng, quãng đường quen thuộc trở nên cực kỳ dài, Thẩm Kiêu đi đằng sau lại im lặng suốt quá trình. Vì để bớt ngại ngùng, anh ta ngẩng đầu nhìn mặt trăng.

... Mặt trăng đâu?

Bầu trời trên đầu anh ta đen như mực, vầng trăng vừa treo trên bầu trời giờ đã biến mất hoàn toàn, khiến Đậu Hạo có chút bối rối.

Chẳng lẽ là anh ta nhớ lầm sao?

"Thầy Thẩm, tôi có nhớ nhầm không? Sao mặt trăng lại ..." Đậu Hạo đột nhiên im bặt. Anh ta nhìn con đường vắng vẻ phía sau, cả người mơ hồ.

Trong lòng Đậu Hạo chợt bất an, anh ta ngập ngừng gọi: "Thầy Thẩm?"

Sau khi theo anh ta một quãng đường dài như vậy, chắc Thẩm Kiêu sẽ không bỏ rơi anh ta vào phút cuối đúng không? Chẳng lẽ Thẩm Kiêu bị vấp phải cục gạch ven đường hay rơi xuống cống thoát nước?

Đậu Hạo lùi lại vài bước, muốn đi ngược lại để tìm Thẩm Kiêu, nhưng đột nhiên anh ta cảm thấy một luồng khí lạnh bao trùm toàn thân, một nỗi sợ hãi khó tả đột nhiên dâng lên.

Anh ta rất quen thuộc với mùi hương này vì nó thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ!

Là con ma biến thái kia!!!

Nhưng không phải anh ta đang đi trên đường sao? Tinh thần còn tỉnh táo lắm mà, tại sao lại cảm nhận được nó?

Không khí lạnh lẽo xung quanh cơ thể Đậu Hạo ngày càng nặng nề, như sắp ngưng tụ thành thứ gì đó. Anh ta rùng mình chạy về phía trước, hét lên: "Thầy Thẩm! A a a a, cứu với! Tên biến thái đó xuất hiện rồi... Ối!"

Anh ta còn chưa nói xong, đôi chân chợt loạng choạng như vấp phải gì đó, đột nhiên té nhào xuống!

Tay chân Đậu Hạo như bị thứ gì đó trói buộc, căn bản không thể cử động được. Anh ta như nhìn thấy được kết cục bi thảm trước khi đập mặt xuống đất, không khỏi nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Mọi chuyện đã kết thúc. Lần này anh ta sẽ bị ăn thịt, cái mạng nhỏ cũng đi tong luôn!

Tuy nhiên, cơn đau dữ dội trong dự đoán không xảy ra, Đậu Hạo chỉ cảm thấy mình va vào một quả lớp bông mềm, bị lực đàn hồi đẩy ngược trở lại rồi lơ lửng trong không trung.

Cảm giác hơi giống với cái ghế sô pha hiệu Simons đắt đỏ ở nhà Lục Nhâm.

Lúc này, cổ Đậu Hạo đột nhiên bị siết chặt, một bàn tay lạnh như băng nắm lấy nó, đồng thời, thân thể lạnh lẽo đã ở bên anh ta hàng trăm đêm áp cũng áp sát vào người.

Giọng nói tức giận của người đàn ông vang lên bên tai: "Em đi ra ngoài lâu như vậy, lại còn dám dẫn đàn ông về nhà, là anh không cho em ăn no hay sao?"

Lời thoại nghe có vẻ khá thú vị giờ lại tràn ngập sự xấu hổ và kinh hãi. Đậu Hạo thậm chí không dám mở mắt để nhìn rõ bộ dáng thực sự của hồn ma trên người mình.

Lỡ nó là một con ma xấu xí đô con thì sao đây?

Cho dù có chết, anh ta cũng không muốn biết mình đã ngủ với một tên xấu xí lâu như vậy!

Hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ khiến Đậu Hạo rùng mình, con ma cười lạnh nói: "Bây giờ em mới biết sợ à?"

Đậu Hạo: "..."

Đậu Hạo run rẩy đến mức không nói nên lời, trong lòng mắng: Sợ cái chó, do lạnh quá thôi! Mày có mắt không? Rõ ràng lúc trước chỉ hơi lạnh thôi, nhưng hôm nay bộ mày tính biến thành cái tủ lạnh luôn hay sao?!!!

Nhiệt độ trên tay không thể tăng lên một chút được sao? Cổ họng anh ta sắp lạnh tới mức đóng băng rồi, ngày mai sao mà hát hò được nữa đây?

Tuy nhiên, con ma biến thái kia hoàn toàn không cảm nhận được nỗi niềm oán hận thầm kín của Đậu Hạo, nó lấy tay nhéo cổ anh ta, tiến lại gần, thổi hơi thở mát lạnh vào mặt đối phương, "Anh cho em một cơ hội để chuộc lỗi. Tại đây, lấy lòng anh đi."

Đậu Hạo: "..."

Tại sao trước đây anh ta không thấy lời nói của con ma này lại gây sốc như vậy? Thoại này được lấy từ cuốn tiểu thuyết máu chó nào đấy?

Con ma nọ nói xong thì buông tay, hơi thở càng ngày càng gần, giống như muốn cắn vào cổ Đậu Hạo.

Dù không phải ban ngày ban mặt nhưng bị đối xử như thế này trên con đường vô cùng quen thuộc vẫn khiến Đậu Hạo xấu hổ đến nín thở.

Càng đáng xấu hổ hơn là ngay lúc con ma chuẩn bị hôn anh ta, khi Đậu Hạo cảm nhận được sự ẩm ướt mát lạnh thì một giọng nói đột nhiên đột nhiên vang lên: "Có thể thông cảm cho người độc thân một chút được không? Hú hí yêu đương nơi công cộng rất dễ bị bắt đó!"

Thẩm Kiêu!

Bậc cao nhân săn ma bắt quỷ biến mất đã lâu đột nhiên xuất hiện, Đậu Hạo phấn khích, mở mắt ngay lập tức, đúng lúc nhìn thấy góc mặt của con ma trên, lộ ra một nửa khuôn mặt dưới ánh đèn đường.

Có vẻ như da dẻ tốt đấy ...

Khoan đã, sao tự nhiên có cái giường lớn ở giữa đường?

Chạm vào tấm chăn mềm mại như lụa bên dưới, Đậu Hạo không khỏi phân tâm trong giây lát. Sự chú ý của anh ta nhanh chóng chuyển sang Thẩm Kiêu, chịu đựng cơn đau dữ dội trong cổ họng, khàn giọng hét lên: "Thầy Thẩm, tôi ở đây! Mau bắt con ma này đi!"

Con ma biến thái nọ dùng tay trái đẩy anh ta trở lại giường, lập tức trói chặt thân thể, chặn miệng anh ta lại, lạnh lùng hừ một tiếng: "Không biết lượng sức mình!"

Đậu Hạo không nói nên lời, nhưng vẫn cố gắng hết sức cổ vũ Thẩm Kiêu: "A a a a a a!"

Trong ánh mắt cảnh giác và chờ mong của đối phương, Thẩm Kiêu tùy ý lấy ra một lá bùa màu vàng, kẹp vào giữa ngón tay, lẩm bẩm điều gì đó, bấm ngón tay rồi ném về phía trước.

Lá bùa màu vàng bay xuống đất theo cơn gió đêm mát lạnh.

Đậu Hạo: "..."

Con ma: "..."

Bầu không khí có chút xấu hổ, Thẩm Kiêu im lặng hai giây, áy náy nói: "Bắt ma không phải chuyên môn của tôi, chưa thạo lắm. Để tôi thử lại."

-----

Tác giả:

Đậu Hạo: Tôi thật sự bị lừa sao? Lục Nhâm, thằng nhóc kia, vợ Lục Nhâm và người tình của cô ta đều là kẻ lừa đảo hết đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro