Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Không muốn suy nghĩ

Đã hơn 8 giờ tối, trên biển một mảnh đen nhánh, chỉ còn lại ánh sáng từ trên thuyền.

Xung quanh bàn bánh kem, một đám người náo nhiệt vây ở một chỗ, cuối cùng Giang Lâm vẫn là người đầu tiên phát hiện Hứa Thừa Yến không có ở đó.

Giang Lâm tìm một vòng, cuối cùng mới tìm được người đang một mình đứng trong góc, đi tới, hô lên: "Anh dâu......"

Hứa Thừa Yến ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, tìm đại cái cớ: "Có chút không thoải mái, ra đây hít thở không khí."

Giang Lâm cũng không dám nói cái gì,  đành liền bồi ở bên cạnh Hứa Thừa Yến, lâu lâu lại hướng bên cạnh nhìn một cái, chẳng qua trên mặt Hứa Thừa Yến không có phản ứng gì, mặt không cảm xúc.

Giang Lâm vẫn là có chút lo lắng, lại đến bên cạnh cầm một ly nước chanh, đưa cho Hứa Thừa Yến.

"Anh dâu muốn uống chút không?"

Hứa Thừa Yến không nỡ phụ lòng tốt của đứa nhỏ, vẫn nhận lấy.

Bất quá Hứa Thừa Yến không có tâm trạng uống nước, phía sau lưng dựa vào trên lan can, nghe âm thanh náo nhiệt cách đó không xa.

Đám công tử kia đã bắt đầu đua rượu, Hứa Thừa Yến vuốt ve cái ly trong tay, nhìn về phía bên kia, nhìn đến Hạ Dương cùng Thẩm Tu Trúc đứng chung một chỗ.

Thoạt nhìn giống như người yêu của nhau, thực xứng đôi.

Hứa Thừa Yến dời tầm mắt đi, uống một hớp nước lớn, không muốn để ý tới hai người bên kia.

Mà bên bàn bánh kem bên kia, Thẩm Tu Trúc đã ăn xong bánh kem, lại nhìn nhìn thời gian.

Thẩm Tu Trúc: "8 giờ rưỡi rồi, tôi cần phải trở về."

Một bên Trì Dật chen vào, vội vàng hỏi: "Sao lại về sớm vậy? Có việc bận à?"

Thẩm Tu Trúc giải thích: "Buổi tối có hẹn cùng bác sĩ phải làm trị liệu."

Hạ Dương gật gật đầu, buông ly rượu, "Tôi đưa cậu về."

"Hạ thiếu không phải vừa uống rượu xong sao? Làm sao lái xe?" Trì Dật cười như không cười.

Bên cạnh một cái công tử khác vội vàng nói: " Sợ cái gì! Có thể kêu tài xe hoặc là người lái thay a! Dù sao thì Hạ thiếu là muốn đưa Tu Trúc về!"

"Đúng đúng đúng! Muốn đưa Tu Trúc về nhà!"

Người xung quanh đều ồn ào lên.

Hạ Dương lấy áo khoác mặc vào, chuẩn bị đưa Thẩm Tu Trúc về nhà.

Mà lúc Hạ Dương muốn rời thuyền, đột nhiên liếc tới một thân ảnh trong góc.

Bước chân Hạ Dương dừng lại, cách một khoảng không xa không gần, nhìn thân ảnh kia.

Hứa Thừa Yến đứng ở trong bóng tối, ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt nam nhân.

Hạ Dương lên tiếng nói: "Tôi đưa cậu ấy về."

Hứa Thừa Yến gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Trên đường chú ý an toàn."

Hứa Thừa Yến uống một ngụm nước chanh, nhìn bóng dáng hai người rời du thuyền.

Tài xế đã chờ ở bến tàu, Hứa Thừa Yến không chút để ý dựa vào bên cạnh, nhìn hai người lên xe, cùng nhau ngồi ở hàng ghế phía sau.

Hứa Thừa Yến nhìn chiếc xe màu xám bạc kia, có chút nghĩ không ra.

Đã có tài xế, vì cái gì Hạ Dương còn muốn đích thân đưa người kia về?

Hứa Thừa Yến lại uống một ngụm, chỉ tiếc nước cậu uống là đồ uống không cồn, sẽ không thể uống say.

Mà cái ly nước chanh đã bị cậu nhanh chóng uống hết rồi, Hứa Thừa Yến xoay người, chuẩn bị đi đến bàn ăn bên kia lấy một ly đồ uống nữa.

Nhưng khi Hứa Thừa Yến lại gần, nghe được âm thanh từ bàn ăn bên kia truyền đến ———

" 5 năm rồi vậy mà vẫn chưa bỏ sao, Hạ thiếu không thấy chán à."

" Thấy cũng chỉ có vậy, còn không đẹp bằng Thẩm Tu Trúc."

" Cũng chỉ là một cái tiểu tình nhân, sớm hay muộn cũng bị đá thôi, dù sao hiện tại Thẩm Tu Trúc đã trở lại rồi."

Hứa Thừa Yến nghe mấy câu đối thoại không kiêng nể gì từ họ, rốt cuộc vẫn không đi tiếp, lại quay lại chỗ lan can, tiếp tục hứng gió lạnh.

Chờ đến lúc tiệc tàn, đã là hơn 11 giờ tối.

Hạ Dương vẫn không quay lại du thuyền, Hứa Thừa Yến còn tưởng rằng Hạ Dương đưa Thẩm Tu Trúc về xong thì lúc sau trực tiếp về chung cư luôn.

Nhưng mà lúc Hứa Thừa Yến về đến chung cư, lại chỉ thấy trong nhà một mảnh đen nhánh.

Hạ Dương không có ở nhà.

Hứa Thừa Yến cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Hạ Dương, chẳng qua bên kia điện thoại không ai bắt máy, mãi đến lúc điện thoại tự động ngắt cuộc gọi.

Hứa Thừa Yến cũng không tiếp tục gọi thêm lần nữa, chỉ trở lại phòng ngủ, đi tắm rửa trước.

Chờ lúc tắm xong, Hứa Thừa Yến nằm ở trên giường, lại lần nữa gọi cuộc thứ hai cho Hạ Dương.

Mà lần nãy điện thoại vẫn như cũ không ai bắt máy.

Hứa Thừa Yến không quan tâm nữa, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, tắt đèn, một mình ngủ trước.

Hứa Thừa Yến cuộn tròn ở trong chăn, thẳng đến lúc đang mơ mơ màng màng, Hứa Thừa Yến nghe thấy động tĩnh ở bên cạnh, mở mắt ra nhìn lại, liền nhìn thấy nam nhân ngồi ở mép giường, cúi đầu cởi cà vạt.

Trong phòng ngủ không bật đèn chính, chỉ có ánh đèn màu vàng ấm nhu hoà từ trên tủ đầu giường.

Hứa Thừa Yến ngồi dậy, dựa gần lại hô một tiếng: "Hạ Dương."

Hạ Dương cởi bỏ cà vạt để sang một bên, quay đầu lại, hỏi: "Còn chưa ngủ?"

Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua cái đồng hồ trên tủ đầu giường, bây giờ cũng đã rạng sáng 1 giờ.

Nhưng cậu nhớ rõ Hạ Dương là cùng Thẩm Tu Trúc rời đi là lúc 8 giờ rưỡi tối, lại đến bây giờ mới trở về.

Hứa Thừa Yến từ sau lưng ôm lấy nam nhân, hỏi: "Sao anh lại về trễ vậy?"

"Có chút việc." Thanh âm Hạ Dương có chút lãnh đạm.

Hứa Thừa gối lên trên vai nam nhân, cúi đầu, từ trên người nam nhân ngửi được mùi hương nhàn nhạt của tuyết tùng ———

Là mùi của tuyết quý rừng rậm.

Trước giờ Hạ Dương chưa bao giờ dùng nước hoa, buổi chiều lúc ra ngoài cũng không có mùi nước hoa.

Hứa Thừa Yến hơi hơi hé miệng, muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không hỏi, chỉ an an tĩnh tĩnh ôm nam nhân.

Trong phòng thực yên tĩnh, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Bất tri bất giác, tiếng hít thở dần dần giao hoà ở bên nhau, tiếng nước lúc hôn môi cũng vang lên.

Hứa Thừa Yến ôm cổ nan nhân, thuận theo hé mở khớp hàm, tùy ý nam nhân tiến vào.

Hạ Dương dùng sức hôn sâu, động tác có chút thô bạo, đem người trong lòng ngực đè ở trên giường, tùy ý vơ lấy cái cà vạt bên cạnh, che đi đôi mắt đào hoa.

Hứa Thừa Yến vươn tay, sờ sờ cái cà vạt trên mắt mình.

Tầm nhìn một mảnh đen nhánh, mà sau khi thị giác không thể nhìn, thính giác liền trở nên đặc biệt mẫn cảm.

Hứa Thừa Yến có thể nghe được tiếng quần áo bị cởi ra rơi trên mặt đất, nghe được tiếng xé mở vỏ áo mưa.

Mãi đến lúc thân hình nam nhân đè phía trên người mình, Hứa Thừa Yến ôm lấy bả vai nam nhân, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Hạ Dương, có thể tháo cà vạt xuống không?"

Nam nhân không có đáp lại, chỉ cúi đầu chôn ở cổ hôn một chút, lưu lại dấu hôn.

Hứa Thừa Yến nằm ngửa, dù thân thể đã bị chạm đến động tình, nhưng trong lòng lại dần dần trầm lặng đến cùng cực.

" Đôi mắt em......khó coi lắm sao?"

Thanh âm Hứa Thừa Yến thực nhẹ, như là đang lầm bầm lầu bầu.

Đôi mắt cậu rất khó coi sao?

Rõ ràng từ nhỏ đến lớn, rất nhiều người đều khen cậu có đôi mắt rất đẹp.

Nhưng chỉ có duy nhất Hạ Dương, lại thích che đôi mắt cậu lại.

Vì sao chứ?

Trước kia cậu không biết nguyên nhân, cũng chỉ tưởng Hạ Dương ở trên giường muốn có một chút tình thú.

Mãi đến tận hôm nay gặp được Thẩm Tu Trúc, rốt cuộc cậu cũng tìm ra được đáp án rồi ———

Đem đôi mắt che đi, cậu liền trông càng giống người kia.

Hứa Thừa Yến suy nghĩ lung tung rối loạn rất nhiều.

Bất quá thực mau, Hứa Thừa Yến không có dư thừa tinh lực đi suy nghĩ chuyện khác, hoàn toàn bị nam nhân khống chế thân thể.

Tiếng hít thở bên tai càng ngày càng áp lực, Hứa Thừa Yến ôm chặt lấy nam nhân trước mắt, trong đầu một mảnh trống rỗng.

Tự sa ngã, mặc kệ chính mình đắm chìm ở trong vui sướng.

Cái gì cũng không suy nghĩ nữa.

Cái gì cũng không quan tâm nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1x1