Chương 6: Cuốn album cũ
Hôm cuối tuần, Hứa Thừa Yến nhận được một cuộc điện thoại.
"Anh dâu! Em về nước rồi! Tới đón em nhé!" Bên kia điện thoại thanh âm có chút hưng phấn.
Hứa Thừa Yến hỏi: "Khi nào về đến?"
"Liền chiều nay! Khoảng 2-3 giờ!"
"Nhanh như vậy?" Hứa Thừa Yến có chút ngoài ý muốn, "Như thế nào lại không nói cho anh biết trước một tiếng?"
"Muốn tạo cho anh dâu cùng anh họ một bất ngờ a!" Đối phương cười nói.
Chờ sau khi điện thoại ngắt, Hứa Thừa Yến đi tới trước thư phòng, tìm được Hạ Dương.
Hạ Dương đang dựa vào trên sô pha, xem một quyển album cũ.
Chỉ là đương lúc Hứa Thừa Yến tiến vào, Hạ Dương khép lại album, đặt sang một bên.
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua cuốn album kia, cậu biết Hạ Dương có đôi khi sẽ một mình ở trong thư phòng xem cuốn album này, tựa hồ là vật rất quan trọng.
Hứa Thừa Yến đi qua, lên tiếng nói: "Hạ Dương, Giang Lâm về nước rồi, chiều nay hạ cánh."
Giang Lâm là em họ Hạ Dương, ở nước ngoài học đại học, ngẫu nhiên ngày nghỉ mới có thể trở về một chuyến.
"Chiều nay?" Hạ Dương ngẩng đầu lên.
"Ừm." Hứa Thừa Yến nói, "Anh muốn cùng đi đón em ấy không?"
Hạ Dương lên tiếng.
Hứa Thừa Yến cũbg về phòng ngủ trước, chuẩn bị thay quần áo.
Bất quá lúc Hứa Thừa Yến cởi quần đến một nửa thì Hạ Dương đi vào.
Hạ Dương đứng ở cửa phòng thay quần áo, nhìn thanh niên trước mắt.
Thanh niên trần trụi nửa người trên, trong tay còn cầm một cái áo phông tay dài, còn chưa kịp mặc vào.
Hạ Dương đi tới đột nhiên lên tiếng nói: "Đổi một cái áo khác đi."
Hạ Dương đi đến trước tủ quần áo, chậm rãi chọn lựa, từ bên trong lấy ra một cái áo sơ mi trắng.
Trừ bỏ áo sơ mi, Hạ Dương còn chọn xong một cái áo lông cùng áo khoác bên ngoài, thậm chí ngay cả khăn quàng cổ đều chọn thay cậu.
Hứa Thừa Yến có chút bất đắc dĩ, từ trong tay nam nhân tiếp nhận quần áo, thuận theo thay đồ.
Phần lớn tủ quần áo đều là quần áo Hạ Dương giúp cậu mua về, đều là anh ấy tự chọn kiểu dáng.
Hạ Dương thích giúp cậu chọn quần áo, thậm chí trực tiếp phối hợp nguyên một bộ, sau đó bảo cậu thay.
Có đôi khi cậu có cảm giác bản thân cùng thú nhồi bông giống nhau, mà anh ấy chính là người trang điểm, mặc quần áo cho thú bông.
Bất quá cậu cũng không ngại, chỉ cần anh ấy thích là được.
Đổi xong quần áo, mang khăn quàng vào, Hứa Thừa Yến lại nhìn thấy nam nhân đưa tới một lọ nước hoa ———
Là tuyết quý rừng rậm.
Hứa Thừa Yến tiếp nhận nước hoa, ở trên người dùng một chút.
Cậu biết, Hạ Dương trước tới nay đều không dùng nước hoa, bất quá lại rất thích tặng cậu nước hoa, đều đã bày đầy một kệ.
Mà gần đây, anh ấy tựa hồ thực thích mùi tuyết quý rừng rậm này.
Sau khi Hứa Thừa Yến chuẩn bị xong, liền cùng Hạ Dương đến sân bay.
Mặc dù đã lâu không gặp, Hứa Thừa Yến liếc mắt một cái liền đã nhìn thấy Giang Lâm trong biển người.
Giang Lâm so với Hứa Thừa Yến chỉ nhỏ hơn 2 tuổi, nhưng vì khuôn mặt búng ra sữa nên trông càng ngây thơ trẻ con.
"Anh! Anh dâu!" Giang Lâm kéo theo vali chạy như bay đến.
Giang Lâm tính tình tương đối hoạt bát, vừa nhìn thấy Hứa Thừa Yến, liền chạy đến ôm, cợt nhả nói: "Anh dâu càng ngày càng đẹp nha!"
Giang Lâm lại nhìn nhìn Hạ Dương bên cạnh, cười hì hì nói: "Anh họ cũng rất đẹp trai."
Chẳng qua Hạ Dương hơi có chút lãnh đạm, cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Đi về trước."
Giang Lâm cũng biết Hạ Dương chính là cái tính cách này, đi theo bên cạnh, vội vàng nói: " Buổi tối em muốn qua cọ cơm! Đã lâu rồi em không được ăn ngon! Đồ ăn anh dâu làm là ngon nhất!"
"Được." Hứa Thừa Yến gật gật đầu.
Ba người trở lại chung cư, Hứa Thừa Yến liền vào phòng bếp làm bữa tối.
Giang Lâm thì ở trong phòng khách sắp xếp hành lý, từ bên trong lấy ra hai cái hộp quà ra.
Hạ Dương đã trở về thư phòng, Giang Lâm cầm hai cái hộp quà kia, có chút gấp không chờ nổi vọt vào trong thư phòng.
"Anh! Tặng anh với anh dâu làm quà kỷ niệm!" Giang Lâm đem hai cái hộp quà đặt trên bàn.
Hạ Dương dựa vào trên sô pha xem cuốn album cũ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tùy ý lên tiếng, biểu tình trên mặt như cũ có chút lãnh đạm.
Giang Lâm vừa mới chuẩn bị nói cái gì, đột nhiên chú ý tới cuốn album trong tay Hạ Dương kia, tức khắc trầm mặc đi.
Qua một hồi lâu, Giang Lâm nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh cùng anh dâu khi nào thì mới chính thức xác nhận quan hệ?"
Hạ Dương cũng chỉ là nhàn nhạt nói: "Không biết."
"Đã 5 năm rồi....." Giang Lâm lẩm bẩm,"Em còn nghĩ anh đã buông bỏ được rồi....."
Hạ Dương rũ đôi mắt xuống, không nói gì.
Giang Lâm nhìn cuốn album kia, tức khắc nhíu mày nói: "Anh, đừng nói anh vẫn còn đợi anh ta chứ?"
Lời Giang Lâm nói ra không đầu không đuôi, nhưng Hạ Dương lại nghe hiểu.
"Chuyện người lớn, con nít đừng xen vào." Hạ Dương khép lại album, đứng dậy, tỉ mỉ đem album đặt ở trong ngăn kéo.
"Bỏ đi, em mặc kệ." Giang Lâm dựa vào trên sô pha, nghĩ nghĩ, đột nhiên lên tiếng: "Bất quá — hình như anh ta sắp trở về."
"Ừm." Phản ứng Hạ Dương như cũ không ngọt không nhạt.
Giang Lâm liếc mắt một cái, thật sự từ trên mặt Hạ Dương nhìn không ra bất luận cái gì gọi là cảm xúc dao động, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Không khí trong thư phòng nhất thời trở nên có chút cứng đờ, hai người đều không nói chuyện.
Thẳng đến khi tiếng gõ cửa vang lên đánh vỡ bầu không khí trầm mặc trong thư phòng ———
Hứa Thừa Yến đứng ở trước cửa thư phòng, cười: "Bữa tối làm xong rồi."
Tức khắc khí huyết Giang Lâm như sống lại, vội vàng lao ra ngoài.
Sau khi kết thúc bữa tối, Giang Lâm liền chuẩn bị rời đi.
Ở bên này Giang Lâm có thuê một căn phòng, ở ngay bên cạnh chung cư, cách rất gần.
Hứa Thừa Yến hỗ trợ cầm rương hành lý, đưa Giang Lâm đến cửa thang máy.
Giang Lâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Anh dâu, sinh nhật anh họ tổ chức ở đâu a?"
Hứa Thừa Yến: " Du thuyền Lam Hải."
Giang Lâm gật gật đầu, "Ừm, gửi cho em vị trí nhé."
"Được."
Hứa Thừa Yến lại hỏi: "Sau khi tốt nghiệp em tính đi đâu?"
"Trở về đi." Giang Lâm gãi gãi tóc, "Ở nước ngoài cũng không thoải mái lắm, vẫn là ở đây tốt hơn."
Năm nay Giang Lâm liền sẽ tốt nghiệp, chỉ còn lại mấy tháng cuối cùng.
Hứa Thừa Yến cười nói: "Tốt nghiệp xong liền phải đi làm."
"Em không đi làm! Em còn muốn chơi thêm mấy năm nữa!" Giang Lâm nháo , đi vào bên trong thang máy, cùng Hứa Thừa Yến vẫy vẫy tay, "Anh dâu, qua mấy ngày nữa lại đến tìm anh chơi!"
"Được." Hứa Thừa Yến nhìn Giang Lâm đi vào thang máy, lúc này mới xoay người trở về.
Hứa Thừa Yến chuẩn bị về phòng ngủ, bất quá lúc đi ngang qua thư phòng, theo bản năng nhìn liếc mắt qua một cái.
Cửa thư phòng không đóng, bên trong sáng lên ánh đèn màu vàng ấm áp.
Mà nam nhân ngồi dưới ánh đèn, cúi đầu lật xem một quyển album cũ ố vàng.
Một lần lại một lần lật xem, giống như đối đãi với một món bảo vật quý hiếm.
Hứa Thừa Yến nhìn sườn mặt nam nhân, cuối cùng vẫn là không quấy rầy, xoay người rời đi.
Quá khú của Hạ Dương, cậu sẽ không đi chạm vào, cũng sẽ không tò mò.
Chỉ cần bảo trì như bây giờ, đã rất tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro