Chương 1: Hạ tiên sinh
Thời điểm nhận được điện thoại, đã là rạng sáng.
" Tới đón tôi." Bên kia cuộc gọi thanh âm của nam nhân có chút khàn khàn, âm thanh xung quanh một mảnh hỗn loạn.
Nói xong đối phương liền ngắt điện thoại.
Ngay sau đó, Hứa Thừa Yến liền nhận được một cái địa chỉ định vị, địa điểm trong định vị là ở một quán bar.
Hứa Thừa Yến nhịn xuống cơn buồn ngủ, rời giường đổi một bộ quần áo, cầm lấy chìa khoá xe, vội vàng ra cửa.
Mùa đông vừa mới qua đi không bao lâu, bên ngoài vẫn còn có chút lạnh, Hứa Thừa Yến quấn chặt áo khoác, liền lên xe.
Dù đã là 1 giờ sáng, nhưng trung tâm thành phố bên kia vẫn là một mảnh náo nhiệt, nơi nơi đều là ánh đèn lấp lánh từ những cửa hàng.
Hứa Thừa Yến đi vào quán bar, thuần thục xuyên qua đám người, hướng tới căn phòng bên trong đi đến, lúc đẩy cửa vào, liếc mắt một cái liền thấy được nam nhân bị mọi người vây xung quanh ở bên trong phòng.
Ánh đèn của ghế lô có chút tối tăm hỗn loạn, mấy cái thanh niên trẻ tuổi bộ dáng công tử đang ngồi uống rượu cùng nhau, mà nam nhân ngồi chính giữa sô pha không chút để ý xung quanh, tựa lưng vào ghế ngồi, trong tay cầm ly rượu.
Đột nhiên, nam nhân tựa hồ như nhận thấy được điều gì, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa ra vào.
Trong ghế lô cũng có người chú ý tới thân ảnh đứng ngay cửa, ồn ào nói:
" Yến Yến tới rồi."
" Tới thật rồi a! Tới cũng thật nhanh!"
" Dù sao cũng là Hạ thiếu tự mình gọi điện thoại, Yến Yến khẳng định sẽ đến a!"
Một đám công tử trêu ghẹo, sôi nổi nhìn về phía nam nhân ngồi chính giữa sô pha.
Nam nhân nhìn thoáng qua thanh niên ở cửa, đem ly rượu để lại trên bàn, hướng những người khác nói: "Tôi về trước."
"Ấy, Hạ thiếu về thật à?"
"Hạ thiếu không ở lại uống thêm vài ly nữa sao?"
Nam nhân không để ý đến thanh âm bốn phía, chỉ lập tức hướng bên ngoài ghế lô đi đến, lại bởi vì có lẽ trong quán bar có chút nóng, liền tùy ý kéo kéo cà vạt.
Sau khi lên xe, nam nhân có chút mệt mỏi liền nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi.
Hứa Thừa Yến ngồi ở ghế điều khiển nghiêng người qua, giúp nam nhân cài lại dây an toàn, chú ý thấy nam nhân đang nhíu chặt mày.
Hai người dựa thật sự gần, Hứa Thừa Yến còn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người nam nhân, nhẹ giọng nói: " Nếu anh không thích, thì lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa."
Nam nhân vẫn nhắm mắt như cũ, không có phản ứng gì, tựa như đã ngủ nên không nghe thấy.
Thẳng đến khi xe ngừng ở chung cư, nam nhân lúc này mới tỉnh lại.
Trở lại chung cư, Hạ Dương tùy tay cởi áo khoác ném lên sô pha.
Hứa Thừa Yến đi lại, đem áo vừa bị ném trên sô pha treo lại trên giá treo mũ áo, một bên nói: " Hạ Dương, em đi làm canh giải rượu cho anh."
Hứa Thừa Yến liền đi đến phòng bếp, chuẩn bị làm một phần canh giải rượu.
"Không cần." Hạ Dương nằm dựa trên sô pha, xoa xoa giữa mày, thấp giọng nói: " Còn hoành thánh không?"
"Hoành thánh chỉ còn đủ cho 1 bữa." Hứa Thừa Yến đi lại chỗ tủ lạnh trước, "Là phần chuẩn bị cho buổi sáng ngày mai của anh."
"Vậy bây giờ tôi muốn ăn hoành thánh."
Hứa Thừa Yến cười, nhịn không được hỏi: " Nếu bây giờ ăn, vậy buổi sáng ngày mai anh ăn cái gì?"
"Ngày mai rồi tính." Hạ Dương tùy ý nói.
Hứa Thừa Yến ẩn nhẫn ý cười, vẫn là từ tủ lạnh lấy ra một chén hoành thánh đã được gói sẵn.
Hạ Dương vẫn như cũ thích ăn hoành thánh nhất a.
Hứa Thừa Yến đột nhiên nhớ đến lúc cậu vừa dọn tới đây sống chung cùng Hạ Dương, lúc đó tâm huyết dâng trào liền làm một chén hoành thánh cho Hạ Dương, từ đó Hạ Dương liền trở nên thích ăn hoành thánh, lúc cậu rảnh ở nhà sẽ luôn gói sẵn hoành thánh.
Sau đó việc này thành thói quen, vẫn luôn duy trì suốt 5 năm.
Hứa Thừa Yến đi vào trong phòng bếp, sau khi nấu xong chén hoành thánh, liền đem ra nhà ăn, hướng phòng khách bên kia hô: " Hạ Dương, hoành thánh nấu xong rồi."
Lúc này Hạ Dương dựa vào ghế sô pha mới đứng dậy, từng bước một đi tới.
Hứa Thừa Yến cầm cái muỗng lại, đặt vào trong chén hoành thánh, nhẹ giọng nói: " Anh mau ăn nhân lúc còn nóng."
Hạ Dương không nói gì, chỉ nhìn thanh niên bên cạnh bàn ăn, có chút xuất thần.
Thanh niên với đôi mắt đào hoa tràn ngập ôn nhu, trên người mặc một cái áo sơmi màu trắng, tay áo hơi cuốn lên một chút, có lẽ bởi vì phòng bếp hơi nóng, hai cái nút áo trên cùng bị gỡ ra.
Tầm mắt Hạ Dương dừng ở trên xương quai xanh trắng nõn của thanh niên, đột nhiên đứng dậy đi lại gần, từ sau lưng ôm lấy thanh niên, cúi đầu gối lên trên vai.
Hứa Thừa Yến sửng sốt, liền lên tiếng: "Hạ Dương?"
Hạ Dương như cũ không nói gì, cúi đầu gối lên trên vai thanh niên nhẹ nhàng cọ xát, môi cũng dán lên chỗ sườn cổ thanh niên, bàn tay duỗi ra phía trước, cởi bỏ nút áo sơ mi từng cái từng cái một.
Hai người đã thân mật tiếp xúc rất nhiều lần, Hứa Thừa Yến liền biết ý tứ của Hạ Dương, bất quá vẫn hỏi lại: " Anh không ăn hoành thánh trước sao?"
" Làm xong rồi ăn sau." Hạ Dương tùy ý đáp lại một câu, trên tay thoáng dùng sức, đem người ôm lên, hướng phòng khách đi đến.
Hạ Dương đem thanh niên ôm trong lòng đặt trên sô pha, từ trên cao nhìn xuống người trước mặt.
Hạ Dương nhìn đôi mắt hoa đào kia, chậm rãi giơ tay, cởi bỏ cà vạt trên cổ, ngay sau đó đem cà vạt che lại đôi mắt, cúi người hôn xuống.
Mà chén hoành thánh nóng hổi giờ lại lẻ loi đặt trên bàn cơm, từ lúc còn bốc khói đến tận lúc nguội lạnh.
Mãi cho đến cuối cùng, Hạ Dương cũng không thể ăn phần hoành thánh kia.
Bất quá Hạ Dương đã "Ăn" một phần ăn khuya khác.
Chờ đến buổi sáng hôm sau, lúc Hạ Dương thức dậy, người bên gối đã không thấy đâu.
Hạ Dương đứng dậy đi ra hành lang, nghe thấy từ phòng bếp bên kia mùi hương lan toả.
Hạ Dương tựa vào cửa phòng bếp, liền nhìn thấy thanh niên vẫn còn mặc áo ngủ, đang ở trong bếp làm bữa sáng.
Hứa Thừa Yến vừa nghe thấy phía sau có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, cười cười: " Buổi sáng thức dậy có hơi muộn, không mua được vỏ hoành thánh, liền mua sủi cảo về."
Trong nồi sủi cảo đã nấu chín, Hứa Thừa Yến tắt bếp, cầm hai chén sủi cảo đến.
Hai người sau khi ăn xong bữa sáng, Hạ Dương về phòng ngủ trước thay quần áo.
Hạ Dương buổi sáng còn phải đến công ty, Hứa Thừa Yến một bên cầm cà vạt.
Hứa Thừa Yến giúp hắn thắt cà vạt, hỏi: " Buổi tối anh có trở về ăn cơm không?"
"Chắc là có." Hạ Dương nhàn nhạt nói.
Hứa Thừa Yến chỉnh xong cà vạt, ngẩng đầu, hướng nam nhân lộ ra một cái tươi cười, " Buổi tối em chờ anh về."
"Ừm." Hạ Dương có chút lãnh đạm lên tiếng, xoay người rời đi.
Hứa Thừa Yến nhìn bóng dáng Hạ Dương, cũng không cảm thấy cái gì lạ, rốt cuộc đã quen nam nhân lãnh đạm như vậy.
Hạ Dương vẫn luôn là vậy, đối với tất cả mọi người bên cạnh luôn là một bộ lãnh đạm, ở trước mặt bạn bè từ nhỏ cũng vĩnh viễn là sự bình tĩnh, rất ít để lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Lúc vừa mới bắt đầu Hứa Thừa Yến sẽ còn mờ mịt, rối rắm anh ấy rốt cuộc có thích mình hay không.
Bất quá về sau, sau khi hai người ở chung lâu rồi, cảm giác ấy từ từ tiêu tan, bởi vì anh ấy chính là mang tính cách của một núi băng.
Cậu vẫn luôn chờ, chờ đợi một ngày hoà tan núi băng kia.
Bất quá nếu không thể hoà tan núi băng kia, thì bảo trì hiện trạng như bây giờ cũng được.
Ít nhất anh ấy vẫn luôn bên cậu.
Bọn họ giống như người yêu, ở bên cạnh nhau được 5 năm.
Mà bên cạnh anh ấy cũng chỉ có mình cậu, không có một mặt khác lung tung rối loạn có tiểu tình nhân gì đó.
Hết thảy đều tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức giống như đang nằm mơ.
Cậu đã cực kì thoả mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro