Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🥖 Chương 11

Liếc nhìn hai chân trắng nõn mềm mại trống rỗng dưới vạt áo thiếu niên, Giang Tiền nhíu mày, lạnh lùng mở miệng:

"Cậu không mặc đồ lót ?"

Giọng nam đột nhiên vang lên dọa Tô Nhung giật mình.

Cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, đầu đột nhiên cứng đờ.

Quần áo ôm trong ngực bị dọa đến mức rơi xuống, sau khi nhìn thấy Giang Tiền tiến về phía trước 2 bước, Tô Nhung lúc này mới kịp phản ứng lại, dùng sức kéo vạt áo

Cố gắng che mình lại.

Vẻ mắt hoảng sợ của Tô Nhung lộ rõ, nhất là sau khi nhìn thấy đối phương nhướng mày nhìn, căng thẳng đến mức tim gần như ngừng đập.

"Tôi, tôi có mặc mà..." giọng nói run lên vì xấu hổ, cố gắng giải thích, "chỉ là do vừa rồi tắm xong, quần áo bị rơi xuống sàn...đều bị ướt hết."

Vừa rồi vốn muốn lấy khăn lau mặt, vô tình chạm vào quần áo treo bên cạnh, đồ lót bị ướt vẫn treo trong phòng tắm, nhỏ giọt tích tách một cách đáng thương.

Nếu như biết có người đột ngột vào như vậy, cậu sẽ không bao giờ dám trần mông đi ra như vậy, thật xấu hổ.

Giọng nói của Tô Nhung càng lúc càng nhỏ, vội vàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Tuy cúi đầu, nhưng phần tóc mái hơi dài bị Tô Nhung vuốt sang hai bên, cả khuôn mặt đều lộ ra.

Vẫn còn bọt nước chưa kịp khô vương trên tóc, dán sát vào gò má mềm mại, những giọt nước trên tóc nhỏ giọt xuống chóp mũi thẳng.

Vì động tác ngượng ngùng, những giọt nước nhỏ lại lần nữa chảy xuống, cuối cùng rơi xuống cổ áo tròn rộng thùng thình.

Với chiều cao vượt trội của Giang Tiền, chỉ cần cúi thấp có thể nhìn hai xương quai xanh tinh xảo ẩn trong cổ áo rộng cùng làn da phiếm hồng vì nước nóng của cậu.

Cùng đó lúc ẩn lúc hiện, bàn tay nhỏ nhắn đáng yêu.

Đột nhiên, hô hấp của Giang Tiền trở nên hỗn loạn, ánh mắt từ trước đến nay lãnh đạm tối sầm lai, tầm mắt bối rối dời đi.

Đột nhiên, bị choáng váng bởi đôi chân trắng nõn dưới vạt áo của Tô Nhung.

Trên hai đôi chân gầy trắng nõn, không một chút thịt thừa, nhìn qua bóng loáng, mịn màng.

Chúng cọ sát vào nhau, đầu gối hơi khuỵu xuống, ngây ngô run rẩy.

Rất trắng.

Đầu gối trắng nõn hồng hào, tựa như chỉ cần véo nhẹ một cái cũng có thể để lại dấu.

Ho hai tiếng, Giang Tiền miễn cưỡng ổn định lại hơi thở đột nhiên hỗn loạn của mình, hắn dùng tay che nửa mặt, giọng mang theo tiếng khàn khàn: "5 phút nữa tôi quay lại, cậu..."

Hắn không nhịn được liếc nhìn mặt Tô Nhung, yết hầu nhô lên lăn xuống.

Đôi môi mỏng hơi hé ra, nhưng không nói gì nữa, xoay người bước nhanh về phía cửa, không dừng lại chút nào liền mở cửa đi ra ngoài.

"Rầm" tiếng đóng cửa vang lên, Tô Nhung lúc này mới dám ngẩng đầu.

Lúc này, mặt cậu rất đỏ.

Khó có thể hình dung tâm trạng của cậu lúc này, Đôi tay run rẩy ngay cả khi đang bấu vào áo, vẻ mặt ngượng ngùng vẫn chưa biến mất.

Một người đàn ông cao lớn đứng ngoài cửa phòng ký túc E 651.

Giang Tiền đứng quay lưng lại về phía cửa, đôi bàn tay to vẫn giữ nguyên động tác vừa rồi, trên khuôn mặt tuấn tú màu lúa mì ửng hồng không tự nhiên.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lập tức sẽ hiện ra hình dáng Tô Nhung vừa rồi.

Dưới vạt áo mơ hồ như hiện ra cặp mông trắng như tuyết, đôi chân thon dài trắng nõn mềm mại hiện rõ.

Hơi thở của hắn lại trở nên nặng nề hơn, đôi mắt đen của Giang Tiền trở nên sâu thẳm.

10 phút sau, sau lưng vang lên tiếng mở cửa rất nhẹ, một giọng nói nhẹ nhàng rụt rè truyền ra từ cửa.

"Tôi mặc quần áo xong rồi."

Ánh mắt hắn liếc nhìn Tô Nhung qua cánh cửa chỉ khẽ mở, sau khi đã xác nhận đối phương đã mặc quần áo đầy đủ, Giang Tiền gật đầu rồi bước vào phòng.

Nhìn thiếu niên mảnh khảnh căng thẳng đan hai tay trước mặt, Giang Tiền dừng một chút, mở miệng hỏi: "Sao cậu lại ở đây ?"

Giọng điệu rất bình tĩnh, không mang theo bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào, cũng không có bối rối như vừa rồi.

"Hôm nay tôi mới chuyển đến đây." Dừng một chút, Tô Nhung giải thích: "Quản lý ký túc nói trần nhà phòng ký túc lúc trước của tôi bị sập, không thể ở được nữa."

"Cho nên tôi mới chuyển đến đây...Tôi cũng không biết anh cũng sống ở đây."

Thấy đối phương không nói gì, Tô Nhung nhỏ giọng nói: "Lát nữa tôi sẽ dọn hành lý, đổi phòng khác..."

"Vì sao ?"

Lời nói của cậu bị cắt ngang, Tô Nhung sững sờ trong chốc lát, đôi mắt trống rỗng nhìn vào đôi mắt đen kịt của đối phương.

Đôi mắt đen lạnh lùng có thêm vài phần đục, ánh mắt Tô Nhung nhìn không thể hiểu.

Vì sao ?

Đương nhiên là muốn tránh anh, giờ cậu thực sự không muốn dính líu gì với mấy nhân vật chính này đâu.

Tuy nhiên, Tô Nhung không thể nói ra như vậy, cậu cân nhắc rồi nói:

"Tôi sợ làm phiền anh..."

Lông mày tuấn tú nhíu lại, vẻ mặt Giang Tiền có chút không tốt, giọng điệu trở nên cứng nhắc: "Tùy cậu."

Nói xong, hắn xoay người đi đến tủ quần áo của mình, cầm hai bộ quần áo rồi đi ngang qua Tô Nhung, đi vào phòng tắm.

Trở lại sự lạnh lùng như ban đầu.

Nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm, Tô Nhung mím đôi môi trắng bệch, cầm điện thoại xoay người rời khỏi ký túc.

*
"Bây giờ không thể đổi phòng ký túc được."

Quản lý ký túc đẩy kính lên, giọng điệu bất mãn nói: "Đã dọn vào rồi, sao lại muốn dọn ra ngay vậy ?"

"Hồ sơ lưu trú của em đã được lưu trữ, nếu em cần thay đổi, vui lòng đến đăng ký với nhân viên tư vấn trước."

Quản lý ký túc nhìn bộ dạng Tô Nhung giống như đã làm sai điều gì đó, dịu giọng nói: "Không phải tôi mắng em, nhưng em làm vậy thực sự làm chúng tôi bận rộn thêm."

"Hơn nữa giờ cũng không còn phòng ký túc nào trống nữa." Quản lý ký túc thực hiện vài thao tác trên máy tính rồi chuyển màn hình cho Tô Nhung nhìn.

----------------------------

Chắc quản lý ký túc nhìn thấy Tô Nhung kiểu vậy, thấy thương thấy cưnggg á
(*'∀`)ノ

Méc xii các bác đã thả ⭐️ và pho lô tôi nheeee ! 🩷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro