Chương 8: "Bạch Đường, nhìn này."
Editor: Mirabel
Beta: Aliz
Bạch Đường nhìn dụng cụ trước mặt, có hơi sững sờ; hai mảnh vải dài vắt qua trần nhà tắm buộc thành nút, nhìn xa như kiểu sắp thắt cổ tuẫn tình.
"Cái này là buộc tay." Tưởng Văn Thư kéo mảnh ngắn hơn, rồi tiếp tục kéo mảnh dài còn lại: "Cái này là buộc chân, cậu cẩn thận chút, đừng để miệng vết thương đụng nước, cố gắng đừng ngã."
Nói xong anh cau mày suy tư một hồi, đứng đắn nói: "Hay là cứ để tôi giúp cậu tắm đi?" Là một bác sĩ, đối mặt với cơ thể trần truồng cũng không mang lại quá nhiều cảm xúc cho anh, nói dễ nghe một chút thì mỗi người đều có những nhóm cơ khác nhau mà thôi.
"Không cần đâu!" Bạch Đường chỉ sợ hắn lại nghĩ ra được cách gì mới để dằn vặt mình, giống như lúc trước, Tưởng Vân Tô nhấn cậu xuống bồn tắm đầy nước, để cậu bị sặc rồi nắm đầu cậu lôi lên, thưởng thức vẻ chật vật của cậu, lại cười cười mà ấn cậu xuống, cứ lặp lại như vậy, hoàn toàn xem cậu là một món đồ chơi tiêu khiển.
Bạch Đường nhớ rõ cảm giác tuyệt vọng khi bị ngạt thở, ánh đèn ấm áp chiếu sáng phòng tắm, làn nước bao quanh cậu ấm áp, cái tay giữ lấy cậu cũng ấm, nhưng cậu lại cảm thấy như rơi vào hang động lạnh lẽo, không biết đã uống bao nhiêu nước, cuối cùng, cậu cuộn người nằm trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, cổ họng nồng nặc mùi máu, ho khan một cái liền đau thấu tim.
Còn kẻ khởi xướng thì vắt chân ngồi trên ghế không chút để ý, trên mặt uể oải lại có thêm chút chán ghét nhìn cậu, như thể cậu chỉ có thể mang đến bấy nhiêu vui vẻ vậy thôi.
Tưởng Vân Tô mang dép lê vào, đá cái bụng của cậu, nói cậu làm dơ sàn nhà của hắn ta, mà cậu còn phải quỳ xuống xin lỗi: "Xin lỗi ngài... Khụ, cảm ơn ngài ạ."
Nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt Bạch Đường trắng hơn một chút, liều mạng giãy giụa, không mang hy vọng: "Thưa anh, tôi tự tắm là được... tôi sẽ chú ý."
Nhưng không ngờ tới hôm nay Tưởng Vân Tô cực kỳ dễ nói chuyện, Alpha nói: "Được rồi, có chuyện gì thì kêu tôi nhé."
Tiếng nước tí tách truyền ra từ phòng tắm, Tưởng Vân Thư đợi bên ngoài một lát rồi mới rời đi, anh tìm một cái thùng lớn đi đến phòng ngủ, mở ngăn tủ thứ ba, ném từng thứ đồ rác rưởi bên trong vào thùng, lúc lấy ra còn thấy được trên mấy cây côn sắt còn dính vết máu đã khô.
Tưởng Vân Thư không biết đây là cảm giác gì, anh chưa từng phẫn nộ đến như như vậy, nhưng trong phẫn nộ lại có thêm sự bất lực và sợ hãi, nếu anh không trùng sinh đến đây thì Bạch Đường phải chịu sự đối xử vô nhân đạo như vậy đến bao giờ?
Lúc này nhìn những cái cúp trong tủ trưng bày, tâm trạng anh khác hẳn, anh lấy mấy cái cúp đó ra ném vào ngăn tủ thứ ba mới được anh dọn dẹp, đóng cửa tủ lại cái "rầm".
Bề ngoài thì đẹp đẽ mà bên trong lại độc đoán và ngang ngược, Tưởng Vân Thư đã gặp rất nhiều kẻ giả dối và bất tài như vậy, lại không thể nghĩ tới mình lại ở trong thân thể một người như thế.
Nhưng anh không nghĩ ra được, nếu "bản thân" thật sự đối xử với Bạch Đường không tốt, vậy tại sao cậu lại không muốn ly hôn?
Tiếng nước trong phòng tắm còn chưa dừng lại, Tưởng Vân Thư ngồi trong phòng khách, lấy điện thoại tìm trên mạng: "Tại sao Omega không muốn ly hôn?" rồi ấn tìm kiếm.
Sau đó anh bàng hoàng nhận ra, giữa một đống tin tức lộn xộn, trong thời đại Internet vấn đề này chưa từng xuất hiện.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là trên thế giới này sẽ không ai có câu hỏi như vậy.
Không một ai.
Tưởng Vân Thư cau mày nhìn một hàng chữ trên giao diện: "Chưa tìm thấy được nội dung liên quan"; sau một lúc lâu, anh ấn vào lựa chọn "Đăng câu hỏi ngay lập tức".
"Câu hỏi này đã được gửi tới 157879 người dùng."
Rất nhanh đã có người trả lời.
Người dùng ẩn danh: Ông là beta đúng không? Mới thành niên à?
riccardo0714: Omega ly hôn như khăn giấy bị dùng để lau nước mũi rồi vậy, suy cho cùng thì đâu ai muốn một Omega đã bị đánh dấu đâu? Nói cách khác, Alpha nào có thể chịu được Omega toàn là mùi của người khác?
Người dùng ẩn danh: Tỉ lệ sinh của thế giới đã tăng trưởng âm trong hai mươi năm rồi, Omega chỉ chiếm 5% dân số, tỉ lệ thụ thai của Beta cực thấp, nên một khi Omega bị đánh dấu rồi mà Alpha vứt bỏ sẽ bị cưỡng chế đem tới trại sinh sản tập trung.
Người dùng ẩn danh: Bởi vì Omega thiếu chúng ta không sống được.
Trại sinh sản tập trung... Tưởng Vân Thư lẩm bẩm, chắc không phải là ý anh đang nghĩ đâu nhỉ?
Anh gõ năm chữ này vào thanh tìm kiếm, giao diện đổi mới, một trang mới tương tự như Bách khoa Baidu hiện ra.
Trại sinh sản tập trung là các cơ sở hợp pháp được chính quyền địa phương quản lý việc sinh đẻ tập trung với giới tính chính là Omega, tên đầy đủ là Cục quản lý sinh sản tập trung.
Là một thanh niên sống ở thế kỷ hai mốt, Tưởng Vân Thư khiếp sợ đến mức đồng tử run lên, không thể tin được mà nhìn lại một lần nữa, từng chữ tách ra anh đều hiểu, nhưng sao khi ghép lại thành câu lại không thể hiểu được.
Chuyện này? Sao lại có thể? Hợp pháp à? Nhân quyền của Omega đâu? Loại tổ chức này sao có thể tồn tại được?!
Nhưng ở thế giới này, được tồn tại.
Vì sao vậy? Tưởng Vân Thư tra được rất nhanh, bởi vì chính tổ chức có thể đề xuất các đề nghị hợp pháp, tổng cộng có hơn ba trăm người, nhưng không có ai là Omega, thậm chí có hơn 60% là Alpha.
Tưởng Vân Thư xuất thần thật lâu, vẫn không thể chấp nhận được sự thật này, tại sao Bạch Đường thê thảm như vậy lại không muốn ly hôn, tại sau ly hôn điều chờ đợi cậu là bóc lột, từ thân thể đến bộ phận cơ thể hay nhân quyền.
Cho đến chết.
Thế giới này đã trở nên biến dạng.
Tưởng Vân Thư siết chặt tay, sự phẫn nộ vô tận và cảm giác vô lực khiến lòng tin bảo vệ Bạch Đường càng thêm kiên định.
Hơn mười phút sau Bạch Đường mới bước ra, mái tóc ướt nhẹp dính trên mặt cậu, cổ áo vướng vào lớp áo lót bên trong, cậu vội vàng tắm nhanh sợ để lâu sẽ chọc Alpha tức giận, rất nhiều lần bị vướng vào miếng vải suýt thì ngã.
Tưởng Vân Thư nhìn cái cổ áo không thể chấp nhận được với chứng ám ảnh cưỡng chế nhưng không nói gì.
Nếu anh nhắc nhở Bạch Đường, chắc chắn cậu sẽ cực kỳ căng thẳng mà xin lỗi rồi lập tức giải quyết ổn thỏa, nhưng anh không hy vọng như vậy, anh muốn tạo ra một bầu không khí gia đình ấm áp tùy ý, muốn để Bạch Đường buông đi sự đề phòng, khôi phục dáng vẻ thoải mái mà anh đã thấy vào sáng hôm đó.
Anh cầm chiếc khăn khô đưa cho Bạch Đường, nói: "Có làm ướt băng vải không? Lau tóc đi này."
"Không có ạ!" Bạch Đường hoảng sợ nhận lấy, dùng tay trái lung tung xoa tóc, nói nhanh: "Tôi rất cẩn thận... Không có làm ướt."
"Tôi biết rồi." Tưởng Vân Thư nói: "Làm ướt cũng không sao, lát nữa đổi lại cũng được."
Tưởng Vân Thư lui về phía sau vài bước, đảm bảo Bạch Đường có thể nhìn toàn bộ người của anh, sẽ không bị dọa bởi động tác giơ tay tùy tiện của anh, anh vươn tay: "Lại đây, tôi ôm cậu xuống lầu."
Mái tóc ướt sũng dính vài sợi lên đôi vai trắng nõn gầy yếu, Bạch Đường không dám cãi lại mệnh lệnh của Tưởng Vân Tô, cứng đờ đứng tại chỗ, bị động chờ đợi.
Đầu gối bị nhấc lên, tầm mắt chậm rãi được nâng lên, động tác vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận, giống như mình là bảo vật gì đó; Bạch Đường rủ mắt, đôi tay vâng lời đặt trên bụng nhỏ, không dám nghĩ cũng không dám động tới anh, ngón chân trắng nõn mềm mại hơi cuộn lên, có chút bất an mà lộn xộn.
Lúc đi xuống cầu thang, Bạch Đường không tự chủ được mà cứng còng cơ thể, sợ Tưởng Vân Tô đột nhiên nổi giận ném mình xuống lầu, nhưng may là không có, cậu được người bế một cách vững vàng tới lầu một, thậm chí không cảm nhận được một chút xóc nảy nào.
Nhưng hướng này... Bạch Đường hơi hoảng loạn, đích đến là cửa? Hắn ta muốn ném cậu ra ngoài sao? Bạch Đường mở to hai mắt, không tự chủ được mà nắm lấy mép áo của Tưởng Vân Thư, sợ hãi nhìn xương hàm của Alpha, lúc kịp phản ứng lại đã buột miệng cầu xin: "Thưa anh, anh đừng ném tôi xuống mà..."
Tưởng Văn Thư sửng sốt, đặt Bạch Đường xuống ven tường, có hơi bất đắc dĩ hỏi: "Cậu nghĩ gì thế?"
Chân đột nhiên chạm vào mặt đất, Bạch Đường loạng choạng vội vàng đứng bằng một chân, Alpha lên lầu lần nữa, ôm theo một thùng đồ đi về phía cậu.
Bạch Đường vừa nhìn thấy, lông tơ đã dựng đứng cả lên, cảnh tượng bị những thứ này tra tấn ngược đãi thảm hại nhanh chóng hiện lên trước mắt cậu; máu đỏ tươi, nồng đậm vị rỉ sắt, bóng tối ngột ngạt, trói buộc không thể nào tránh thoát... Chân cậu mềm nhũn, không khống chế được mà lùi lại một bước dính sát vào góc tường, túm lấy vạt áo như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, nhịp tim ngưng trệ, hô hấp dồn dập khó khăn, giống như con thỏ sợ hãi trước cái chết.
"Bạch Đường." Tưởng Vân Thư ra đến ngoài cửa, từng chút một kêu tên Bạch Đường, dịu dàng lại tàn nhẫn gọi cậu nhìn sang, "Bạch Đường, nhìn này."
Mặt Bạch Đường trắng bệch, thở nặng nề từng hơi một, chậm rãi ngồi xuống rúc vào một góc tường, nước mắt như suối tuôn ra.
Bóng đen của côn sắt rơi xuống, thanh âm xương cốt dập nát, cổ tay trái bị gãy đau đớn, cậu lắc đầu gục ngã, không ngừng xin lỗi: "Hức... tôi không muốn, tôi sai rồi mà thưa ngài... Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi..."
Tưởng Vân Thư không đành lòng, nhưng anh cần Bạch Đường tận mắt nhìn: "Bạch Đường, không sao đâu, nhìn qua đây nào."
Bạch Đường thất thần chống cự bao lâu, Tưởng Vân Thư trấn an bấy lâu, anh nhìn phản ứng kịch liệt của Bạch Đường, từ từ nhíu mày, tổn thương tinh thần nguyên chủ gây ra cho cậu còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ nhiều.
Tưởng Vân Thư đành phải làm một số động tác đánh vỡ cục diện bế tắc hiện tại, anh lấy một cây côn sắt từ thùng mạnh mẽ ném vào thùng rác, tiếng kim loại va chạm dọa Bạch Đường sợ run lên, nâng đôi mắt mờ mịt nhìn qua.
Tưởng Vân Thư thấy cậu có phản ứng, không ngừng cố gắng mà ném thêm vài cái nữa, một tiếng lại một tiếng bị bóp nghẹt vang vọng trong đêm tối trống vắng.
Tưởng Vân Thư nhìn chăm chú Omega đang rúc vào trong góc, giọng nói nhẹ nhàng mạnh mẽ: "Cậu nhìn thấy không?"
Anh nhấc cái thùng nặng trịch lên, nói với Bạch Đường, "Bạch Đường, nhìn này, tôi muốn ném đống rác này cơ." Nói xong, cổ tay anh dùng sức, cái rương nghiêng qua, đồ vật bên trong toàn bộ rơi vào thùng rác, từng tiếng từng tiếng đập vào trong lòng Bạch Đường.
—
Mirabel: Thương bé quá huhu từ nay tui sẽ gọi ẻm là Cục Đường nhỏ. Chương mở bát năm mới! Năm mới vui vẻ nhé mọi người!!
Aliz: Anh công tuyệt vời thiệt chớ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro