Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Hình như sắp tới rồi.


Editor: Mirabel

Beta: Aliz


Buổi tối Tưởng Vân Thư đi đón Bạch Đường tan học như thường lệ. Sau khi trở về nhà, Bạch Đường vuốt ve Đường Nâu rồi trở về phòng, cậu ngó ra cửa, lén lút lấy một tập tài liệu từ trong cặp bỏ vào ngăn tủ, đảm bảo rằng lọ thuốc ngủ vẫn còn ở chỗ cũ rồi lấy cái khóa hôm nay vừa mua ở căng tin khóa lại.

Kiểm tra đo lường gen cho thấy Tưởng Vân Tô chính là Tưởng Vân Tô, trước nay chưa từng thay đổi.

Cậu cảm giác cảm xúc của mình cứ như chén nước chấm có củi gạo mắm muối tương dấm trà quậy với nhau, giống như thở dài nhẹ nhõm lại giống như có gì đó mắc ở cổ họng, cậu không biết là đối với cậu, Tưởng Vân Tô nguy hiểm hơn hay người xa lạ không biết mục đích nguy hiểm hơn.

Nhưng chắc là may mắn nhiều hơn chút, ít nhất cậu có cảm giác hai chân đang đặt trên mặt đất.

Tuy rằng không thể giải thích tại sao chết não lại đột nhiên khỏi hẳn, cũng không biết tại sao tính cách lại thay đổi lớn đến vậy, nhưng Bạch Đường không muốn tốn thời gian lên người Alpha nữa, dù có sửa chữa đến mức nào thì Tưởng Vân Tô vẫn là người làm cậu tổn thương nhiều nhất.

Những nỗi đau ấy không thể được chữa lành trong một sớm một chiều, dấu vết của xiềng xích ấy sẽ lưu lại trên cơ thể trắng nõn này mãi mãi.

Chỉ cần là Tưởng Vân Tô, cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ.

"Ting ting." Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, màn hình hiện ra một tin nhắn mới.

Bạch Đường đang ngẩn ngơ thì bị cắt ngang, cậu vươn tay cầm lấy điện thoại.

Là Chu Triều Vũ nhắn: [Hôm nay đi học thấy thế nào? Giáo viên ở trường có thay đổi không em?]

Sau khi cậu đi học, Chu Triều Vũ không thể tư vấn tâm lý 3 lần mỗi tuần cho cậu nữa, nhưng tối nào hai người cũng sẽ trò chuyện một lát.

Bạch Đường: [Chào buổi tối đàn anh! Em đi học vui lắm luôn á! Thầy Tần đã chuyển đến trường khác, còn năm thầy kia thì vẫn thế ạ. Thầy Phương thực sự quá giỏi! Vừa dạy lịch sử vừa dạy ngữ văn, hồi trước em không biết thầy ấy!]

Bạch Đường lại nhìn ra ngoài cửa, tiếp tục gõ chữ: [Em nói đàn anh nghe nè, bạn cùng lớp hôm qua em nói với anh á, tụi em lại là bạn rồi!]

Chu Triều Vũ trả lời: [Vậy tốt quá, thứ bảy có một triển lãm sách mời anh, em có muốn đi cùng anh không?]

Bạch Đường lập tức vui vẻ hẳn lên, nếu trên đầu cậu có cặp tai xù thì chắc chắn bây giờ đã dựng lên rồi: [Đi! Em đi ạ! Em muốn đi!]

Nhưng chưa tới một giây, cậu lại héo rũ, ngay cả lưng cũng khom xuống: [Nhưng tên yêu quái lòng dạ hiểm ác nhất định sẽ không cho em đi... Hắn ta không cho em ra ngoài...]

Chú thích đặc biệt: Yêu quái lòng dạ hiểm ác = Tưởng Vân Tô.

Chu Triều Vũ: [Không sao, em cứ hỏi trước đi, nếu không được thì để anh nói với anh ta.]

Trong lòng Bạch Đường có chút thấp thỏm và kháng cự, cậu đi hỏi Tưởng Vân Tô à... Hắn ta sẽ để cậu đi sao? Chắc là không đâu nhỉ... Nhưng bằng cách nào đó, Bạch Đường lại cảm thấy Tưởng Vân Tô sẽ đồng ý.

Trong cơn mông lung, Bạch Đường nghe thấy tiếng móng vuốt của Đường Nâu đang dần tới gần từ phía cầu thang, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Đường Nâu đột nhiên xuất hiện.jpg

"Đường Nâu." Bạch Đường ngồi xuống ôm Đường Nâu vào lòng, tay xoa nó thật mạnh: "Em có nghĩ là...Hắt xì... Hắt xì!"

Cậu quay đầu đi đánh vài cái hắt xì, lấy ra được vài sợi lông trong mũi và miệng.

"Gừ gừ..." Đường Nâu kêu vài tiếng, nước miếng của nó tràn ra, chảy xuống sàn nhà.

Bạch Đường lúc này mới nhìn thấy hình như Đường Nâu đang ngậm gì đó, cậu rút ra, là một mảnh giấy cuộn lại đã ướt nhem.

Những hàng chữ hành thư xinh đẹp, vết bút mực bị loang nhìn như những cánh hoa.

"1: Trong tủ lạnh có bánh kem dì Trần mang tới; 2: Có tin xấu đây, dì Trần về quê rồi, sau này không thể tới nhà chúng ta làm việc được nữa, dì ấy dặn dò cậu học thật giỏi, mỗi ngày đều hướng về phía trước; 3: Tôi ở phòng sách, có chuyện gì thì có thể gõ cửa; 4: Tắm xong thì đi ngủ sớm một chút."

Về sau không được gặp dì Trần nữa rồi? Bạch Đường buồn bã nhìn mấy lần, trong lòng rầu rĩ cứ như bị thứ gì đó chặn lại, cậu khổ sở ngồi xuống vùi mặt vào lông Đường Nâu.

Mãi đến khi Đường Nâu không chịu được sự im lặng mà bắt đầu giãy giụa lộn xộn thì Bạch Đường mới nâng đôi mắt đè nén tới mức hơi đỏ lên: "Đi thôi Đường Nâu, chúng ta xuống lầu xem dì Trần có bánh kem gì nào, nếu ít bơ thì em cũng có thể ăn một chút đấy."

Giống như lúc trước, vừa nhìn là biết bánh kem mua ở sạp bên đường, loại bánh kem bơ mấy tệ này vừa ngọt vừa ngấy nhưng Bạch Đường vẫn cứ ăn từng miếng thật quý trọng, còn xúc miếng bánh không dính bơ cho Đường Nâu ăn thử.

Nhưng đột nhiên Bạch Đường cảm giác được một luồng tín tức tố trong cơ thể đột nhiên bộc phát mãnh liệt, đấu đá lung tung trong cơ thể, cậu phản ứng không kịp, chỉ rên rỉ một tiếng, hai đầu gối đột nhiên khuỵu xuống, thân thể bủn rủn mà ngã xuống đụng vào tường dây thường xuân, bánh kem trong tay cũng rớt xuống.

"Ư..." Bạch Đường nức nở, cậu cuộn tròn cơ thể đang nóng lên, co lại bên góc tường, trước mắt cậu trống rỗng, cậu cắn răng kiểm soát pheromone đang không chịu bị khống chế.

Cũng may chỉ có một lúc, khúc nhạc đệm này bất thình lình kết thúc. Tín tức tố trong cơ thể dần lui về, Bạch Đường thở hổn hển, trước mắt dần rõ ràng.

Đường Nâu liếm bàn tay của cậu, Bạch Đường chững lại vài giây rồi ngẩng gương mặt hơi mờ mịt lên, đôi môi hồng hào và đuôi mắt ửng đỏ.

Bạch Đường cảm thấy không ổn, kỳ phát tình của cậu hình như sắp tới rồi.

Tối hôm sau Bạch Đường nói chuyện với Tưởng Vân Thư, cậu không ngừng nói thầm mình kiên cường lên, nhưng khi đối mặt với Alpha vẫn không khống chế được mà đứng thẳng người, khí thế ban đầu cũng không còn lại chút gì, giọng nói dần nhỏ đi: "Chuyện là vậy... Đàn anh muốn mời tôi đi triển lãm sách, tôi muốn đi."

Trong phòng sách, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, Tưởng Vân Thư ngồi trên ghế làm việc, anh nghiêng người, gương mặt bình tĩnh, yên lặng lắng nghe: "Cậu có thể đi, nhưng hai người đều là Omega, có cách nào đảm bảo sự an toàn cho hai người không?"

Bạch Đường bị hỏi đến nghẹn họng: "... Tôi không biết."

"Tôi có thể gọi cho giáo sư Chu hỏi tình huống cụ thể được không?" Tưởng Vân Thư hỏi.

Vẻ mặt Bạch Đường hơi do dự: "Chắc là được."

Tưởng Vân Thư gật đầu, anh gọi cho Chu Triều Vũ rồi mở loa ngoài, đặt trên bàn.

Tầm mắt Bạch Đường đi theo điện thoại, cũng bởi vậy mà thấy được tư liệu và văn kiện bị đè dưới điện thoại.

Nghị quyết năm 2015-2021 về "Đạo luật bảo vệ Omega". Giả Ân đề xuất quyền bình đẳng về sinh sản cho Omega, thiết lập vì giới tính Omega...

Cái tên Giả Ân được đặc biệt khoanh lại, nội dung còn lại đều bị che mất, không nhìn thấy.

Bạch Đường trong nháy mắt ngớ người, như bị ngờ nghệch, có một suy nghĩ đầy mãnh liệt thúc đẩy cậu vô thức vươn tay, muốn đẩy tờ giấy bên trên ra để xem nội dung bên dưới.

"Alo?" Là giọng của Chu Triều Vũ.

Bạch Đường đột nhiên bừng tỉnh, cậu thu tay lại cái "vèo", đôi mắt mở lớn, như chú thỏ bị dọa sợ.

"Xin chào giáo sư Chu, tôi là Tưởng Vân Tô." Dường như Tưởng Vân Thư chưa phát hiện gì cả, anh nói: "Tôi nghe Bạch Đường nói rồi, rất cảm ơn anh đã mời cậu ấy, nhưng tôi muốn hỏi là chỉ có hai người di thôi sao?"

Chu Triều Vũ nghe hiểu ý của Tưởng Vân Thư: "Trợ lý và thư ký của tôi đều là Alpha, không cần lo lắng."

"Được rồi." Tưởng Vân Thư nói: "Vậy phiền giáo sư Chu."

Chu Triều Vũ rất lạnh lùng: "Không có gì."

Bạch Đường về phòng rồi mà vẫn còn cảm giác lâng lâng, Tưởng Vân Thư thật sự cho cậu ra ngoài dễ dàng như vậy, còn cho phép cậu có vòng xã giao của riêng mình...

Alpha thật sự thay đổi quá nhiều... Bạch Đường lẩm bẩm.

Cậu gửi tin nhắn cho Chu Triều Vũ: [Đàn anh! Hắn ta đồng ý!]

Có thể là Chu Triều Vũ ngại đánh chữ phiền phức nên gọi thẳng qua: "Ừm."

Bạch Đường ngồi trên tấm thảm lông dê trắng tinh gần cửa sổ sát đất, mặt mũi đầy sức sống: "Mấy giờ chúng ta xuất phát ạ? Em tới đó thế nào? Mặc quần áo kiểu gì ạ?"

"10h sáng chúng ta đi, anh qua đón em hoặc để Tưởng Vân Tô đưa đi đều được, em cứ mặc quần áo như ngày thường." Chu Triều Vũ như cái máy không có tình cảm mà thông báo.

"Hầy..." Bạch Đường lại dao động, cậu ngại để Chu Triều Vũ tới đón nhưng lại không muốn để Tưởng Vân Tô đưa đi.

Chu Triều Vũ hiểu rõ: "Thứ sáu lại nói tiếp, bây giờ còn sớm."

Hai người câu được câu không mà trò chuyện, tuy rằng Chu Triều Vũ không tính là dịu dàng nhưng anh vẫn luôn kiên nhẫn với Omega.

"Đàn anh ơi, lúc nãy anh nói trợ lý và thư ký của anh đều là Alpha ấy."

"Ừ."

Bạch Đường nằm trên giường, cẳng chân trắng trẻo không ngừng đung đưa: "Vậy bác sĩ Tần sẽ không lo lắng ạ?"

"Lo gì?" Chu Triều Vũ hỏi.

"Là..." Bạch Đường nhíu mày: "Sợ anh bị thương gì đó, rồi ghen hay tức giận, kiểu vậy...."

Người bên kia nghe vậy thì hờ hững nói: "Sẽ không có, anh ấy không tin anh hay là không tin bản thân mình hả?"

Bạch Đường ngây ra, cẳng chân lắc lư ngừng lại, sau một lúc lâu, cậu chậm rãi chớp mắt nhỏ giọng nói: "Vậy thì tốt quá..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro