Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Chương 4: Le Carnaval des Animaux (Lễ hội muông thú ) Phần 1 

Nhạc trưởng người Pháp Camille Saint-Saëns đã sáng tác vô số tác phẩm trong suốt cuộc đời mình. Mặc dù không phải tất cả các tác phẩm của ông đều trở thành huyền thoại, nhưng khi nhắc đến tổ khúc Le Carnaval des Animaux thì từ các nghệ sĩ piano lừng danh như Liszt đến những đứa trẻ mới học vỡ lòng cũng đều biết đến. Đặc biệt là phần 13: Le Cygne* nổi tiếng với sắc thái tao nhã, mềm mại, được coi là tiêu chuẩn vàng trong làng nghệ thuật và được truyền bá rất rộng rãi.

*Le Cygne: Thiên nga

Đối với Hứa Mộ Thời, tác phẩm này gần như đã trở thành một phần trong tiềm thức của anh— anh chơi nhạc phẩm này rất thành thạo và trong những năm đầu của sự nghiệp âm nhạc, Le Cygne đã là một trong những tác phẩm nổi bật gắn liền với sự xuất hiện của anh..

Hiện tại, trong phòng tiệc sang trọng trên tầng hai, giữa phòng là một cây đàn Steinway, nhưng Hứa Mộ Thời không chơi bản Le Cygne huyền thoại ấy. Mà thay vào đó, anh đã dùng sắc thái Presto furioso* , để thổi làn gió mới cho một tác phẩm khác, từ cách đệm đơn chuyển thành lớp lớp hợp âm rền vang, đây là sự biến tấu tự phát của chính Hứa Mộ Thời.

*Ký hiệu âm nhạc, chỉ tốc độ dồn dập và mạnh mẽ 

Bum!

Âm thanh nặng nề như một cái tát sắc lẹm.

— Mày là cái thá gì chứ?

Các hợp âm điệp khúc phát ra giai điệu u uất, kéo dài suốt hai mươi sáu ô nhịp, như những câu hỏi chất vấn không ngừng.

— Bọn mày, những kẻ thấp hèn như bọn mày là cái thá gì chứ?

Là một bản biến tấu kỳ quái, không được tập trước, những nốt nhạc được ngẫu nhiên chèn vào như những câu trả lời chua chát.

— Follie! in questo popoloso deserto che appellano Parigi!

*"Những kẻ ngốc! Trong sa mạc đông đúc mà người ta gọi là Paris!" — Trích từ màn đầu của vở opera La Traviata của Verdi.

Âm thanh và giai điệu không còn dễ hiểu nữa, bản hòa thanh đi theo âm hưởng quái gở, hệt như nụ cười mỉa mai với ánh nhìn lạnh lùng..

— Tự mãn có tội! Độc tài có tội! Kiêu ngạo có tội!

Những đoạn ngắt quãng không nên xuất hiện trong cung điệu rê thứ đã đi theo một con đường hoàn toàn khác. Đó là sự khinh thường, là sự mỉa mai, là sự châm biếm.

— Khinh miệt các nhạc trưởng, tội còn nặng hơn.

Âm nhạc hoàn toàn không thể che giấu cảm xúc, nó trực tiếp chạm vào trái tim người nghe, khiến tất cả những người có mặt đều cảm thấy bị cưỡng ép đồng điệu với âm nhạc của anh, như thể bọn họ không thể kiểm soát được linh hồn của mình nữa vậy.

Hứa Mộ Thời ngồi trước đàn piano, trong bộ vest đen cùng với áo sơ mi trắng, hai tay nâng cao, cổ áo mở ra, để lộ một phần cổ trắng như tuyết.

Không biết bao nhiêu ánh mắt tò mò tập trung vào anh, từng biểu cảm nhỏ nhặt trên gương mặt lạnh lùng của anh đều được phóng đại.

Dù toàn thân tỏa ra một khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng âm nhạc anh thể hiện lại mang một ý nghĩa mỉa mai đầy mạnh mẽ.

Hai thái cực đầy xung đột như vậy được anh thể hiện một cách hoàn hảo.

Toàn bộ bản nhạc kết thúc trong âm thanh dồn dập đến mức không thể thở nổi. Hứa Mộ Thời đóng nắp đàn lại rồi từ từ đứng dậy, trán anh thấm đẫm mồ hôi nhưng trên mặt lại chẳng có chút biểu cảm nào.

"Xin lỗi, tôi chơi hơi kém."

Hiện trường im ắng một cách lạ thường.

Một lúc sau, Rosell hít một hơi thật sâu: "Bản nhạc này..."

Hứa Mộ Thời nhìn về phía ông ta, anh bình tĩnh nói: "Kho báu nghệ thuật của Pháp, Saint-Saëns' Le Carnaval des Animaux, bài thứ ba, có tên là—《Hémiones*》"

*Lừa hoang

Kho báu nghệ thuật cái gì chứ, đúng là to gan! Rosell tự nhủ, trong lòng tức giận vô cùng.

(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Dù những người có mặt ở đây có thể không phải là nhạc sĩ, nhưng ít nhất với những người yêu thích nhạc cổ điển thì ai cũng biết rằng sắc thái của phần 3 này là hài hước, trào phúng và buồn cười. Thời gian đã trôi qua rất lâu, chúng ta không biết lúc đó Saint-Saëns nghĩ gì, nhưng cách ông miêu tả những con lừa hoang chạy trên thảo nguyên không phải như vậy.

Rosell không bao giờ nghĩ rằng Mr. Xu, người trông mảnh mai như vậy lại có một mặt táo bạo đến thế, hoàn toàn khác với cách miêu tả của giám đốc Lý của Viện Duy Âm Quốc tế.

Nếu đổi sang một bản nhạc nhẹ nhàng hơn, như bản thứ bảy 《Aquarium》 , bản thứ chín 《Le coucou au fond des bois》, hoặc bản thứ mười ba 《Le cygne》, có lẽ anh sẽ không làm huyết áp bọn họ tăng cao như vậy.

Rosell ngẩn người, ông ta dùng khăn tay ấn vào trán rồi bực bội nói: "Bravo."

"Tôi rất thích bản nhạc thú vị này." Hứa Mộ Thời tỏ ra vô tội, anh vui vẻ nói: "Hôm nay, tôi xin tặng nó cho các vị."

Bản nhạc vừa rồi mang đầy tính khiêu khích, nhưng với dáng vẻ vừa mềm mại lại vừa xinh đẹp của anh bây giờ, khiến người ta không biết anh đang thật sự muốn tặng cho bọn họ hay đang muốn chế giễu bọn họ nữa.

Rosell: "Cậu..."

"Tốt nhất là ông nên im lặng đi, Rosell." Lúc này, Carlos đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời ông ta.

Rosell im lặng không dám nói gì thêm.

Carlos cười lạnh, hắn ta lấy một chai rượu đỏ đã mở sẵn ở bên cạnh, rồi từng bước đi về phía cây đàn piano, mỗi bước chân của hắn ta đều phát ra tiếng vọng ổn định.

"Đừng nghĩ chỉ với những lời lẽ như vậy mà có thể dễ dàng qua mặt được tôi, Musse Xu. Tôi không phải là thằng ngốc." Lần này, cuối cùng hắn ta cũng nói bằng tiếng Anh, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.

"Ôi." Hứa Mộ Thời lúc này mới quay đầu lại, anh bình tĩnh nhìn về phía Carlos: "Ngài đây không thích《Hémiones》sao?"

Gương mặt của Carlos cực kỳ khó coi, ngoài sự tức giận còn có sự khó hiểu.

"Tôi đã chân thành mời cậu đến nhưng cậu lại dùng bản nhạc này để tặng cho tôi. Đây là cậu coi thường tôi, hay coi thường gia đình tôi vậy?"

Một thường dân thấp kém, một con thú cưng suốt ngày chỉ biết làm vui lòng người khác bằng cách gảy dây đàn đã từ chối lời mời của hắn ta trước mặt mọi người, dùng cách thô tục như vậy để làm hắn ta phải xấu hổ. Phản ứng đầu tiên của Carlos là hôm nay phải lập tức làm cho anh biết, dù là mèo xinh đẹp đến đâu, nếu không biết thu móng vuốt của mình lại đúng lúc cũng sẽ bị trừng phạt.

"Cậu dám chế nhạo tôi?" Carlos cúi đầu, áp sát mặt vào tai Hứa Mộ Thời, hắn ta cắn răng nói: "Cậu biết dòng dõi De Paglia của tôi chứ?"

Đây chắc chắn là khoảng cách khiến người ta không khỏi run sợ, nhưng điều bất ngờ là Hứa Mộ Thời vẫn giữ vẻ mặt bình thản, anh lễ phép nói: "Đương nhiên là tôi biết. Nếu tôi không nhớ nhầm thì từ khi tôi lên tầng hai, đây đã là lần thứ ba ngài nhắc đến rồi thưa... ngài Carlos."

"Cậu ——!"

"Sao vậy?" Hứa Mộ Thời kiên nhẫn nói: "Thưa ngài Carlos, ngài muốn nghe bản nhạc nào?"

"......"

Trong phòng không ai dám nói gì, Carlos đứng im chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hứa Mộ Thời. Một lúc lâu sau, hắn ta từ từ nở một nụ cười.

"Musse, tôi phát hiện ra rằng..." Hắn ta đưa tay nắm lấy cái cằm thon gọn của Hứa Mộ Thời: "Tôi thật sự rất muốn..."

Câu nói bỗng nhiên bị cắt ngang, vì ngay lúc này, Carlos đột nhiên cảm thấy có một sức mạnh lớn ập vào vai mình, khiến hắn ta nghiêng người sang một bên, cả cơ thể mất thăng bằng.

"Ôi, Carlos, anh làm gì ở cái nơi quái quỷ này vậy?"

Một giọng nói vui vẻ vang lên.

Tất cả ánh mắt không thể không chuyển hướng sang bên cạnh Carlos, bọn họ nhìn người thanh niên không biết đã xuất hiện bên cạnh Carlos từ khi nào.

Dưới ánh sáng ấm áp là một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, gương mặt là sự kết hợp giữa nét sắc bén và sâu lắng của người phương Tây với vẻ đẹp tinh tế của người phương Đông, mái tóc nâu nhạt được cột thành một búi nhỏ ở phía sau, nụ cười tươi rói làm lộ ra hai cái răng năng đáng yêu ở bên trong.

"Chào buổi tối các vị, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro