Chương 12
Chương 12: Hôm Nay Không Có Hoàng Hôn (Phần 1)
Dù là ngoại hình hay khí chất, Hứa Mộ Thời đều là người thích lừa dối người khác. Những người không thân với anh có thể sẽ không nhận ra, nhưng khi tiếp xúc lâu dài, người ta sẽ thấy rằng sự cao quý và dịu dàng như nhung của anh chỉ là vẻ bề ngoài, còn bên trong ẩn chứa sự lạnh lùng của một nghệ sĩ, dường như không gì có thể làm thay đổi sự lạnh lùng vốn có của anh cả, dù là những lời nói cháy bỏng hay là thái độ khéo léo.
— Có thể chính anh cũng không nhận ra điều đó.
Nếu không phải đã quá quen với sự ngưỡng mộ, yêu mến, thậm chí là sự tôn sùng của người khác, sẽ không thể có được tư thế tự nhiên như đang trên mây giống vậy được.
Cứ như hiện tại vậy.
Hứa Mộ Thời ngồi ở quầy bar, ánh sáng mờ ảo từ đèn trên trần chiếu lên gương mặt anh, tạo ra những bóng đổ trên lông mi và sống mũi của anh. Đôi lông mày cùng với ánh mắt của anh vẫn hoàn hảo như mọi khi, khi được tô điểm bằng việc đổ bóng, anh như hòa lẫn hoàn toàn với mọi thứ xung quanh, thậm chí còn tạo ra một ảo giác ấm áp lạ thường.
Một mảnh giấy ăn viết số điện thoại được đẩy tới trước mắt anh, hai ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trên đó là hình ảnh của một người đàn ông Đông Âu lạ mặt. Người này nở nụ cười, làm một cử chỉ "tối nay hẹn nhau nhá?", người đàn ông xắn áo sơ mi lên để lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Hứa Mộ Thời không thèm nhìn cũng như không thèm để ý, anh cầm mảnh giấy ăn lên rồi xé nát nó.
"......"
Khuôn mặt của người đàn ông dần biến sắc.
— Đây chắc chắn không phải là người đầu tiên bị từ chối theo cách thảm hại như vậy.
Lê Diệu cười khẽ một tiếng, dường như hắn đang rất hả hê.
Hắn suy nghĩ một chút rồi vòng qua phía sau quầy bar, lấy ra vài tờ tiền sau đó đưa cho bartender: "Ron, cho tôi mượn quầy bar một lát, tôi muốn pha một ly cocktail."
Hứa Mộ Thời dựa lưng vào ghế, im lặng nhìn hắn.
Lê Diệu bắt chéo chân, trên mặt hắn vẫn mang nụ cười bất cần đời như mọi khi, như thể mọi chuyện chỉ là một cơn hứng thú bất chợt mà thôi.
Hắn lấy rượu gin và brandy ra, sau đó ném chai rượu lên không trung rồi bắt lấy, mở nắp, trộn với đá, rồi lấy cam và dứa cắt lát ra, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên ly thủy tinh, hành động thanh thoát, điêu luyện giống như đang trưng bày những viên đá quý vậy, giữa chừng còn không quên gửi những nụ cười nhẹ nhàng cho những người xung quanh.
Cho dù là ở những nơi sang trọng hay là quầy bar nhỏ bên đường, dường như lúc nào hắn cũng thoải mái, ung dung như vậy, đối mặt với bất kỳ tình huống nào cũng luôn bình tĩnh.
Hứa Mộ Thời không thể không nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ chàng trai trẻ đẹp này, lúc đó hắn ăn mặc như đi dự dạ hội ở cung điện, vừa nói mình thích kèn sona vừa bị chứng bệnh hoàng tử khiến anh rất muốn rời khỏi bữa tiệc, lần thứ hai gặp hắn, hắn đã gửi hàng loạt email làm phiền vào hộp thư của anh; nhưng đến thời điểm này, sau khi tranh luận với Mellon một lúc, gặp lại gương mặt sáng rỡ dưới ánh đèn lấp lánh, ngay cả Hứa Mộ Thời, người vốn dĩ không dễ bị lay động, cũng phải thừa nhận rằng con người đúng là là sinh vật dễ bị ảnh hưởng bởi vẻ ngoài, những điểm sáng của ngoại hình dễ khiến người ta nảy sinh thiện cảm, che lấp nhiều khuyết điểm đáng ghét.
— Chẳng hạn như trí thông minh và logic vậy.
Hứa Mộ Thời bất chợt hỏi: "Cậu thật sự là quý tộc Pháp à?"
Lê Diệu dừng lại một chút, sau đó hắn cười khẽ: "Câu hỏi này có vẻ như đang nói tôi không xứng làm quý tộc vậy. Nếu tôi nói không phải, thì anh có xem xét nhận tôi làm học trò không?"
Hứa Mộ Thời lười biếng hỏi lại: "Thế, liệu quý tộc có không xứng đáng trở thành học trò của tôi không?"
Lê Diệu câm nín, nghĩ thầm không chỉ không xứng, mà còn bị xúc phạm, bị so sánh với dòng sông Vltava.
"Yêu cầu tuyển sinh của AMU năm nay, học sinh phải có chứng nhận từ các trường nhạc viện, có thể là giấy chứng nhận biết chơi nhạc cụ hoặc biết sáng tác nhạc." Hứa Mộ Thời cười nhạo nói: "Sinh viên dự thính có thể được nới lỏng điều kiện, nhưng hiện tại chắc chắn chưa có chuyên ngành dành cho kèn sona."
Lê Diệu: "......"
"Cậu nói mình thích âm nhạc." Lê Diệu hít một hơi thật sâu, anh nhấn mạnh nói: "Tchaikovsky đã nói: 'Âm nhạc là hình thức thể hiện sự cao quý, chân thành, bình đẳng. Âm nhạc là ngôn ngữ, là cảm xúc, là trí tuệ, là—'"
"—là nhân cách." Hứa Mộ Thời khẽ cười, anh gật đầu bổ sung: "Vì vậy, hãy suy nghĩ thoáng ra một chút, có thể đó chỉ là một nhân cách của cậu mà thôi."
"......"
Lê Diệu nghẹn lời, hắn thấy có hơi bực bội.
Khi nói đến việc đấu khẩu, đặc biệt là trong lĩnh vực tiếng Trung, hắn là người hay làm người khác nghẹn họng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác bị 'đánh bại' là như thế nào.
Có phải kiếp trước hắn mắc nợ anh đúng không?
Nhưng hắn cảm thấy thầy Hứa trước mặt mình không thèm giả bộ thêm nữa, anh thật sự rất quyến rũ, chỉ một hai câu nói mà đã có thể khiến người khác "mất kiểm soát" rồi— liệu người tên Mellon ở đầu dây bên kia có đang kiêu ngạo nghĩ về cuộc gặp gỡ ở châu Phi không nhỉ?
Anh thật sự rất biết cách câu kéo người khác.
Bây giờ anh đang thử câu kéo hắn.
"Ôi, đừng nói về việc này nữa, tôi thật sự bị tổn thương đó."
Lê Diệu nở một nụ cười vô tư, hắn tự nhiên lấy một cốc đá trong từ ngăn lạnh ra.
Cốc đá có kích thước giống như cốc rượu bình thường, hoàn toàn được chạm khắc từ đá, Hứa Mộ Thời liếc nhìn, anh thấy ở đáy cốc có gì đó màu cam đỏ, sau khi cốc đá hơi tan một chút, dưới ánh sáng phản chiếu, nó phát ra một thứ ánh sáng trong suốt như pha lê.
Lê Diệu nhìn Hứa Mộ Thời, vẫn là nụ cười tươi rói lúc nãy, hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gõ chai rượu vào mép cốc rồi búng ngón tay, ngay lập tức, chất lỏng tỏa ra ánh sáng nhạt vẽ nên một đường cung trong không khí, sau đó hoàn hảo rơi vào cốc đá một cái.
Hắn cầm cốc rượu đưa đến trước mặt Hứa Mộ Thời, hắn hơi nghiêng người rồi lịch sự nói: "Hôm nay không có hoàng hôn, để bù đắp cho sự tiếc nuối này, để tôi mời anh một ly, thầy Hứa."
Mùi rượu tươi mát và hương trái cây thơm nồng quyện vào nhau, Hứa Mộ Thời vô thức cụp mắt xuống, lần này anh thấy rõ, đáy cốc có một viên đá quý sáng trong, dưới ánh sáng hiện lên sắc thái rực rỡ như một hoàng hôn sáng chói, màu sắc từ đỏ máu, đỏ nâu, vàng cam rồi cuối cùng chuyển thành màu vàng sáng chói, đẹp tựa một bức tranh.
"Đây là......"
"Viên đá quý này?" Lê Diệu cúi người dựa vào quầy bar: "Đá Granatum biến thể nguyên chất, không phải đá Fanta đâu, tôi gọi nó là 'Đá Hoàng Hôn'. Rất đẹp phải không?"
Hứa Mộ Thời lặng lẽ nhìn viên đá quý dưới đáy cốc, vài giây sau, anh nâng mi mắt lên, có vẻ anh có hơi ngạc nhiên.
"Granat có nhiều màu sắc khác nhau, gần như bao phủ toàn bộ quang phổ. Nhưng chỉ khi tỷ lệ mangan, sắt, canxi trong đá hoàn hảo, Granat mới có màu đỏ vàng sáng trong như thế này— và xác suất để có được màu như vậy, chưa đến một phần một tỷ."
Lê Diệu chớp mắt, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Mộ Thời.
Ánh sáng mờ ảo, bản nhạc jazz của ban nhạc trôi nổi như dòng nước, ánh mắt của Lê Diệu cũng phản chiếu màu sắc trong cốc, như thể đang rực cháy ngọn lửa cháy bỏng.
"Có phải rất thú vị không? Giống như khả năng bẩm sinh 'yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên' tồn tại trong mỗi người: vào một thời điểm nào đó, ở một hoàn cảnh nào đó, dưới một sự kích thích nào đó, hai linh hồn sẽ xảy ra cộng hưởng— tôi tin rằng đây là một phản ứng hóa học có thể gọi là kỳ tích."
Hai người đang ở một khoảng cách khá gần nhau, bầu không khí đầy ắp sự dò xét như có một phản ứng hóa học sắp xảy ra.
Tuy nhiên, giữa những âm thanh ồn ào, vẻ mặt của Hứa Mộ Thời vẫn không có chút biểu cảm nào, như thể anh đang nhìn xuống trái đất thông qua một lớp mây mỏng vậy.
"Nói một cách khách quan thì đây thật sự là viên đá quý đẹp nhất mà tôi từng thấy. Đáng tiếc là—" Anh lắc đầu rồi thở dài: "Tôi không hiểu gì về đá quý."
"Mỗi viên đá quý đều có giá trị, giống như mỗi loại tài năng vậy. Tôi biết rõ tài năng của mình và để tối đa hóa giá trị của nó, tôi phải từ bỏ một thứ."
Hứa Mộ Thời nói: "Vì vậy, dù có một kỳ tích đẹp đẽ xảy ra, có may mắn rơi vào tay tôi, có lẽ...... cũng sẽ không được trân trọng."
Có một khoảnh khắc, Lê Diệu suýt phải bác lại anh rằng "Tôi hiểu, tôi là chuyên gia mà" nhưng lại nuốt ngược vào trong.
Một lúc sau, hắn đảo mắt sang nơi khác, nói chuyện với anh bằng một giọng điệu thảnh thơi: "Xem anh kìa, tôi chỉ mời anh một ly rượu thôi mà, đá quý, tình yêu, những thứ khác chỉ là trò chuyện thêm, sao lại nghiêm túc thế, sao anh lại tự làm mình cảm thấy buồn bã vậy?"
Câu nói khéo léo này vô hình xoay chuyển tình huống, như một con sư tử nhỏ mất kiên nhẫn tạm thời cúi đầu, lộ ra dáng vẻ mềm mại dễ thương.
Hứa Mộ Thời mỉm cười không nói gì, anh từ từ cầm cốc lên nhấp một ngụm, anh nhẹ nhàng nói: "Đá quý, rượu ngon, tình yêu...... Tôi nên nói, đúng là cách trò chuyện của quý tộc sao?"
"......"
Lê Diệu nghẹn lời: "Anh cố tình dùng cách đơn giản và thô lỗ như vậy để giết chết cuộc trò chuyện sao, thầy Hứa?"
"Đúng vậy, sao thế?"
Hứa Mộ Thời bình thản hỏi lại: "Hay là cậu muốn nghe tôi nói về sự chuyển thể âm nhạc của Phần Lan hay cấu trúc giao hưởng của Philip Glass?"
"Đây là nội dung giảng dạy của tôi." Hứa Mộ Thời mỉm cười: "Không phải để trò chuyện."
"......"
Lê Diệu tuy tức giận nhưng không dám nói gì, nghĩ thầm chắc chắn kiếp trước mình đã mắc nợ anh rồi, một lúc lâu sau hắn mới cười khẩy một tiếng:
"Không, tôi chỉ muốn hỏi, liệu quy định cho sinh viên dự thính của trường có phải không có điều khoản nới lỏng nào dành cho những người yêu thích âm nhạc trong xã hội sao, ví dụ..."
"... Ví dụ?"
"Ví dụ như một người yêu âm nhạc trong xã hội có nhiệt huyết cháy bỏng như lửa, mặc dù hiện tại có thể khả năng cảm âm không xuất sắc, nhưng— người đó đã quyên góp cho trường một tòa nhà, hoặc có thể là vài phòng hòa nhạc nữa." Lê Diệu quay sang nhìn Hứa Mộ Thời, hắn ân cần nói: "Tất cả đều có thể đặt tên là Musse."
Hứa Mộ Thời: "............"
Bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến nghẹt thở.
Biểu cảm của Hứa Mộ Thời rất khó đoán, anh im lặng một lúc lâu chẳng nói gì.
Anh chỉ cụp mắt nhìn cốc đá trước mặt, một lát sau anh đột nhiên lắc đầu, mỉm cười.
"Cái người này, cậu thật sự..."
Đây có lẽ là nụ cười chân thành nhất trong tất cả nụ cười của Hứa Mộ Thời hôm nay, ngay lập tức, hương rượu nồng nàn và sự ấm áp hòa quyện lấy nhau, làn da trắng sáng của anh như tỏa ra một hào quang thuần khiết, khiến người khác cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn hẳn.
Như thể có điều gì đó nhẹ nhàng lướt qua trái tim của Lê Diệu, tạo ra những gợn sóng ngọt ngào, ấm áp.
Hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Hứa Mộ Thời, sau đó đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng rồi quay mặt sang chỗ khác.
......
Sao mình lại đỏ mặt vậy?
Lê Diệu thầm thở dài trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro