Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Sắp chia tay rồi. Đến cảnh H đi~


Hoàn toàn khác với suy nghĩ của Mục Minh Âu, Thẩm Hách An đối việc y phải đi xa nhà căn bản không thấy ảnh hưởng.

Nghe y nói như vậy, chỉ đơn giản "Ồ" một tiếng.

Ngược lại Thẩm Hách An không phải không có chút quan tân nào. Chính là Mục Minh Âu tự mình biến thành cái máy, đem những gì muốn nói mà nói ra.

Nào là sẽ đi nơi đâu, nào là mấy giờ sẽ lên máy bay, nào là đi bao lâu, mấy ngày có thể trở về một lần. Tât cả đều đã nói hết rồi.

Thẩm Hách An liền cảm thấy không còn gì để hỏi.

Trong lòng y suy nghĩ, nói không chừng Thẩm Hách An sẽ có chút bất an a. Dù sao mình cũng phải rời khỏi đây 1 tháng. Mấy ngày này nhất định phải luôn kè kè bên cạnh.

Có lẽ sẽ cảm thấy không quen. Cũng có thể sẽ giận dỗi gì đó không cho mình đi. Hoặc là nói muốn mình trở về nhiều lần.

Nhưng sự thật rất tàn khốc. Cậu chỉ vỗ một cái vào sau gáy Mục Minh Âu. Quả nhiên là đối với Thẩm Hách An vẫn là nằm mơ ôm hi vọng lớn.

Mang theo cảm giác thất bại thảm hại. "Ê ê, người ta phải xa nhà lâu như vậy, em không có chút nào không nỡ sao?" Mục Minh Âu bĩu môi, giận dỗi tới gần.

Thẩm Hách An cười bóp mặt y. "Không phải đi kiếm tiền mua sữa bột sao? Em muốn giúp tiểu bảo bối uống thoải mái. Sẽ không có chút không nỡ nào đâu."

Nói xong nhìn dáng vẻ ủy khuất của Mục Minh Âu, tâm tình liền tốt hơn. "Được rồi, em giúp anh thu xếp một chút. Anh ngẫm một chút xem cần mang gì"

Vừa ở cùng Mục Minh Âu, luôn cảm thấy y rất ưa sạch sẽ. Trong nhà dọn dẹp cũng không tệ. Ai ngờ khi sờ đến cái vali sẽ khác nhau một trời một vực như thế.

Tất cả một thứ, cứ cho là lấy tất cả quần áo trong tủ bỏ vào cũng sẽ không loạn thành như vậy. Hoàn toàn chính là một một mạch đem tất cả đều nhét vào bên trong vali.

"Không cần, em không cần vì anh mà bận rộn. Em chờ một lúc, anh sẽ tự mình thu dọn. Em nhiệm vụ chính bây giờ là nghỉ ngơi, ăn nhiều, ngủ nhiều. Chăm sóc thật tốt cho tiểu bảo bối là được rồi."

Mục Minh Âu đem người ôm vào lòng, xảy ra chuyện gì cũng nhất định không buông tay. Vừa nghĩ tới mấy ngày nữa không được gặp người này, không được ôm, không được sờ bụng, tim liền cảm thấy như bị ai bóp nát.

Người trong lòng lại một mực không phản ứng.

"Đừng nghịch, thu dọn đồ đạc mệt lắm sao. Chẳng nhẽ anh yếu như vậy. Nhanh lên một chút, ngày mai anh còn phải đến công ty xác định hành trình. Thu dọn xong sớm một chút, còn có thể xem lại có gì thiếu sót. Anh không phải ghét dùng đồ trong khách sạn sao?"

Thẩm Hách An gạt tay Mục Minh Âu đang sờ tới sờ lui đứa con trong bụng mình. Gần đây luôn sinh ra một loại ảo giác, mỗi khi y sờ bụng liền thấy nó lớn hơn. (=)) )

Kỳ thực vốn là nên đi xác định hành trình một lúc. Thế nhưng Mục Minh Âu quen thuộc chuyện này nên để cho Kiệt Khôn đi làm. Mình chỉ cần ngồi an toàn trên máy bay là tốt rồi.

Thẩm Hách An nói như vậy mới cảm giác những năm này thật giống được trải qua những quãng thời gian vô cùng thoải mái.

Giúp đỡ Thẩm Hách An mở vali ra, đồng thời cùng cậu trải thảm lông ở trong phòng ngủ. Nhìn từng động tác của cậu từng cái từng cái-thu dọn áo long, áo T-shirt, quần jean, còn chuẩn bị hai bộ Âu phục cho mình.

Ngón tay cậu đẹp như vậy, sao có thể để gấp quần áo chứ? Dáng ngồi như vậy, bụng nhìn có vẻ hơi lớn hơn bình thường một chút. Không biết một thời gian nữa sẽ ra sao.

Kỳ thực trong những ngày qua, Mục Minh Âu luôn phải nhẫn nhịn, chỉ sợ mình mất kiểm soát mà tổn thương đến người kia. Cậu lại một mực như là không cảm giác gì câu dẫn mình.

Bình thường còn có thể ôm một cái, hôn nhẹ một cái. Lúc này vừa nghĩ phải đi mấy ngày, không được gặp mặt, phải làm gì đó mới được. Trong lòng toan tính, tay liền hành động.

Thẩm Hách An vừa mới nhận ra người này làm sao đi đến phía sau mình, một lúc sau cánh tay kia liền không thành thật đưa lên.

Tính cách Thẩm Hách An tuy rằng khá là quạnh quẽ, thế nhưng nghĩ đến người luôn dính mình như thế, lần này lại rời xa lâu như vậy. Trong lòng cảm thấy không nỡ cũng là bình thường. thế nên cũng không từ chối.

Ôn nhu đem quần áo người kia cởi xuống, Mục Minh Âu vùi đầu vào ngực Thẩm Hách An, gặm cắn một lúc.

Thật không nỡ rời khỏi cậu a. Nếu như có thể cùng đi công tác thì thật tốt.

Ngón tay ở trong tiểu huyệt đưa qua đưa lại mấy lần, cảm giác thấy rất thông thuận. Ngẫm lại vẫn là thời điểm mang thai thật tốt. Vĩnh viễn cảm thấy nóng lên dễ dàng.

Không biết Mục Minh Âu đã nằm xuống từ lúc nào. Thẩm Hách An liền nằm sấp trên người y. Tư thế như vậy, nhìn cái bụng lại lớn hơn một chút (>.<)

Mục Minh Âu đang rất hưng phấn, làm gì có tinh lực đi thưởng thức vóc người của Thẩm Hách An.

Giúp đỡ cậu ở phần hạ bộ liền ấn cậu ngồi xuống. Chỗ kia được cảm giác căng mịn vây quanh, thật không biết nên nói thế nào mới đúng.

Thẩm Hách An không chỉ nóng ở trong mà bên ngoài mặt cũng rất nóng. Đây là khoái cảm khi hai người ở chung.

Trong thân thể Thẩm Hách An có một dòng điện lưu luôn kích thích. Khiến cậu không nhịn được rên rỉ vài tiếng.

Thật sự là rất ngượng ngùng. Nhưng lại rất thoải mái.

Cũng may Mục Minh Âu không phải vì lâu ngày không làm chuyện đó mà quên mất tiểu bảo bối. Nên không làm tới cùng.

Sau khi phóng thích xong, Mục Minh Âu liền ôm Thẩm Hách An nằm trên thảm trải sàn. Cái bụng mềm mại của Thẩm Hách An chạm khẽ vào eo của Mục Minh Âu.

"Anh yêu em." Mục Minh Âu hôn lên đôi môi mềm mại của Thẩm Hách An. "Ngày mai chúng ta đi gặp ba em đi, anh muốn kết hôn với em."

~*~*~*~*~*~* Hết chương 8 ~*~*~*~*~*~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro