Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.2

Tôn Minh biết rất rõ thực lực của nhóm đồng nghiệp, Thời Gia thuê bọn họ với cái giá cao khiến người ta líu lưỡi. Tôn Minh không nghĩ tới một người bình thường vô hại như vậy lại có thể chống lại ba người lính đặc nhiệm đã nghỉ hưu.

Huống hồ vẫn chỉ là trẻ vị thành niên.

Xuất phát từ bản năng cùng kinh nghiệm, Tôn Minh vẫn mang lòng cảnh giác đối với nam sinh lai lịch không rõ này. Hắn cố ý thay đồng nghiệp lái xe đưa người này đi, chỉ để kiểm tra thêm tình huống của người này, sợ rằng lòng tốt của thiếu gia sẽ lại bị lừa gạt.

Tôn Minh thấy Bách Dạ Tức vẫn nghiêng đầu, đang nhìn Thời Thanh Nịnh cách đó không xa.

Thời Thanh Nịnh đang nuốt viên thuốc, vì lo lắng đêm nay thiếu gia không muốn về nên vệ sĩ đã mang theo thuốc cho cậu. Vài loại thuốc dùng sau một tiếng mới có thể ăn uống, vì lẽ đó Thời Thanh Nịnh uống trước ở đây, để sau khi về nhà có thể ăn lót dạ dày sớm một chút.

Thời Thanh Nịnh được vài bảo tiêu vây quanh, động tác cậu uống thuốc rất nhuần nhuyễn, vừa nhìn đã biết là dáng vẻ uống thuốc quanh năm .

Nhưng quen thuộc cũng không có nghĩa không khó chịu, cậu uống xong liền che lại môi, lắc đầu từ chối bảo tiêu chuẩn bị đường và nước ngọt.

Sợ miệng sẽ trực tiếp phun ra.

Tiểu thiếu gia bị đắng đến chảy một ít nước mắt, khóe mắt đỏ hơn. Tôn Minh nhìn thấy Bách Dạ Tức cúi đầu, rũ con mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Sau đó Bách Dạ Tức liền giơ tay, cởi bỏ thứ trên cổ mình.

Thị lực của Tôn Minh vô cùng tốt, cách xa như vậy vẫn thấy rõ chi tiết.

Giống như là một sợi dây chuyền.

Bách Dạ Tức cúi đầu đặt sợi dây chuyền dài vào lòng bàn tay, sau đó dùng đầu ngón tay kia móc lấy sợi dây chuyền, bắt đầu cuộn dây chầm chậm quấn quanh cổ tay của mình.

Trên mu bàn tay Bách Dạ Tức còn có gân xanh đang nhảy, vòng dây chuyền bạc quấn quanh bàn tay phải gầy guộc của hắn, quấn quanh lòng bàn tay, buộc xương cổ tay nhô cao.

Như là thu mình lại, đem toàn bộ sắc nhọn bên ngoài chậm rãi buộc chặt lại.

Giống như một sợi dây nịt.

Một lần nữa giam cầm những thứ hoang đường ngoài kiểm soát.

Sau khi sợi dây chuyền quấn quanh lòng bàn tay với các khớp nối rõ ràng, nhìn như một chiếc còng tay chói mắt.

Mà từ đầu tới cuối mặt Bách Dạ Tức không cảm xúc, hắn buông tay phải xuống, cổ tay gầy gò theo ống tay áo trượt xuống lộ ra, che ở ánh sáng lạnh bạc.

Làm hắn nhìn không hề khác thường.

Ngoại trừ Tôn Minh, không ai chú ý đến động tác âm thầm của Bách Dạ Tức.

Không ai nhìn thấy hắn cho đến khi hắn quấn chặt lấy mình, mới một lần nữa chậm chạp đặt mắt lên người thiếu niên đẹp đẽ kia.

Uống thuốc xong, Thanh Ninh mới bình tĩnh lại, chạy còn hạ xuống cửa sổ của xe, khi rời đi, câu hạ cửa kính xe xuống, dựa vào cửa sổ vẫy tay với Bạch Dạ Tức.

"Dạ Tức hẹn gặp lại!"

Bách Dạ Tức vẫn là dáng vẻ cao lãnh ít nói, chỉ đáp lại một chữ.

"Ừ."

Mãi đến tận ô tô rời đi không nhìn thấy bóng người, Bách Dạ Tức mới thôi không nhìn nữa. Tôn Minh vẫn đang chờ bên cạnh, lái xe đi đến.

"Mời lên xe."

Bách Dạ Tức không ngẩng đầu, Tôn Minh nhíu mày, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.

Điện thoại là Thời gia gọi tới, không thể không nhận.

Tôn Minh ấn vào nút trò chuyện.

"Phu nhân, vâng, nhị thiếu rời tiệc rượu rồi. . . . . ."

Mới vừa trả lời một câu, bỗng nhiên Tôn Minh nghe thấy một thanh âm trầm thấp.

"Thay tôi nói cảm ơn cậu ấy."

Tôn Minh ngẩng đầu.

Người vừa nãy còn đang đứng trước xe đã rời đi.

Tôn Minh kinh ngạc, vội vàng xuống xe đuổi theo đối phương, nhưng điện thoại của hắn còn đang kết nối , bị quấy rầy như vậy, hắn cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng người kia.

Chờ Tôn Minh lái xe đi ra ngoài, bên ngoài đã hoàn toàn không có dấu vết của nam sinh kia.

*

Đêm gió lạnh, một bóng người cao gầy bước một mình trên đường đã chìm vào bóng tối.

Đèn đường trắng bệch phác hoạ ra thân hình thon dài của người kia, mái tóc đen dài theo sống lưng rộng gầy buông xuống eo, nhưng bởi vì chiều cao và khí chất lạnh lẽo, khiến không một ai có thể nhận sai giới tính của hắn.

Khí trời quá lạnh, ít có người sẽ ra ngoài lúc này, con đường này vốn hẻo lánh giò này càng không có người đi đường. Ngoại trừ tiếng gió bên tai, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, khiến người ta càng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Người đàn ông đang đi trên đường từ từ dừng lại.

Hắn nghe thấy những âm thanh khác.

Không để hắn dừng lại bao lâu, người không thể chờ đợi đã từ trong góc trước nhảy ra.

Không chỉ một người.

Là một đám người.

Mặt đám người vẻ mặt khiêu khích vây quanh hắn tạo thành một vòng, nhìn đã thấy không phải loại người tử tế.

Bách Dạ Tức xoay người lại, người cầm đầu trong đám chính là người đàn ông cao lớn hắn đã gặp cách đây không lâu.

"Chạy trốn cũng rất nhanh."

Giản Nhiệm ôm hai cánh tay khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt lạnh lẽo dưới bóng đêm càng thêm âm trầm.

"Tóc dài như con gái vậy, gặp đánh nhau cũng chỉ biết chạy thôi đúng không?"

Giản Nhiệm khinh bỉ xì một tiếng, khóe môi dưới ánh đèn lờ mờ mơ hồ cong lên tạo thành một nụ cười.

"Thử một lần chạy nữa đi?"

Cho dù là đàn em đã ở cùng hắn hơn nửa tháng nhìn thấy, hắn cũng không khỏi lạnh sống lưng.

Hôm nay Giản thiếu thực sự rất tức giận.

Tiệc rượu qua loa kết thúc, sau đó Giản thiếu dường như hạ quyết tâm muốn đi đuổi theo tiểu thiếu gia kia, kết quả xe mới vừa mở ra đã bị một chiếc xe việt dã kẹp chặt ngay khi vừa lái ra ngoài.

Vừa định nổi nóng thì có người ngồi ghế phụ của xe địa hình đằng kia, mặc bộ đồ đen đeo kính râm.

"Xin lại gần Thời nhị thiếu nữa." Người kia nói còn rất khách sáo, "Cảm ơn."

Khí thế rất hung hãn, đáng sợ.

Giản thiếu máu nóng càng tăng lên, nhưng . . . . . Giang thiếu, cuối cùng vẫn bị mọi người khuyên nên thay đổi hướng đi.

Bọn đàn em vốn tưởng rằng Giản thiếu định trở lại, không nghĩ tới sau khi hắn nhận được điện thoại của một tên đàn em, hắn lại thực sự đi tới bên này,

Giản Nhiệm phái không chỉ một người theo dõi Bách Dạ Tức, hắn cực kỳ buồn nôn loại đàn ông tóc dài này.

"Đàn ông tóc dài đều là gái điếm. Có biết không?" Giọng hắn chậm lại, thậm chí có chút ôn hòa giả dối, "Chính là nên bị đánh."

Giản Nhiệm không quen biết Bách Dạ Tức, thậm chí trước hôm nay chưa từng thấy đối phương.

Nhưng đứa cháu ngoại ở Giản gia kia được lão gia cưng chiều để tóc dài, Giản Nhiệm bị cha mẹ ép buộc bắt chước sở trường và sở thích của người kia, liền để tóc dài.

Vì lẽ đó Giản Nhiệm cực kỳ hận tất cả đàn ông tóc dài.

"Đây là những gì mày xứng đáng phải nhận." Giản Nhiệm nói xong, vung tay lên.

"Tiến lên!"

Ít nhất mười mấy người màu tóc khác nhau tạo thành một vòng tròn, thậm chí có người còn lấy ra những thanh thép dài và cứng, trong đêm có thể nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo.

Bốn phía yên lặng không người, chỗ ngoặt hẻo lánh này đến máy thu hình cũng không có, nam sinh bị vây lại giống như bị vây trong lồng thú.

Nhưng từ đầu tới cuối hắn chưa từng thay đổi vẻ mặt.

Thậm chí, nhìn không có dời mắt.

Ánh mắt Bách Dạ Tức vẫn rơi xuống người bên cạnh Giản Nhiệm, người xung quanh nhìn vào thấy hắn cúi thấp đầu, sửng sốt đến mức không thể phản ứng.

Không ai nhìn thấy hắn di chuyển như thế nào.

Bỗng một âm thanh vang lên, Bách Dạ Tức cũng chỉ làm người nghe thấy được một tiếng kêu thảm thiết, tan nát cõi lòng.

"Mẹ nó, a a ——! !"

Người kêu thảm thiết là Giản Nhiệm.

Giản Nhiệm mới vừa thở phào, cảm thấy lồng ngực nghẹt thở cuối cùng cũng được thông khí. Vừa đi được một lúc liền bị một cước đá vào lồng ngực chưa kịp thở ra, nặng nề ngã xuống đất!

Ngực như bị một tảng đá lớn đập trúng, thậm chí Giản Nhiệm cảm thấy lần này xương sườn của mình đứt đoạn mất tận mấy cái, hắn hét lên đau đớn muốn ôm chặt cánh tay cuộn mình lên, trước ngực quá đau, hơn hai giây sau hắn mới cảm giác được, tay của mình hoàn toàn không thể cử động tay của mình.

Tay hắn bị người kia trực tiếp đạp lê.

Giản Nhiệm đau đớn ngẩng đầu, chỉ thấy nam sinh đang cúi gằm mặt, mái tóc đen dài xõa xuống, trong đêm rét lạnh giống như quỷ dữ đòi mạng.

Kỳ lạ nhất là, Bách Dạ Tức nhìn xuống, nhưng đó không phải Giản Nhiệm.

Mà chỉ là hai cái tay của Giản Nhiệm .

Mấy tên đàn em bên cạnh sợ hãi hồi lâu mới nhớ ra muốn cứu người, tức giận chạy tới.

Trong tiếng hét hò đòi giết chóc, nam sinh bị vây quanh vẫn không rời mắt.

Hắn còn đạp Giản Nhiệm, xương tay dưới chân đau đến đau đến mức biến dạng, run rẩy bẩy.

Là đôi tay này.

Tay phải Bách Dạ Tức khẽ nhúc nhích, sợi dây chuyền màu bạc quấn giữa ngón tay rơi xuống như sao băng rơi dưới ánh trăng.

Hắn giơ tay, túm lấy tóc đen sau gáy, buộc lại mái tóc dài của mình bằng sợi dây chuyền bạc.

Đây là chuyện hắn muốn giải quyết một cách nghiêm túc.

Bách Dạ Tức nhìn tay Giản Nhiệm, suy nghĩ mông lung.

Là đôi bàn tay này, người kia đã khen nó đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro