Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.1

Sau khi Thời Thanh Nịnh nhìn thấy vai chính tìm được manh mối chính của tiểu thuyết nhưng trí nhớ của cậu vẫn rất hỗn loạn như cũ.

Vì lẽ đó hiện tại, Thời Thanh Nịnh cũng không biết tiểu thiếu gia trước kia đánh được đàn dương cầm không.

Nhưng Thời Thanh Nịnh ngay lập tức nhận ra bản nhạc khi nghe Giản Nhiệm chơi guitar, trong màn biểu diễn tạp âm hỗn loạn, cậu vẫn dễ dàng phân biệt được nhịp và giai điệu.

Điều đó nói rõ trong trí nhớ thực sự còn nền tảng kiến ​​thức âm nhạc vững chắc.

Hơn nữa lúc Thời Thanh Nịnh mở miệng vạch trần Giản Nhiệm đàn sai, cậu chú ý đến Tôn Minh bên cạnh kh lộ ra vẻ mặt quá bất ngờ.

Khả năng cao là tiểu thiếu gia biết đàn dương cầm.

Lùi thêm bước nữa, ngay cả khi thực sự không có, Thời Thanh Nịnh cũng rõ ràng các hoạt động phù hợp dành cho bệnh nhân tim bẩm sinh hạn chế đến mức nào.

Những bài tập cường độ cao hơn một chút không thể thực hiện được, thiếu gia đột nhiên muốn đánh đàn lúc này, cũng không phải quá bất ngờ.

Thời Thanh Nịnh có thói quen tính toán cẩn thận, hơn nữa hiện giờ cậu phát hiện cơ thể đã trải qua cuộc phẫu thuật tim triệt để này quả thực có khác biệt, sự phiền muộn và đau đớn bấy lâu nay đã biến mất, cuối cùng cơ thể cũng có thể chống đỡ suy nghĩ xoay quanh.

Với điều kiện không có nguy hiểm, Thời Thanh Nịnh hoàn toàn có thể đưa tay giúp đỡ nhân vật chính.

Bất chấp hắn ở trong cuốn tiểu thuyết máu chó nào.

Nhạc sĩ trẻ thiên tài nên đánh đàn!

Thời Thanh Nịnh đối với suy nghĩ này đặc biệt chắc chắn, cậu không biết giờ khắc này trên mặt mình đôi mắt sáng đến mức nào, tất cả nguyện vọng chân thành đều được khắc lên đó.

Bách Dạ Tức vẫn luôn nhìn cậu, môi mỏng nhếch lên, ánh mắt khẽ run, con người màu xanh lam lạnh lẽo lại hiện rõ hơn.

Một cơn gió lạnh kéo tới, trên mặt đất lá rơi xào xạc, Thời tiểu thiếu gia vừa rồi còn cảm thấy cơ thể rất khỏe mạnh nhịn không được, lặng lẽ hắt hơi một cái.

Tôn Minh bên cạnh cau mày, không nhịn được mở miệng.

"Nhị thiếu, bên ngoài quá lạnh, không bằng vào bên trong nói chuyện."

Thời Thanh Nịnh gật đầu, nhìn về phía Bách Dạ Tức: "Có thể không?"

Đối phương không từ chối.

Thời Thanh Nịnh đi đến hướng bãi đậu xe, vừa quay đầu cậu đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng trầm thấp sau lưng.

"Bách Dạ Tức."

Thời Thanh Nịnh quay đầu lại. Bách Dạ Tức đang nhìn cậu, mái tóc dài buông xõa bị gió đêm thổi tung trong màn đêm như màu mực đổ xuống.

Làm tim Thời Thanh Nịnh lại có một chút ngứa. Muốn sờ.

"Tôi là Bách Dạ Tức." Nam sinh thấp giọng nói.

Thời Thanh Nịnh bật cười: "Dạ Tức là hương bạc hà sao?"

Trước kia cậu đã chú ý tên của vai chính, trùng hợp là mùi hương bạc hà mà cậu thích.

"Tên rất hay."

Bách Dạ Tức không nói, nhìn sang chỗ khác.

"Tôi tên Thời Thanh Nịnh, " Thời Thanh Nịnh cười nói, "Nịnh trong quả chanh."

"Rất vui được quen biết cậu."

". . . . . ."

Trong tiếng gió đêm đông chưa hề dừng lại, Thời Thanh Nịnh nghe được đối phương thanh âm trầm thấp đáp lại..

"Ừ."

*

Xe Thời gia ở bãi đậu xe tư nhân cách đó không xa, loại bãi đậu xe này thu phí cao, nhưng điều kiện rất tốt, không ẩm thấp như bãi đậu xe bình thường., không gian cũng rộng rãi sáng sủa.

Bên trong còn có bàn ghế, Thời Thanh Nịnh mời Bách Dạ Tức ngồi rồi hỏi.

"Cậu tới đây để hỗ trợ cho đội nhạc sao?"

Trong tiểu thuyết vai chính thiên phú âm nhạc rất tốt, sinh hoạt lại rất khó khăn, sau khi hắn thoát khỏi bọn buôn người, không tìm được cha mẹ ruột, mãi sau mới được người nuôi dưỡng cũng chỉ được coi như một người hầu. Đến nơi như thế này, có lẽ cũng là vì kiếm tiền làm công.

Bách Dạ Tức nhìn đối phương, trong phòng ấm áp thơm tho, so với trời đông lạnh lẽo bên ngoài thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng sau khi Thời Thanh Nịnh mặc áo lông dày dặn đi vào, sắc mặt vẫn như trước không thấy hồng hào hơn bao nhiêu.

Ngay cả màu môi có lẽ do gió lạnh thổi qua, hơi trắng bệch. Bách Dạ Tức khẽ cau mày.

"Đi ngang qua."

Chỉ đi ngang qua? Thời Thanh Nịnh trừng mắt, nhưng cũng không hỏi thêm.

Một là vai chính chưa bao giờ có tính cách ôn hòa dễ mến. Còn nữa, nhìn Bách Dạ Tức bây giờ nhiều nhất cũng chỉ mười sáu tuổi. Ở độ tuổi này vào quán bar làm công, là phạm pháp.

Player tuy là quán bar nổi tiếng, nhưng bề ngoài nhưng thật ra là một cửa hàng nhạc cụ bị khóa kiêm kinh doanh cà phê, Thời Thanh Nịnh đã kiểm tra trước khi đến, Player chỉ hoạt động như một quán bar sau khi đêm xuống.

Tình huống như thế rõ ràng có người chống lưng cho nó. Nếu không, chỉ cần dựa vào việc họ cho phép những khách hàng chưa đủ tuổi như Thời Thanh Nịnh vào bar, có thể bị báo án khiến tiệc sinh nhật lần này của Giản Nhiệm kết thúc.

Có lẽ bởi vì như vậy, Bách Dạ Tức chưa đủ tuổi chỉ có thể đến chỗ như quán bar này làm thêm.

Nghĩ đến đây, Thời Thanh Nịnh đột nhiên cảm thấy người bạn nhỏ trước mắt càng thảm hại hơn rồi.

"Ở đây có thể không an toàn." Cậu nhắc nhở một cách uyển chuyển, không nói thêm nữa, quay đầu lại nói về đề nghị của mình, "Chuyện bạn chơi đàn, cậu có thể cân nhắc một chút không?"

"Tôi có thể dùng giá thị trường mời cậu, cậu không yên tâm, có thể đến những nơi như cửa hàng bán đàn piano để kiểm tra chi phí, chúng ta thương lượng kỹ rồi lại quyết định."

Biết vai chính sẽ không dễ dàng buông lỏng đề phòng,Thời Thanh Nịnh còn chủ động cho Bách Dạ Tức phương thức liên lạc của mình.

"Không cần vội, cậu chậm rãi cân nhắc, bất cứ lúc nào nghĩ xong đều có thể tới tìm tôi."

Bách Dạ Tức vẫn ít lời như cũ, nhưng cũng may không từ chối. Hai người nói chuyện xong, vest đen bên cạnh liếc nhìn đồng hồ, cúi người nói với Thời Thanh Nịnh.

"Nhị thiếu, sắp tới thời gian uống thuốc, có muốn chuẩn bị trở về không?"

Tuy rằng đã phẫu thuật xong, nhưng dù sao cũng là bệnh tim, Thời tiểu thiếu gia vẫn cần từ từ hồi phục, việc uống thuốc và phục hồi chức năng hàng ngày không thể thiếu. Thời Thanh Nịnh gật đầu: "Được."

Bách Dạ Tức đối diện nhìn sang, Thời Thanh Nịnh thấy thế giải thích: "Tôi vừa mới phẫu thuật xong."

Cậu cười cợt, nói: "Cơ thể tôi không được khỏe lắm, nên mỗi lần tập đàn violin cũng không quá lâu".

Thời Thanh Nịnh nói lời này ý muốn cho Bách Dạ Tức yên tâm, không cần lo lắng mỗi lần tập sẽ bị chiếm dụng thời gian quá dài.

Nhưng vest đen một bên nhìn thấy, Bách Dạ Tức nghe thấy lời này lông mày khẽ nhúc nhích, tay buông xuống bên người chậm rãi nắm chặt, trên mu bàn tay trắng nõn, lạnh lẽo nổi gân xanh.

Tôn Minh không khỏi càng cảnh giác thêm. Có điều Bách Dạ Tức cũng không làm gì.

Thời gia lái hai chiếc ô tô đến đưa thiếu gia đến đây, Thời Thanh Nịnh hỏi Bách Dạ Tức đi đâu, để bảo tiêu lái một chiếc xe đưa hắn đi.

Một bảo tiêu ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động máy, đang muốn quay đầu, cửa sổ xe bỗng nhiên bị gõ một cái. Bên ngoài là Tôn Minh.

"Đến lượt tôi."

"Đại ca?"

Bảo tiêu nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời theo bản năng, lập tức xuống xe.

Tôn Minh không nhiều lời, chỉ dặn dò một câu: "Chăm sóc tốt tiểu thiếu gia."

"Vâng!"

Bảo tiêu theo bản năng muốn cúi chào, bị trừng mắt một cái mới khống chế lại.

Bảo tiêu đến chỗ Thời Thanh Nịnh bên kia,Tôn Minh một mình đứng bên cạnh xe, không có vội lên xe.

Mắt hắn híp lại, nhìn về phía nam sinh mình muốn đưa đi.

Bách Dạ Tức một tay đút túi đứng dựa vào vách tường, bãi đậu xe đèn đuốc sáng choang,nhưng hắn như mang bóng tối, cả người toát ra vẻ u ám trầm mặc.

Thậm chí không có bao nhiêu hơi thở của người sống.

Vừa rồi dường như tiểu thiếu gia đối với người này cảm thấy rất hứng thú, còn chủ động tỏ thiện ý đối với hắn, không đề phòng. Tôn Minh lại không nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro