Chương 3.1
Trong tiểu thuyết, cuộc sống của Bách Dạ Tức hết sức bi thảm. Hắn bị bắt cóc từ khi còn bé, sau đó liều mạng mới trốn thoát khỏi bọn buôn người, rồi lại bởi ký ức vặn vẹo hình thành tính cách quái gở, ngày càng bị người xa lánh.
Nhưng Thời Thanh Nịnh biết hắn là một thiên tài vượt trội.
Bách Dạ Tức chỉ dựa vào cửa sổ bên ngoài để nghe trộm, học những bản nhạc piano mà những đứa trẻ bình thường sẽ không thể luyện tập được. Những ký ức hiện lên trong đầu, Thời Thanh Nịnh dễ dàng tìm thấy vẻ mặt trong sáng nhất của nhân vật chính ——
Là buổi biểu diễn đầu tiên của Bách Dạ Tức.
Hôm đó, cả khán phòng lớn tiếng vỗ tay không ngớt, khán giả dành sự tôn trọng cao nhất cho nhạc sĩ mới mãi đến tận khi Bách Dạ Tức liên tục biểu diễn ba lần rốt cục kết thúc diễn tấu khán giả vẫn lưu luyến không rời .
Đó là lần đầu tiên Bách Dạ Tức lên sân khấu.
Cũng là lần cuối cùng của hắn.
Tiểu thuyết sắp xếp ba người cầu hôn Bách Dạ Tức liên tiếp, có vẻ như nhân vật chính này rất được ưu ái, nhưng kết quả là Bách Dạ Tức đã bị người đầu tiên theo đuổi hắn hủy hoại hai tay, bị người thứ hai theo đuổi cướp tài sản. Sau đó bị người thứ ba làm hại làm mất mạng.
Đúng, tiểu thuyết viết chuyện xưa mấy tên cặn bã làm thế nào để hủy diệt một thiên tài.
Ồ. Thời Thanh Nịnh nghĩ.
Một nhóm người phiên bản nâng cấp của Giản Nhiệm. Tăng cường sự ngu ngốc.
Giờ đây, thế giới đã thay đổi hoàn toàn, toàn bộ chuyện xưa sẽ không tiếp tục chỉ là những dòng chữ trên giấy trắng xám nữa, mà là một số phận thực sự.
Thời Thanh Nịnh mắc bệnh tim bẩm sinh, hơn ai hết biết sinh mệnh quý giá như thế nào.
Cậu không thể khoanh tay đứng nhìn khi biết rõ kết cục.
Vả lại, lần này Giản Nhiệm tìm rắc rối, cũng liên quan đến mình. Thời Thanh Nịnh không nhớ đoạn này trong tiểu thuyết, có khả năng là hành động của cậu đã ảnh hưởng đến cốt truyện, Bách Dạ Tức đã bị Giản Nhiệm giận chó đánh mèo chú ý tới.
Vậy thì cậu không thể để yên. Thời Thanh Nịnh hạ quyết tâm, Giản Nhiệm ở đằng kia đã chen qua đám đông, đi đến trước mặt Bách Dạ Tức.
Sự tức giận hiện rõ trên mặt Giản Nhiệm vừa rồi đã biến mất, hắn ngây người nhìn thanh niên trầm mặc.
"Mày mang đàn guitar ra?"
Có người bên cạnh dường như muốn giải thích giúp, nhưng lại bị giám đốc đi theo kéo lại, sau khi bị cảnh cáo chỉ có thể im lặng.
Nhưng thực tế, Giản Nhiệm hoàn toàn không có ý định nghe bất kỳ câu trả lời nào. Hắn từ từ nâng cằm lên, lạnh lùng nhìn Bách Dạ Tức, trên mặt trái lại nở một nụ cười.
"Cố ý, hả?"
Giám đốc sợ tới mức run run, vội vàng nói lời ngon ngọt. Giản Nhiệm cũng biết rõ ràng hắn nổi giận đáng sợ như thế nào. Hắn đang chờ xem nam sinh tóc dài lo sợ mặt mày tát mét xin lỗi mình. Lại giẫm vào trong vũng bùn, khóc lóc thảm thiết.
Nhưng lần này Giản Nhiệm lần này chờ có hơi lâu. Bởi vì người bị đe dọa thậm chí không thèm nhìn hắn.
Nam sinh khoảng chừng trên dưới mười lăm, mười sáu tuổi, trong đám đông có hơi trẻ quá. Hầu hết những đứa trẻ ở độ tuổi này đều tròn trịa, mềm mại mịn màng, nhưng bởi vì cực kỳ thon gầy, lạnh lùng, đường nét tuấn mỹ sắc bén như băng.
Ánh mắt hắn lướt qua Giản Nhiệm, như thể trước mắt chỉ là một đám không khí bẩn thỉu. Tầm mắt của hắn không biết ở nơi nào, nhưng thái độ này đủ để làm Giản Nhiệm nổi giận. Giản Nhiệm mắng chửi một tiếng, trực tiếp tiến lên đẩy người kia một cái.
"Nói chuyện với mày đấy, điếc sao?"
Nam sinh cao gầy, thân hình cực gầy, chỉ cần một lần chạm là có thể tan vỡ, Giản Nhiệm hoàn toàn không để mắt tới người này, nhưng hắn không biết tại sao, một cái đẩy này của hắn có vẻ cũng không thành công.
Nhưng lần này cuối cùng nam sinh cũng nhắm mắt lại và ngước mắt lên nhìn Giản Nhiệm. Giản Nhiệm thậm chí còn khó chịu hơn khi nhìn thấy.
Người trước mặt khiến cho Giản Nhiệm có một loại cực kỳ chán ghét, có thể nói lẽ ra khuôn mặt xuất sắc của hắn phải khiến người ta sinh ra hảo cảm, nhưng khi Giản Nhiệm đối mặt với hắn, dường như đang đối mặt với một đám mây mù lạnh lẽo, ngột ngạt, khó chịu, mùi chết chóc dày đặc. Ánh mắt hắn lúc này vắng lặng không gợn sóng nhìn sang khiến Giản Nhiệm càng thêm nóng nảy, phẫn nộ.
Còn có đôi mắt của hắn.
Cách rất gần, Giản Nhiệm phát hiện ra đôi mắt của người kia không phải là màu đen hoặc nâu thông thường, mà là một màu xanh lục lạnh lùng cực kỳ hiếm gặp.
Màu sắc này khiến người ta tự nhiên sinh ra một cảm giác không rõ, giống như đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của ác ma.
Tại quán bar với đám người ầm ĩ này, đôi mắt của hắn lý do khiến người ta cảm giác sau lưng lạnh lẽo
Giản Nhiệm vô cùng tức giận, nhưng trước khi hắn còn chưa phát cáu, chỉ thấy ánh đèn di chuyển, phản chiếu vào đôi mắt đang ngước lên của nam sinh. Ở một góc độ nào đó, đôi mắt màu xanh thẫm bị khúc xạ thành màu sáng, cực kỳ giống "Giấc mộng rừng sâu".
... Giấc mộng rừng sâu.
Nghĩ đến bộ trang sức kim cương giá trên trời, Giản Nhiệm mới phục hồi lại tinh thần. Thời thiếu gia còn ở đó.
Giản Nhiệm thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở mình không thể lẫn lộn đầu đuôi.
Huống hồ, ở tiệc sinh nhật của mình động tay động chân, truyền đi cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Tam Lâm," Giản Nhiệm gọi người của mình lại đây, phất tay, "Trước tiên dẫn cậu ta đi." Hắn chậm rãi nói: "Đừng phá nát niềm vui của mọi người." Ngược lại sau khi kết thúc hắn còn có thời gian xử lý người này.
Giản Nhiệm phân phó xong, quay đầu nhìn về hướng Thời Thanh Nịnh.
Hắn nhìn thấy đối phương cùng vest đen bên cạnh nói cái gì, vest đen nghe xong gật đầu, đứng lên dùng tai nghe Bluetooth nói vài câu. Lúc này, Thời tiểu thiếu gia cũng đứng lên, bắt đầu mặc áo khoác vào.
Giản Nhiệm cau mày. Cậu thật sự muốn đi?
Thời Thanh Nịnh mặc áo khoác, một lần nữa bịt kín mình chặt chẽ. Cậu quyết định muốn cứu người, lại không dự định trực tiếp đứng ra.
Có kinh nghiệm người phục vụ lúc trước, Thời Thanh Nịnh biết mình càng thể hiện quan tâm vai chính, Giản Nhiệm sẽ càng nhằm vào vai chính.
Vì lẽ đó cậu chỉ nói vest đen phái người trong bóng tối bảo vệ Bách Dạ Tức, mình cũng không nhúng tay vào.
Ung dung thong thả mặc áo khoác, Thời Thanh Nịnh quay người chuẩn bị rời đi, quả nhiên nghe được giọng nói phía sau.
"Thời Thanh Nịnh". Giản Nhiệm lạnh lùng gọi lại. "Em thực sự muốn đi?"
Lúc này Thời Thanh Nịnh quay đầu lại. Giản Nhiệm sắc mặt âm trầm, môi nhếch thành một đường thẳng, lạnh lẽo.
Dưới ánh đèn sáng ngời, mặt người đàn ông lại được bóng tối dày đặc phủ lên không cách nào xua tan. Hắn nhấn từng chữ chầm chậm, ớn lạnh.
"Đi khỏi nơi này, tôi sẽ không bao giờ nữa gặp lại cậu."
Thời tiểu thiếu gia sững người lại, màu máu trên mặt như trở lại một chút.
Lông mi cậu run rẩy, âm thanh cũng ẩn chứa hoảng hốt: "Anh nói cái gì?"
Giản Nhiệm nhìn vẻ mặt thiếu niên có chút sững sờ, từng chữ từng câu lạnh như băng.
"Ngày hôm nay cậu đi rồi, về sau tôi sẽ không bao giờ nữa gặp lại cậu."
Trong đại sảnh tiếng kim rơi có thể nghe, đúng lúc này nhạc điện tử cũng biến mất không còn tăm hơi, tất cả mọi người im lặng nín thở nhìn hai người này.
Sau đó bọn họ nhìn thấy tiểu thiếu gia quay đầu lại, âm thanh hờ hững mà nhẹ nhàng.
"Có bản sao chưa?"
Vest đen bên cạnh gật đầu: "Có rồi."
Sao cái gì?
Mọi người nghi ngờ dồn dập, chỉ thấy vest đen trực tiếp lấy màn hình điện thoại di động ra, nhấn vào nút phát bên dưới.
—— trên màn ảnh bất ngờ chính là mặt Giản Nhiệm vừa nãy.
"Ngày hôm nay cậu đi rồi, về sau tôi sẽ không bao giờ nữa gặp lại cậu."
Hình ảnh lặp lại phát ra vang vọng trong đại sảnh, thanh âm xa xăm, lượn quanh trong không khí không tiêu tan.
Thời Thanh Nịnh vỗ vỗ lòng bàn tay: "Ở đây có nhiều người như vậy cùng video làm chứng, Giản tiên sinh nhớ nói được là làm được."
Cậu lịch sự nói với Giản Nhiệm: "Vĩnh biệt."
Sau đó Thời tiểu thiếu gia nhìn chung quanh một lần, lộ ra một nụ cười nhẹ thoải mãi, tao nhã lịch sự về phía mọi người nói.
"Chúc mọi người vui vẻ, ngủ ngon."
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị nụ cười này của cậu chọc đến đỏ mặt, kinh ngạc mà nhìn vị tiểu thiếu gia đẹp đẽ đến cực điểm này ưu nhã rời đi phòng khách.
Chuỗi hành động này như nước chảy mây trôi, lúc đi ra phòng khách, vest đen đi theo Thời Thanh Nịnh cũng không nhịn được khen một tiếng tuyệt.
"Nhị thiếu cũng thật lợi hại, Giản Nhiệm kia bị nghẹn đến không nói được, mặt tái luôn rồi."
Thời tiểu thiếu gia vừa đi vừa quàng khăn lên cổ, xem ra chuyện vừa rồi đối với cậu mà nói còn không quan trọng bằng việc giữ ấm.
"Không chỉ là để chọc tức hắn."
Sau khi buộc chặt khăn quàng cổ, Thời Thanh Nịnh mới nói.
"Tôi muốn hoàn toàn cắt đứt với hắn, tránh sau này hắn lại muốn dây dưa."
Vest đen sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng lại.
Tiểu thiếu gia vừa cố ý trước con mắt nhìn chằm chằm của mọi người để Giản Nhiệm lúng túng, không phải là đang trút giận trả thù, mà là muốn cho tất cả mọi người biết, quan hệ tin đồn của hai người căn bản không có.
Đã như vậy, coi như Giản Nhiệm ngày sau hối hận thế nào, cũng không cách thể đánh chủ ý lần nữa lên người thiếu gia.
Trong bữa tiệc của người khác, Thời Thanh Nịnh lại có thể nghĩ cẩn thận và làm một cách hoàn hảo như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro