Chương 2.2
Thời Thanh Nịnh thở dài không phải người từng trải, còn chưa gặp người ngu ngốc thuần chủng như vậy. Nhưng nghĩ kĩ lại đây là chỗ máu chó nhất truyện, không quá khó để hiểu. Ngón tay Thời Thanh Nịnh gõ vào dây đeo tay, màn hình thông minh sáng lên gửi tin nhắn, không bao lâu sau, một người đàn ông mặc vest đen bước đến.
Lúc tóc hồng cùng mấy người khác đang kiêu ngạo nhất, bọn họ mới vừa nói lời dọa dẫm xong, đương nhiên không cho người tới gần, bây giờ đi tới chặn lại, bắt đầu xô đẩy.
"Mày là ai vậy, đã nói không được tới gần không nghe thấy? Mày điếc à. . . . . . A! !"
Tóc hồng còn chưa dứt lời, đã bị vest đen mắt cũng không nhấc lên nắm lấy cánh tay bẻ lại, đột nhiên cánh tay vặn vẹo kẹp ra sau lưng, tóc hồng gào khóc thảm thiết bị đẩy mạnh đập vào tường!
Lại là "Ầm!" một tiếng vang lên, tiếng kêu thảm thiết của tóc hồng cũng im bặt đi. Gã đúng lúc va phải bức tường nơi người phục vụ vừa bị đập phải. Vẫn là hướng tường chính diện.
Người bên ngoài nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy mặt đau, mấy tên đàn em thậm chí sợ đến choáng váng, tạm thời quên phản ứng. Từ đầu tới cuối vest đen đều không nhìn bọn họ thêm một cái đã ném đi, đi thẳng đến bên cạnh Thời Thanh Nịnh, cúi người kính cẩn nói.
"Nhị thiếu."
Mọi người lúc này mới phản ứng lại. Đây là người Thời Thanh Nịnh mang đến. Chỉ thấy Thời tiểu thiếu gia cũng không nhìn đám người tóc hồng kia, chỉ nghiêm túc cùng vest đen nói chuyện.
"Anh Tôn, anh trai vừa nãy đưa nước nhiệt độ không sai, tôi muốn cho anh ta một chút tiền boa."
Vest đen lập tức đáp lại: "Được, cho bao nhiêu?"
Thời Thanh Nịnh suy nghĩ một chút, hỏi: "Hiện tại vắc-xin phòng chó dại bao nhiêu tiền?"
Vest đen vẫn luôn nghiêm túc thận trọng đáy mắt hiện lên chút ý cười, giọng nói vẫn bình thản.
"Tổng giá tiền của ba mũi tiêm có lẽ không tới 1000 tệ."
Thời Thanh Nịnh vuốt cằm. Động tác này có hơi chút lão luyện thành thục làm trên khuôn mặt này của hắn, ngoan ngoãn đến chọc tim ngứa, nhịn không được muốn sờ tóc của hắn.
Thời Thanh Nịnh hỏi: "Thuốc phòng ngừa bệnh dại vì bị chó túm và bị chó cắn đều có tác dụng đúng không?"
Cuối cùng lần này có người không nhịn được, "Xì" bật cười thành tiếng. Rõ ràng đang mắng mấy người tóc hồng là chó. Đúng là người có ăn học mắng người. Tàn nhẫn cũng không có lời lẽ thô tục .
Vest đen vẻ mặt nghiêm túc: "Vâng."
"Vậy thì 1000 đi." Thời Thanh Nịnh gật gù, đối với người phục vụ cách đó không xa nói, "Vất vả rồi, chăm sóc vết thương của anh."
Người phục vụ ngơ ngác nhận tiền boa rời đi cùng một vest đen khác không biết xuất hiện lúc nào. Chỉ còn vài tên đàn em sắc mặt phình như gan lợn, cùng mọi người nín cười đến vẻ mặt cổ quái.
Tóc hồng bị đánh gục suýt nữa ngất, cuối cùng mấy người ba chân bốn cẳng chạy lại nâng đỡ mới rời đi chật vậy. Còn lại mấy tên đàn em ngượng ngùng không dám nhìn vẻ mặt Giản Nhiệm, cho nên không phát hiện lúc này trên mặt Giản Nhiệm cũng không vì bị vả mặt mà tức giận. Ngược lại mang theo một chút ngẫm nghĩ hiếm thấy.
Khi bên này gây ra tiếng động, ánh mắt Giản Nhiệm từ đầu đến cuối đều ở trên người Thời Thanh Nịnh. Nhìn thấy phản ứng của thiếu niên, trái lại hắn càng hứng thú hơn. Cảm giác này giống như một con mèo nhỏ từng bị mình đùa bỡn trong lòng bàn tay. Bỗng nhiên mọc răng sữa. Động vật nhỏ miệng lưỡi bén nhọn.
Giản Nhiệm cười khẽ. Thú vị.
Thời Thanh Nịnh cũng không biết Giản Nhiệm đang suy nghĩ gì. Cũng may là cậu không biết, nếu không cậu phải phun ra hết toàn bộ trà mật ong lúc trước khó khăn nuốt xuống.
Bọn đàn em Giản Nhiệm ăn quả đắng không dám lên tiếng nữa, mọi người xem xong trò hay duy trì vẻ mặt lễ phép, trong đại sảnh chốc lát tràn ngập một chút lúng túng. Liên tiếp hai việc bất ngờ xảy ra, dù người chủ trì kinh nghiệm phong phú cũng tốn không ít công sức mới làm không khí nóng lại như cũ.
Cũng may cuối cùng chương trình tiệc sinh nhật đã bắt đầu, biểu diễn tiến hành, khung cảnh cũng trở nên trật tự hơn rất nhiều. Vài ban nhạc được mời lần lượt biểu diễn, khán đài vô cùng náo nhiệt.
Dàn hiệu ứng âm thanh vòm làm cho mọi người cảm giác như đang đứng giữa sân khấu, tuy hiệu ứng này tuyệt vời nhưng chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến cơ thể.
Người mặc đồ đen đứng cạnh luôn chú ý đến tình hình của tiểu thiếu gia bên cạnh, mặc dù bọn họ còn cách sàn nhảy một khoảng, nhưng vẫn quá mức ồn ào. Ánh mắt Thời thiếu gia không ngừng đảo quanh, không biết đang nhìn cái gì, cậu vừa mới nhướng mày, người mặc vest đen lập tức cúi người, "Ngài không thoải mái sao?"
Thời Thanh Nịnh tỉnh lại, lắc đầu một cái, vừa định nói chuyện, giọng nói đã bị người dẫn chương trình đột ngột truyền đến ở phía xa lấn át.
"Cảm ơn màn trình diễn tuyệt vời của NM Band! Tiếp theo, chúng ta mời ngôi sao buổi tiệc sinh nhật hôm nay xuất hiện -"
Hiệu ứng âm thanh chói tai tràn ra như một làn sóng nước bắn tung tóe, theo ánh sáng sân khấu cùng với làn sóng âm thanh cùng nhau hướng tới sân khấu bên trên.
Giản Nhiệm mặc chiếc áo da màu đen cao cổ không có tay áo đứng đó, hắn ôm trong ngực cây đàn guitar sơn mài màu vàng bạch kim, từ trên cao nhìn xuống khán giả. Ánh sáng chói mắt chiếu vào cơ thể người đàn ông, làm nổi bật cơ bắp rắn chắc trên hai cánh tay. Dưới đài vang lên tiếng kinh hô nhỏ.
Người chủ trì cười tủm tỉm tiếp tục giới thiệu: "Mọi người đều biết, sếp Giản là học sinh giỏi của học viện âm nhạc Ellis, bình thường hắn cũng không lên sân khấu, ngày hôm nay chúng ta mượn cơ hội tốt trong tiệc sinh nhật này, mới có may mắn được nghe hắn tự mình biểu diễn."
"Đây là ca khúc Giản thiếu tự sáng tác, tên là ——"
"《 Cuộc sống mới》." Giọng Giản Nhiệm trầm thấp cắt đứt lời của người chủ trì.
Đôi mắt đen lặng lẽ nhìn xuống phía khán giả. Giọng điệu người đàn ông lạnh lùng.
"Để ăn mừng sinh nhật tôi hôm nay." Giản Nhiệm dừng lại một chút, nói đầy ẩn ý.
"Cũng là để tặng cho ai đó."
Mọi người nín thở lắng nghe, chỉ chờ một cái tên. Nhưng Giản Nhiệm chỉ dừng lại ở đó, đầu ngón tay nhấc lên, bắt đầu biểu diễn.
"Keng–"
Hắn biết. Giản Nhiệm cong khóe môi.
Không nói, ngược lại còn câu dẫn trái tim người ta ngứa ngáy phỏng đoán.
Tiếng nhạc đột ngột vang lên, cách đám người chen chúc, ánh mắt Giản Nhiệm rơi thẳng vào đằng xa thiếu niên đang ngồi một mình trên khán đài.
Nơi đó, Thời tiểu thiếu gia cũng đang nhìn mình như mong đợi. Giản Nhiệm rõ ràng biết tình cảm của đối phương, mà hắn nhìn thấy mỗi một cái hành động của người kia, đều khắc họa kỹ hơn về việc đối phương thích hắn như thế nào. Giản Nhiệm vẫn nhớ khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, bản nhạc của mình đã thu hút sự chú ý của Thời tiểu thiếu gia.
Thời tiểu thiếu gia có vẻ cực kỳ yêu thích dáng vẻ Giản Nhiệm chơi nhạc, cho dù Giản Nhiệm ngẫu hứng đàn mấy giai điệu, cũng có thể thu hút toàn bộ tâm hồn của đối phương.
Bây giờ hắn viết một bài hát đặc biệt cho cậu, Giản Nhiệm có thể nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên và xúc động của tiểu thiếu gia. Chắc chắn rồi, tiếng đàn guitar vang lên, Thời tiểu thiếu gia vẫn đang chăm chú theo dõi sân khấu.
Giản Nhiệm sắc mặt không gợn sóng đánh đàn, nhưng trong lòng hắn cảm thấy vô cùng may mắn. Không ngờ rằng thứ âm nhạc mà hắn bắt buộc phải học giờ lại có tác dụng lớn như vậy. Giản gia là gia tộc giàu có của Yến Thành, nhà lớn sự nghiệp lớn, đông con cháu, chỉ tính riêng thế hệ Giản Nhiệm, chỉ tính tất cả các nhánh mạch chính đã có hơn 20 người ngang hàng.
Bọn họ tranh giành vỡ đầu chảy máu, cũng chỉ vì làm lão Giản vui. Mà Giản Nhiệm là một trong những người bị đánh bại và bị đuổi khỏi Yến Thành. Nhưng trong số rất nhiều con cháu, có một người độc chiếm sự sủng ái của lão Giản.
Người đó thậm chí còn nhỏ hơn Giản Nhiệm vài tuổi, nhưng đãi ngộ của Giản Nhiệm so với hắn khác nhau một trời một vực. Thậm chí cũng vì hắn có thể chơi vài bản nhạc được lão Giản liên tục khen ngợi, nên Giản Nhiệm mới bị cha mẹ bắt phải học nhạc.
Đối với chuyện này, Giản Nhiệm vẫn canh cánh trong lòng, nhưng hắn không ngờ một ngày nào đó âm nhạc lại có tác dụng lớn như vậy. Có tài chính của Thời gia ở thị trường Hải Thành, sau khi mình trở lại Yến thành nhất định sẽ làm tất cả mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa.
Giản Nhiệm nghĩ, càng ngày càng thấy mình may mắn. Động tác của hắn cũng tùy ý thoải mái hơn, thậm chí hắn còn nhảy một bước khỏi sân khấu, và sải bước vào đám đông giữa tiếng hò hét của mọi người.
Mọi người lắc lư cuồng nhiệt theo điệu nhạc, bầu không khí trở nên nóng bỏng nhất. Cuối cùng, Giản Nhiệm kết thúc ca khúc với động tác trượt băng nghệ thuật hoàn mỹ.
Đám đông vỗ tay hoan hô, Giản Nhiệm thở gấp nhẹ, lại bỏ qua những khuôn mặt tươi cười từng nịnh nọt hắn, thay vào đó, hắn lau cái trán đầy mồ hôi, bước qua đám người đang tự động tránh ra, đi thẳng đến trước mặt Thời tiểu thiếu gia.
Ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều tập trung ở đây, ánh mắt còn chói mắt hơn cả đèn. Giản Nhiệm mí mắt nhướng lên, mồ hôi trên trán thành giọt nhỏ xuống, lộ ra cảm giác bức bách.
"Sao vậy, vừa rồi em nhìn anh rất nghiêm túc." Hắn cong khóe môi, giọng nói hơi khàn làm mất đi từ tính.
"Em có hiểu "tiếng lòng" của anh không?"
Tiểu thiếu gia trước mặt ngồi trên ghế dài, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm và tư thế khiến Giản Nhiệm cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Giọng của tiểu thiếu gia vẫn trong trẻo và đẹp đẽ như ngày nào.
"Không thể hiểu được." Cậu nói. "Nhưng tôi nghe ra một âm tiết sai trong ca khúc."
". . . . . ."
Nụ cười trên môi Giản Nhiệm lập tức cứng lại. Cả hội trường đông đúc cũng đồng thời rơi vào khoảng lặng. Chỉ thấy vẻ mặt Thời tiểu thiếu gia vẫn như thường, còn giơ tay xoa xoa lỗ tai.
Khi Thời Thanh Nịnh nghe Giản Nhiệm chơi guitar cậu nhận ra rằng, Giản Nhiệm chơi nhạc cũng rất giống vị bản gốc kia. Nhưng Giản Nhiệm rõ ràng là người khoác lác, học viện âm nhạc kia không chừng cũng là hàng rởm, uổng công Thời Thanh Nịnh nghe nghiêm túc bản đàn, nhưng tiếng nhạc quá nát cơ bản không khiến Thời Thanh Nịnh nhớ lại thêm được gì. Còn đinh tai nhức óc.
Những người khác không giống Thời Thanh Nịnh tâm lý lãnh đạm, người dẫn chương trình càng thêm cứng ngắc, cười khan nói.
"Chuyện này, vị tiểu tiên sinh này có nghe nhầm không? Bài hát này là bản gốc của Giản thiếu...". Thời Thanh Nịnh mắt cũng không nhấc.
"Từ nhịp thứ sáu tám, đã sử dụng một đoạn trong "Croatia Rhapsody".
"Cho nên anh ta đã đàn sai rồi."
"Được rồi!"
Giản Nhiệm sắc mặt trắng xanh, trong lúc ánh mắt mọi người khác đi, rốt cuộc vẻ mặt hoàn toàn lạnh xuống.
"Em muốn cùng anh ồn ào đến khi nào?"
Thời Thanh Nịnh sửa lại một chút ống tay áo đứng lên, không hề lưu luyến.
"Thôi, tốt hơn hết là nên dừng lại ở đây." Cậu thực sự định rời đi, bởi vì nhận ra không có thông tin hữu ích ở nơi này.
Trên người tên cặn bã rời ra những mảnh vỡ thông tin rải rác, hiện tại cũng đào ra gần hết, mà những vị khách khác trong đại sảnh Thời Thanh Nịnh bỏ thời gian nhìn mặt từng người, không ai khiến cậu cảm thấy quen thuộc, không được giúp đỡ được mình.
Vả lại, tiểu thiếu gia hôm nay mới xuất viện, thà về sớm nghỉ ngơi còn hơn ở nơi bẩn thỉu này. Giọng điệu của Thời Thanh Nịnh quá lãnh đạm, Giản Nhiệm đột nhiên có một linh cảm không rõ. Hắn thậm chí bắt đầu nghi ngờ đối phương thực sự sẽ rời đi, trong vô thức muốn tiến lên một bước.
Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, vest đen cao lớn mạnh mẽ bên cạnh Thời tiểu thiếu gia đã quay đầu lại, ánh mắt hắn sắc như dao đâm trên người Giản Nhiệm.
Thậm chí ánh nhìn đó còn khiến Giản Nhiệm cảm thấy, nếu không ở trước mặt mọi người, hắn sẽ thực sự bị vest đen này cắt sống.
"Không, thật xin lỗi..."
Ngay khi tình thế đang bế tắc, người giám đốc trung niên dáng dấp thấp bé, mập mạp cuối cùng cũng chen vào được giữa đám đông, hắn vừa lau mồ hôi vừa xin lỗi liên tục.
"Rất xin lỗi, rất xin lỗi đã làm phiền hai người."
Giám đốc trung niên vừa được gọi khi người phục vụ gặp chuyện, bây giờ hắn mới có cơ hội lên tiếng. Hắn biết gia cảnh của những vị khách trước mặt mình, hai người này quán bar bọn họ không thể đắc tội một người nào.
Sự việc huyên náo, sau đó bọn họ cũng đừng nghĩ đi làm nữa. Vì vậy, giám đốc vội vàng đứng lên hòa giải.
"Hai vị đợi một chút, đừng sốt ruột, thực sự rất xin lỗi, là tối nay đứa trẻ phụ trách việc cầm ghi ta đã mắc lỗi, làm trì hoãn màn biểu diễn của Giản thiếu. Là đứa đứng cạnh tường kia!"
Giám đốc vừa nói vừa chỉ tay về phía cách đó không xa, trực đẩy nồi về phía đứa trẻ mới lớn. Hắn nhớ tới đêm nay vừa đưa vào hậu trường một thanh niên, có lẽ hắn là người hỗ trợ, sau này xử lý cũng thuận tiện.
"Cậu ta chọn nhầm cây đàn guitar, tôi thực sự xin lỗi, chúng tôi sẽ xử lý ngay lập tức..."
Giám đốc vẫn không để ý tới, tia sáng trong đại sảnh xoay tròn, một tia sáng quét qua, cuối cùng chiếu rọi vào khuôn mặt thiếu niên bên bức tường.
Ngay khi toàn bộ khuôn mặt hiện ra, tia sáng trong mắt mọi người hoàn toàn tối lại một phần. Như thể thời gian đột nhiên chậm lại, trên không trung hiện ra dấu vết rõ ràng của ánh sáng quét qua. Tia sáng nhanh chóng dời đi, thanh niên lại biến mất vào bóng tối xung quanh.
Nhưng đọng lại trước mắt mọi người vẫn là kinh diễm khó quên.
Không ít người vẻ mặt hoảng hốt, lại quay đầu nhìn mặt Thời Thanh Nịnh, cuối cùng sau khi mới miễn cưỡng có thêm chút cảm giác chân thực. Dám tin rằng mình đêm nay, đã thực sự nhìn thấy hai nhan sắc tuyệt thế.
Hầu hết mọi người trong đại sảnh đều liên tiếp choáng váng bởi sắc đẹp, chỉ có Giản Nhiệm bị giám đốc che hơn nửa tầm mắt nên ngay lập tức không thể nhìn phía bên tường.
Hắn biết giám đốc đang tìm bậc thang cho mình, tương lai hắn sẽ ở lại Hà Thành, Giản Nhiệm bằng lòng cho đối phương mặt mũi, cũng không thèm đoái hoài đến cùng một người hỗ trợ nho nhỏ.
Chỉ bởi vì có quá nhiều người nhìn vào phía bức tường, Giản Nhiệm ngẩng đầu lơ đãng nhìn lướt qua. Nhưng một giây sau, con ngươi của hắn co rút lại, nhìn chằm chằm vào bóng người kia .
Giản Nhiệm từ từ nheo mắt lại. Tóc dài? Hắn thì thào, giọng lạnh lùng.
"Mẹ nó, đàn ông tóc dài làm ông đây buồn nôn nhất." Mắng xong, Giản Nhiệm liền thô bạo gạt đám đông ra một bên, đi về phía thanh niên.
Thời Thanh Nịnh cũng nhìn thấy chàng trai bên bức tường. Khoảnh khắc ánh đèn chiếu đến, hắn tình cờ nhìn rõ mặt đối phương. Chỉ với cái nhìn đó, bên tai Thời Thanh Nịnh ầm ầm nổ tung, võng mạc bùng cháy những đốm sao chói lọi, phân tán bay ra.
Trong phút chốc, thậm chí Thời Thanh Nịnh cảm thấy mình đang bị một lực vô hình đánh trúng, ý thức liền bị nổ tung thoát ra khỏi cơ thể. Điều kéo tâm trí cậu trở lại là trán co giật mạnh, mũi đau và ngứa.
Đã từng có kinh nghiệm chảy máu mũi khi mới tỉnh dậy, Thời Thanh Nịnh vô thức theo bản năng sờ miệng, mũi. Quả nhiên trong lòng bàn tay cậu có vết máu. Thời Thanh Nịnh bình tĩnh lại, khéo léo lấy xoang mũi cầm máu từ trong túi ra, nhét vào mũi. Cậu đã quen thuộc từ lâu không cảm thấy gì, nhưng vest đen bên cạnh căng thẳng quá mức.
"Ngài lại bị chảy máu mũi sao?" Người đàn ông mặc vest đen nhíu mày, trầm giọng hỏi. "Có muốn trở về không? Tim có khó chịu không?"
Thời Thanh Nịnh lắc đầu, thản nhiên nói một lý do: "Không sao, nhìn người đẹp."
Vest đen: "..."
Nghĩ đến chấp niệm trước đây của tiểu thiếu gia với Giản Nhiệm, vest đen không khỏi sinh ra một lo lắng khác.
Thời Thanh Nịnh dùng đốt ngón tay ấn lên trán, lại ngước mắt nhìn về phía bên tường. Ánh sáng đằng kia vẫn mờ mờ, khuôn mặt thanh niên biến mất trong bóng tối, không thể nhìn rõ vẻ mặt.
Nhưng Thời Thanh Nịnh đã thu hoạch đủ. Khi cậu tiêu hóa xong cơn đau đớn này, cậu cũng nhận được thông tin tràn vào trong đầu mình. Ký ức so với khi nhìn thấy Giản Nhiệm còn nhiều hơn.
Đúng vậy, Thời Thanh Nịnh lần đầu nhìn thấy thanh niên kia liền phát hiện. Đây chính là vị bản gốc nào đó kia giống hình dáng của Giản Nhiệm. Chỉ là trước đó Thời Thanh Nịnh đã nghĩ sai hướng. Cậu sẽ cảm nhận được sự tồn tại của người này, không phải vì ảnh hưởng lớn của hắn đối với Thời tiểu thiếu gia.
Mà vì hắn là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này.
Bách Dạ Tức.
Thời Thanh Nịnh đã xem bộ phim làm từ tiểu thuyết, vì vậy khi nhìn thấy khuôn mặt của nhân vật chính, cậu nhớ lại rất nhiều thứ, chẳng hạn như manh mối chính của tiểu thuyết.
Đây chính là một cuốn tiểu thuyết máu chó và thô tục từ đầu đến cuối.Thời tiểu thiếu gia chỉ là một vai phụ nhỏ vô danh trong cuốn sách, cậu đã gặp một tên ngốc Giản Nhiệm.
Mà tình cảnh vai chính thê thảm gặp phải, so với cậu còn tồi tệ hơn gấp trăm lần.
Tiểu thuyết dường như trực tiếp đổ hết máu chó lên người này không hề logic, trắng trợn không kiêng dè. Giống như ngày hôm nay, việc bị đẩy nồi hoàn toàn là tai bay vạ gió, đối với vai chính từ lâu có thể nói là chuyện thường như cơm bữa.
Đèn chùm đã tắt, trong đại sảnh bật đèn lớn, bên tường lộ ra hoàn toàn bóng người.
Dù đoàn người chen chúc nhưng nhân vật chính vì gương mặt xuất chúng trở thành tiêu điểm. Thời Thanh Nịnh cũng liếc nhìn đối phương. Sau khi nhìn kỹ, cậu mới nhớ, vai chính Bách Dạ Tức có mái tóc dài hiếm thấy ở nam sinh.
Bốn phía ồn ào, thì thầm không dứt, Giản Nhiệm sắc mặt âm trầm đi về phía bên tường. Rõ ràng là giây phút căng thẳng và ồn ào như vậy, không hiểu vì sao, trong đầu Thời Thanh Nịnh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ không đúng lúc.
Trước đây nhìn tiểu thuyết và phim nhựa lúc cũng không có chú ý đến. Thời Thanh Nịnh đã không nhận ra điều đó cho đến khi nhìn thấy nó.
—— Đó là màu đen đậm, độc nhất với mái tóc dài mang tính biểu tượng của Bách Dạ Tức.
. . . . . . Dường như sờ cũng rất tốt?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro