Chương 2.1
Giọng Thời tiểu thiếu gia không cao, thậm chí khá ôn hòa, nhưng vì Giản thiếu đang nói chuyện với người khác nên DJ đã tắt hết nhạc nền đi.
Vì vậy lúc này, toàn bộ đại sảnh yên tĩnh lạ thường.
Tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy câu nói của Thời tiểu thiếu gia.
Trong chốc lát phản ứng của mọi người khác nhau, bởi vì khống chế biểu cảm mà nhịn đến sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Đặc biệt những người đến vì tên tuổi của Thời tiểu thiếu gia, vẻ mặt càng suy tư hơn.
Nghe đồn người ta nói Giản Nhiệm đem người ăn sạch, lúc này bọn họ tận mắt thấy, rõ ràng là tiểu thiếu gia đang chơi đùa?
Đám người kia đã quen nịnh nọt Giản Nhiệm không có tâm trạng xem kịch, bọn họ đều hoảng sợ không nhẹ.
Không, không phải nói tiểu thiếu gia thích đến mức đi tìm chết sao?
Tại sao hiện tại. . . . . .
Khó xử nhất là, ngay lúc bọn họ đối mặt nhìn nhau, cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng "Loảng xoảng" lớn.
Có người quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa đại sảnh mở lớn, một nhóm ít nhất mười mấy người quần áo cầu kỳ cầm nhạc cụ ở đứng cửa.
Một người dẫn đầu vẻ mặt lúng túng, cười ngượng, vội vàng giục thành viên trong nhóm mau nhặt chiếc loa âm thanh kim loại bị trượt tay rơi xuống đất.
Đây là ban nhạc được mời đến biểu diễn trong tiệc sinh nhật, đúng vào lúc này bọn họ xuất hiện, vừa vặn thấy tình cảnh vừa rồi.
". . . . . ."
Trong đại sảnh tràn ngập yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người không thể không nhìn về phía Giản Nhiệm.
Từ lúc Giản Nhiệm nghe thấy câu nói kia ngay lập tức sắc mặt liền thay đổi, gương mặt vì tức giận mà tái nhợt.
Hắn kiêu căng tự mãn, chuyện không thể nhịn được nhất là mất mặt, huống chi là trước mặt nhiều người như vậy!
Mu bàn tay của Giản Nhiệm nổi gân xanh, muốn xả giận ngay tại chỗ, chợt tầm mắt bị ánh sáng không rõ lay động.
Đây là những chiếc cúc áo đính kim cương trên áo khoác lông trắng của tiểu thiếu gia.
Ánh đèn quán bar mờ ảo, nhưng mấy cái áo vẫn lóe lên một chút ánh sáng xanh lục.
Con ngươi Giản Nhiệm co rụt lại.
"Giấc mộng rừng sâu" .
—— đó là trọn bộ trang sức kim cương vừa mới được bán tại Yến thành giá lên tới 20 triệu.
Kim cương màu tự nhiên cực kỳ hiếm thấy, là loại kim cương có mức giá cao nhất trong các cuộc bán đấu giá trên thế giới, vả lại đây là màu kim cương đẹp nhất.
Ngày đó lúc bán đấu giá lúc có không ít khách hàng quen mặt ra giá ,cuối cùng vật này lại bị một khách mời giấu tên mua được.
Ai có thể nghĩ tới, bộ trang sức giá trên trời này lại xuất hiện trên áo khoác mùa đông của Thời tiểu thiếu gia.
Lại trở thành trang sức không hề nổi bật.
Trang sức màu xanh biếc, tượng trưng cho khỏe mạnh, bình an.
Có thể thấy được Thời gia cưng chiều đứa con trai này đến nhường nào.
Nhận ra trang sức giá trên trời, ngay lập tức Giản Nhiệm véo tay kiềm chế, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại.
Hắn còn muốn dựa vào Thời gia vươn mình.
Bình tĩnh lại, Giản Nhiệm cũng phát hiện được vấn đề mới.
Thời tiểu thiếu gia vẫn được nuôi dưỡng bên trong nhà kính, tại sao cậu đột nhiên có thể thay đổi suy nghĩ?
Câu nói này tám phần mười là người khác dạy, để tiểu thiếu gia giả vờ, thăm dò mình.
Nghĩ tới đây, Giản Nhiệm thông suốt, không khỏi cười gằn.
"Không cần dùng phương pháp ngây thơ như thế đến kích thích tôi."
Giản Nhiệm nhíu mày, cuối cùng cũng mở miệng.
Đôi đồng tử màu đen kịt nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo gằn từng chữ từng câu.
"Tôi không mắc bẫy đâu, tiểu thiếu gia."
Lạnh nhạt nói xong, Giản Nhiệm quay lại vỗ tay với ban nhạc đứng ở cửa, lạnh lùng nói: "Đi vào, bắt đầu diễn."
Trực tiếp gạt Thời nhị thiếu sang một bên.
Bạn bè bị ép trong không khí ngột ngạt hồi lâu thấy Giản Nhiệm đáp trả như vậy, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Nói đi, chiếm được lợi thế nhất định là Giản thiếu!
Bọn họ thả lỏng, lại tò mò nhìn phản ứng của vị tiểu thiếu gia bị cự tuyệt.
Nhưng Thời tiểu thiếu gia dường như cũng không có cảm giác mất mát.
Cậu chỉ tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, cách vị trí của Giản Nhiệm rất xa.
Trong đại sảnh vì bắt đầu diễn mà một lần nữa náo nhiệt lên, ban nhạc vào chỗ, âm nhạc vang lên.
Tiệc rượu còn mời một người chủ trì có chút danh tiếng tham gia, ánh đèn lung linh, bầu không khí nóng lên, khiến người ta bất giác hòa vào tiết tấu của bản nhạc.
Dưới ánh đèn sáng đã tắt, vẫn có đủ loại ánh mắt đang quan sát vị tiểu thiếu gia bị bỏ quên.
Hệ thống sưởi trong đại sảnh được bật hết mức, xung quanh lại có nhiều người, có lẽ hơi nóng, Thời tiểu thiếu gia cởi áo khoác dày nặng, để lộ quần áo bên trong.
Trong quán bar buổi tối, người ta ăn mặc càng phóng đãng hơn, đâu đâu thấy tia laser phản chiếu lên da thịt bóng loáng, vô cùng chói mắt.
Duy nhất Thời Thanh Nịnh, áo khoác trắng khoác ngoài áo len màu vàng cam, đem dáng người vốn đã mềm mại trở nên ôn hòa hơn.
Đèn lóe lên, mái tóc dài và mỏng của thiếu niên được che phủ bởi màu vàng ấm áp.
Âm thanh ồn ào đột nhiên lưu lại xung quanh cậu, trong mắt mọi người chỉ còn ánh sáng tụ lại trên bóng người kia.
Bầu không khí xung quanh náo nhiệt bao nhiêu, cậu lại an tĩnh nhất.
Nhưng lại khiến nhiều người chú ý nhất.
Người bình thường mặc quần áo này đến quán bar vào buổi tối hẳn là không thích hợp, Thời tiểu thiếu gia lại làm lu mờ mọi thứ, hết thảy có thể làm nền cho cậu.
Cậu vẫn không có động tác gì, ngay cả vẻ mặt cũng không hề dao động, nhưng màu sắc ấm áp nơi khóe mắt và đuôi lông mày mềm mại lại khiến người ta trào ra cảm giác ngọt ngào từ tận đáy lòng, không nhịn được mà lưu luyến nhìn thêm nhiều hơn.
Mà người nhìn kỹ cũng phát hiện rất nhanh manh mối mới.
Thời tiểu thiếu gia không chỉ mặc áo len Cashmere mà bên trong còn có sơ mi lụa cổ cao, một tầng lại một tầng áo che phủ rất kĩ.
Nhưng quần áo của cậu như vậy, cũng không giống người thường mập lên, ngược lại bị quần áo to dày làm dáng người gầy đi không ít.
Thời Thanh Nịnh lộ ra cổ tay gầy gò, xương cổ tay phía trên trũng xuống hai lỗ nhỏ, mạch máu xanh nhạt lộ rõ dưới làn da mỏng, trong suốt, trên mu bàn tay trái tái nhợt còn có một vết kim tiêm hằn rõ.
Khiến người ta nhìn thấy hô hấp ngưng trệ, đầu quả tim đột nhiên đau nhức.
Đằng xa Giản Nhiệm cũng nhìn thấy vết kim châm, trong ngực còn sót lại một chút tức giận cũng tan biến.
Chỉ còn lại một chút ngọt ngào xa lạ.
Kim tiêm cũng chưa rút ra mà đã đến tham gia sinh nhật của mình.
Quả nhiên, cậu yêu hắn vô cùng.
Thời Thanh Nịnh hồn nhiên không biết người bên ngoài nghĩ gì, cậu đang sắp xếp suy nghĩ của mình, vị bản gốc giống Giản Nhiệm kia rốt cuộc là ai.
Nhưng vừa mới bắt đầu suy nghĩ, cơn đau nhức từ đầu lần thứ hai kéo đến.
Đó chính là cảm giác chóng mặt, đau nhói lúc chảy máu mũi trước mặt mẹ.
Thời Thanh Nịnh chỉ có thể đặt tay lên trán, tạm thời ngừng suy nghĩ.
Hiển nhiên, ký ức trong não của cơ thể này đã bị kích thích rất nhiều. Thậm chí hồi tưởng lại cũng là kỹ năng bị động.
Ngay cả trí nhớ của Thời Thanh Nịnh cũng trở nên rối rắm, đến mức cậu không thể nhớ lại đã đọc cuốn tiểu thuyết ở đâu hay nội dung là gì.
Thời Thanh Ninh bấm đầu ngón tay, dự định chờ đến khi cơ thể suy nhược quá mức này khôi phục một ít rồi mới lên kế hoạch.
Đang nghĩ ngợi, có một người phục vụ bưng khay đi tới.
"Ngài cần rượu gì?"
Những ly rượu trên khay đã bị khách mời lấy đi vài ly, đều là chất lỏng đủ mọi màu sắc.
Thời Thanh Nịnh đương nhiên không thể chạm vào.
"Không cần, cho tôi một ly nước bạc hà."
Với cơ thể của Thời tiểu thiếu gia, cậu không có ý định uống gì ở bên ngoài, nhưng cậu đang suy nghĩ vài chuyện, liền theo thói quen gọi bạc hà, ngửi hương thơm.
Không bao lâu, người phục vụ sinh kia mang đến một ly nước bạc hà.
Thời Thanh Nịnh nói: "Cảm ơn."
Có lẽ người phục vụ cũng không nghĩ tới đối phương sẽ ôn hòa như vậy, sửng sốt một chút mới mỉm cười trả lời: "Không có gì, ngài từ từ uống."
Hắn đặt cốc xuống, mới vừa quay người đi vài bước, đột nhiên bị một lực mạnh đánh lên người, trực tiếp đụng vào tường.
"Làm gì vậy?"
Một người mắt xếch, tóc hồng nắm cổ áo người phục vụ, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng vẻ mặt âm u .
"Mày đi làm hay là quyến rũ khách?"
Người phục vụ vội vàng lắc đầu, lời còn chưa nói khỏi miệng, đã bị người kia túm lại quăng lên tường tàn nhẫn, đụng phải "Ầm!" một tiếng vang lên.
Âm thanh kia dù trong tiếng nhạc ầm ĩ cũng hết sức rõ ràng, khiến không ít người nhìn lại.
Người phục vụ đau đến nói không ra lời, bị tóc hồng chỉ vào mũi mắng.
"Thiếu gia cậu ấy. Mẹ nó, mày không nên có suy nghĩ lung tung, mày nhìn ai cười đấy?"
Tiếng động bên này hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, tóc hồng thấy thế nhìn thẳng chung quanh một vòng, giơ tay chỉ Thời Thanh Nịnh cách đó không xa.
"Vị kia, là người của anh Giản."
"Là hắn. Mẹ nó, tránh xa cho tao một chút!"
Âm thanh bốn phía đều bị lời này của gã ép xuống, mọi người đều im lặng.
Lúc này tóc hồng mới nhếch môi, mỉm cười hài lòng.
Chiêu này gọi là tuyên thệ quyền sở hữu, thủ đoạn bọn họ đã dùng quen từ lâu.
Trước đây cũng có người theo đuổi Giản Nhiệm quá lâu, bị hắn lạnh nhạt khiến nản lòng thoái chí, dự định từ bỏ, tóc hồng sẽ sử dụng chiêu này.
Chọc đến người ta mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy tuy ngoài mặt Giản Nhiệm lãnh đạm, nhưng lại khiến bạn bè công nhận mình, Giản Nhiệm vẫn thích mình.
Nóng lạnh tương phản như vậy, hiệu quả rất tốt, cuối cùng người nào không thu phục được?
Lúc này cũng giống vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tóc hồng dùng dùng chiêu này sớm như thế.
Dù sao tiểu thiếu gia này là người Giản thiếu ưng ý nhất, bọn họ đều rất chú ý tới.
Mấy người bên cạnh tóc đỏ cũng lên tiếng phụ họa, bọn họ đều là đàn em của Giản Nhiệm, tiếp tục nói.
"Tất cả nghe rõ cho tao, biết điều thì xuất hiện trước mặt người của anh Giản!"
Người bên cạnh muốn làm quen Thời tiểu thiếu gia nghe xong lời này, cũng không thể không cau mày trong bóng tối.
Đây ý là không cho phép người khác đến gần?
Người phục vụ vô tội liên lụy kia càng xui xẻo hơn.
"Còn mày nữa cái thằng phục vụ, ồ, làm không tốt, đi chạy nhanh gọi giám đốc tới, trừ tiền lương!"
"Ôi chao trực tiếp đuổi việc đi!"
Bọn đàn em la hét, còn không quên quan sát vẻ mặt Thời Thanh Nịnh.
Chiêu này của bọn họ mười lần như một, quả nhiên đối phương cũng có phản ứng.
Ánh mắt Thời tiểu thiếu gia dừng lại trên người bọn họ, con ngươi đẹp đẽ chăm chú, hơi nhướng nhướng mày.
Chính là vẻ mặt đó, nhìn cũng không giống vui mừng như đám đàn em dự đoán.
Giống như nhìn lũ ngu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro