Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Trong lúc ý thức mơ mơ hồ hồ, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng trò chuyện.

"Chúc mừng. . . . . . Phải, lần này ca phẫu thuật tim triệt để này rất thành công, lạc quan mà nói, sau này cậu ấy cùng người bình thường không có gì khác biệt. . . . . ."

"Phải, cơ thể bệnh nhân hiện tại còn đang khôi phục, có thể sẽ ngủ hơn mấy ngày. . . . . . Không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi điều dưỡng tốt là được rồi. . . . . ."

Mí mắt nặng trĩu, không thể mở, trạng thái Thời Thanh Ninh còn đang suy yếu, tập trung phân biệt những âm thanh này, tâm trạng không khỏi nghi hoặc.

Cậu không phải bị bệnh tim bẩm sinh hiếm thấy sao? Hơn nữa lúc phát hiện bệnh đã bỏ lỡ thời cơ chữa trị tốt nhất, điều kiện thân thể kém đến ngay cả phẫu thuật trị tận gốc cũng không thể thực hiện, chỉ có thể dựa vào phẫu thuật giảm đau mới có thể duy trì trị liệu.

Sao tự dưng hiện tại lại được bác sĩ chữa khỏi?

Chẳng lẽ, mình đang nằm mơ?

Thời Thanh Nịnh nghĩ ngợi, nỗ lực mở mắt ra, nhìn quang cảnh hiện tại.

Nhưng cơ thể của cậu thực sự quá mức suy yếu, dường như ý thức duy trì ngắn ngủi này cũng đã đã tiêu hao hết sức lực, càng không nói đến có thể tỉnh táo cử động.

Uể oải như thủy triều vọt tới, Thời Thanh Nịnh đã trải qua khó khăn trong việc khống chế thân thể của mình không biết bao nhiêu lần, từ lâu đã thành thói quen lơ lửng trên bờ vực của sự sống và cái chết.

Nhưng lần này, so với dự đoán cơn đau âm ỉ trong cơ thể nhẹ hơn nhiều, giống như tảng đá vẫn đặt cố định ở ngực đột nhiên được mang đi. Thân thể chỉ còn mệt mỏi không có hại.

Sức khỏe giống như một giấc mơ không thể đạt được đã thật sự tới trên người Thời Thanh Nịch.

Thời Thanh Nịch cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Không còn những cơn đau nhói thường xuyên xảy ra, lần này Thời Thanh Nịch ngủ rất an ổn. Mấy lần trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu cũng nhận ra được có người đang đút nước cho mình, trở mình, nhưng bởi vì mệt, cậu lại ngủ thiếp đi.

Lúc thực sự tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Thời Thanh Nịch là ung dung.

Cơ thể thoải mái như thể vừa được truyền một túi máu tươi, hoặc là vừa được nạp đầy dưỡng khí. Thế nhưng, không có cảm giác ràng buộc bởi dụng cụ phức tạp trên người, Thời Thanh Nịnh chậm rãi mở mắt ra, tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng, trước mặt là một màu trắng.

Nơi này là bệnh viện .

Phòng bệnh bố trí rất lạ, Thời Thanh Nịnh giơ tay sờ soạng trên gối một lúc, bình thường đầu giường bệnh đều có nút điều chỉnh.

Cậu đã quen thuộc với những chuyện như vậy.

Quả nhiên không bao lâu, Thời Thanh Nịnh liền chạm vào nút điều chỉnh. Điều chỉnh độ cao của khung giường, nửa người ngồi xuống đầu dựa vào giường.

Đã không còn cảm giác choáng váng, đau đớn quen thuộc sau khi tỉnh lại, Thời Thanh Nịnh mặc dù tỉnh táo, nhưng vẫn cảm giác mình vẫn đang trong một giấc mơ.

Cậu lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhìn thấy tay của mình.

Tay này. . . . . . Tại sao lại cảm thấy hơi nhỏ?

Thời Thanh Nịnh đang muốn quan sát kỹ bản thân thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng động nhỏ.

Một bác gái mặc đồ y tá nhẹ nhàng đẩy mở cửa bước vào, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên đang trên giường.

Bác gái ngẩn người tại chỗ, khay trên tay"Leng keng" một tiếng, rơi xuống đất.

"Cháu đã tỉnh? !"

Bác gái không quan tâm tới nhặt khay, vội vã đi tới, bỗng nhiên lại dừng lại, hấp tấp cọ xát hai bàn tay mình.

"Bác, bác đi gọi người!"

Không bao lâu sau, vài người mặc áo blouse trắng đi vào phòng bệnh, bên cạnh còn có một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, khí chất ôn nhã.

Người phụ nữ bước đi nôn nóng, vội vàng nhìn về phía thiếu niên trên giường.

Mới liếc một cái, ngay lập tức vành mắt bà đã đỏ bừng.

"Tiểu Nịnh!"

Thời Thanh Nịnh lại có chút bối rối.

Cơ thể của cậu nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, ý thức cũng rất rõ ràng, nhưng những người trước mặt, cho dù là y tá, bác sĩ, hoặc là người phụ nữ đang kích động kia.

Thời Thanh Nịnh chưa từng gặp bất kì ai.

Mấy bác sĩ tiến lên, làm kiểm tra đơn giản cho Thời Thanh Nịnh.

"Không sao, các chỉ số đều rất bình thường." Một bác sĩ trung niên cười ha hả nói, "Lần phẫu thuật tim triệt để này rất thành công, ngài có thể yên tâm."

Lời này giống với những gì Thời Thanh Nịnh nghe được lúc ý thức mơ hồ.

Thời Thanh Nịnh cuối cùng cũng xác định.

Đây không phải cơ thể của cậu.

Cơ thể này quá nhỏ, ngón tay trắng nõn, khung xương gầy gò, xem ra vẫn chưa thành niên. Điều quan trọng nhất là Thời Thanh Nịnh rõ ràng bị bệnh nan y, bây giờ lại được khẳng định đã trị tận gốc, có thể khỏi hẳn.

"Phẫu thuật chữa tận gốc rất thành công."

Câu nói này là điều mà nhiều người mắc bệnh tim nằm mơ cũng muốn nghe.

Người phụ nữ bên cạnh gọi mấy cuộc điện thoại nói chuyện Thời Thanh Nịnh tỉnh lại, rồi lại cảm ơn, sau đó tiễn mấy vị bác sĩ đi, phòng bệnh mới yên tĩnh lại.

Y tá tới chuẩn bị bữa trưa, trong phòng chỉ có hai người, người phụ nữ ngồi ở bên giường, cẩn thận nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi.

"Bảo bối, cảm giác khá hơn chưa?"

Người phụ nữ quần áo sang trọng, trang điểm tinh xảo, trên người không có mùi nước hoa, chỉ có mùi xà phòng rất nhẹ. Có lẽ là bởi vì chăm sóc cho bệnh nhân, mới cố ý không dùng nước hoa.

Nhìn thái độ quan tâm như vậy của bà, hẳn là người rất thân thiết, Thời Thanh Nịnh cũng mơ hồ có cảm giác thân thiết với bà.

Nhưng khi nhìn bà kỹ hơn, Thời Thanh Nịnh lại không thể nhớ rõ.

Có lẽ ánh mắt Thời Thanh Nịnh nhìn bà quá xa lạ, tuy rằng vẻ mặt người phụ nữ dịu dàng, nhưng nụ cười có hơi miễn cưỡng.

"Vẫn còn giận mẹ sao?"

Chắc chắn là mẹ của cơ thể này, thảo nào mình cảm thấy quen thuộc. Thời Thanh Nịnh nghĩ.

Nhưng bà nói tức giận vì chuyện gì?

Thời Thanh Nịnh phát hiện cậu không có ký ức của cơ thể này.

Cậu quyết định yên lặng chờ.

"Mẹ không phải cấm con cùng cậu ta gặp mặt, những chuyện này có thể thương lượng."

Nói tới đây, người phụ nữ thở một hơi dài, mới nói tiếp.

" Nhưng con không được phép lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn nữa. . . . . ."

". . . . . . ?"

Thời Thanh Nịnh chậm chạp tự hỏi.

Cậu khó sống hơn bất kì ai khác, tại sao lúc này nghe như cậu muốn tự tìm cái chết vậy?

Thời Thanh Nịnh cố gắng nhớ lại trước khi hôn mê cậu đã làm gì, nhưng vẫn không thành công. Sự việc phát triển hơi mơ hồ, cậu không thể tùy tiện mở miệng.

Trước khi làm rõ được tình hình, đối mặt với người thân thiết, tùy tiện hành động có thể bị nhìn ra.

Thời Thanh Nịnh không lên tiếng, đúng là chó ngáp phải ruồi, dường như người phụ nữ cũng quen việc con trai hờ hững với mình, hoàn toàn không hoài nghi, như thể trước đây ở chung cũng như vậy.

Bà nói mà vành mắt đỏ hoe, vẫn cố nén lại, giọng nói ôn hòa.

"Sau này nếu con muốn đi gặp Giản Nhiệm thì đi, được không? Mẹ cũng không ngăn con, chỉ cần con chú ý sức khỏe, đừng làm những chuyện ngu ngốc nữa. . . . . ."

Giản Nhiệm?

Cái tên này rất đặc biệt, cho nên Thời Thanh Nịnh nhớ lại ngay.

. . . . . . Đây không phải là tên một người trong tiểu thuyết cậu đã đọc sao ?

Vì thế bây giờ cậu xuyên vào trong tiểu thuyết?

Thời Thanh Nịnh cuối cùng tìm ra được manh mối, bắt đầu cố gắng nhớ lại.

Nhưng ký ức của cậu vẫn hơi hỗn loạn, chỉ mơ hồ nhớ tới đó là tiểu thuyết tình yêu đầy máu chó.

Khi nhớ lại nội dung cụ thể của cuốn truyện, suy nghĩ của cậu trở nên bế tắc.

Vùng ký ức của não chịu đựng kích thích, hai bên trán cũng bắt đầu co giật.

"Mẹ biết hôm nay là sinh nhật cậu ta, nhưng hiện tại cơ thể của con cần phải nghỉ ngơi. Hoặc là, hai ngày nữa mẹ sẽ tổ chức sinh nhật bù cho cậu ta ở khách sạn tốt nhất Hải Thành, con nghỉ ngơi tốt cho lại đi tham gia, được không. . . . . ."

Mẹ Thời nói, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt sợ hãi: "Bảo bối!"

Bà vội vàng lấy giấy ăn lau mặt cho cậu, giọng nói thay đổi, đầu ngón tay run rẩy.

Lúc này Thời Thanh Nịnh mới phát hiện, cậu lại chảy máu mũi.

Giọt máu đỏ tươi rơi xuống, thấm đẫm khăn giấy. Thái dương cũng có cảm giác đau nhói, Thời Thanh Nịnh cố gắng dùng sức, hiển nhiên cơ thể có hơi nặng.

Cậu lấy khăn giấy, che lại máu đang chảy, giọng nói nghẹn đi : "Không có chuyện gì."

Ở trong mắt mẹ Thời lại là phản ứng kháng cự bà chạm vào.

"Được, được. . . . . ."

Tay bà duỗi giữa không trung, cuối cùng cứng đờ thu về.

Mẹ Thời không dám nhắc lại chuyện vừa rồi, vì sợ đối phương lại bị kích thích, chỉ tiếp tục giúp cậu cầm khăn giấy, dựa theo động tác, vội vàng lau nước mắt của mình .

Khi người trước mặt máu mũi ngừng chảy, mẹ Thời mới miễn cưỡng cười nói: "Mẹ không nói, không nói."

"Vậy mẹ để tài xế đưa con tới đó, được không?"

Bà cẩn thận từng li từng tí thậm chí có chút hèn mọn.

"Bên ngoài trời lạnh, con tự đi không tiện."

Ngay cả tiếng "Dạ" ngắn gọn của Thời Thanh Nịnh cũng đủ để làm cho bà vui vẻ như đã hoàn thành tâm nguyện.

Hải Thành, quán bar Player.

Đèn rực rỡ sáng lên, chính là lúc khách bắt đầu tiến vào Player, hôm nay cửa quán bar dán một cái thông báo ghi dòng chữ "Hôm nay đã bao hết".

Có khách không để ý thông báo tới trước cửa muốn đi vào, đều được người phục vụ lịch sự mời ra ngoài.

Tại sảnh bar, tiếng nhạc dịu dàng vang lên, toàn bộ không gian đều được trang hoàng lại lần nữa.

Ở giữa biển hiệu lập lòe sáng hai con số khổng lồ màu tím, 22. Nhìn vào rất lóa mắt.

Trong đại sảnh đã có một số khách mời tụ họp, không ít người vây quanh một người đàn ông cao gầy, trong lời nói không che giấu sự hâm mộ.

"Player quán bar tốt nhất ở Hải Thành rồi, có thể bao hết nơi này, không hổ là Giản thiếu!"

"Ngày hôm nay là Chủ nhật, bình thường chủ nhật Player một vé cũng đã lên tới 200 tệ (?), sinh nhật lần này của Giản thiếu thật sự lớn."

Có người cười nhạo: "Quán bar tốt nhất ở Hải Thành đã tính là gì, Giản thiếu từ đế đô Yến thành tới, trải qua những thứ xa hoa hơn nhiều, hôm nay cũng không tính cái gì lớn phải không?"

Nghe nhiều người thổi phồng, nịnh hót như vậy, được mọi người "chúng tinh củng nguyệt" Giản Nhiệm vẻ mặt lạnh nhạt, không hào hứng lắm, từ đầu đến cuối không có chút nhiệt tình nào.

*Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

Trong mắt mọi người chính là nhìn đã quen không phải kinh ngạc.

"Một lúc nữa còn có vài ban nhạc cùng mấy người nổi tiếng trên mạng muốn tới, đều là người ngày thường không mời được, vẫn là mặt mũi của Giản thiếu lớn."

"Ai, nói tới không mời nổi. . . . . . Giống như vị Thời tiểu thiếu gia kia?"

Cái tên này vừa thốt ra, bốn phía chợt im lặng một hồi.

Lúc này Giản Nhiệm mới ngước mắt lên.

Màu mắt của hắn rất đen, mắt một mí đường viền lạnh mà sắc bén, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Bên cạnh còn có người vẫn hiếu kỳ: "Ai? Thời tiểu thiếu gia? Nhóc con giàu nhất Hải Thành?"

"Phải, chính là Thời Thanh Nịnh bảo bối quý giá nhất Thời gia , hình như cậu ta có. . . . . . bệnh tim bẩm sinh? Dù sao cậu ta được người nhà bảo vệ rất chặt chẽ, Thời gia trước nay từng cho cậu ta ra ngoài."

"Đúng rồi, mấy năm trước không phải cậu ta bị chụp trộm một lần? Chỉ một tấm chụp hình chụp, mấy cái website liền nổ tung."

Lời này ngay lập tức khiến rất nhiều người hứng thú.

"Có bức ảnh không? Cậu đã xem qua sao?"

"Không có, lúc đó đã bị Thời gia đè xuống nhanh chóng, toàn bộ lưới đều xóa sạch sành sanh. Nếu không vì việc này, bên ngoài còn không biết Thời gia có một tiểu thiếu gia được bảo vệ kín kẽ như vậy."

"Thật hay giả? Cậu ta đẹp như thế nào?. . . . . ."

Thảo luận nhiệt liệt sôi nổi, hơn nữa Thời phu nhân cũng là mỹ nhân có tiếng ở Hải Thành, đối với ngoại hình vị tiểu thiếu gia nhà họ Thời đã có đủ loại các phiên bản phỏng đoán.

Nhưng chỉ có người đàn ông trước sau chưa từng mở miệng rõ ràng.

Tất cả các lời đồn đại, cũng không bằng nửa phần phong hoa của người nọ.

Giản Nhiệm nhìn xuống chén ly trước mặt , nhớ lại khuôn mặt tái nhợt kia.

Mặt mày kiều diễm, hai gò má mềm mại, lông mi dài như rẻ quạt, bệnh tật quanh năm không thể che giấu được vẻ đẹp rực rỡ của người nọ, rượu trong ly khẽ lắc nhẹ, ánh sáng màu hổ phách ấm áp lóe lên, khoảnh khắc rực rỡ nhất, cực kỳ giống đôi mắt của thiếu niên.

Có một điều xưa nay Giản Nhiệm chưa bao giờ phủ nhận.

Thời tiểu thiếu gia lớn lên thực sự rất đẹp.

Bên cạnh vài người chú ý tới nét mặt của Giản Nhiệm, liếc mắt nhìn nhau, hỏi: " Anh Giản, anh với Thời tiểu thiếu gia, tiến triển thế nào?"

Vẫn có người không rõ: "Cái gì tiến triển? Tiểu thiếu gia không phải là nam sao?"

"Nam thì sao? Bây giờ cũng không phải chuyện hiếm lạ."

"Không phải, tao nói Giản thiếu cơ, trước đây hắn không phải kết giao toàn là bạn gái à. . . . . . ?"

"Ôi chao, vui đùa một chút thôi mà, mày cho rằng anh Giản của chúng ta sẽ nghiêm túc sao?"

"Đúng rồi, trước kia nhiều mỹ nữ như vậy cũng không thấy ai có thể giữ được anh Giản."

"Có điều vị tiểu thiếu gia kia, đúng là phụ nữ cũng không thể sánh bằng, nếu không anh Giản cũng không vừa mắt. . . . . ."

"Nói thật vẫn là Giản thiếu lợi hại, tiểu thiếu gia kia thật sự mê đến chết đi sống lại."

"Từ chết đi sống lại này dùng không có chút nào khuếch đại, chị họ tao ở bệnh viện,ôi anh Giản, nghe nói. . . . . . Cậu ta còn vì anh tìm chết rồi hả ?"

Câu này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều thực sự kinh ngạc.

Không gian yên tĩnh vài giây, mới có người vỗ tay.

"Mẹ nó? ! Si tình đến mức độ này sao? Anh Giản, cao thủ nha!"

Người nói chuyện phiếm cũng rất chắc chắn.

"Thật sự! Mày xem trước đây nhiều người như vậy muốn bám víu cậu ta kết quả ngay cả mặt mũi đều không thấy, nhìn lại anh Giản một chút, đây chính là đối lập!"

Giản Nhiệm ngẫu nhiên lắc lắc rượu, động tác ung dung trôi chảy lại có thêm nhiều tiếng hô kinh ngạc khen hay, hắn nhận lấy bình rượu tuyết, mới miễn cưỡng nhấc mí mắt lên.

"Trước đây tao cũng không nghĩ tới, hắn là con của Thời Lệnh."

Những người khác cười: "Con trai nhà giàu nhất thì làm sao, không phải là ngoãn ngoãn nghe theo Giản thiếu?"

"Ôi đúng rồi, tiệc sinh nhật ngày hôm nay cậu có tới không?"

Có người nhỏ giọng hỏi: "Không phải nói cậu ta tìm chết sao. . . . . ."

Tầm mắt dồn dập tập trung ở trên người Giản Nhiệm.

Nhưng chỉ nghe Giản Nhiệm nói một câu.

"Vẫn chưa chết được."

Lời nói này thốt lên bốn phía đều yên tĩnh.

Nhưng người mở miệng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, còn đang tiếp tục pha rượu. Rượu trong bình tuyết trút xuống, ly cocktail tích tụ thành từng lớp.

Một lát chanh tươi được cắt nổi lềnh bềnh trên ly, điểm xuyết bọt khí nhỏ li ti.

Mãi đến tận một cốc cocktail được pha xong, Giản Nhiệm mới tiếp tục nói.

"Tiệc sinh nhật ngày hôm nay, tao mời cậu ta."

Người bên cạnh trêu đùa: "Ơ, anh Giản cũng sẽ chủ động sao?"

Giản Nhiệm lạnh nhạt nói: "Thế nào cũng phải tốt một chút."

Chương 1.2:

Câu này lại gây ra một vài tiếng huýt sáo cùng tiếng cười.

"Đệt, lần trước tiểu thiếu gia tự tử không thành, giờ cũng phải vui mừng muốn chết rồi chứ?"

"Câu cá chuyên nghiệp nha!"

"Cao thủ, đây mới gọi là đẳng cấp cao!"

Giản Nhiệm nhớ tới dáng vẻ cặp mắt kia cong lên.

Người kia lúc vui mừng cười lên, quả thật là phong cảnh xinh đẹp.

Huống chi. . . . . . Cậu ta là con trai của nhà giàu nhất Hải Thành.

Giản Nhiệm cầm chén rượu lên, nhấp vào một ngụm, cắn vào miếng chanh, ngậm trong miệng.

Vị chua ngọt tràn ra ở giữa răng và môi.

Đôi mắt hắn thâm đen, ánh mắt lạnh lùng như vực sâu.

Không ngờ tới, lần này bị đám người ngu xuẩn kia ép ra khỏi Yến thành, chạy đến cái nơi tầm thường này, còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Nhà giàu nhất Hải Thành, coi như không có chỗ xếp hạng ở đế đô, cũng đủ cho hắn ở Giản gia một lần nữa trở mình.

Giản Nhiệm dừng một chút, ung dung thong thả đem miếng chanh cắn nát.

Xem ra, nữ thần may mắn vẫn đứng về phía mình.

***

Ô tô chạy êm ái, người mặc vest đen ngồi ở hàng phía sau vẻ mặt nghiêm túc, lưng thẳng tắp, tuy rằng mắt nhìn về phía trước, nhưng tâm trí đều tập trung trên người thiếu niên xinh đẹp bên cạnh.

Đây là ngày thứ đầu tiên hắn đi làm, nhưng hắn đã nghe đủ loại tin tức liên quan đến vị tiểu thiếu gia mặc vest đen này.

Thời tiểu thiếu gia mắc bệnh tim bẩm sinh. Từ nhỏ được nuông chiều ở nhà, giờ mới có thể ra ngoài. Từ trước đến nay cậu không thích bị vệ sĩ theo dõi như tù nhân, sau khi ồn ào với người nhà vì người đàn ông kia, càng không muốn bị quản thúc.

Kết quả mấy ngày trước, tiểu thiếu gia xảy ra chuyện.

May là phẫu thuật rất thành công, cơ thể cũng không có gì đáng lo.

Sau khi chuyện phát sinh, tất cả vệ sĩ bên cạnh Thời nhị thiếu đều thay đổi. Vest đen là mới được điều tới, nhận mệnh lệnh bắt buộc, nhất định phải đi theo thiếu gia bảo vệ chu toàn.

Dù cho tiểu thiếu gia từ chối.

Vì lẽ đó hiện tại vest đen cùng Thời tiểu thiếu gia ngồi ở hàng ghế sau —— bất chấp đối phương bất cứ lúc nào có thể giận tím mặt đánh mình.

Nhưng khi thực sự nhìn thấy vị Thời tiểu thiếu gia này, vest đen rồi lại cảm thấy. . . . . . Đối phương không giống người tùy tiện nổi nóng.

Cậu lớn lên quá ngoan ngoãn.

Tính cách cũng vậy, hoàn toàn không nhìn ra khuyết điểm —— thậm chí khi vest đen mở cửa mời lên xe, Thời tiểu thiếu gia còn nói cảm ơn với hắn.

Vì vậy vest đen trầm tư chốc lát, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình theo những gì được phân phó.

Hắn lấy ra một chiếc áo khoác lông vũ trắng mềm mại, ấm áp: "Nhị thiếu, phu nhân nói, trước khi xuống xe để cậu mặc áo khoác."

Vest đen đã chuẩn bị tâm lý khuyên bảo nhiều lần không thành công, trẻ nhỏ đều không thích nghe người lớn lải nhải, càng không thích loại quần áo to dày thế này, vest đen cũng có một đứa em gái, chỉ hận không thể mặc quần mỏng đi ra ngoài khi trời vào đông, lộ ra chân thon gầy.

Hơn nữa lần này tiểu thiếu gia muốn tham gia tiệc sinh nhật người yêu, áo lông dày cùng quán bar, hoàn toàn không hợp.

Nhưng không ngờ rằng, Thời nhị thiếu vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ nghe thấy câu này, chỉ nhìn hắn một chút, rồi chủ động nhận lấy áo lông.

Sắc mặt vest đen không nhìn rõ, nhưng trong lòng lại có chút bất ngờ.

Bọc trong áo lông mềm mại, tiểu thiếu gia trông trẻ con hơn một chút. Không đợi vest đen thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy đối phương mở miệng: "Xin hỏi anh tên gì?"

Trán của vest đen nổi đầy gân xanh, vẫn cung kính nói: "Tôn Minh."

"Anh Tôn, có thể giúp tôi một việc không?"

"Ngài nói đi."

"Chút nữa đi vào quán bar, phiền các anh không đi cùng tôi."

Tiểu thiếu gia không thích người ta đi theo, vest đen đã sớm nhận ra.

Nhưng hắn lại không nghĩ rằng đối phương nói câu tiếp theo.

"Các anh đi vào cách tôi vài bước được không?"

Vest đen sững sờ: "Ngài đồng ý cho chúng tôi đi theo?"

"Có thể không?" Thời Thanh Nịnh hỏi, "Tôi dự định tự giải quyết, nhưng để an toàn, vẫn muốn nhờ các anh để ý."

"Tự cậu giải quyết. . . . . ." Vest đen không thể tin được, "Ý của ngài là. . . . . . ?"

"Ừ." Thời Thanh Nịnh nói, "Giải quyết vấn đề giữa tôi và Giản Nhiệm."

"Ngài không tính nói chuyện với hắn?" Tuy vest đen không biết vì sao đối phương đột nhiên thay đổi, nhưng xem ra cuối cùng tiểu thiếu gia đã tỉnh ngộ, vẫn cố gắng khuyên nhủ, "Nếu như phu nhân biết chuyện sẽ rất vui vẻ. . . . . . Chuyện này ngài đã nói cho phu nhân biết chưa?"

"Không có", Thời Thanh Nịnh lắc đầu một cái, "Mẹ có thể sẽ không tin."

Vest đen nghẹn lời.

Điều này cũng đúng.

Dù sao phản ứng đầu tiên của mình khi nghe thiếu gia nói vậy cũng không tin.

Nhưng làm cho hắn bất ngờ hơn, là câu nói kế tiếp của đối phương.

"Để giải quyết hoàn toàn chuyện này, phải bắt đầu từ Giản Nhiệm."

Thiếu niên mới có 15 tuổi bệnh nặng mới khỏi, khi nói chuyện bình tĩnh, dáng dấp không giống như đứa trẻ gầy yếu nhát gan.

Tuy rằng ký ức vẫn còn chút hỗn loạn, nhưng suy nghĩ của Thời Thanh Nịnh rất rõ ràng.

Giải quyết người đàn ông hại đến tính mạng của Thời thiếu gia là việc quan trọng nhất.

Ngoài ra, cậu còn muốn xem xét một vấn đề khác.

Coi như quan hệ của tiểu thiếu gia với người nhà quan hệ, dù sao cũng là người thân nhiều năm chung sống.

Nếu Thời tiểu thiếu gia vẫn luôn ở chung với người nhà, mình chỉ hơi bất cẩn một chút, có khả năng sẽ bị nghi ngờ.

Không bằng đi gặp Giản Nhiệm, xem có thông tin gì mới không.

Vest đen hoàn toàn không biết Thời Thanh Nịnh đã coi Giản Nhiệm trở thành boss nhỏ đánh xong có thể nhận được kinh nghiệm và nhiệm vụ, còn có chút bận tâm về ảnh hưởng của chuyện đi gặp Giản Nhiệm với tiểu thiếu gia: "Hay là, nếu như mời phu nhân lại đây xử lý, có thể sẽ càng. . . . . ."

Thời Thanh Nịnh mỉm cười, cậu lớn lên đẹp, nụ cười này càng khiến người nhìn tâm mềm nhũn đi mấy phần.

Nhưng lời cậu nói ra cùng khuôn mặt ngoan ngoãn lại không phù hợp.

"Để mẹ đứng ra?" Thời Thanh Nịnh nói, "Hắn cũng xứng?"

Vest đen khiếp sợ, nhất thời không nói nên lời.

Đúng vậy, mặc kệ Thời tiểu thiếu gia và Giản Nhiệm ra làm sao, người bên ngoài nhìn vào, nhiều nhất cũng chỉ là trò đùa trẻ con của người trẻ tuổi.

Nhưng nếu như coi là thật để Thời phu nhân đứng ra, vậy thì sẽ khiến người ta phỏng đoán đủ loại về ý đồ Thời gia. . . . . .

Vest đen lúc này mới phát hiện, vị tiểu thiếu gia trước mặt này nhìn như ốm yếu không xương.

Kỳ thực sắc bén hơn so với bề ngoài của cậu nhiều lắm.

Lần này, dường như có điều gì đó không giống với lúc trước.

Ô tô rất nhanh chạy đến quán bar Player, Thời Thanh Nịnh xuống xe, dẫn đầu tiến vào quán bar.

Vào cửa sau có hành lang, phải đi thang máy, Thời Thanh Nịnh giơ tay ấn vào vách tường sẫm màu, xúc cảm khá mềm.

Nơi này mọi chỗ đều có cách âm rất dày.

Cậu đến rồi mới phát hiện, đây không phải là một chỗ sạch sẽ, nó càng giống hộp đêm càng tối càng ám muội.

Còn có hương thơm Thời Thanh Nịnh giơ tay bịt mũi, vẻ mặt chán ghét.

Nồng đến mức nghẹt thở.

Cơ thể người ốm không thích hợp với chỗ như thế.

Huống chi Thời tiểu thiếu gia còn là một người mới khỏi bệnh tim.

Giản Nhiệm mời người đến nơi này để tổ chức sinh nhật cho hắn, rõ ràng hắn hoàn toàn không quan tâm tới người này.

Tại sao tiểu thiếu gia sẽ thích người như thế?

Thời Thanh Nịnh nghĩ.

Quả nhiên chuyện chỉ có trong tiểu thuyết máu chó.

Dưới sự dẫn đường của người phục vụ cậu đi tới phòng khách, trên đường, còn phát hiện phục vụ này không biết vô tình hay cố ý đánh giá mình.

Thời Thanh Nịnh biết lấy thân phận của tiểu thiếu gia, ngày hôm nay nhất định bị không ít người nhìn đến, cậu nhìn đối phương một chút, phát hiện không có cảm giác quen thuộc, cũng không để ý tới.

Chờ lúc đến gần đại sảnh, bên trong đã là tiếng người huyên náo, nhưng Thời Thanh Nịnh bước vào, toàn bộ đại sảnh đều yên lặng trong giây lát.

Không có ai giới thiệu người tới là ai, nhưng nhìn khuôn mặt này, ai cũng đều biết thân phận của cậu.

Quả nhiên là dung mạo chỉ cần một tấm hình đã có thể hot khắp Internet —— nếu lúc trước còn có người nghi vấn về chuyện này, lần đầu tiên nhìn Thời Thanh Nịnh, bọn họ liền xua tan suy nghĩ này.

Chỉ còn kinh diễm.

Không giống nhưng những vị khách mời khác, thiếu niên không mặc trang phục tinh xảo, chỉ đơn giản mặc một áo lông vũ trắng như tuyết. Biến thành người khác mặc loại quần áo này trực tiếp đi vào quán bar, không biết sẽ bị cười nhạo bao lâu, nhưng gương mặt đó của Thời tiểu thiếu gia lại làm cho toàn bộ đại sảnh vì cậu mà biến thành sân khấu.

Rất nhiều người thậm chí đã nín thở khi nhìn thấy cậu lần đầu tiên.

Màu môi thiếu niên nhợt nhạt, mặt mày thanh nhã, ánh đèn đại sảnh tươi đẹp mà hỗn tạp, phản chiếu trên mặt cậu một tầng ánh sáng mỏng manh, khiến người ta nhớ tới tuyết mới rơi đầu đông.

Xinh đẹp nhất chính là đôi mắt kia, khuôn mặt thiếu niên quanh năm thiếu máu có chút lạnh lùng, lại được đôi mắt màu mật ong kia tăng thêm mấy phần ngọt ngào, ánh đèn tràn ngập trong mắt cậu, tựa như đầu lưỡi có vị ngọt như mật ong.

Không ít người sững sờ hồi lâu, ý nghĩ đầu tiên nảy ra sau tia kinh diễm chính là —— chẳng trách Thời gia bảo vệ chặt chẽ đứa trẻ này như vậy.

Dù là ai cũng sẽ nghĩ, hận không thể đem cậu giấu kĩ ở nhà.

Không cho bất luận kẻ nào dòm ngó.

Nhạc nền được phát ngay sau khi Thời Thanh Nịnh đi vào âm lượng nhỏ xuống, kỹ thuật viên âm thanh vì nhìn cậu, đã quên chơi nhạc.

Âm thanh hạ xuống đối với Thời Thanh Nịnh mà nói là việc tốt, ít ra yên tĩnh hơn rất nhiều.

Cậu đảo qua một vòng trong đại sảnh, lập tức nhìn thấy người đàn ông kia ở chính giữa đại sảnh.

Giản Nhiệm ngồi ở giữa đám người, nhàn nhạt nhìn về phía cửa.

Quả nhiên, đối phương đang nhìn mình.

Tiểu thiếu gia yêu thích mình bao nhiêu, Giản Nhiệm biết rất rõ. Trước giờ Thời tiểu thiếu gia luôn nhìn khuôn mặt hắn như vậy, ánh mắt chăm chú.

Nhưng bây giờ, trước mặt đám đông, cảm giác đối tượng được mọi người chú ý chỉ chuyên tâm nhìn mình, so với quá khứ càng khiến người ta sung sướng hơn.

Giản Nhiệm vẫn chưa đứng dậy, chỉ nâng cằm.

"Lại đây."

Hai người cách xa nhau không xa, hắn nhìn thấy ánh mắt thiếu niên trong suốt, lông mi dài cong giật giật, ánh sáng đèn trần rực rỡ chiếu rọi bóng người hỗn loạn.

Tiểu thiếu gia nhẹ giọng mở miệng, âm sắc mềm mại, dường như có chút ngượng ngùng: "Giản Nhiệm?"

Giản Nhiệm nhìn vẻ ngoài cảnh đẹp ý vui của cậu, tâm tình càng sung sướng, nhíu mày.

"Sao, mấy ngày không gặp, không nhận ra anh Giản?"

Trong đại sảnh những người khác đều im lặng, nhìn về phía hai người, có người hưng phấn hiếu kỳ, cũng có người ở trong tối nghĩ thầm trong lòng.

Thời gian Giản Nhiệm đến Hải Thành không lâu, mặc dù tiệc sinh nhật ngày hôm nay của hắn có thể mời được nhiều người như vậy, không chỉ vì cái danh Giản gia Yến thành đến nịnh bợ hắn, cũng có không ít khách tới là vì vị tiểu thiếu gia Thời gia.

Ở Hải Thành, đương nhiên cái danh nhà giàu nhất Thời gia càng hấp dẫn hơn.

Thời tiểu thiếu gia trước nay chưa từng lộ mặt trước công chúng, những tin đồn tình yêu nửa thật nửa giả kia vẫn là thứ yếu, chỉ riêng cơ hội nhìn thấy mặt vị Thời nhị thiếu gia này cũng đủ để rất nhiều người động tâm tư tới tham gia tiệc sinh nhật.

Bây giờ vừa nhìn, những lời đồn kia cũng là thật.

Không ít người âm thầm suy nghĩ.

Xem giọng điệu của Giản Nhiệm này, có vẻ rất quen thuộc với Thời nhị thiếu.

Hơn nữa sau khi Giản Nhiệm nói xong, mọi người nhìn thấy Thời tiểu thiếu gia hướng đối phương đi tới.

Giản Nhiệm cũng nhìn thấy, mắt thiếu niên vẫn luôn nhìn thẳng, chỉ nhìn mình.

Ánh mắt chăm chú làm lòng người mềm nhũn.

Đúng là Thời Thanh Nịnh đang nhìn Giản Nhiệm, cách rất gần, cậu nhìn càng cẩn thận.

Trong số nhiều người như vậy, cậu một chút liền nhận ra người này.

Giản Nhiệm cho cậu một cảm giác quen thuộc rất rõ ràng.

Thời Thanh Nịnh nhớ tới tiểu thuyết máu chó kia. Hình như cuốn tiểu thuyết máu chó này còn được dựng thành phim điện ảnh, vì vậy Thời Thanh Nịnh mới có thể nhớ lại một chút khi nhìn khuôn mặt của người kia.

Trong tiểu thuyết dường như cũng có một gia đình giàu có, nhưng suất diễn rất ít, nhân vật Thời tiểu thiếu gia này chỉ được nhắc đến như cảnh nền, toàn bộ Thời gia chỉ được coi như đá kê chân, bia đỡ đạn.

Ký ức có tiến triển, Thời Thanh Nịnh liền tính toán nhìn hắn thêm vài lần, tranh thủ bổ sung manh mối chính của tiểu thuyết.

Nhưng sau khi đến gần nhìn kỹ, Thời Thanh Nịnh mới phát hiện, tình hình của Giản Nhiệm so với cậu dự đoán không giống nhau.

Lúc mới tỉnh dậy nhìn thấy mẹ Thời, Thời Thanh Nịnh có cảm giác quen thuộc rất mạnh, đó là bởi vì bà là người thân của cơ thể này.

Nhưng cảm giác quen thuộc với Giản Nhiệm, không phải do ảnh hưởng sâu sắc của hắn đối với Thời tiểu thiếu gia ——

Thời Thanh Nịnh lại đến gần vài bước, cuối cùng xác nhận.

Có lẽ vì khuôn mặt của Giản Nhiệm giống người nào đó.

Nhưng ngoại hình Giản Nhiệm có rất nhiều chi tiết nhỏ rồi rõ ràng không bằng.

Có thể gọi là phiên bản cấu hình thấp.

Dường như người nào đó bản gốc mới thật sự là người Thời Thanh Nịnh quen thuộc. Thời Thanh Nịnh nhìn kỹ Giản Nhiệm, muốn từ trên mặt đối phương phác họa ra đường nét thực sự.

Giản Nhiệm được chăm chú nhìn, vô cùng thoả mãn .

Một vị thiếu gia được nâng trong lòng bàn tay, người bên ngoài không thể nào trèo cao, trong mắt tràn đầy chỉ có mình. Loại khoái cảm này, khiến Giản Nhiệm cũng không nhịn được than thở.

Hắn nhìn Thời Thanh Nịnh, bên môi không nhịn được lộ ra nụ cười nhạt.

Trong số người vây xem bên cạnh có người biết Giản Nhiệm khá lâu, đều giật mình trước cảnh tượng này.

Ai có thể nghĩ tới, Giản thiếu vẫn luôn lạnh lùng lại nở nụ cười như thế với người khác?

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vẻ mặt này của Giản Nhiệm.

Mấy người trong lòng mơ hồ dâng lên chút dự cảm, lúc này anh Giản tám phần mười là thật sự động tâm.

Bọn họ lại thầm than trong lòng.

Đôi này không lẽ lại yêu nhau thật?

Nhưng trước nay anh Giản ca thích chỉ thích nữ sinh. . . . . .

Những người kia đã âm thầm suy nghĩ khi Thời tiểu thiếu gia tới.

Nhìn tình thế này, có vẻ quan hệ của hai người này thật sự không bình thường.

Tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, Giản Nhiệm cũng có thể phát hiện nhiều tầm mắt bên cạnh phóng tới.

Nhưng hắn vẫn không quan tâm, chỉ nhìn Thời Thanh Nịnh, khóe môi mỉm cười, đường nét gương mặt lạnh lẽo cứng rắn hiếm thấy nhu hòa đi rất nhiều.

Tiểu thiếu gia đi tới trước mặt Giản Nhiệm.

Đột nhiên cậu dừng lại, nhẹ giọng mở miệng.

"Đừng cười."

Cách rất gần, vẻ ngoài tinh xảo của tiểu thiếu gia càng khiến người ta thán phục.

Giản Nhiệm bị dung mạo xinh đẹp trước mặt khiến tim đập lỡ một nhịp, theo bản năng nghe theo lời của đối phương, thu hồi nụ cười trên mặt.

Dáng vẻ thiếu niên nhíu mày nói chuyện, khiến người ta không thể làm trái.

Vì lông mày của cậu giãn ra, rơi vào núi đao biển lửa cũng không hối hận.

Nhưng sau khi làm theo, Giản Nhiệm mới nghe được nửa sau giọng nói dịu dàng của người kia ——

"Đừng cười, anh cười lên không giống hắn."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro