Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Editor: UrielJul

Sáng sớm hôm sau, Thiệu Mạc Khuynh đã đem mình trau chuốt gọn gàng, từ nước hoa đến keo xịt tóc, quần áo hàng hiệu cũng không bỏ sót.

Hắn muốn cho Cung Lập một kinh hỉ, kinh hỉ kia chính là để anh đầu tư số tiền ít nhất và thu được lợi nhuận tối đa.

Một hợp đồng mê người với vốn đầu tư ít nhưng thu được lợi nhuận cao, trên đời này sẽ có loại tiện nghi như vậy sao?

Đơn nhiên là có, hạng mục này xuất hiện chỉ vì theo đuổi một người, điều kiện tiên quyết phải xem người này có muốn hay không. Nếu anh không muốn, vậy thì không làm nữa.

Sau khi Thiệu Mạc Khuynh và Tiểu Trương bàn xong chuyện vào tối qua, Tiểu Trương liền liên lạc với Cung Lập. Sau khi Cung Lập biết được tin tức này, anh cũng không lấy làm kinh ngạc. Anh đến chỗ hẹn đúng giờ nhưng không ngờ Thiệu Mạc Khuynh còn đến sớm hơn anh.

Thiệu Mạc Khuynh đứng trước cửa khách sạn chờ anh, dáng vẻ tựa vào cửa xe có chút mê người.

Không biết Thiệu Mạc Khuynh lấy kính râm màu đen từ đâu ra, đeo lên trên đỉnh đầu rồi cười với Cung Lập.

Cung Lập còn chưa kịp mở miệng, Thiệu Mạc Khuynh đã nói: "Em dẫn anh đi uống một loại rượu ngon, mùi vị cực kỳ đặc biệt mà không say lòng người, đi, em dẫn anh đi uống."

Cung Lập bình tĩnh cười nói: "Không phải là đến bàn dự án sao?"

Thiệu Mạc Khuynh nói: "Vậy anh không muốn uống một chút rượu, ăn một ít đồ ăn sao?"

Cung Lập tao nhã lấy điện thoại di động của mình ra vừa lướt xem vừa nói: "Tôi cảm thấy tôi và cậu nói chuyện dự án hẳn là vô cùng đơn thuần, tôi không muốn dính dáng gì đến cậu, bởi vì chuyện ngày hôm qua cho nên tôi không muốn gặp cậu, tôi đoán cậu cũng vậy."

Lúc Thiệu Mạc Khuynh bắt lấy tay anh, không cho anh tiếp tục lướt điện thoại, giọng điệu nũng nịu nói: "Anh cứ nhìn điện thoại như vậy có chút không chuyên nghiệp đâu."

Cung Lập nhìn thấu tâm tư hắn, cảm thấy hắn muốn đùa giỡn, "Không nói thì tôi đi đây, tôi không có thời gian rảnh để cho cậu."

Thiệu Mạc Khuynh giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cung Lập, thân sĩ hôn lên mu bàn tay trắng nõn kia, động tác kia thực hiện lưu loát, thoạt nhìn hẳn là luyện không ít.

Cung Lập nhéo nhéo tay Thiệu Mạc Khuynh: "Chuyện tối hôm qua tôi coi như không tính, đừng lãng phí tâm tư vào tôi. Năm nay tôi 34 tuổi, cậu mới 23 tuổi, cho dù tôi có sức hấp dẫn cũng không cần cậu thưởng thức. Hợp tác với cậu tôi rất vui lòng, nếu cậu mang theo tâm tư vui vẻ vậy thì quên đi."

Thiệu Mạc Khuynh tháo kính gầm xuống, đôi mắt xinh đẹp liền lộ ra.

"Em không lãng phí tâm tư của anh, em muốn yêu đương với anh. Huống hồ em cũng thật lòng muốn bàn hợp đồng với anh."

Cung Lập bất đắc dĩ vào khách sạn, Thiệu Mạc Khuynh mỉm cười, sau đó cũng theo vào.

Vừa lúc nhìn thấy Thiệu Gian, Cung Lập liền chào hỏi ông: "Chú Thiệu, đã lâu Không gặp."

Vẻ mặt Thiệu Mạc Khuynh mơ hồ.

Cái gì? Chú?

Thiệu Mạc Khuynh nhẹ giọng nói với Cung Lập: "Anh gọi ông ấy là chú, không phải anh nói hai người không phải là bạn bè sao?"

Giọng Thiệu Mạc Khuynh rất nhỏ, nhưng bởi vì bọn họ đang đứng gần nhau, Thiệu Gian nghe được "Bàn chuyện làm ăn nhiều lần không phải là bạn bè sao?"

Thiệu Mạc Khuynh thầm nghĩ, nghĩ lại, hai người lừa tôi.

Thiệu Mạc Khuynh đang muốn nói gì đó với ba hắn thì nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng, mặc váy dài trắng lộ vai, mang theo túi xách hàng hiệu thẹn thùng bia tới bên người Thiệu Gian, người phụ nữ này tên là Norris.

Người phụ nữ này là người mẫu trẻ ở nước ngoài của ba hắn.

Thiệu Mạc Khuynh siết chặt nắm đấm, đi tới trước mặt ba hắn, cắn răng, gần từng chữ nói: "Người cũng đón về nước rồi, đây là có tiền không có chỗ tiêu đúng không?"

Xung quanh đều là người, Thiệu Mạc Khuynh da mặt dày, hắn không sao, hắn nói thế nào cũng không sao cả, dù sau hắn chính là muốn cho ông già nhà hắn xấu mặt, lên tin tức càng tốt, hắn còn nghĩ có nên đi mua hotsearch hay không.

Thiệu Gian bị con trai oán giận nói không nên lời, đành phải đứng ở đó trừng mắt, Norris bị dọa cũng không dám động.

"Con đừng có gây náo loạn, đây không phải ở nhà." Thiệu Gian nhỏ giọng nói.

Thiệu Mạc Khuynh sẽ không nói cho Thiệu Gian biết đây là khách sạn của công ty hắn.

"Ba xứng nói chuyện với con sao? Con không muốn nói nhiều với ba, tốt nhất ba đừng để con nhìn thấy người phụ nữ kia, nếu không con làm ra hành vi gì quá khích thì ba cũng đừng trách con."

Lời nói của Thiệu Mạc Khuynh khiến Cung Lập hiểu được đại khái, mẹ hắn có bệnh phải nhập viện, mà ba còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng là ai đều sẽ tức giận, người cực đoan thậm chí sẽ vì vậy mà hận ba.

Cho đến khi Thiệu Gian mang Norris rời đi, Thiệu Mạc Khuynh mới nói: "Xin lỗi, bởi vì chuyện vừa rồi gây ảnh hưởng đến tâm tình của em, khiến anh chê cười rồi, nhà em... rất ầm ĩ, quả thật rất đáng ghét."

Nhìn kỹ cặp mắt xinh đẹp kia mang theo tơ máu, xung quanh hốc mắt đỏ rực, làm cho người ta nhìn mà đau lòng. Anh đã thấy qua đôi mắt chân thành thâm tình và bộ dáng ủy khuất của hắn, quả thật là khác nhau một trời một vực.

Cung Lập cho rằng Thiệu Mạc Khuynh sẽ gào khóc tức giận để phát tiết, nhưng anh nghĩ sai rồi, mắt hắn chỉ đỏ một vòng.

Cho dù có khóc thì khóc cho ai xem, ai sẽ coi chuyện này ra gì, tựa như một người vô danh ngã xuống vũng máu với vết thương chồng chất, không người cứu giúp.

Hai tay thon dài trắng nõn của Thiệu Mạc Khuynh vịn vào tường gạch sứ, giống như đứa trẻ đáng thương ngồi xổm ở góc tường, ánh mắt hồng hồng thoạt nhìn đáng thương. Cung Lập chưa từng thấy Thiệu Mạc Khuynh như vậy.

Thiệu Mạc Khuynh ngẩng đầu nhìn Cung Lập, chậm rãi mở miệng: "Có phải em rất kém cỏi không?"

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của hắn, Cung Lập cũng ngồi xổm xuống theo, xoa xoa mái tóc mềm mại trên đầu hắn, "Không kém, không kèm chút nào, cậu đã rất lợi hại, phi thường... phi thường lợi hại, người cùng tuổi cậu không có mấy người có thể ưu tú có tài như cậu. Tôi không gạt cậu, cậu rất tuyệt."

Thiệu Mạc Khuynh nghiêng nghiêng đầu, sợi tóc mềm mại màu đen theo động tác của hắn lắc lư giống như bị gió thổi, cả người thoạt nhìn mang vài phần bi thương.

Chỉ thấy vẻ mặt Thiệu Mạc Khuynh phức tạp nói: "Em đã có rất nhiều tiền rồi... Nhưng... Nhưng tại sao ngay cả mẹ em cũng không cứu được, bà ấy nằm một mình trên giường bệnh, lúc bà ấy bất lực nhất, em không giúp được gì..."

Những lời này vừa nói khiến Cung Lập không biết mở miệng như thế nào, anh muốn an ủi, nhưng...

Thiệu Mạc Khuynh đã từng giống như rất bất lực, giãy giụa trong biển sâu không đáy, cầu mong được cứu vớt, đáng tiếc không có bất kỳ ai cứu hắn cả, bao gồm cả chính hắn, chỉ có chính hắn tự mình bò ra.

Cung Lập ôm lấy Thiệu Mạc Khuynh, hôn lên khóe mắt hắn, cầm lấy tay hắn.

An ủi hắn cũng chỉ có như vậy.

Lúc rời khỏi khách sạn, Thiệu Mạc Khuynh mặt không biểu tình nhìn anh một lúc lâu mới nói: "Xin lỗi, hôm nay em đã thất thố, vốn muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, đáng tiếc bị... ba em làm hỏng, sự việc thành thế này em thật xin lỗi."

Bộ dáng đáng thương này của hắn khiến người ta thương tiếc.

Cùng Lập dùng ngón tay chỉ vào trán hắn, cười nói: "Được rồi, cậu không cần phải xin lỗi tôi, mau về nhà đi."

Thiệu Mạc Khuynh nói: "Em về nhà nhưng cửa nhà em bị hỏng mất rồi, Anh bảo em về nhà thế nào? Bằng không anh thu lưu em một đêm đi."

Cung Lập: "Không phải em mở khách sạn Tam Tinh sao? Em nhiều tiền như vậy còn sợ không có chỗ ở?"

Thiệu Mạc Khuynh: "Em mặc kệ, em chỉ muốn đi theo anh, em gặp một tên tâm thần ở khách sạn nên không muốn gặp tên thứ hai đâu."

Cung Lập cười mà không nói, cuối cùng dưới sự nũng nịu của hắn vẫn đồng ý.

Nhà anh ở khu biệt thự, có ba bốn căn nhà trống, anh nghĩ Thiệu Mạc Khuynh khẳng định vừa đến sẽ không đi, sẽ không có việc gì ảnh hưởng đến toàn cục, dù sao phòng nhiều, thuận theo ý anh thì làm sao ầm ĩ được.

Nói thật, Thiệu Mạc Khuynh là mẫu người anh thích, mùi vị chinh phục hắn khẳng định rất...

Nhất là cặp mắt xinh đẹp khi không nói gì làm cho người ta liếc mắt một cái liền không thể rời đi được.

Thiệu Mạc Khuynh không coi mình là người ngoài chút nào, đặt mông ngồi xuống sofa, còn thuận tay cởi áo khoác, dáng vẻ cà lơ phất phơ có chút lưu manh đẹp trai.

Cung Lập vén mớ tóc xoã trước mắt ra, mí mắt dài giật giật, "Cậu lên lầu hai, ở đó có nhiều phòng trống."

Thiệu Mạc Khuynh khinh thường nói: "Nếu anh không đi cùng em, em sẽ nằm trên sofa, dù sao nếu em bị cảm, anh cũng không thoát khỏi trách nhiệm."

Quả nhiên, lại ở chỗ này.

Anh muốn yêu đương với hắn như vậy thì thỏa mãn hắn đi, dù sao anh cũng có cảm giác với hắn.

Cung Lập nói: "Cậu đi tắm rửa, tắm xong thì đến phòng ngủ chính."

"Em đây là đem chính mình đưa cho anh?"

"Đừng nói nhảm, anh sẽ xem em có thích hợp làm tình một đêm hay là yêu đương lâu dài."

Thiệu Mạc Khuynh hôn Cung Lập, hắn thật sự rất muốn ôm lấy người trước mắt.

Hắn chưa bao giờ khát vọng một người, có lẽ nhất kiến chung tình sẽ có hại cho người ta như vậy.

Cung Lập cảm thấy mình đang nghẹn đến khó chịu, thúc giục Thiệu Mạc Khuynh, cắn nhẹ vào tai hắn, lẩm bẩm: "Nhanh lên..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro