Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15


Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda

----------o0o----------

Từ khi Thanh Từ trốn thoát đến cuộc truy quét của Số 76, nhật ký hành động trong hơn một nghìn ngày gần như được viết lại trước khi đệ trình, nhiều chi tiết đã bị xóa nhằm che đậy mục đích của hành động.

Nhật ký hành động này đã được Vương Thiên Phong lựa ra rất nhiều lỗi. Ví dụ, thủ hạ của Uông Mạn Xuân, tổng cộng có bao nhiêu người, họ sẽ đi đâu, đánh giá hệ số nguy hiểm như thế nào, có cần hạn chế quyền tự do đi lại hay không, tất cả đều không được đề cập trong nhật ký.

Vương Thiên Phong nói rằng có người nhớ tình cũ, sẽ bao che dư đảng của Số 76, tâm tư này phải diệt trừ

Có rất nhiều người đang chờ xem một màn kịch hay. Vương Thiên Phong Chánh văn phòng Tổng cục Cục Tình báo Quốc gia và Minh Lâu Cục trưởng Cục Tình báo, đồng môn cùng thầy, kết thù kết oán đã lâu, dao thật súng thật cùng tranh một khối, có ta không có ngươi.

A Thành hiểu rõ, mọi chuyện còn lâu mới kết thúc. Dữ liệu bị đóng băng là gì, Minh Lâu lấy nó ra định giải quyết thế nào, bọn họ sau này sẽ ra sao, cậu đã không còn sức suy nghĩ. Cậu phải dồn hết sức lực đối phó cơn đau trên người.

Chỉ ho một tiếng, hít sâu một hơi, cả người đã toát ra mồ hôi lạnh . Cậu biết Minh Lâu sẽ đến ở bên cậu vào đêm khuya, nhưng cậu không thể đợi anh được. Cậu không thể đợi đến đêm, cậu kiệt sức rồi, lúc hỗn loạn lúc tỉnh táo, cơ thể không nghe điều khiển, ngay cả mắt cũng không thể mở nổi.

Sau khi bị "Hóa Điệp", thể trạng của cậu không còn được như trước.

Con đường vẫn còn dài, cậu muốn đồng hành cùng Minh Lâu lâu nhất có thể. Cậu cũng muốn Minh Lâu bỏ lại cậu, như vậy anh sẽ không cần phải từ bỏ bất kỳ kế hoạch nào vì cậu. Nhưng mà cậu luyến tiếc. Cậu vẫn thường tưởng tượng như vậy, nói một đằng làm một nẻo.

Mỗi ngày Minh Đài gấp một chiếc máy bay giấy trước khi đi ngủ, nhét nó vào túi áo khoác của đại ca, vuốt ve nó. Vật nhỏ không ngừng hỏi A Thành ca ca có khỏe không, nhưng chưa bao giờ hỏi A Thành ca ca tại sao lại bị bệnh, cũng không bao giờ nhắc đến việc đi gặp cậu.

Minh Đài có lẽ đã âm thầm hiểu từ lâu, đại ca và A Thành ca ca có bí mật, có một số chuyện nhóc không thể hỏi, có một số nơi nhóc không thể đi đến.

Anh bạn nhỏ đã ngủ, Minh Lâu mới xem như đi qua hết tất cả trạm kiểm tra.

Khi đến bệnh viện đã quá nửa đêm. Cuối hành lang tối, có một chút ấm áp lờ mờ-A Thành giữ lại chút ánh đèn cho anh, từ đầu giường, xuyên qua một hàng rào nhỏ bằng kính mờ trên cửa, nghênh đón anh suốt đêm.

Đó là khoảnh khắc yên bình nhất trên thế gian.

A Thành bị thương ở lưng, khi ngủ hơi nằm sấp, giống hệt như khi còn nhỏ.

Cậu nắm chăn bông trong tay, như thể sợ mình rơi vào một giấc mơ không đáy, Minh Lâu giúp bàn tay đó, đem chiếc máy bay giấy của Minh Đài ấn nhẹ lên lòng bàn tay cậu, giúp cậu cầm nó.

Chỉ với một cái nắm tay nhẹ như vậy, cánh tay cậu thả lỏng.

Lòng bàn tay lạnh lẽo nhưng trên trán lại lấm tấm mồ hôi, Minh Lâu biết là do đau, anh trả lại lọ thuốc giảm đau cho A Thành, lúc anh tịch thu nó lần trước còn lại bốn viên, đặt chúng vào một ngăn kéo nhỏ bên cạnh giường, anh không nói với cậu.

Anh ở bên chiếc bàn nhỏ bên giường, nhìn A Thành một lúc, ngủ một giấc nông, trước khi trời sáng thì rời đi, về nhà, kêu anh bạn nhỏ dậy, đưa nhóc đi học.

Khi chiếc máy bay giấy thứ chín đáp xuống mép giường của A Thành. Đêm đó, cuối cùng cậu cũng kịp thức dậy trước khi Minh Lâu rời đi.

Minh Lâu dựa vào chiếc ghế sofa bên cạnh giường, khoác hờ chiếc áo ngủ gật.

A Thành nhìn Minh Lâu, khẽ cắn môi. Cậu muốn gọi một tiếng, ca, lại sợ đánh thức anh. Cậu muốn nghe tiếng anh gọi, A Thành, lại không dám nghe.

Tay nâng lên một chút, vừa đủ đến tay vịn ghế sô pha, tay Minh Lâu đặt trên đó, bàn tay cậu từ từ dựa vào, giống như một chú chuột đang lướt qua một chú mèo đang ngủ.

Hành động này đụng tới vết thương trên lưng, đau đến mức ngưng hô hấp, nhưng khóe môi không khỏi nhếch lên.

Đầu ngón tay áp út chạm nhẹ vào Minh Lâu một lúc, tựa như bị phỏng mà rút về.

Động tác lớn, đau như một mũi tên mắc kẹt ở tim, không thể hít thở. A Thành nằm trên giường bệnh, cắn răng, chợt nhận ra, đau không phải ở vết thương, mà là ở đáy mắt.

Nỗi đau này, giống như một âm thanh, đánh thức Minh Lâu.

Minh Lâu không nói gì, chỉ cúi người, hôn lên mắt A Thành. Đôi mắt ẩm ướt, giống như những con sâu đêm vừa chui ra khỏi kén, anh hôn để chúng ngoan ngoãn nhắm lại.

Một mớ hỗn độn,đau đớn đến mức không thể ngủ được. Minh Lâu ngồi bên giường nâng A Thành lên một chút, cả hai nằm chung một chiếc gối, trán A Thành đặt lên má anh, sau một lúc yên tĩnh, bình minh ló dạng.

Minh Đài bắt đầu viết thư tình lên máy bay giấy cho A Thành ca ca.

Đêm đó Minh Lâu đóng cửa phòng Minh Đài lại, về phòng ngủ tắm rửa, thay quần áo, vừa định đi ra ngoài thì Minh Đài như chú chim nhỏ bình bịch chạy ra. Ngay khi Minh Lâu quay lại, đứa trẻ đã đứng trước đầu gối của anh, ngẩng đầu, ánh mắt vụt sáng không chút buồn ngủ, nói một câu anh cũng không thể phản bác lại.

"Đại ca, mỗi tối anh đều đến bệnh viện ngủ với A Thành ca ca sao?"

Đứa trẻ chân trần bước trên sàn nhà, Minh Lâu nhìn nhóc chằm chằm không nói gì, nhóc nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt đó, cũng không nhúc nhích. Minh Lâu thỏa hiệp, anh nhấc Minh Đài lên đi về phía phòng ngủ.

Đã lâu không được đại ca bế, hôm nay phá lệ, Minh Đài mơ hồ hiểu tại sao lại như vậy. Nhóc vòng tay ôm cổ Minh Lâu, vui mừng đung đưa bàn chân nhỏ bé của mình, được một tấc lại muốn tiến một thước, nói: "Đại ca, anh giúp em thì thầm vài câu với A Thành ca ca có được không?"

Minh Lâu nhét đứa trẻ trở lại giường, nắm đôi bàn chân nhỏ một lúc, hỏi nhóc: "Thì thầm cái gì?"

Minh Đài chồm dậy, ghé vào tai Minh Lâu thì thầm một lúc lâu.

Những lời yêu thương nho nhỏ, một chữ so với một chữ càng ngọt ngào càng nổi da gà hơn, Minh Lâu chưa nghe hết đã nói: "Lời thì thầm là của hai người, lời thì thầm của em và A Thành ca ca nói anh biết còn gì là thì thầm? "

"Lần sau, lời thì thầm của đại ca và A Thành ca ca Minh Đài cũng sẽ giúp anh nói. "

"Lời thì thầm của đại ca và A Thành ca ca, nếu ngay cả em cũng có thể nói, vậy chẳng phải đại ca có cũng như không." Minh Lâu bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn không biết xấu hổ.

Minh Đài suy nghĩ một hồi, mắt sáng lên, ân cần nói: "Vậy thì em giúp anh hôn A Thành ca ca, được chứ?"

Minh Lâu chống cằm, cau mày hỏi: "Ai nói anh muốn hôn em ấy?"

"Trong lòng anh nói vậy đó, em nghe ra được mà." Anh bạn nhỏ rúc vào trong lòng, nắm vạt áo của anh nói nhỏ.

Minh Lâu nói: "Anh không cần em giúp việc này, việc của em anh cũng không giúp được."Dừng lại rồi nói: "Nhưng mà em có thể viết lời thì thầm lên máy bay giấy."

Minh Đài vẻ mặt vui mừng, lăn lông lốc xuống giường, lấy hộp bút chì trong cặp ra, dựa vào bàn viết hai chữ, hôm nay ----

Ngẩng đầu lên, Minh Lâu đang đứng bên cạnh.

Minh Lâu nhớ ra anh bạn nhỏ cũng có chuyện riêng tư, anh hỏi: "Anh xem được không?"

Minh Đài cười: "Em biết ngay đại ca không biết nói thì thầm." Nhìn thấy ánh mắt sắt bén của đại ca, cũng không sợ chết nói thêm một câu, "Đại ca ở nhà, đều hô to gọi nhỏ."

Minh Lâu cũng cười, vỗ vỗ cái đầu nhỏ. "Còn nói thành ngữ, em tạo phản hả."

Trời đã sáng. Máy bay giấy được A Thành ôm trong lòng bàn tay, cậu vừa tỉnh đã thấy dòng chữ trên đó:

Hôm nay em nhớ A Thành ca ca 1080 lần, mỗi phút một lần, nhớ trong mơ cũng tính luôn đi, nhớ đôi mắt, mũi miệng của A Thành ca ca, nhớ món trứng hấp ngao rượu vang đỏ của A Thành ca ca.

Tuy nhiên có sáu tiếng em không thể nhớ anh, bởi vì em phải ở bên Cẩm Vân muội muội, ăn sáng, ăm trưa, ăn tối, còn có làm bài tập, cô Tô nói làm việc gì cũng phải toàn tâm toàn ý.

Em nhớ đại ca trong một phút, em phải nói với anh ấy nếu không đại ca sẽ cảm thấy không công bằng. Nếu anh ấy hỏi tại sao nhớ anh ấy quá ít, anh nhớ nói là do em quá bận, 1439 lần còn lại sẽ để cho A Thành ca ca giúp em nhớ.

A Thành ca ca, anh cũng phải nhớ đến em một phút, chỉ nhớ một mình em, trong một phút này anh không được nhớ đại ca, anh nhất định không được nhớ đến anh ấy được chứ?

Minh Đài không viết được chữ ngao, nên đã vẽ một cái vỏ ngao, sau đó Minh Lâu đã viết hộ.

Tính toán thật tệ, bên cạnh 1080, là chữ viết tay của Minh Lâu viết 1079, Minh Đài nói muốn nhớ đại ca một phút.

A Thành gấp chiếc máy bay giấy cẩn thận, giữ nó trong lòng bàn tay một lúc, lại mở ra đọc lại từng chữ.

Minh Đài nhớ đại ca một phút, giữ lại cho A Thành ca ca 1439 phút, A Thành ca ca phải nhớ Minh Đài trong một phút, vì vậy thời gian dành cho đại ca cần được trừ đi một phút.

Cậu mở ngăn tủ nhỏ cạnh đầu giường lấy ra một cây bút, ở bên cạnh số 1439, cậu đánh dấu 1438, gấp chiếc máy bay giấy, đặt dưới gối.

Đã không còn quá đau nữa.

A Thành thỉnh thoảng nhớ lại giấc mơ đó, trong giấc mơ, cậu đã đọc cho Minh Lâu một bài thơ, đó là một bài thơ ngắn, một bài thơ tiếng Anh. Khi đó từng chữ rõ ràng, dường như suýt chút nữa phá tan giấc mộng thoát ra ngoài, mấy ngày sau tưởng như một mảnh vỡ đau đớn, chính mình một câu hoàn chỉnh cũng không nhớ được.

Nghĩ đến đây. A Thành nói với chính mình. Đó là đoạn văn duy nhất được ghi lại trong khoảng thời gian cậu đã đánh mất.

Cậu không thể không tự hỏi, những ngày không nhớ được đó, Minh Lâu đã tặng cậu bao nhiêu món quà, bao nhiêu bí mật, và cậu đã đánh mất bao nhiêu thứ. Bài thơ đó, bài thơ đầu tiên được Minh Lâu dạy, cậu nhất định phải tìm được nó bắt lấy nó trả lại nguyên vẹn cho anh.

Minh Lâu chắc hẳn đã giao hẹn gì đó với cậu đặt trong bài thơ, trực giác này khiến cậu sợ hãi, nếu không tìm được vậy thì cậu đã phụ lòng anh, mà có lẽ, cậu đã luôn phụ lòng anh mà không hề hay biết.

Ban ngày, A Thành ngồi ngay ngắn trên bàn học, ngắm nhìn mấy ngọn cây ngoài cửa sổ một lúc, cúi đầu, trên giấy viết vài nét. Viết tới viết lui cũng chỉ có một vài từ tiếng Anh.

Ven hồ. Rừng cây. Ngôi làng. Tuyết. Thậm chí không thể thành một câu.

Ngồi lâu lắm, vết thương đau âm ỉ, tim cũng có chút đè ép thở không nổi.

Vào ban đêm, khi Minh Lâu đi qua, thấy A Thành đang ngủ, nửa dựa vào đầu giường , anh nghĩ cậu vừa đỡ hơn một chút đã không chịu ngoan ngoãn nằm.

Có vài trang vẽ nghuệch ngoạc trên tay A Thành, Minh Lâu nhẹ nhàng kéo trang giấy ra, nhìn lướt qua, sửng sốt trong giây lát. Đột nhiên, anh nhận ra những câu thơ, mỉm cười. Anh sắp xếp các trang, cất chúng vào ngăn kéo.

Chỉ một vài từ, lặp đi lặp lại. Anh hiểu A Thành đang viết gì.

Trong ngăn kéo, thuốc giảm đau vẫn còn. Những chiếc máy bay giấy của Minh Đài được xếp ngay ngắn, tổng cộng hơn mười chiếc, A Thành đã đánh dấu ngày trên đó, dù trời nắng hay mưa.

Có mấy chiếc hình như có chữ khác, Minh Lâu nhặt chúng lên, nhẹ nhàng mở cánh của chiếc máy bay giấy. Bên dưới ngày, viết hai từ ngay ngắn, Minh Lâu.

Minh Lâu liếc nhìn A Thành, ngủ khá an ổn.

Anh bị ám ảnh bởi chiếc máy bay giấy, ngồi xuống bên giường, mắt dán chặt vào hai chữ đó. Anh đã dạy A Thành cách chuyển hướng chú ý khi bị đau.

Ngồi một lúc lâu, anh rút bút ra viết "A Thành" dưới "Minh Lâu", do dự một chút, đánh dấu phẩy, thêm ba từ, khi viết trên môi còn nở nụ cười. Viết xong, gấp nó lại, lướt qua những nếp gấp nông của tờ giấy, trượt đến tay A Thành.

A Thành, bé ngốc nghếch.

Cô Tô nghỉ phép năm, đưa Minh Đài và Cẩm Vân về nông thôn.

Như vậy Minh Lâu có thể ở cạnh A Thành từ đêm đến rạng sáng.

A Thành nửa đêm tỉnh dậy, dựa vào gối ngắm nhìn Minh Lâu.

Vẫn không nói gì, có chuyện không cần phải nói, có chuyện phải nói lại không dám mở miệng.

Nhìn nhìn rồi nở nụ cười, Minh Lâu thấy vậy liền cúi người hôn lên mắt cậu, hôn cho chúng nhắm lại, hai người ôm nhau, ở trên giường dựa vào nhau một lúc, đợi đến khi trời vừa rạng sáng, bác sĩ đến đo nhiệt độ, thay thuốc.

Minh Lâu đợi cậu tắm rửa, thay quần áo, dìu cậu xuống lầu đi dạo. Hai người đi dọc theo hành lang mưa gió, đi đến cây ngô đồng trước cổng bệnh viện.

Vết thương của A Thành còn chưa lành, đi lâu sắc mặt cậu tái nhợt, cậu đỡ cây thở hổn hển, trên trán đầy mồ hôi, Minh Lâu hôn lên trán cậu, nụ hôn đón nắng sớm qua ngọn cây, là lời chào buổi sáng , cũng là lời từ biệt.

A Thành ôm cổ anh, lợi dụng khoảng trống thở dốc nói: "Đến muộn mất"nhưng tay cũng không chịu buông ra, đợi Minh Lâu mổ vào khóe môi cậu, không cho cậu nói, lại xoa dịu nói: "Vẫn chưa".

Khi đã yên tâm thoải mái, cậu hôn lại Minh Lâu, hôn nhẹ, Minh Lâu hôn lại, nụ hôn này sâu hơn một chút, lôi kéo cậu đáp lại anh, A Thành không dám, cậu sợ đó là mạo phạm, Minh Lâu hôn cậu mạnh hơn, hỏi cậu sẽ báo đáp thế nào, A Thành đành phải cắn nhẹ môi anh, anh trừng phạt cậu, không tha răng và đầu lưỡi.

Đau? Hết hơi? Mặc kệ.

Hai người kì kèo đến tám giờ rưỡi, hoặc tám giờ mười lăm.

A Thành đứng ở dưới tàng cây, cách lan can, nhìn xe Minh Lâu lái đi, một mình trở về phòng bệnh, dọc đường không dám ngẩng đầu.

Minh Đài sống ở nông thôn một tuần, hái về một giỏ quýt nhỏ xanh xanh đỏ đỏ còn đọng sương trên đầu lá, đặt lên xe của Minh Lâu, cả xe thơm ngát.

Minh Lâu làm theo lời anh bạn nhỏ, đưa đến bệnh viện vào buổi chiều.

A Thành dựa vào đầu giường, tỉnh dậy ngửi thấy một mùi thơm ngát, mở mắt đã thấy Minh Lâu đang ngồi bên giường lặng lẽ nhìn cậu, không biết anh đã ở đây bao lâu rồi.

Cậu nghiêng người đến bên chiếc giỏ nhỏ, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhìn một lúc rồi chọn ra một quả quýt, nửa xanh nửa đỏ, bóc vỏ, nếm thử một múi rồi đặt xuống gối. Chọn một quả khác đỏ hơn, nếm thử, đưa cho Minh Lâu.

Minh Lâu nghiêng người nhặt quả bên gối lên, nếm thử, cau mày, bảy phần chua ba phần ngọt. Anh cầm nó trên tay, không trả lại cho A Thành.

Minh Đài nói A Thành ca ca thích quýt chua, là do Minh Đài không ở trước mặt nên thích ngọt, Minh Lâu nghĩ.

Nhưng mà A Thành lại bóc quả quýt trên tay, đưa một múi lên môi Minh Lâu, thừa dịp anh qua loa, lấy lại quả quýt chua trong tay anh, nở nụ cười.

Minh Lâu không cười, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm A Thành, ánh mắt có chút chua xót, có chút ngọt ngào, thấy A Thành không được tự nhiên, anh cắn quả quýt cẩn thận, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Im lặng một lúc lâu, Minh Lâu nói: "Anh nghe tỷ tỷ nói, mẹ từng rất sợ chua, khi mang thai anh, bỗng nhiên rất thích loại quýt nửa xanh nửa đỏ này, thật không ngờ khẩu vị này lại di truyền lên người em. "

A Thành quay đầu, có chút cải lại nói:" Quýt vốn dĩ là chua, trong chua có chút ngọt, như vậy là ngọt. "

Đôi mắt Minh Lâu trong chớp mắt thật bình thản. "Thật kỳ lạ." Anh nói, "Lúc đó mẹ cũng nói như vậy."

Môi A Thành cong lên, như thể được khen ngợi, vui sướng này lại trên mặt hai giây, chợt nhận ra cái gì. "Anh vừa nói là khi mẹ mang thai?"

"Ừ." Đôi mắt của Minh Lâu xuyên qua, rồi đến đôi môi.

A Thành sặc nước quýt, quay đầu đi.

"Em cười cái gì vậy?" Minh Lâu hỏi.

"Em không cười." A Thành tìm khăn tay dưới gối, cố nén cơn ho tràn ra, lưng đau đến phát run, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Minh Lâu nghiêng người nhìn cậu, như thể đang đỏ mặt. Anh hỏi cậu: "Em nghĩ tới cái gì vậy?"

A Thành kéo chăn bông lên, ngăn anh lại. "Em không có nghĩ gì hết."

Minh Lâu vạch chăn bông, đưa tay kéo mặt cậu lại gần: "Nói cho anh biết."

"Em không nói." A Thành không nhìn anh, khóe môi không ngừng nâng lên, quay đầu đi.

"Không nói phải không?" Minh Lâu chuyển sang chế độ bắt nạt, anh thì thầm vào tai cậu:"Không nói là anh hôn em đó."

A Thành bị ép vào góc giường, không có đường lui, có chút tức giận, đơn giản quay đầu lại hôn lên môi Minh Lâu.

Minh Lâu ôm lấy, đặt lên đó một nụ hôn.

A Thành hít sâu một hơi, đụng đến vết thương trên lưng, rất đau.

Minh Lâu biết, nhưng anh không nhân nhượng. Nụ hôn này là câu trả lời cuối cùng cho tất cả những câu hỏi lâu dài mà phức tạp, trong khoảng thời gian nhớ được hay không nhớ được, không để cho thắc mắc cũng không ngắt quãng. Dù sao, là nỗi đau, là nụ cười, lại có lẽ là ho khan, hoặc là chua hay ngọt, tất cả những thứ này trong cuộc đời của A Thành đều thuộc về anh.

Có lẽ vì đã lo lắng quá lâu, có lẽ là vì nụ hôn, cái khoảng trống bí mật không thể nói, không dám hỏi giữa hai người, dần dần được khâu lại, khi Minh Lâu nghĩ rằng gần như hạ gục được A Thành, cậu tìm lại được hô hấp, giống như nói mớ, trong lúc không thích hợp rồi lại giống như hiển nhiên, hỏi một câu hỏi mà không thể trả lời bằng một nụ hôn. "Ca, ba năm đó anh đã đi đâu? Sống có tốt không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro