Chương 6: Cách sinh tồn tại tinh vực hỗn loạn
Hắc Tước Sĩ đã rời đi khiến Phương Thanh nhẹ nhàng thở ra, hắn nhanh chóng nhét ống ức chế tề vào trở lại giày, lẹ làng quét tước lại nhà vệ sinh, lúc này đây mới thực sự là hữu kinh vô hiểm.
Bất quá kỳ lột xác trì hoãn nhiều năm rốt cuộc đã tới, đây là một nan đề bắt buộc phải giải quyết. Dù sao ức chế tề dùng nhiều cũng không tốt, chưa kể hắn chỉ còn lại đúng hai liều mà thôi.
Phương Thanh từ trái đất xuyên đến đây, tuy rằng hắn đã chấp nhận thân phận giống cái Trùng tộc của mình, nguyên nhân vì hắn là gay, không bài xích nam nam chi hảo cùng cấu trúc thân thể đẹp đẽ của Trùng đực. Đây là mức độ tiếp thu cao nhất của hắn rồi.
Nhưng chết tiệt là giống cái sau khi lột xác hoàn tất công cuộc dậy thì, liền có thể dựng dục sinh trứng.
Công dân nam tính địa cầu tỏ vẻ, hắn hold không nổi.
Bất quá Phương Thanh tuy rằng bài xích, nhưng đến cũng đến rồi, hắn tốt hơn hết là nên làm công tác chuẩn bị thật tốt, nhanh chóng vượt qua giai đoạn này. Rốt cuộc thì nếu áp chế quá lâu, thân thể vốn dĩ đã suy dinh dưỡng yếu đuối này của hắn có thể sẽ để lại mầm bệnh.
Yêu cầu cấp thiết nhất bây giờ là phải rời khỏi hỗn loạn tinh vực. Nếu ở lại đây, một khi bị phát hiện kết cục của hắn chỉ sợ sẽ chẳng khác gì Camilla. Nhưng phải làm sao để trốn thoát đây?
Phương Thanh trong đầu suy nghĩ rất nhiều, bất quá chờ thời điểm về tới quán bar, trừ bỏ sắc mặt còn chút ửng hồng và quần áo hơi hơi ẩm ướt, biểu tình của hắn cơ hồ đã khôi phục bình thường.
Nick kinh ngạc liếc Phương Thanh một cái sau đó mờ mịt nhìn Hắc Tước Sĩ sắc mặt tối tăm vừa trở về.
Phương Thanh sở hữu ngoại hình đẹp mắt, Nick cũng không phải chưa từng động tâm tư muốn hắn trở thành á thư. Như vậy quán bar ngoài Camilla phỏng chừng sẽ có thêm một chiêu bài hút khách. Nhưng đáng tiếc Phương Thanh đều cự tuyệt.
Hiện tại Nick hoài nghi Hắc Tước Sĩ đang coi trọng Phương Thanh.
Đây cũng không phải chuyện bất khả thi, lúc trước trường hợp này đã từng xảy ra trong quán bar rồi. Dù sao ngoại hình khí chất của Phương Thanh vẫn luôn thu hút trùng đực.
"Được rồi Nick, vấn đề ta vừa nói cứ quyết định vậy đi. Ta cho ngươi thời gian vài ngày, trong lúc đó tranh thủ dạy dỗ Camilla một chút, bộ dạng hiện tại của hắn không dùng được."
Hắc Tước Sĩ lạnh nhạt nói. Căn bản chẳng cho Nick quyền lợi cự tuyệt.
Hắc Tước Sĩ không muốn ngồi tiếp, hiện tại nhìn Phương Thanh khiến hắn bực bội, cảm giác không thể nói rõ tràn ra từ đáy lòng.
Còn về mùi hương tin tức tố Trùng cái vừa ngửi được... Hắc Tước Sĩ đột nhiên nảy sinh xúc động muốn hỏi một chút xem Phương Thanh mua là loại hương vị gì...
Bất quá loại ý nghĩ này chỉ nảy sinh trong phút chốc đã bị Hắc Tước Sĩ hung hăng đè xuống.
Đáng chết, sao hắn lại có thể có loại ý tưởng thấp hèn đánh mất phẩm giá này. Chuyện này chỉ có những tên Trùng đực thất bại không có năng lực mới làm ra được, bọn chúng đến tư cách gặp mặt Trùng cái cũng chẳng có, chỉ có thể bịt tai trộm chuông tìm kiếm an ủi thông qua tin tức tố mua được, đây là tâm lý lừa gạt trốn tránh của lũ thất bại!
Mà Hắc Tước Sĩ hắn tuyệt đối không thể có suy nghĩ thấp hèn như vậy.
Nhưng nhớ đến mùi hương khó quên kia, đáy mắt Hắc Tước Sĩ lộ ra một tia thâm trầm.
Một ngày nào đó hắn sẽ trở lại tinh vực văn minh, trong tương lai không xa hắn cũng sẽ tìm được trùng cái sở hữu loại tin tức tố này.
Hắc Tước Sĩ rời đi, Nick cung kính tiễn hắn. Khi hắn trở về Phương Thanh đã thay xong quần áo, đang lúi cúi dọn dẹp xe rượu.
Nick sai trùng đưa Camilla về nghỉ ngơ sau đó vỗ vai Phương Thanh:
“Ngươi về nghỉ đi, hôm nay cũng mệt mỏi rồi, ngày mai thả cho ngươi một ngày tự do.”
Đây chính thiện râm Nick khó có được.
Phương Thanh cũng không từ chối, hắn buông cái ly đang lau trong tay xuống, nói lời cảm ơn liền sửa soạn rời khỏi quán bar.
Bên ngoài sắc trời đã tối đen, Phương Thanh nhìn mặt đồng hồ điện tử cũ nát tay. Đây là thiết bị đầu cuối bị đào thải từ tinh vực văn minh, bởi vì lỗi thời nên hắn cũng không thể tìm hiểu toàn bộ thế giới Trùng tộc trên internet.
Phạm vi Thiên võng hơn xa so với Trái Đất, bất luận tin tức gì đều có thể tìm ra. Đương nhiên tiền đề là ngươi phải có thân phận hợp pháp, lý lịch cá nhân trong sạch.
Thiết bị đầu cuối cá nhân cũng có phân cấp bậc.
Nếu thân phận của ngươi là học giả nghiên cứu khoa học cấp cao, thậm chí còn có thể ở trên Thiên Võng download tư liệu kỹ thuật khoa học vũ khí quan trọng của Trùng tộc.
Nếu ngươi chỉ là một cư dân bình thường thì sẽ bị giới hạn truy cập dữ liệu trong phạm vi cho phép.kia cũng chỉ có thể tìm tòi hợp lý trong phạm vi tư liệu. Còn những thứ khác cao cấp hơn sẽ bị mã hóa không thể động vào.
Phương Thanh còn thảm hại hơn, hắn đến tư cách làm công dân bình thường cũng chẳng có, bởi vì thế nên suốt mấy năm nay cũng chỉ mới rờ mó được một ít tư liệu của văn minh Trùng tộc.
Tnh vực hỗ loạn không có internet đơn độc, công cuộc tìm kiếm dữ liệu cũng trở nên hết sức phiền toái.
Trước mắt công năng hữu ích nhất của thiết bị này hắn dùng được là để viết nhật ký. Bởi vì tư tâm mà Phương Thanh viết chữ đều dùng ký tự Hoa Hạ, may mà cái đồng hồ này có chức năng mã hóa. Trừ phi có người xuyên tới đây, bằng không dù ai lấy được cái thứ này đi nữa thì cũng chẳng thể biết được hắn viết cái gì.
Hiện tại đã hơn mười một giờ tối, Phương Thanh nhìn bầu trời đêm vĩnh viễn đen tuyền của tinh vực hỗn loạn, bước chân nhanh hơn một chút.
Tinh vực hỗn loạn vào ban đêm cũng không an toàn, đại bộ phận khu vực đều có cướp bóc lưu manh hoành hành.
Phương Thanh bởi vì có công việc ở quán bar, lại thỉnh thoảng được khách cho tiền típ nên cuộc sống của hắn không đến mức bế tắc giống như rất nhiều trùng đực già yếu ở đây, chỉ có thể đau khổ cuộn tròn trong đống rác thải, chẳng biết khi nào sẽ chết vì đói khát hay rét lạnh, xiết bao bi thương.
Lộc cộc… Phương Thanh tăng nhanh bước chân đi vào một con phố tràn ngập rác rưởi cùng nước thải, le lói một ít ánh đèn nhập nhoạng thỉnh thoảng rọi qua.
“Đưa đồ cho ta!”
“Không được, đây là bánh mì ta mang về cho cha.”
“……”
Thời điểm Phương Thanh đi ngang qua một con lộ nhỏ liền nghe được mấy tạo âm kỳ quái này. Liếc thấy mười mấy trùng đực đang vây quanh đánh đập một thanh niên thoạt nhìn còn rất trẻ, hắn cuộn tròn trên mặt đất, hai tay gắt gao ôm bụng tựa hồ như đang che chở cái gì đó.
Phương Thanh vừa bước đến, ngay lập tức thu hút tầm mắt của đám trùng kia.
Phương Thanh thầm mắng một tiếng đen đủi sau đó sờ mó trong túi, đem đồng tinh tế tệ được Wallen tiên sinh boa cho ném qua.
Tên trùng đối diện vừa ý cười nói.
“Cút đi, đồ trùng đực gầy yếu đáng ghê tởm.”
Phương Thanh gật gật đầu, xoay người liền vội vã rời đi.
Loại sự tình này Phương Thanh đã gặp qua quá nhiều. Lúc vừa xuyên đến đây không thích ứng được với sinh hoạt trên tinh vực hỗn loạn, kẻ bị ấn trên mặt đất đánh kia chính là hắn.
Bất quá Phương Thanh rốt cuộc cũng từng là một tinh anh ở kiếp trước, chức vụ quản lý cấp cao của hắn chưa bao giờ chỉ để trưng. Đối nhân xử thế sao cho có lợi cho bản thân là thứ hắn ràng rõi.
Sau lần bị đánh kia Phương Thanh liền cùng đám trùng đực côn đồ này đặt ra một quy tắc. Hắn định kì giao nộp tiền bảo kê, bọn chúng sẽ bảo hộ hắn an toàn, không để hắn bị trùng khác đánh cướp.
Đương nhiên nếu ngẫu nhiên đụng phải giống hôm nay thì hiếu kính một ít cũng ắt là không thể thiếu.
Rắc...Phương Thanh rốt cuộc về tới phòng trọ nhỏ của chính mình, hắn dùng chìa khóa vặn mở cửa phòng.
Đây là một căn phòng diện tích không đầy hai mươi mét vuông, thoạt nhìn cũ kĩ mục nát. Phương Thanh cố sức đóng cửa chính lại sau đó khóa chặt.
Chỉ có mỗi lúc này hắn mới hơi chút có được giác an toàn.
Phương Thanh dựa vào cửa, cả người từ từ ngồi xổm xuống đất.
“Tư lạp —— chủ nhân, hoan nghênh về nhà —— chủ nhân, hoan nghênh về nhà —— chủ nhân, hoan nghênh về nhà ——”
Hơn nửa ngày sau Phương Thanh mới ngẩng đầu, hắn đem áo khoác ướt dầm dề ném tới một bên, giày thì vứt lên kệ sau đó nhìn về phía người máy hình dạng giống như quả cầu nhỏ đang từng cái từng cái nhẹ nhàng đụng vào chân hắn.
Thứ này nguyên bản là một người máy giám hộ, nhưng sau đó bởi vì có trục trặc gì đó nên bị vứt bỏ được hắn tò mò đem về từ bãi rác.
Không nghĩ tới độ tổn hại không tính quá cao, hắn thay đổi một ít linh kiện, lắp pin năng lượng cùng sửa chữa một chút liền dùng được.
Bất quá ngoại hình của người máy được hắn đặt tên là Tiểu Viên này thực xấu, một khối tròn tròn lùn lùn hoàn toàn không nhìn ra mỹ cảm.
Tiểu Viên ngày thường ở nhà đại khái chỉ có thể giúp hắn dọn dẹp nhà cửa sắp xếp đồ vật nhỏ gì gì đó, còn lại cái gì cũng đều không làm được.
Phương Thanh đỡ đùi chậm rãi đứng lên, nhân tiện sờ sờ cái đầu sắt lạnh như băng của Tiểu Viên, màn hình điện tử trong mắt người máy nhỏ ngay lập tức xuất hiện hai đường sáng cong cong biểu thị hạnh phúc.
Phương Thanh run lập cập, sợ bị bệnh nên hắn chạy nhanh đi đến tủ quần áo lấy đồ thay. Đồng thời từ trong giày đem ống thuốc không đã dùng lấy ra ném xuống thoát nước.
Làm việc cẩn thận là cần thiết, đây là kinh nghiệm Phương Thanh nhiều năm sinh hoạt ở hỗn loạn tinh vực đúc kết ra.
Bữa tối là một cái bánh bao, sau khi ăn xong Phương Thanh moi móc từ trong đống rác tìm ra mấy thanh năng lượng hạch vứt đi đem rửa sạch sẽ rồi ném cho Tiểu Viên.
“Chủ nhân, cái thẻ bài này không thể ăn, lần sau đổi cho ta đi.”
Phương Thanh trợn trắng mắt, “Ăn của ngươi đi, còn bắt bẻ.”
Cuối cùng Phương Thanh là cùng với lo lắng tiến vào giấc ngủ.
Sau khi Phương Thanh rơi vào giấc ngủ màn hình điện tử của Tiểu Viên sáng lên, ròng rọc dưới chân nhẹ nhàng đi rất nhiều, tựa hồ đang cố gắng để không làm ảnh hưởng đến giây phút nghỉ ngơi quý báu ít ỏi của chủ nhân.
Lạch cạch, nó tắt đèn trên đầu giường đi, sau đó cũng từ từ tiến đến mép giường của Phương Thanh lâm vào trang thái ngủ đông.
Nini: Huhu tớ đang phải thi nè, stress khủng khiếp 😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro