Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Tầm quan trọng của ức chế tề

Hô, hô, hô......

Phương Thanh lôi kéo cổ áo của chính mình, há mồm to hô hấp từng hơi. Đặt bàn tay bao trùm lên ngực, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được trái tim đang kịch liệt nhảy lên.

Loại cảm giác mất khống chế này khiến trong lòng Phương Thanh dâng lên một nỗi sợ vô hình.

... Phương Thanh ấn xuống nút xả bồn cầu, tia nước lạnh bắn ra kích thích đến mu bàn tay, ngón tay hắn hơi hơi run. Nhắm mắt lại, hắn dùng đôi tay hứng đầy nước sau đó toàn bộ hướng tới gò má chính mình hắt vào.

Nước lạnh khiến tâm lý Phương Thanh đang khủng hoảng hơi chút bình tĩnh trở lại.

Nhịp tim đập nhanh đến phát sợ cuối cùng cũng giảm bớt, Phương Thanh bám lấy thành bồn rửa mặt, theo bản năng nhìn hỉnh ảnh phản chiếu của chính mình trong gương, hai mắt hắn đã đỏ rực lên từ lúc nào chẳng hay.

Phương Thanh chớp chớp mắt, đôi mắt cũng không có đau đớn gì. Nhưng khi hắn tính bước chân rời đi thì thân thể truyền đến cảm giác không thích hợp. Chỗ nào đó khó nói của hắn, nửa cương lên rồi.

Loại cảm giác này, thật mẹ nó quá kỳ quái.

Thời điểm Phương Thanh đang nỗ lực tự trấn an bản thân, trái tim hắn lại đột nhiên nhói lên một chút, rung động truyền đến từ sâu trong cơ thể so với lần đầu tiên càng thêm mãnh liệt.

Hô... hai chân Phương Thanh cơ hồ không đứng vững được, hắn chỉ có thể gắt gao bám lấy thành bồn rửa mặt treo trên vách tường, chờ đợi đợt tim đập này nhanh qua đi.

Thời gian từng chút trôi qua, có lẽ cũng không phải lâu lắm. Nhưng đối với Phương Thanh mà nói lại giống như đã trải qua cả một ngày dài. Lúc nhịp tim bình phục trở lại, hai chân hắn run run vô lực cơ hồ muốn khụy xuống đất.

Trong không khí tựa hồ tản mát ra một loại mùi hương nồng nàn như có như không, tạo cảm giác hơi dính dớp ngọt nị, nhưng khi hít vào nơi khứu giác trừ bỏ thơm ngọt lại thêm một chút vị lạnh lẽo nhàn nhạt. Mùi hương này phảng phất không dày đặc lại như sở hữu một lực hấp dẫn trí mạng, khiến cho người ta muốn dừng mà không được.

Phương Thanh cũng là lần đầu tiên ngửi thấy loại mùi hương này, bất chợt ngay sau đó hắn cảm nhận được bản thân đang chảy mồ hôi lạnh, nhịp tim một lần nữa dâng cao không thể kiểm soát. Phương Thanh hoảng hốt xốc áo của mình lên.

Phần da thịt nơi mắt rốn xuất hiện một đường kẻ màu đỏ, đây chẳng phải chính là biểu hiện của giống cái khi đến kỳ lột xác sao?

Mà hiện tại, sợi tơ hồng này đang chậm rãi phát triển, nó tan rã thành từng sợi tơ máu cực kỳ nhỏ phân tán khắp hạ thân hắn. Phương Thanh biết một khi tơ hồng toàn bộ tan rã, tin tức tố của hắn liền sẽ hoàn toàn bộc phát ra ngoài.

Đối với kỳ lột xác của giống cái hắn đã cố ý tìm hiểu qua rồi...

_____

Trong quán bar, Nick vẫn đang nói chuyện.

Hắc Tước Sĩ sau người nửa dựa vào trên sô pha, hai mắt màu lam nửa híp khiến người khác vô pháp phỏng đoán ra hắn đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.

Ha...

Nhưng ngay lập tức sau đó, bất chợt Hắc Tước Sĩ nhăn này lại.

"Đại nhân, có chuyện sao?" Nick cẩn thận hỏi hắn.

Hắc Tước Sĩ điều chỉnh dáng ngồi, khứu giác hắn trời sinh mẫn cảm hơn người, đối với một ít mùi hương đặc trưng phá lệ chú ý. Mà hiện tại hắn đang ngửi thấy được gì đó. Mùi hương rất lạ, đạm bạc như có như không, vừa lạnh lẽo lại có chút ngọt ngào. Chỉ là vị rất nhạt, bất tri bất giác khiến cho Hắc Tước Sĩ theo bản năng hít sâu vào một hơi, muốn ngửi được nó nhiều thêm một chút.

"Đại nhân?"

Hắc Tước Sĩ liếc mắt nhìn Nick một cái, hắn dám khẳng định mùi hương kia không phải đến từ nơi này. Hắc Tước Sĩ đứng lên, chính hắn cũng không biết bản thân đang chờ mong cái gì, nội tâm tràn ngập ý tưởng thập phần đáng cười.

Hắn hoài nghi đây là tin tức tố trùng cái. Nhưng mà...sao có thể?

Bất quá hiện tại hắn vẫn là vô pháp khống chế chính mình, bất giác đứng dậy đi tìm nơi phát ra mùi hương lạ lùng kia.

Nick và các trùng đến từ hắc phố đều muốn theo sau nhưng bị Hắc Tước Sĩ cự tuyệt.

Thùng thùng......

Buồng vệ sinh truyền đến tiếng đập cửa, Phương Thanh bị dọa run lên, hắn nhanh chóng thả áo xuống dưới. May mắn vừa rồi đã đem cửa buồng vệ sinh khóa lại.

"Mở cửa!" Bên ngoài truyền đến thanh âm.

Kỳ lột xác thứ ba lại đến, thời gian của chu kỳ lột xác giống cái kéo dài từ ba đến năm ngày, có nghĩa là đợt tim đập chân run này của hắn còn lâu mới kết thúc, càng về sau phản ứng sẽ càng mạnh mẽ.

"Đáng chết!" Phương Thanh chửi thề.

"Mở cửa!"

Bên ngoài thậm chí đã vang lên âm thanh tiếng người đấm cửa.

Phương Thanh nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, sau đó vội vàng đem mấy cái vòi rửa tay đều mở ra.

Phương Thanh thậm chí bắt đầu lả đi, tự đem môi mình cắn đến rách da, đau đớn kịch liệt khiến hắn bình tĩnh lại.

Sau khi khôi phục một ít sức lực, hắn lập tức run run cởi áo khoác của mình ra, sau đó nhanh chóng đem nó tẩm ướt bên trong bồn rửa tay. Cuối cùng còn tự dầm đầu mình xuống nước cho tỉnh táo lại.

Nước lạnh tưới xuống dưới, nháy mắt đem tin tức tố trên người hắn hòa tan một chút.

Sau khi lặp lại quá trình đó hai đến ba lần, Phương Thanh đặt mông ngồi trên mặt đất. Hắn sờ xuống giày của mình, đôi giày này chính hắn đã động qua một chút tay chân, bên trong nhiều thêm cơ quan. Hắn đem ức chế tề giấu tại nơi đó.

Ngay sau khi biết bản thân là trùng cái lại sống tại tinh vực hỗn loạn, hắn đã tự chuẩn bị biện pháp bảo hộ cho chính mình, đặc biệt là vài năm gần đây đi bất cứ đâu hắn cũng đều thủ sẵn theo một ống tức chết tề phòng bất trắc.

Bất quá ức chế tề của hắn cũng không nhiều. Rốt cuộc thì loại đồ vật này bị quản chế rất nghiêm khắc. Suốt mười mấy năm thời gian hắn nghĩ mọi cách cũng chỉ mới có được 3 liều thuốc mà thôi.

Hôm nay hắn đã dùng hết một ống, vậy cũng chỉ còn dư lại hai liều. Hơn nữa một khi kỳ lột xác đã bắt đầu, nếu sau đó vẫn không thể rời đi khỏi tinh vực hỗn loạn hắn sẽ càng lúc càng cần thêm nhiều ức chế tề.

Nhưng hiện tại hắn cũng không có thời gian để suy xét quá nhiều.

Bên ngoài WC, Hắc Tước Sĩ lui về phía sau vài bước, hắn vì ý nghĩ của chính mình mà cảm thấy không thể hiểu được. Nhưng tự đáy lòng hắn có một chút cảm giác nóng nảy đột ngột sinh sôi, động tác cũng vì thế mà trở nên vội vàng.

"Nghe cho rõ đây, ta đếm đến ba. Nếu người vẫn không chịu mở cửa, ta sẽ tự phá cửa tiến vào." Hắn đưa ra tối hậu thư.

Ống tiêm thực sự quá nhỏ, động tác của Phương Thanh vốn dĩ đã không tiện nay càng thêm lóng ngóng, hơn nữa hắn chưa bao giờ dùng thử qua ống trích này. Bất quá hiện tại hắn thực sự không có thời gian để dây dưa.

Phương Thanh cắn chặt hàm răng, hắn dùng ống tiêm nhắm ngay cánh tay chính mình. Cơ hồ là không có tìm mạch máu ống ven gì cả mà là đâm toàn bộ kim tiêm ngập sâu, sau đó cậy mạnh dùng sức đem ức chế tề tiêm vào trong.

Rầm! Rầm!

Hắc Tước Sĩ đã bắt đầu đá cửa.

Phương Thanh nhanh chóng đem ống tiêm nhét trở lại bên trong bên trong đế giày, đảm bảo không thể nhìn ra được cái gì nữa. Sau đó lại lấy ra một liều tin tức tố trùng đực rải ở trên quần áo của chính mình một ít.

Phanh! Kẽo kẹt --

Cửa ngoài WC có chất lượng không tồi, nhưng giá trị vũ lực của Trùng tộc cũng chẳng phải để trưng, cánh cửa đáng thương rốt cuộc kết thúc cuộc đời nó vào hôm nay, anh dũng báo hỏng.

Phương Thanh bởi vì kinh hách mà cả người run lên, hắn theo bản năng nhìn về phía cửa. Trong tay hắn còn cầm chặt ống ức chế tề vừa tiêm kia, không khỏi vội vàng đem tay giấu về phía sau lưng.

"Là ngươi? Ngươi đang làm gì ở đây?" Hắc Tước Sĩ nhìn Phương Thanh đang ngồi dưới đất, nhíu mày hỏi.

Trong mắt Hăc Tước Sĩ là sự nghi ngờ rõ ràng, dù sao thì phòng vệ sinh lúc này đang rối tinh rối mù. Tất cả vòi nước trong bồn rửa tay đều mở, quần áo trên người Phương Thanh lại ướt dầm dề, chưa kể đến khuôn mặt đang còn hây hây đỏ ửng của hắn nữa.

Đại khái ức chế tề đã phát huy tác dụng của nó, Phương Thanh tuy rằng toàn thân còn có chút vô lực nhưng hắn đã có thể lật đật từ mặt đất bò dậy.

Nghiêng ngả lảo đảo đi vài bước, trên mặt Phương Thanh lộ ra vài phần hoảng sợ lo lắng, "Đại nhân, ta......"

Hắc Tước Sĩ trầm mặc trong chốc lát, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Phương Thanh ngoại hình lúc này đã không khác gì giống cái từ trên xuống dưới. Không thể không thừa nhận dung mạo Phương Thanh thực sự có lực hấp dẫn với mình.

"Đại nhân!?"

Ngay sau đó đồng tử Phương Thanh co lại, Hắc Tước Sĩ đột nhiên bước tới một phen túm lấy cổ áo hắn, đối phương hơi hơi cúi đầu đưa gò má đến gần cần cổ thon dài trắng nõn, điều này khiến Phương Thanh giật mình hốt hoảng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay hắn thấm ướt mồ hôi từ lúc nào không biết.

Phương Thanh sở hữu làn da có chút trắng sứ trong trẻo, với thị lực siêu cường Hắc Tước Sĩ thậm chí còn nhìn thấy động tác khẩn trương nuốt nước bọt trong vô thức của hắn dù rất nhẹ nhàng, hiển nhiên là đang cố khắc chế bản thân.

Điều này đã lấy lòng Hắc Tước Sĩ, ít nhất giờ phút này Phương Thanh còn có thể khống chế phản ứng của chính mình, không có bởi vì sợ hãi mà hoàn toàn thất thần. Xem ra đối phương trừ bỏ hình thể có chút yếu ớt thì dũng khí vẫn có đủ.

Nhưng chút ít hài lòng vừa có ngay lập tức bị mùi tin tức tố nùng liệt trên người đối phương truyền đến tiêu tan không còn gì, hắn ngay lập tức chán ghét buông người ra.

Bởi vì Hắc Tước Sĩ đột nhiên buông tay, Phương Thanh liền ngã ra phía sau vài bước, thẳng đến khi đụng vào vách tường mới ngừng lại được.

Hắn cúi đầu nhìn quần Phương Thanh, mày nhăn lại, "Ngươi vừa rồi đang làm cái gì?"

Phương Thanh thở hổn hển mấy hơi, hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn ra một chút ý tứ hổ thẹn ngài hiểu mà xin tha:

"Đại nhân... Camilla ở đây...... Tôi thực sự nhịn không được... nên dùng... dùng một ít tin tức tố trùng cái tự... Đại nhân xin tha mạng!"

Dùng tin tức tố trùng cái tự an ủi chính mình, đây là chuyện đại bộ phận trùng đực đều đã trải qua.

Hắc Tước Sĩ hoàn toàn lộ ra thần sắc chán ghét, lúc trước hắn thật là mất trí rồi mới có thể dâng lên cái loại ý nghĩ không thể tin tưởng này.

Bởi vì chán ghét, Hắc Tước Sĩ không còn muốn tiếp tục nhìn thấy Phương Thanh nữa. Hắn qua loa rửa tay sau đó không quay đầu lại liền rời đi buồng vệ sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro