Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Tiểu Vũ

Sau khi từ nơi ở của đại sư đi ra, Đường Tam liền mang theo Đường Diễm đi thất xá nơi Công Độc Sinh ở. Lúc này thất xá chính là loạn thành một đoàn, đặt biệt lấy một tiểu cô nương thắt bím tóc đuôi bò cạp cầm đầu, những người khác đều ở dưới tay cô mà quỷ khóc sói tru.

Đường Tam để Đường Diễm đứng ở cửa ký túc xá cách đó không xa, nghe bên trong thất xá truyền đến mấy âm thanh gào thét, vẻ mặt hắc tuyến, quay đầu thấy bộ dáng của Đường Diễm, mày nhảy nhảy. Diễm nhi ngoan như vậy, nếu nhận thức Tiểu Vũ có thể hay không biến thành giống cô, chỉ cần tưởng tượng như vậy hắn hận không thể lập tức mang theo Đường Diễm chạy nhanh rời đi.

Nhưng mà đã chậm, cửa thất xá bị một đám học sinh từ bên trong mở ra, lấy Tiểu Vũ cầm đầu cùng nhau từ thất xá đi ra. Vừa thấy Đường Tam, Tiểu Vũ liền nhảy nhót chạy tới, vẻ mặt học sinh khác sôi nổi cảm tạ Đường Tam, Tam ca ngươi rốt cuộc đã trở lại chúng ta sắp bị Tiểu Vũ tỷ treo lên đánh chết rồi.

"Tiểu Tam ngươi đã trở lại" Tiểu Vũ cầm bím tóc dài của mình mà quay quay, cười tít mắt nhìn phía sau Đường Tam....là Đường Diễm.

"Đây là đệ đệ mà ngươi tâm tâm niệm niệm hả? Hắn so với ngươi đáng yêu hơn nhiều"

Đường Tam đem Đường Diễm kéo đến phía sau, nhìn ma trảo của Tiểu Vũ cơ hồ muốn sờ đến tóc Đường Diễm, giơ lên cánh tay. Tiểu Vũ chớp chớp mắt, sau đó lui hai bước, từ khi nhìn thấy cái thứ kêu ám khí trên tay Đường Tam sẽ phóng ra mũi tên có độc tố, cô liền đối với Đường Tam bắt đầu e ngại.

"Ca ca" Đường Diễm đầu nhỏ từ bả vai Đường Tam lộ ra, nhìn con thỏ đối diện so với ca ca còn cao nhỏ giọng kêu một tiếng.

Đường Tam thở dài "Tiểu Vũ, đây là đệ đệ của ta, Đường Diễm. Diễm nhi, đây là đồng học của ca ca, Tiểu Vũ"

Tiểu Vũ nhìn Đường Diễm từ sau lưng Đường Tam đi ra, cười tủm tỉm nói với cậu "Tiểu Diễm, ngươi cũng muốn đến thất xá sao?"

Đường Diễm thành thật lắc đầu "Không đi"

Mấy học sinh phía sau Tiểu Vũ che miệng phụt cười ra tiếng, sợ hãi Tiểu Vũ quay đầu lại tìm bọn họ đối luyện, từng cái lại đem tiếng cười nghẹn trở về, nhẫn đến bả vai run rẩy.

Đường Tam nắm tay Đường Diễm cười khẽ, nhìn bộ dáng Tiểu Vũ phồng má tức giận nhịn không được nhéo nhéo tay Đường Diễm "Thân thể Diễm nhi không được tốt lắm, ta tính toán dọn ra thất xá bồi đệ ấy"

Tiểu Vũ kinh ngạc chớp mắt, cô nhưng thấy Đường Diễm có chổ nào thân thể không tốt, bất quá nếu Đường Tam nói vậy, cô cũng sẽ không đi truy cứu.

"Hảo đi, tuy rằng ngươi dọn ra, nhưng ta vẫn sẽ tìm ngươi đối luyện" Tiểu Vũ vẫy vẫy nắm tay phấn nộn nhướng mày nói với Đường Tam.

Đường Tam vui vẻ đồng ý, hắn nguyên bản không có tính toán từ bỏ đối luyện với Tiểu Vũ.

Thời điểm Đường Tam dọn đồ ra khỏi thất xá, học sinh trong thất xá trừ hỏ Tiểu Vũ đều ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Đường Tam cùng Đường Diễm, Tam ca ngươi đừng đi mà ở lại đi, ngươi đi rồi chúng ta chẳng phải sẽ càng bị treo lên đánh, tuy rằng mỗi lần cùng Tiểu Vũ tỷ đối luyện đều có tiến bộ, nhưng này hoàn toàn không thể triệt tiêu bóng ma tâm lý của Tiểu Vũ đối với bọn họ!

Đường Diễm nghi hoặc nhìn biểu tình của họ, lông mày nhỏ hơi nhăn lại "Ca ca, bọn họ làm sao vậy?"

Đường Tam ho nhẹ miệng tiếng, bất đắc dĩ nói "Không có gì, đại khái ta đã ở cùng bọn họ hai năm, bọn họ không nỡ để ta đi ấy mà"

Đường Diễm cái hiểu cái không gật đầu, liền nhắm mắt theo đuôi Đường Tam rời đi. Mà học sinh trong thất xá lại bị Đường Tam nói nghẹn đến mức không nhẹ, bọn họ xác thật luyên tiếc Đường Tam dọn đi, nhưng nguyên nhân tuyệt không phải ở cùng nhau 2 năm!

Tin tức Đường Tam vì Đường Diễm dọn ra thất xá thực mau truyền khắp học viện, mọi người đều tò mò lúc ẩn lúc hiện trước ký túc xá của hai người, để có thể gặp Đường Tam đồng thời nhìn xem cái người làm hắn dọn ra khỏi ký túc xá chính là thần thánh phương nào.

Từ khi Đường Tam nhập học, vẫn luôn thực điệu thấp. Ngay cả lúc trước thời điểm Công Độc Sinh bị khi dễ chỉ là ra tay kinh sợ một chút, sau nếu không phải ở đại sư nơi đó học tập, chính là đi Thiết Tượng Phô đánh sắt hoặc là cùng Tiểu Vũ đánh nhau, mặt khác học sinh cơ hồ không thấy thân ảnh của hắn.

Lúc này đột nhiên nghe nói hắn dọn ra khỏi thất xá, thật đúng là khiến cho không ít người hứng thú, làm Đường Diễm vừa tới học viện liền thành nhân sĩ nổi danh trong đám học sinh.

Đương nhiên này đó Đường Tam cùng Đường Diễm không biết, bọn họ lúc này đang ở chổ đại sư học tập tri thức liên quan tới Võ Hồn. Đường Tam đã sớm học hai năm, lúc này đang ôm một quyển sách đại sư thân thủ viết ngồi xem, mà Đường Diễm ngồi trước mặt đại sư, nghe đại sư giảng những lý luận tri thức cậu đã sớm học xong.

Đại sư phát hiện Đường Diễm thực thông minh, tuy đã biết tình huống từ nhỏ của cậu từ Đường Tam, nhưng một đứa nhỏ chỉ vừa tỉnh dậy hai năm đã có thể nhanh chóng học được các loại thường thức sinh hoạt đồng thời tu luyện Võ Hồn đến cấp Hồn Sư, chỉ có thể nói không hổ là con của Hạo Thiên Đấu La.

Đường Diễm một bên nghe đại sư nói một bên thường thường nhìn Đường Tam, mỗi lần như thế Đường Tam đều ngẩng đầu từ trong sách mỉm cười nhìn cậu, Đường Diễm cũng không chút nào keo kiệt hướng hắn cũng lộ ra một nụ cười rạng rỡ, cái này làm cho tâm tình Đường Tam vẫn luôn thực hảo.

Ngay cả đại sư đều bị không khí giữa hai người cảm nhiễm, khuôn mặt cứng đờ nhu hoà không ít, ngữ điệu cũng ôn nhu hơn.
—————
"Tiểu Tam, Tiểu Tam, ngươi ở đâu?" theo tiếng đập cửa đùng đùng vang lên, thanh âm Tiểu Vũ cũng truyền vào ký túc xá.

Đường Tam mở choàng mắt, đầu tiên là quay đầu nhìn Đường Diễm kế bên, Đường Diễm lúc này cũng bị Tiểu Vũ đánh thức, tay phấn nộn nắm thành một cục mơ mơ màng màng dụi mắt "Ca ca?"

Đường Tam lấy tay đang dụi mắt của cậu xuống, đem chăn mỏng đắp lại cho cậu, nhẹ giọng hống hống "Không có việc gì, tiế tục ngủ đi"

Đường Diễm nga một cái liền lần nữa nhắm hai mắt lại, từ sau khi biến thành người, Đường Diễm liền yêu rất nhiều hành vi chỉ nhân loại mới có, mới làm được, tỷ như ngủ.

Phía trước lúc đi theo Đường Hạo cùng A Ngân ở trong sơn cốc cũng là như thế, thời điểm mới đầu vì đã ngủ say 6 năm còn không có như thế nào yêu ngủ, sau lại dần dần liền bắt đầu thích ngủ nướng, ngẫu nhiên A Ngân phải gọi cậu ba bốn lần cậu mới có thể chậm rì rì từ trên giường bò dậy, cũng may trên phương diện tu luyện cậu không để hai người nhọc lòng, nếu không không nói A Ngân, Đường Hạo buổi sáng sẽ trực tiếp lôi Đường Diễm dậy.

Đường Tam cũng là sau lần về nhà này mới phát hiện đệ đệ thế nhưng yêu ngủ, kỳ nghỉ hồi năm nhất buổi sáng sẽ bồi hắn đi luyện Tử Cực Ma Đồng, nhưng lần về nhà sau, hắn luyện xong Tử Cực Ma đồng trở về đệ đệ cũng chưa chắc tỉnh.

Tiểu Vũ đứng bên ngoài chờ đến không kiên nhẫn, vừa định gõ cửa lần nữa, Đường Tam liền hiếp lại con mắt mở ra cửa phòng. Tiểu Vũ cũng không nhìn ra cái gì, tuỳ tiện liền nắm lấy vai Đường Tam "Ta lần đầu tiên phát hiện ngươi thế nhưng ngủ nướng a!" nói xong nhướng mày nhìn áo ngủ trên người Đường Tam hoàn toàn khác thời điểm khi ở thất xá.

Đường Tam thở dài, đối với tính cách tuỳ tiện hoạt bát ngay thẳng này của Tiểu Vũ, hắn kỳ thật nguyên bản rất thích, nhưng hiện tại Diễm nhi còn chưa tỉnh, bà cô nhỏ ngươi có thể hay không nhỏ tiếng một chút!

"Như thế nào lúc này lại đây tìm ta?" Đường Tam sợ đánh thức Đường Diễm, trực tiếp đi ra ký túc xá, sau khi đóng cửa lại mới hỏi.

Tiểu Vũ lắc lắc cái bím tóc của mình, mũi chân trên mặt đất nghiền nghiền một cái, kiều đô đô miệng nói "Này đã lúc nào rồi, lúc trước vào lúc này chúng ta đều đánh vài trận"

Đường Tam đương nhiên biết hiện tại không còn sớm, hắn cũng là sau khi tu luyện xong Tử Cực Ma Đồng trở về bồi Diễm nhi. Nhìn bộ dạng Tiểu Vũ hận không thể lập tức liền chiến đấu, Đường Tam xoa xoa thái dương "Ngươi chờ ta một lát, ta đi thay quần áo"

Tiểu Vũ vui mừng ra mặt, gật đầu "Hảo a, ngươi đi mau, thuận tiện gọi Tiểu Diễm luôn"

Đường Tam không để ý Tiểu Vũ rửng mỡ, xoay người mở cửa rồi đóng lại, Tiểu Vũ sờ sờ mũi, nhẹ sách một tiếng "Lại không phải muốn cùng ngươi đoạt đệ đệ, mỗi lần đều đề phòng ta như vậy, đến mức này sao?"

Đường Tam thay đổi thành một thân kính trang, lại nhìn khuôn mặt nhỏ chôn ở gối của Đường Diễm, khẽ cười một tiếng rồi cuối người xuống, hôn lên cái trán của cậu "Diễm nhi, nên rời giường"

Đường Diễm phất phất tay, chát một cái đánh vào khuôn mặt chưa kịp nâng lên của Đường Tam, lẩm bẩm "Không cần"

Đường Tam sờ sờ chổ bị đánh, dở khóc dở cười đem Đường Diễm túm lên, ngủ nướng cũng phải có giới hạn, lại không dậy liền phải muộn. Chờ Đường Tam giúp Đường Diễm mặc tốt quần áo, rửa mặt bàn chải đánh răng đều đưa vào miệng cậu, Đường Diễm mới thanh tỉnh, vừa thấy Đường Tam liền lộ ra một nụ cười rực rỡ, làm ý tưởng muốn giáo huấn cậu của Đường Tam vèo một cái không thấy tăm hơi.

Nhìn thấy Đường Tam mang theo Đường Diễm ra tới, biểu tình nhàm chán của Tiểu Vũ lập tức không thấy tăm hơi, cô nhảy đến bên người Đường Diễm, ở Đường Tam chưa kịp phản ứng, bay nhanh sờ sờ mái tóc xanh cô mơ ước đã lâu.

Tiểu Vũ híp híp mắt, quả nhiên hảo mềm, khó trách Tiểu Tam không cho người khác sờ?

Đệ đệ nhà người khác vì cái gì như vậy mềm mại, hai đệ đệ kia của mình một cái so với một cái càng lớn, còn lớn lên rất hung dữ, thật là làm người thở dài a! Tiểu Vũ thất thần suy nghĩ Đại Minh cùng Nhị Minh ở trong rừng, Đường Diễm đã bị Đường Tam kéo đến bên người, tay còn sờ soạng qua địa phương Tiểu Vũ đã sờ.

Hoàn hồn lại Tiểu Vũ trừu trừu khoé miệng, cô cũng có phải vi khuẩn đâu, cần làm quá vậy không?

Đi đến chỗ trống, Đường Tam dặn dò Đường Diễm chờ một bên, liền cùng Tiểu Vũ đánh lên. Võ Hồn của Tiểu Vũ là Nhu Cốt Thỏ, thân thể mềm dẻo kinh người, còn có Hồn Kỹ tự nghĩ ra dưới tình huống Đường Tam không sử dụng một ít át chủ bài, cũng rất ít có thể thắng cô.

Lúc này, Đường Tam liền sơ sẩy một cái bị Hồn Kỹ của Tiểu Vũ quăng ngã trên mặt đất, nhìn Tiểu Vũ hì hì cười, Đường Tam lần nữa vì Hồn Kỹ của cô mà kinh ngạc cảm thán, loại Hồn Kỹ này quả thật giống như vì cô mà tạo ra, không người nào có thể thích hợp với Hồn Kỹ hơn cô.

Mà một bên Đường Diễm lần đầu tiên nheo lại đôi mắt, ánh mắt mang theo một cổ lạnh nhạt nhìn Tiểu Vũ. Cậu đi đến bên người Đường Tam, nhìn hắn đem bụi đất phủi sạch sẽ, xác định hắn không có bị thương, liền đi tới trước mặt Tiểu Vũ.

"Hửm, làm sao vậy Tiểu Diễm?" Tiểu Vũ không rõ nguyên do nhìn Đường Diễm mặt vô biểu tình, tuy rằng Đường Diễm vẫn luôn là mặt vô biểu tình, nhưng có thể thấy được một cỗ đơn thuần từ ánh mắt. Nhưng giờ phút này loại chân chính mặt vô biểu tình này, ngay cả ánh mắt đều không có bất luận dao động gì, chỉ như vậy nhìn chằm chằm Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ rùng mình một cái, Đường Diễm há miệng thở dốc, nói ra bốn chữ "Ta và ngươi đánh"

Ánh mắt Tiểu Vũ tức khắc sáng lên, hưng phấn nhìn Đường Diễm "Hảo, chúng ta đánh"

Ở một bên Đường Tam nhìn Đường Diễm ánh mắt từ kinh ngạc đến dung túng, hắn đại khái đoán được Diễm nhi nghĩ gì, này vẫn là lần đầu tiên Diễm nhi xuất hiện vẻ mặt này đâu!

Mà mặt khác một ít học sinh may mắn đi qua nơi này tức khắc bị lời nói của Đường Diễm làm sợ ngây người, thực mau liền có một đám học sinh vây lại đây. Cũng mặc kệ việc có thể hay không sẽ đến trễ, đặc biệt là người ở thất xá càng làm vẻ mặt đồng tình nhìn Đường Diễm.

Tác giả có lời muốn nói: Ta thật sự thực thích Tiểu Vũ, nhưng là ta càng hy vọng bên người Tam ca có người có thể từ đầu bồi đến khi hắn thành thần, cho nên Tiểu Vũ so sorry!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro