Chương 12: Mới tới Nặc Đinh
Đường Diễm tạm thời không nói suy nghĩ của mình cho A Ngân cùng Đường Hạo, cậu tính toán khi đi vào rừng tìm hồn thú đánh nhau sau đó lại cẩn thận cảm thụ hồn thú sau khi chết, hồn hoàn là như thế nào ngưng tụ, chờ khi cậu thử thực hành làm như thế nào tự ngưng tụ hồn hoàn lại nói.
Thời gian trôi đi, gần một năm liền ở trong tu luyện mà trôi qua. Chờ thời điểm bọn họ về đến nhà, Đường Tam cũng đã trở lại.
Đường Diễm lộ ra lúm đồng tiền chạy đến trước mặt Đường Tam, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn "Ca ca, ngươi trở về thật sớm"
Đường Tam đem Đường Diễm đã cao hơn một chút ôm vào trong ngực, cảm thụ được thân hình mềm mại của Đường Diễm, Đường Tam nheo nheo mắt cười nói "Ngươi cũng trở về sớm"
Đường Diễm hứng thú bừng bừng lôi kéo Đường Tam bắt đầu nói với hắn một năm nay cậu làm cái gì, Đường Tam mỉm cười tuỳ ý cậu ríu rít không ngừng, trên đường chỉ kịp thăm hỏi Đường Hạo cùng A Ngân một tiếng đã bị Đường Diễm kéo đi đến sườn núi hai huynh đệ thường tới.
Đường Diễm vui rạo rực đem thảo dược cậu hái được đều bày ra tới, Đường Tam cau mày không vui nhìn về phía Đường Diễm "Không phải đã nói ngươi không được đi vào rừng một mình sao?"
Đường Diễm chạy nhanh lắc đầu, chỉ vào thảo dược đầy đất giải thích "Không phải đi một mình, là Nhị Minh đi với ta"
"Nhị Minh?" Đường Tam nhíu nhíu mày, chính là hồn thú Diễm nhi nói lúc trước? Tuy rằng không biết mẫu thân vì cái gì tin tưởng một con hồn thú gần 10 vạn năm, thậm chí còn làm Diễm nhi đi theo nó, nhưng lại nói cũng không thể hoàn toàn tin tưởng con hồn thú kia.
"Diễm nhi, về sau không có ca ca kế bên, không cần lại một mình đi vào rừng tìm thảo dược, đã biết sao?" Đường Tam vẫn là không yên tâm lại lần nữa dặn dò Đường Diễm, bất quá nhìn đôi mắt thanh triệt của cậu, hắn âm thầm thở dài, dù sao Diễm nhi cũng phải đi theo hắn cùng nhau học ở Nặc Đinh học viện, đến lúc đó hảo hảo nhìn cậu là được.
Đường Diễm chỉ dùng đôi mắt to tròn của mình nhìn Đường Tam, không gật đầu cũng không lắc đầu, làm hắn bất đắc dĩ lại lần nữa thở dài.
Nhưng Đường Tam vẫn là đem thảo dược cậu mang về trân trọng cất giữ, chờ khi dùng lại lấy ra.
Chờ bọn họ về nhà tới nhà, liền nhìn đến Đường Hạo cùng A Ngân ở trong sảnh chờ hai người. Đường Tam nắm tay Đường Diễm đi đến trước mặt Đường Hạo cùng A Ngân, nghi hoặc nhìn cả hai.
"Phụ thân, mẫu thân?"
A Ngân đối với hai người ôn nhu cười cười "Trước ngồi xuống, chúng ta có một số việc muốn nói cho hai đứa"
Đường Tam tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn là nắm tay Đường Diễm ngồi ở một bên ghế dựa, Đường Diễm mắt to tròn thanh triệt nhìn xem cái này nhìn xem cái kia, tuy rằng không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn thành thành thật thật ngồi kế bên Đường Tam.
Đường Hạo cùng A Ngân liếc nhau, con của bọn họ sắp bắt đầu tự mình sinh hoạt, tuy rằng Tam nhi so với hài tử khác càng hiểu chuyện, nhưng cũng chỉ là một hài tử mới 8 tuổi, còn muốn mang theo Diễm Nhi nhất định sẽ càng thêm vất vả.
"Tam nhi, Diễm nhi, năm trước chúng ta liền nói tốt, năm nay Diễm nhi cũng phải theo Tam nhi đi Nặc Đinh học viện, đến lúc đó phụ thân và mẫu thân khả năng rất lâu sẽ không trở về. Tam nhi con là ca ca, phải chiếu cố tốt Diễm nhi" A Ngân nói chuyện giữa mày hơi cau, nếu không phải Võ Hồn Điện lại có hành động, bọn họ cũng không nghĩ sớm như vậy liền rời đi bọn họ hài tử.
Đường Hạo nội tâm thở dài, nắm thật chặt tay A Ngân, nhìn về phía hai đứa nhỏ "Các con dù sao cũng phải lớn, ta và mẫu thân các con quyết định nói cho hai đứa một chút sự tình, nguyên bản là tưởng chờ hai đứa lớn hơn một chút lại nói, bất quá thời gian kế tiếp chúng ta không biết khi nào trở về, cho nên.....chuyện phụ thân nói tiếp theo hai đứa phải nghe cho kĩ"
Đường Tam trong mắt hiện lên một tia bừng tỉnh, đại khái sự việc mà hai người muốn nói có liên quan đến chuyện khi hắn cùng Diễm nhi sinh ra. Đường Diễm nhưng thật ra trái phải nhìn nhìn, ngây thơ mờ mịt.
Đường Hạo rũ mắt, trầm mặt chốc lát mới mở miệng nói "Thân phận mẫu thân các con đặc thù, khi hai đứa chưa sinh ra liền rước lấy một ít người chú ý. Bởi vì thân phận của mẫu thân các con, ngay cả Hạo Thiên Tông của phụ thân cũng bị liên luỵ, hiện giờ đã ở ẩn. Hơn nữa năm đó đám người kia thiếu chút nữa bức tử mẫu thân hai đứa"
Đường Hạo nói làm Đường Diễm nhớ tới khi cậu mới vừa biến thành hình người, sinh mệnh của mẫu thân nhanh chóng tiêu hao hầu như không còn. Cậu còn nhớ rõ những người đó tự xưng là Võ Hồn Điện, cũng chính mẫu thân cùng phụ thân nói cậu không cần biến thành bản thể, nếu không Võ Hồn Điện sẽ tới bắt cậu, Đường Diễm chớp chớp mắt, nguyên lai Võ Hồn Điện không phải là một người mà là một nhóm!
Đường Tam so với Đường Diễm còn biết nhiều một chút, hắn mấy năm nay đi theo đại sư học tập, bất luận là Võ Hồn vẫn là thế lực phân bố trên đại lục đại sư đều cùng cậu nói qua. Thông qua sự tình Diễm nhi đã nói cho hắn mấy năm nay, hắn đối với thân phận của mẫu thân từng có một ít phỏng đoán, hơn nữa có thể bức cho Hạo Thiên Tông ở ẩn đại khái chỉ có một nơi có thể làm được.
Đường Hạo không biết Đường Tam cùng Đường Diễm kỳ thật đã đã đem sự việc đoán được bảy tám phần, bọn họ tuy rằng quyết định nói cho hai đứa nhỏ một chút sự tình, nhưng cũng là vì muốn hai đứa nhỏ khi đơn độc ở bên ngoài có thể đề cao cảnh giác.
"Hai đứa ở Nặc Đinh học viện sinh hoạt có đại sư chiếu cố, chúng ta không cần lo lắng, nhưng là không có ai có thể chân chính thời thời khắc khắc che chở hai đứa" Đường Hạo nói đến đây, ánh mắt ngày xưa chưa từng sắt bén nhìn Đường Tam cùng Đường Diễm, nhưng nhìn đến hai đứa nhỏ một đứa kiên định một đứa ngây thơ, ánh mắt Đường Hạo thoáng ôn hoà xuống "Bất quá phụ thân cùng mẫu thân vĩnh viễn là hậu thuẫn cùng bến cảng của hai đứa"
Đường Tam rũ xuống đôi mắt, loại này dày nặng tình thương của cha, đời trước hắn chưa bao giờ được trải nghiệm qua, cho nên vì gia đình hắn sẽ cường đại lên.
Đường Diễm không có suy nghĩ nhiều như Đường Tam, cậu tâm tư đơn thuần, đối với ba người từ lúc cậu hoá hình đã luôn bên cạnh này, tâm cậu đã đưa họ vào vật sỡ hữu của mình. Nếu người ngoài chưa trải qua cho phép mà tìm họn họ phiền toái, cậu không ngại một phen lửa đốt những người đó.
Đường Hạo đứng lên đi đến Đường Tam cùng Đường Diếm trước mặt, mỗi tay một người ôm lên, cánh tay cường tráng gắt gao ôm bọn họ, Đường Tam cùng Đường Diễm đầu nhỏ gác ở trên vai Đường Hạo, nhìn A Ngân đứng lên đi đến kế bên cùng nhau cười.
Tờ mờ sáng ngày mới, Đường Diễm trước theo Đường Tam đi từ Thánh Hồn Thôn đến Nặc Đinh Thành, chân nhỏ lẹp xẹp lẹp xẹp đá hòn đá bên chân, Đường Tam ở một bên dung túng nhìn cậu.
"Ca ca, ta muốn làm Công Độc Sinh sao?" Đường Diễm nguyên bản đi ở phía trước, bỗng nhiên xoay người nhìn Đường Tam đi phía sau nghiêng đầu hỏi.
Đường Tam cười lắc đầu, hắn nhưng không bỏ được làm Diễm nhi cùng trụ ký túc xá của Công Độc Sinh, cho dù hiện tại Công Độc Sinh không cần mỗi ngày tiếp thu học viện an bài công việc, nhưng ký túc xá của Công Độc Sinh không thoải mái bằng ký túc xá bình thường.
Cho dù trong lòng biết Diễm nhi hiện tại đã không còn giống trước ngủ không tỉnh, nhưng hắn vẫn theo bản năng muốn cho Diễm nhi quá đến thoải mái, quá đến hảo.
Thấy Đường Tam lắc đầu, Đường Diễm liền nhăn lại lông mày nhỏ, hơi dẩu miệng hỏi "Còn ca ca thì sao?"
Đường Tam cười sờ sờ sợi tóc mềm mại của cậu, nhìn cậu bình tĩnh nhìn mình, không nhịn được cong đôi mắt "Ca ca dĩ nhiên ở cùng Diễm nhi"
Đường Diễm mắt to tròn, hai lúm đồng tiền trên má như là đựng đầy nắng sớm, Đường Tam trong nháy mắt chỉ cảm thấy đối diện hài tử mắt xanh lục phảng phất một đạo màu sáng làm lung lay mắt hắn.
Sau khi hai người tới học viện, Đường Tam mang theo Đường Diễm đi xử lý thủ tục nhập học liền đem người đưa tới chổ đại sư, đại sư có chút cứng đờ mặt thời điểm nhìn đến Đường Diễm liền cong cong khoé miệng, vốn khuôn mặt không có thói quen mỉm cười tại đây một khắc nhìn qua có cảm giác quỷ dị.
"Ngươi kêu Đường Diễm?" Đại sư ý bảo hai người ngồi xuống, nhìn Đường Diễm đang mở to mắt nói "Nếu Tiểu Tam đem ngươi mang lại đây, ngươi cũng liền đi theo ta học tập đi"
Đường Diễm nhìn nhìn mỉm cười Đường Tam, ngoan ngoãn gật đầu.
Đại sư cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng "Đem Võ Hồn của ngươi thả ra"
"Diễm nhi, đem Tiểu Chuỳ Tử phóng ra cho lão sư nhìn xem" Đường Tam cầm tay nhỏ của Đường Diễm ý bảo cậu đem Võ Hồn phóng thích.
Đường Diễm gật gật đầu, vươn tay trái ra, Tiểu Chuỳ Tử màu lam xuất hiện trên tay cậu, mà trên Lam Hạo Chuỳ còn có một cái hồn hoàn màu vàng ở trên dưới chuyển động.
Võ Hồn của Đường Diễm phóng thích, đại sư đùng một phát từ trên ghế đứng lên, bước nhanh đi đến trước người Đường Diễm, nửa cuối xuống thân người nhìn Tiểu Chuỳ Tử màu lam, trong mắt loé tia sáng kỳ dị. Đại sư cẩn thận nhìn Lam Hạo Chuỳ trong chốc lát, mới ngồi dậy nhìn Đường Diễm "Tiểu Diễm, Võ Hồn của ngươi là Hạo Thiên Chuỳ, biến dị Võ Hồn, bởi vì Hạo Thiên Chuỳ kết hợp với một loại Võ Hồn khác mới sinh ra biến dị đi?"
"Ân"
Đường Diễm gật gật đầu, ánh sáng trong mắt đại sư càng sáng ngời, hắn nhìn nhìn Đường Tam, mới nói tiếp "Một cái võ hồn khác của Đường Tam là Lam Ngân Thảo, cho nên Võ Hồn của ngươi là do Hạo Thiên Chuỳ kết hợp với Lam Ngân Thảo mới sinh ra biến dị. Vừa rồi ngươi vươn tay trái ra, cho nên ngươi còn có một Võ Hồn khác, nếu về sau không nghĩ làm người khác biết ngươi còn có một cái Võ Hồn, phải nhớ che lấp ngươi Võ Hồn là từ tay trái phóng thích"
Đường Tam khẽ cười một tiếng, tuy rằng Võ Hồn của lão sư có điều khuyết điểm, nhưng nói về nghiên cứu Võ Hồn lão sư tuyệt đối là người quyền uy nhất đại lục, cho dù người ngoài căn bản không ủng hộ lý luận thành quả của đại sư.
Đại sư cũng không đợi Đường Diễm trả lời, tiếp tục nói "Đem một Võ Hồn khác của ngươi cũng phóng xuất ra đi"
Đường Diễm nhìn Đường Tam gật đầu, mới vươn tay phải, một cái gậy gỗ toàn thân xanh lục xuất hiện trên tay Đường Diễm. Đại sư nghi hoặc nhăn lại mi, trong các loại Võ Hồn côn hình chưa bao giờ xuất hiện loại giống trên tay Đường Diễm, chẳng lẽ vẫn là biến dị Võ Hồn?
Không đợi đại sư đưa ra kết luận, gậy gỗ màu xanh lục bỗng nhiên biến thành một ngọn lửa màu xanh lục nho nhỏ, ngọn lửa phảng phất giống như chất lỏng chậm rãi thiêu đốt, chíu rọi gương mặt của đại sư.
"Này.....đây là nguyên tố Võ Hồn?!"
Đại sư còn nhớ rõ đây là Nặc Đinh học viện, cũng không tính là địa phương bí mật gì, cho nên đè thấp thanh âm. Bất quá dù đã đè thấp thanh âm cũng nghe được giờ phút này đại sư có bao nhiêu kích động cùng chấn động.
"Đúng vậy, lão sư"
Đường Tam không có làm Đường Diễm nói chuyện, mà là chính mình nói "Ngọn lửa của Diễm nhi có năng lực nguỵ trang nhất định, cho nên có thể nguỵ trang thành bộ dạng phía trước, khi thức tỉnh Võ Hồn, ghi chép ở Võ Hồn Điện cũng là Võ Hồn côn hình"
Đại sư ở trong phòng đi tới đi lui, trong chốc lát nhìn Đường Diễm, trong chốc lát lại đến giá sách tìm trước trước kia thư tịch cùng bút ký. Đường Diễm thu hồi ngọn lửa trong tay, ngồi kế Đường Tam cùng nhìn đại sư đem các loại thư tịch cùng bút ký bày đầy bàn.
Đại sư thở dài một cái, nhìn ngây thơ Đường Diễm nghiêm túc nói "Ngọn lửa của ngươi trong các ký lục trước chưa từng xuất hiện qua, ở không có ta cho phép, Võ Hồn ngọn lửa của ngươi không thể sử dụng" Nói xong đại sư nhìn vẫn luôn ở một bên Đường Tam, lại ầm thầm thở dài, không hổ là con của Hạo Thiên đấu la, một đứa so với một đứa càng làm người khác kinh ngạc cảm thán, cũng vô cùng có thiên phú.
Đường Diễm ngoan ngoãn đáp ứng, dù sao phụ thân, mẫu thân cũng nói cậu không nên dùng ngọn lửa ở bên ngoài, không thể để lộ ra. Đường Tam nhìn Đường Diễm ngoan ngoãn gật đầu bộ dáng, cười sờ sờ tóc cậu.
"Lão sư, ta sẽ nhìn đệ ấy, ngài yên tâm" hắn khuôn mặt kiên định nhìn Đường Diễm nói.
"Ân" Đại sư gật đầu, đối với Đường Tam hắn vẫn là tín nhiệm.
Tác giả: Đường Diễm rốt cuộc đi vào Nặc Đinh học viện, thời đại thuộc về bọn họ đã muốn bắt đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro