Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Về ý tưởng

Edit: NekoNekomewn

Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đối với bất cứ hồn sư nào đều là một khối địa bảo, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Mà lúc này, ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một thân ảnh nho nhỏ phi nhanh qua giữa những rừng cây, đi theo phía sau không xa không gần là một con hồn thú có ngoại hình như tinh tinh, Thái Thản Cự Viên.

Thân ảnh nho nhỏ phía trước dừng lại ở một mảnh bụi cây, cẩn thận nhìn ra phía sau bụi cây là một đàn Tật Phong Lan, cậu yên lặng phóng tích Võ Hồn,mà Thái Thản Cự Viên đi theo cậu liền an tĩnh ngừng lại cách đó không xa, giống như một bức tượng không có hơi thở, nếu không chú ý, ai cũng không biết cách đó không xa có một con hồn thú khủng bố như vậy.

Đường Diễm hài lòng nhìn Nhị Minh vô cùng thức thờ mà ngừng ở cách đó không xa, không có quấy rầy cậu hôm nay đi săn. Mấy ngày trước, thời điểm cậu cùng Nhị Minh đến phía tây của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm săn hồn thú, những hồn thú đó đều bị hơi thở hồn thú gần mười vạn năm của Nhị Minh dọa chạy hết, làm cậu ngày đó chẳng có thu hoạch gì.

Trở lại hồ nước ở trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cậu cầm búa nhỏ đuổi đánh Nhị Minh khá lâu mới phát tiết được hết bực bội trong ngày hôm đó.

Đường Diễm cẩn thận quan sát đàn Tật Phong Lan, cậu đếm đếm tổng cộng có khoảng hai mươi mấy con, lấy thực lực hiện tại của cậu, lại trong tình huống không cần dùng đến bản thể nhiều nhất có thể xử lí được hai con. Này là thành quả sau hai năm nỗ lực dưới sự chỉ dạy của A Ngân cùng Đường Hạo, nếu không với kiểu chiến đấu thô bạo cầm búa là đập của cậu có thể xử lý một con cũng coi như không tệ rồi. 

Bởi vì chờ khi cậu đập chết một con, mấy con khác hoặc là đã sớm chạy, hoặc bao vây xung quanh chực chờ tấn công!

Sau khi tìm được mục tiêu đầu tiên, cậu liền cầm tiểu chùy tử lập tức xuất kích. Vị trí của con Tật Phong Lan này vừa lúc cách khá xa bầy , như vậy sẽ hạn chế khả năng bị đàn Tật Phong Lang vây công.

Ở khi tiểu chùy tử sắp đập tới trên người Tật Phong Lang, nó bỗng nhiên hướng về phía bày đàn chạy như bay qua. Đường Diễm vừa định đuổi theo, liền phát hiện cả đàn Tật Phong Lang giống như sợ hãi mà chạy trốn tứ tán. Đường Diễm cau mày muốn đuổi theo đàn Tật phong Lang, lại bị một bàn tay to lớn đầy lông bắt lại.

" Nhị Minh!"

Đường Diễm tức giận uốn éo muốn thoát khỏi tay Nhị Minh, Nhị Minh hoàn toàn không dao động mà đem Đường Diễm phóng tới trên vai, bắt đầu nhanh chóng chạy trở về.

Cậu quay đầu nhìn đàn Tật Phong đã chạy đến không thấy bóng dáng tiếc hùi hụi từ bỏ, ngoan ngoãn ngồi yên trên vai Nhị Minh.

Chỉ chốc lát sau, Nhị Minh mang theo Đường Diễm về tới trung tâm khu rừng. Lúc này ngoài Đại Minh ra còn có một thiếu niên tóc xanh lá, Nhị Minh cẩn thận thả Đường Diễm xuống, vừa đặt chân xuống đất Đường Diễm liền cầm cây búa nhỏ đập đập cái chân to đầy lông của Nhị Minh một chút, mới chạy tới bên hồ cùng Đại Minh trò chuyện, thuận tiện nhìn thiếu niên quỳ rạp trên mặt đất nãy giờ không nhúc nhích.

"Đại Minh"

Tay nhỏ của Đường Diễm sờ sờ đầu trâu của Đại Minh, sau đó nghi hoặc chỉ vào thiếu niên đang quỳ dưới đất. Nhị Minh từ khi thả Đường Diễm xuống đã đem cái đầu to của mình đến trước mặt thiếu niên kia, đôi mắt to liên tục chớp chớp.

Đại Minh tùy ý cho Đường Diễm làm loạn đầu mình, giới thiệu thiếu niên cho Đường Diễm.

" Đây là một con Phong Điêu, tới từ nơi khác"

"Nga, hắn làm sao vậy?"

Đường Diễm đi qua ngồi xổm xuống trước mặt thiếu niên, phi thường tự nhiên mà vén mấy lọn tóc màu xanh lá đang phủ trước mắt thiếu niên lên, kết quả liền nhìn thấy thiếu niên đang trừng mắt nhìn mình. Đường Diễm chớp chớp mắt, quay đầu hỏi Đại Minh.

Đầu trâu của Đại Minh quơ qua quơ lại, trong mắt toát ra tia vui sướng khi người gặp họa.

"Bị một hồn thú ba ngàn năm đánh, kiệt sức"

Trong đôi mắt thanh triệt của Đường Diễm lộ ra một tia hiểu rõ, làm thiếu niên đang quỳ rạp dưới đất tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải lão tử vừa mới hóa hình không lâu, chỉ bằng một tiểu tử như ngươi, lão tử một móng vuốt liền đập chết ngươi!

Đường Diễm biết được thiếu niên kia là ai cũng không ôm lòng hiếu kỳ nữa.

Hồn thú ở đây sau khi tu luyện tới mười vạn năm có thể lựa chọn hóa thành hình người hoặc vẫn cứ bảo trì thú hình. Nếu tiếp tục bảo trì thú hình mà không tiếp tục đột phá sẽ có thọ mệnh hạn chế, nhưng muốn đột phá cũng không phải dễ dàng như vậy, nếu chọn hóa thành người con đường tu luyện thành thần sẽ dễ dàng hơn một ít, tuy nhiên mười vạn năm tu vi cực khổ tu luyện khi còn là hồn thú sẽ biến mất.

Dựa vào hơi thở của thiếu niên liền biết không phải nhân loại bình thường, là một con Phong Điêu mười vạn năm vừa mới hóa hình không lâu, cậu không cần dùng đến bản thể cũng dư sức đè tên này ra mà đánh.

Thiếu niên nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Đường Diễm, tức giận mà chẳng làm gì được chỉ còn cách trút giận lên bãi cỏ dưới chân, chẳng mấy chốc mảng cỏ xung quanh thiếu niên đã bị bức đến chẳng còn gì.

Đường Diễm lười phản ứng hắn, cậu lúc này còn đang nhớ thương đám Tật Phong Lang khi nãy. Nếu không phải tại Nhị Minh tự nhiên nhào ra, cậu đã có thể bắt được tận hai con Tật Phong Lang, hảo đáng tiếc.

Đường Diễm vừa nghĩ như vậy liền tưởng muốn đi ra ngoài thêm lần nữa.

Bất quá Nhị Minh không đồng ý, Đường Diễm bĩu môi, nếu không phải lúc dẫn cậu đến đây mẫu thân đã dặn không cho phép cậu một mình ra ngoài, cậu đã tự mình đi bắt hồn thú.

Lúc sau thiếu niên từ trên mặt đất bò dậy, chuyện đầu tiên làm chính là hướng Đường Diễm quơ quơ quả đấm, vẻ mặt khiêu khích, thậm chí lúc Đường Diễm nhìn qua còn nhe răng nhếch mép.

Đường Diễm  khó hiểu nghiêng đầu nhìn thiếu niên, sau đó quay đầu qua hỏi Đại Minh.

" Hắn thật sự là Phong Điêu sao? mẫu thân nói Phong Điêu đều rất thông minh mà"

Đại Minh nhịn cười điểm điểm đầu trâu, ngay cả Nhị Minh cũng thở hồng hộc phát ra tiếng cười, thiếu niên tức giận đến gương mặt đỏ bừng, lớn tiếng quát.

" Ngươi nói ai ngu xuẩn, đồ lông xanh ?! "

Đường Diễm nhăn tiểu lông mày, bất mãn nhìn thiếu niên.

" Ta không phải là lông xanh, ta tên Đường Diễm, ngươi mới là đồ lông xanh"

Lông xanh, không phải gọi là thiếu niên tóc xanh tức giận đến mức tóc đều muốn dựng đứng lên, ngón tay run rẩy chỉ vào Đường Diễm, hai mắt bốc hỏa.

" Ngươi mới gọi lông xanh, ta gọi là Thanh Phong, đồ cái thứ lông xanh ngu xuẩn "

Lần này ánh mắt Đường Diễm nhìn Thanh Phong đã không còn bất mãn, mặc dù mặt không biểu cảm, nhưng trong mắt lại lộ ra mọt cổ đồng tình.

" Ta nói rồi, tên của ta không phải lông xanh, quả nhiên Phong Điêu cũng không thông minh như vậy "

Thanh Phong hít sâu một hơi, nhìn dáng vẻ vẫn mặt không biểu tình của Đường Diễm, xoay mặt qua một bên nói thầm trong lòng ta mà còn để ý đến ngươi ta liền đổi tên thành lông xanh, đồ lông xanh ngu xuẩn.

Đại Minh cùng Nhị Minh cứ như vậy cười tủm tỉm nhìn Thanh Phong bị Đường Diễm chọc giận đến không nhẹ, Thanh Phong cảm giác được khí lực đã khôi phục được một chút liền bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.

" Đại Minh sao ngươi còn chưa đuổi hắn đi, hắn không phải bình phục rồi sao? "

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Diễm tràn đầy nghi hoặc, trước kia cũng từng có hồn thú không cẩn thận chạy vào đây đều sẽ bị Đại Minh và Nhị Minh đuổi đi, ngẫu nhiên gặp phải hồn thú bị thương đều sẽ chờ đến khi hồi phục đều để bọn họ rời đi, lần này vì cái gì vẫn để Thanh Phong ở lại?

Thanh Phong đang chuẩn bị nhắm mắt tu luyện nghe thấy câu này hồn lực trong cơ thể kém chút nữa liền bạo động, tự trấn an mình đây là thằng ngu, đừng nóng giận đừng nóng giận.

" Trước kia từng gặp qua, xem như nhận biết"

Đại Minh đơn giản giải thích một câu, Đường Diễm gật gật đầu, thì ra là thế.

Nhị Minh không chịu bồi Đường Diễm ra ngoài, cậu chỉ có thể lấy tay chống má ngồi bên bờ hồ lấy cây búa nhỏ ra chơi, lát sau mặt đất xung quanh Đường Diễm liền bị nện ra mấy cái hố đất.

Mà lúc này, Thanh Phong đã tiến vào vào trạng thái tu luyện bắt đầu ngưng tụ hồn hoàn thứ nhất, hồn thú sau khi hóa thành người, sáu cái hồn hoàn đầu tiên không cần săn giết hồn thú, chỉ cần đạt đến ngưỡng thăng cấp liền có thể tự ngưng tụ hồn hoàn.

Thanh Phong mới hóa thành người không lâu, một cái hồn hoàn cũng không có, thừa dịp đang ở trên địa bàn của Đại Minh không có ai tới quấy rầy, hắn nhanh chóng ngưng tụ hồn hoàn đầu tiên.

Theo Thanh Phong bắt đầu ngưng tụ hồn hoàn về sau, ánh mắt Đường Diễm liền dính chặt trên người Thanh Phong, nhìn hắn sau khi xuất ra Võ Hồn Phong Điêu, một cái trăm năm hồn hoàn màu vàng dần dần xuất hiện, mắt Đường Diễm lập tức phát sáng.

Mẫu thân cùng phụ thân chỉ nói với cậu là hồn thú có thể hóa thành người, nhưng lại không có nói với cậu nguyên lai sau khi hồn thú hóa thành người đều không cần săn bắt hồn thú để lấy hồn hoàn, mà có thể tự mình ngưng tụ một cái.

Đường Diễm lia đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Đại Minh, mặt không biểu tình nhưng giọng đầy hưng phấn hỏi " Đại Minh, sao hắn không cần săn hồn thú nhưng vẫn có hồn hoàn vậy ?".

Đại Minh nghiêng đầu nghi hoặc, hắn nghĩ loại sự tình này A Ngân tỷ đã nói hết với nhóc con rồi, nhưng không ngờ nhóc con lại không biết gì cả.

" Hồn thú sau khi hóa thành người, mười vạn năm tu vi khi còn là hồn thú sẽ bị tiêu hao một phần khi hóa hình, còn lại sẽ bị tạm thời phong ấn trong cơ thể, chỉ cần tu luyện đến một cấp bậc có thể mở ra một phần phong ấn, mượn nhờ phần tu vi lúc đầu đó ngưng tụ thành hồn hoàn"

"Nha là vậy sao"

Đường Diễm quay đầu tiếp tục nhìn Thanh Phong ngưng tụ hồn hoàn, không đầy một lát Thanh Phong liền mở mắt ra, thu lại Võ Hồn, quay qua nhìn thấy Đường Diễm nhìn mình một cách nóng bỏng dọa hắn giật nảy mình "Ngươi, ngươi định làm gì?!"

Đường Diễm cũng không để ý dáng vẻ thất kinh của Thanh Phong, trực tiếp hỏi " Ngươi làm sao có thể đem năng lượng trong cơ thể chuyển hóa thành hồn hoàn vậy, có bí quyết gì sao?"

Thanh Phong trợn tròn mắt nhìn Đường Diễm, sau đó cười nhạo một tiếng "Mỗi hồn thú sau khi hóa thành người đều biết nên làm thế nào, ngươi còn hỏi ta làm sao ?!"

Đừng cho là hắn không biết, trên người tên nhóc này chỉ có một tia khí tức thuộc về nhân loại, chắc chắn là hồn thú hóa hình.

" Ngươi còn chưa trả lời ta đâu? "

Đường Diễm không biết suy nghĩ trong lòng Thanh Phong, nếu như cậu biết được cách đem năng lượng chuyển hóa thành hồn hoàn thì không cần phải săn giết hồn thú nữa, dù sao nó cũng quá phiền phức. Vạn nhất không tìm thấy hồn thú phù hợp, thì cây búa nhỏ kia của cậu làm sao mà tu luyện.

Thanh Phong đen mặt hướng về phía Đường Diễm gào lớn.

" Cái này mà còn bắt ta nói!! "

Đường Diễm bẹp bẹp miệng không hỏi hắn nữa, đã là hồn thú đều có thể tự ngưng tự hồn hoàn, đi về hỏi mẫu thân thì hơn, chừng nào hỏi rõ thì tự mình thử vậy.

Nhìn Đường Diễm không hỏi nữa, Thanh Phong mắt trợn trắng, liền tính toán cùng Đại Minh và Nhị Minh cáo biệt, hắn còn phải trở về. Nếu không phải có một số lớn nhân loại chạy vào địa bàn của hắn, hắn cũng không cần thời điểm vừa mới hoá hình mà chạy lại đây.

Đại Minh làm Nhị Minh đem Thanh Phong đưa đến rừng rậm bên cạnh, rốt cuộc Tinh Đấu Đại Sâm Lâm quá nguy hiểm, mặc kệ Thanh Phong phía trước lợi hại như thế nào, hiện tại chỉ là một tiểu hồn sư vừa đột phá cấp 10.

Sau khi Thanh Phong rời đi không lâu, Đường Hạo liền tới đem Đường Diễm đi, Đại Minh quơ quơ đầu cuối cùng thanh tịnh.

Trở lại sơn cốc, Đường Diễm trực tiếp hướng A ngân bạch bạch chạy tới, Đường Hạo nhướng mày nhìn tay mình bị tiểu nhi tử đẩy ra, cười nhẹ một tiếng "Tiểu tử thúi"

"Mẫu thân, ngài có thể nói cho con biết hồn thú sau khi hoá hình làm đều là như thế nào tự mình ngưng tụ hồn hoàn vậy?" Đường Diễm ngưỡng đầu nhỏ, ánh mắt chờ mong nhìn A Ngân đang nấu cơm.

A Ngân sửng sốt một chút, Không biết Đường Diễm vì cái gì đột nhiên hỏi vấn đề này, nàng đem đồ ăn đã rửa sạch sẽ để qua một bên, ngồi xổm xuống nhìn Đường Diễm, cười hỏi "Diễm nhi như thế nào bỗng nhiên muốn biết cái này?"

Đường Diễm đem sự việc hôm nay nói cho nàng nghe, nhìn bộ dáng A Ngân suy tư, cậu túm túm tay áo nàng "Mẫu thân?"

A Ngân cong mắt cười cười, một lần nữa đứng lên tiếp tục rửa rau "Diễm nhi, tự ngưng tụ hồn hoàn kỳ thực mẫu thân cũng không rõ, chỉ có thể nói cho con ở lúc tự ngưng tụ hồn hoàn cần tìm được một điểm cân bằng, làm sở hữu năng lượng đều có thể bình thản tụ tập ở bên nhau, mới có thể ngưng tụ thành hồn hoàn"

Đường Diễm nhăn lại lông mày, điểm cân bằng? Có phải hay không giống những luyện đan sư khi luyện đan cậu gặp trước kia, đem bất đồng các loại dược vật ngưng tụ thành đan dược, đều phải có điểm cân bằng, mới có thể làm các loại thảo dược khác nhau trung hoà với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro