Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: " Kinh hỉ "

Edit: NekoNekomewn

Đường Tam cảm thấy có lẽ về sau Đường Diễm có thể cùng hắn chế tạo ám khí, từ khi hắn tới thế giới này, một lần lại một lần không ngừng nghĩ muốn đem Đường Môn tái hiện lại ở đây. Nếu đệ đệ có thể cùng hắn thực hiện, Đường Tam thấy hắn càng có thêm động lực.

Đường Tam cầm lấy Hàm Sa Xạ Ảnh* vừa mới được lắp ráp xong, ngón tay bay nhanh, thực mau Hàm Sa Xạ Ảnh lại trở lại làm một đống linh kiện. Hắn dùng Huyền Ngọc Thủ cầm cương châm trong Hàm Sa Xạ Ảnh đặt trước mặt Đường Diễm hỏi.

" Tiểu Diễm, ngươi có thể chế tạo được thứ này sao?"

*:Bên trong nội thất là vô số cương châm, những cương châm này có thể phóng xuất ra ba lần. Mỗi lần cũng có thể phóng ra ba mươi sáu cây cương châm có kèm theo khí độc và trên thân kim cũng mang theo độc tố. Một khi đâm vào da thịt, kịch độc sẽ phát tác. Những Hồn Sư dưới 30 cấp mà bị trúng chiêu chắc chắn sẽ không thoát khỏi cái chết. Các Hồn Sư mạnh mẽ hơn (trên 30 cấp) mà không có khả năng kháng độc thì vẫn dễ dàng trúng chiêu.( tra trên gg không biết đúng không)

Đường Diễm dũi tay muốn cầm lấy cương châm, lập tức bị Đường Tam ngăn lại, cậu chỉ có thể kề sát mặt nhìn, thấy không có gì đặc biệt liền gật đầu.

"Có thể"

Đường Tam hưng phấn vô cùng, thấy ánh mắt mê mang của Đường Diễm, hơi hơi thu liễm tâm tình, nói với Đường Diễm.

"Đây là cương châm trong Hàm Sa Xạ Ảnh, được rèn luyện vô cùng sắc bén, sau khi rèn xong được ta ngâm trong nọc độc của Mạn Đà La, cho nên Tiểu Diễm phải cần thận không cần đi chạm vào nó"

Nói tới độc, Đường Diễm bỗng nhưng sực nhớ, đôi mắt lấp lánh nhìn Đường Tam.

"Ca ca, ta có đem lễ vật về cho ngươi, ngươi mau xem"

Đường Tam trong nháy mắt có điểm ngốc, không biết Tiểu Diễm sao lại đổi đề tài nhanh như vậy, nhưng mà cậu đem lễ vật về cho hắn?

Đường Diễm không biết ca ca nhà mình vừa thất thần, lấy ra nạp giới được bản thể bao bọc, lại từ nạp giới lấy ra toàn bộ độc thảo cùng dược liệu, bày đầy đất.

Đường Tam thấy khả năng chính mình xuất hiện ảo giác, nếu không sao hắn lại thấy Tiểu Diễm lấy ra một đống dược liệu cùng độc thảo quý hiếm chứ? Đường Tam nhìn nhìn Đường Diễm, bé con nào đấy cũng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Đường Tam, mấy thứ này đều là cậu tự mình vào rừng hái, trong đó còn có nhiều cây khi mới tìm được cũng chỉ là một nhúm cây non mới mọc, sau lại được cậu dùng năng lực thúc đẩy trưởng thành.

" Diễm nhi, ngươi lấy mấy thứ này từ đâu?!"

Kinh ngạc qua đi, Đường Tam liền đen mặt, Tiểu Diễm còn nhỏ như vậy từ đâu lấy ra được nhiều dược liệu cùng độc thảo quý hiếm thế kia.

"Ta tìm được ở trong rừng"

Đường Diễm thành thành thật thật nói, mặt Đường Tam lại càng đen, tuy rằng đã sớm đoán được thân phận của phụ mẫu không bình thường, một năm này phỏng chừng cũng không phải mang Diễm nhi đi chữa bệnh như đã nói, nhưng hiện tại nghe chính miệng Diễm nhi nói ra không nhịn được vẫn tức giận.

"Ngươi về sau tuyệt đối không được tự ý đi vào rừng, vạn nhất gặp nguy hiểm thì phải làm sao. Độc thảo, dược liệu càng hiếm xung quanh lại càng nguy hiểm, ngươi không được lại đi tìm"

Đường Diễm lòng tràn đầy cho rằng Đường Tam sẽ thích, không nghĩ tới Đường Tam một chút thích thú cũng không có, cậu bẹp bẹp miệng, ủy khuất nhìn Đường Tam.

"Chính là lúc trước ta nhìn thấy ngươi đi vào khu rừng kế bên thôn tìm độc thảo, ngươi không thích sao?"

Nghe vậy Đường Tam cứng đờ người, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn ủy khuất, không đành lòng gật đầu nói.

"Ta rất thích, nhưng mà Tiểu Diễm à ngươi còn nhỏ, nếu như bởi vì đi tìm mấy thứ này mà gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?"

Đường Diễm thấp giọng nga một tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu ca ca thích vậy lần sau lại tìm nhiều hơn đưa cho hắn.

Đường Tam thấy Đường Diễm giống như nghe lọt, liền ngồi xuống thu thập dược liệu cùng độc thảo trên đất, còn lại một ít liền tạm thời để vào nạp giới của Đường Diễm. Qua cơn giận, Đường Tam nghĩ đem này đó dược liệu cùng độc thảo sử dụng hết, trước hết phải cho cương châm thêm một tầng nọc độc.

"Tiểu Diễm, sau hai ngày ta lại đem Hàm Sa Xạ Ảnh đưa ngươi được không?"

Sau khi đem dược liệu thu thập hảo liền hắn cùng Đường Diễm thương lượng, chờ hắn cho cương châm ngâm thêm một tầng độc nữa, đến lúc đó đưa Tiểu Diễm dùng sẽ tốt hơn.

Đường Diễm sao cũng được gật đầu, nếu là đồ vật Đường Tam đưa cậu, hơn nữa lại không giống của phụ mẫu, đều này đã làm Đường Diễm thực vui vẻ. Dù sao giờ lấy lại qua hai ngày sau vẫn về tay cậu.

"Tiểu Diễm, ngươi có thể nói cho ta biết một năm này ngươi làm gì không?"

Đường Tam đem các linh kiện ám khí thu hồi sau đó lôi kéo Đường Diễm ngồi xuống mép giường hỏi.

Đường Diễm nghiêng đầu, nhớ lại một năm này mình làm gì.

" Đi theo phụ mẫu tới sơn cốc, tu luyện"

Tu luyện?! đôi mắt Đường Tam hơi ảm đạm, thái độ của phụ mẫu đối với Tiểu Diễm làm trong lòng hắn luôn có một loại dự cảm, thân phận của Tiểu Diễm không đơn giản, nói đúng hơn là cái võ hồn kia của bé con không đơn giản, nếu không cũng không cần mang Tiểu Diễm đến sơn cốc để tu luyện.

Đường Tam đem suy nghĩ trong lòng áp xuống, cười cười nhìn đôi mắt thanh triệt của Đường Diễm, mặc kệ thân phận của bé con là gì, hắn phải càng trở nên cường đại hơn để che chở cậu.

"Tiểu Diễm tu luyện thế nào?"

Đường Tam không muốn để Đường Diễm biết suy nghĩ trong lòng mình, cười hỏi Đường Diễm.

Nhắc đến tu luyện, đôi mắt Đường Diễm liền sáng lên, cậu phóng ra cây búa nhỏ của mình, đồng thời một vòng Hồn Hoàn màu vàng xuất hiện bao quanh thân Đường Diễm, đưa cây búa nhỏ đến trước mặt Đường Tam, giọng nói không khỏi hơi hơi kiêu ngạo.

"Đây chính là Hồn Hoàn đầu tiên mà ta tự săn được, phụ thân nói hồn thú này gọi là Liệt Địa Hùng. Ta cảm thấy hồn thú này thật ngốc, bất quá năng lực phòng ngự cũng không tệ"

Đường Tam cười, xoa đầu Đường Diễm không chút do dự khích lệ.

"Tiểu Diễm lợi hại thật, hồn hoàn thứ nhất của ta còn phải nhờ lão sư mới lấy được"

Đường Diễm vừa nghe Đường Tam cũng có Hồn Hoàn, cũng không nói về cây búa nhỏ của mình nữa mà lay lay tay áo Đường Tam kêu hắn phóng xuất Lam Ngân Thảo ra. Đường Tam giả vờ chần chừ nhìn Đường Diễm, không có ý định phóng xuất Võ Hồn, Đường Diễm nhăn nhăn đôi lông mày nhỏ, bộ dáng dáng ủy khuất chọc cho Đường Tam không nhịn được cười.

Đến khi cái mũi nhỏ của Đường Diễm cũng có dấu hiệu nhăn lại, Đường Tam mới phóng xuất Võ Hồn. Lam Ngân Thảo bây giờ cũng không giống như lúc thức tỉnh ban đầu. Trên phiến lá trải rộng hoa văn, uốn lượn đong đưa như rắn, phiến lá cũng lớn hơn nhiều.

"Vì cái gì Võ Hồn của ngươi thay đổi, của ta thì không?"

Đường Diễm khó hiểu nhìn hình dạng mới của Lam Ngân Thảo, nhìn lại cây búa nhỏ của mình trừ bỏ trọng lượng cái gì cũng không thay đổi, không khỏi hơi mím môi.

Đường Tam đi theo Lão sư học được rất nhiều thứ, nghe Đường Diễm hỏi như vậy, liền lên tiếng trấn an cậu.

"Cây búa nhỏ của người là một loại Võ Hồn tương đối lợi hại, cho nên Hồn Hoàn bình thường không thể làm thay đổi bộ dạng của nó được"

" Nga"

Đường Diễm cái hiểu cái không gật đầu, vừa lúc A Ngân cùng Đường Hạo gõ cửa phòng bước vào.

"Phụ mẫu" Đường Tam cùng Đường Diễm đồng thời kêu lên.

A Ngân cong cong đôi mắt, nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng thở dài, con của nàng a~.

"Ta và Phụ Thân của các ngươi vừa làm ra một cái quyết định, các ngươi muốn nghe hay không?"

A Ngân kéo hai đứa nhỏ đến bên người, nhìn Đường Hạo tựa ở khung cửa, cười hỏi.

Đường Tam cùng Đường Diễm liếc nhau, hơi không hiểu nhìn A Ngân, lại nhìn Đường Hạo cười mà không nói lại càng hoang mang.

"Chờ năm tiếp theo, chúng ta sẽ đưa Tiểu Diễm đi Nặc Đinh học viện" A Ngân sờ khuôn mặt nhỏ cảu hai đứa cười nói.

Bọn họ nguyên bản cảm thấy Diễm nhi ngủ 6 năm, tỉnh lại nhất định phải trải qua quá trình học tập khá dài mới có thể dung nhập với mọi người, cũng phải qua quá trình tu luyện khá lâu mới có được năng lực nhất định để tự bảo vệ mình. Nhưng Diễm nhi lại làm bọn họ kinh ngạc không thôi, trong khoảng thời gian ngắn Diễm nhi liền có thể nắm giữ phương pháp tu luyện, tuy rằng năng lực còn thực non nớt, nhưng không phải cái gì cũng không biết.

Cái bọn họ có thể dậy Diễm nhi chỉ có phương pháp tu luyện, mà thực lực phải trải qua thời gian dài tích lũy mới được, đưa Diễm nhi đi Nặc Đinh học viện cũng là một loại lựa chọn. Dù sao Tam nhi cũng ở đó, chiếu cố Diễm nhi là không thành vấn đề, mà bọn họ cũng muốn thừa diệp Tam nhi cùng Diễm nhi còn nhỏ, không chọc người chú ý mà đi làm một số chuyện.

Bất quá, Đường Tam cùng Đường Diễm tạm thời chưa biết được suy nghĩ trong lòng hai người. Đường Tam kinh hỉ nhìn Đường Diễm, Diễm nhi có thể đi học cùng hắn chuyện này đủ cho năm kế tiếp của hắn đều vui vẻ vô cùng. Đường diễm nhấp nhấp miệng, tuy rằng thực luyến tiếc rừng rậm, nhưng có thể ở cùng Đường tam cũng rất tuyệt, cho nên nhìn bộ dáng vui vẻ của Đường Tam cũng không nhịn được nhếch miệng cười theo.

Chuyện đã định, Đường Tam tuy rằng vui vẻ, nhưng còn phải đợi một năm nữa, cho nên chuyện quan trọng hắn phải làm bây giờ là tẩm cho cương châm thêm một tầng độc nữa. Tuy rằng hắn cảm thấy không nhất định có thể giấu được hai người lớn trong nhà, nhưng hắn vẫn là thần thần bí bí kéo Đường Diễm đến sườn núi nhỏ hắn thường tới luyện công để xử lí chuyện ám khí.

Buổi sáng mỗi ngày, trời còn chưa sáng liền kéo Đường diễm tới sườn núi, mặt Đường Tam hướng về phía mặt trời chờ đợi thái dương nhô lên để tu luyện Tử Cực Ma Đồng, Đường Diễm cũng đồng dạng mặt hướng về mặt trời, nhưng cậu chủ yếu là hấp thu mấy sợi linh khí xuất hiện khi mặt trời mọc. Chờ hai người tu luyện xong liền quay qua mân mê độc thảo, đem cương châm đi ngâm độc. Đương nhiên việc này là Đường Tam làm còn Đường Diễm ở một bên..... nhìn.

Không có biện pháp, Đường Tam chỉ mới dạy Huyền Ngọc Thủ cho Đường Diễm, tới khi nào Đường Diễm thuần phục Huyền Ngọc Thủ, Đường Tam tuyệt không cho phép Đường Diễm động vào mấy thứ này. Dù Đường Diễm không học Huyền Ngọc Thủ căn bản cũng không sợ mấy loại độc này, dù sao cũng là dị hỏa, trừ khi là kỳ độc thế gian, nếu không cũng không tạo thành thương tổn nào đối với Đường Diễm.

Bất quá Đường Tam không biết, cho nên đường Diễm chỉ có thể ở một bên nhìn....

Kỳ nghỉ này, Đường Tam trải qua vô cùng vui vẻ. Thẳng tới trước ngày Nặc Đinh học viện khai giản, hai tiểu hài tử vẫn còn lưu luyến không rời.

"Diễm nhi, ngươi lần này nhất định không thể lại đi tìm những cái đó dược thảo, nhớ kỹ sao?"

Đường Tam dặn dò Đường Diễm, hắn sờ vạt áo trước ngực Đường Diễm, nơi này được hắn trang bị Hàm Sa Xạ Ảnh đã được nâng cấp, dùng để đối phó với Hồn Sư dưới cấp 30 vẫn là có tác dụng.

Đường Diễm hơi hơi chu môi, không gật cũng không lắc đầu. Đường Tam nhíu mày, còn muốn nói gì liền bị Đường Hạo cắt ngang.

"Được rồi, đi thôi"

Trước khi đi Đường Tam giống lần trước hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Đường Diễm, sau đó mới cõng bọc nhỏ rời đi Thánh Hồn Thôn.

Thẳng đến khi thân ảnh Đường Tam biến mất, Đường Diễm mới thu hồi ánh mắt, trong mắt cậu lần nữa xuất hiện tia sáng nói với Đường Hạo cùng A Ngân.

"Phụ Mẫu, chúng ta mau đi thôi, ta muốn nhanh lên trở về" Đến lúc đó có thể đi cùng ca ca, mà không phải đứng sau nhìn hắn rời đi.

Đường Hạo cùng A Ngân cũng không chậm trễ, thu thập một ít đồ vật liền mang theo Đường Diễm rời đi, tới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Tác giả có lời muốn nói: Tam ca về sau nhất đĩnh sẽ hiểu câu lao lực quá độ có ý gì, tỷ như:

Đường Tam: Diễm nhi ngoan nghe lời, không cần tự mình đi rừng rậm.

Đường Diễm:.......( không nói lời nào )

Đường Tam: Diễm nhi, ca ca sẽ tức giận.

Đường Diễm: Nga! ( Nội tâm: Ta lén đi không phải được sao)

Đường Tam: == Diễm nhi!!!

Ha ha ha ha ha, vì Tam ca châm một ngọn nến!

Edit: Vì một mình mình vừa beta và edit với cả mình cũng làm chủ yếu cho vui cũng như giải khuây nên tiến độ sẽ rất lâu. 10 chương đầu mình chưa beta lại với còn nhiều sai sót nên sau khi hoàn mình sẽ bắt đầu beta lại, cảm ơn mọi người :>


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro