Quyển 1: Chương 7: Ủy khuất
Căn cứ tuổi, Giang Triệt trực tiếp đem giang Khương tới lớp năm hai.
Dù sao Giang Khương từ nhỏ tới lớn đều không có trải qua hệ thống học tập. Học tiểu học, sơ trung hay cao trung kỳ thật kết quả đều là trăm sông đổ về một biển.
Chi bằng an bài đến lớp Giang Dạng, vừa lúc trong khoảng thời gian đi công tác làm Giang Dạng chiếu cố tâm can bảo bối chính mình.
____ Giang Triệt vốn là tính toán như thế.
Nhưng hắn sao có thể nghĩ đến biến số thế nhưng ở trên người con thứ hai.
Cái thiếu niên liên tục hai năm làm giáo bá, dùng một phương thức vi diệu, đem mềm mụp thiếu niên ngăn cách với mọi người bên ngoài.
Dần dần, Khương Khương cảm nhận được khác thường.
Cũng không phải ác ý rõ ràng, nhưng là giống như một cuộn chỉ rối, tìm được một đầu sợi, mặt khác liền nối thẳng tới người trước mắt.
Đi nhà ăn không có đồng bạn, học thể dục không có cộng sự, bỏ lỡ nhiệm vụ giáo viên giao xuống cũng không có ai nhắc nhở... Cùng bạn cùng bàn nói chuyện, cũng bị y tránh như tránh tà.
Theo thời gian nhập học ngày ngày trôi đi, tiểu thiếu niên từng mỉm cười ngọt ngào giới thiệu tên mình, dần dần bị thời gian làm mờ nhạt, bị cô đơn cùng chết lặng thay thế.
Giang Khương muốn chạy lên cấp 3, tìm Giang Tịch nói hết chính mình ủy khuất, nhưng là muốn cùng thanh niên thanh phong tễ nguyệt kia nói cái gì đây?
Nói bạn cùng lớp đều không thích chính mình, đều trốn tránh mình, làm chính mình khổ sở?
Chính là....
Giang Khương buông xuống đầu gối ở trên chỗ ngồi, nhìn bài thi đầy dấu đỏ, một cổ chán ghét chính mình thổi khắp toàn thân.
Chính mình thật sự.... Như vậy làm người ta chán ghét sao?
Tay nhỏ tiểu hồ ly trắng như tuyết, ủy khuất vô ý thức mà xoa xoa, trước mắt lông mi cong dài hình thành một bóng ma. Cái mũi nhỏ cao kiều dần dần biến thành màu đỏ, đôi mắt chớp chớp, nước mắt bắt đầu rơi.
Lại nghĩ tới mấy ngày trước bị bạn học cự tuyệt mà khóc thảm hề hề, sau đó bị Giang Dạng thấy, cười nhạo là tiểu khóc bao. Giang Khương kìm nén, từ cổ họng phát ra vài câu nghẹn ngào, đôi mắt đỏ bừng hiện lên ủy khuất, ghé vào trên bàn khóc lên.
Bả vai đơn bạc run rẩy, càng khóc càng khó nén, càng khóc càng ủy khuất, không thể tưởng tượng được tại sao chính mình bị nhiều người ghét như vậy.
Toàn bộ thời gian giảng bài đều bị cậu khóc qua đi, lúc sau lại mệt mỏi, bắt đầu nấc.
Giang Khương càng ủy khuất.
Cậu nước mắt lưng tròng, một bên nấc, một bên sợ bị bạn học khác nghe được, nãi thanh nãi khí, nhẹ giọng chán ghét Giang Dạng:
- Ghét anh hai nhất, ghét anh hai nhất...
Lại nhớ tới chính mình so với anh hai còn có nhiều người ghét hơn, bẹp bẹp miệng, âm thanh càng lúc càng nhỏ:
- Chính là Khương Khương so với anh hai còn chán ghét hơn.
Tiểu hài tử lâm vào trầm mặc.
Cậu lúc này vừa ủy khuất vừa mê mang, anh hai rõ ràng thực rác rưởi, luôn chê cười cậu, lời nói làm Giang Khương hận không thể phùng miệng. Chính mình sao có khả năng hư hơn so với người này chứ?
Tiểu hồ ly đào hố chôn chính mình ở bên trong không ra được, suy nghĩ vài phút cũng không có đáp án.
Nghĩ nghĩ, thế nhưng cuối cùng lại nghiêng đầu, gối lên cánh tay đã ngủ.
Nam sinh ngồi bên cạnh quả thực bị cái dạng này của cậu mê hoặc.
Trên mặt hắn một bộ hạnh phúc, tâm thần rối loạn, mặt đầy nhộn nhạo, nhanh tay kick mở nhóm lớp.
Qủa nhiên, một đám mụ mụ phấn đã đợi trong này:
< Mau, mau, mau!!! Khương bảo bảo vừa rồi sao lại khóc? Khóc đến mụ mụ tâm đều mềm >
Phía dưới hàng loạt cùng một câu hỏi, nam sinh rất có nghi thức mà nhẹ giọng nói, ngón tay lướt nhanh:
< Cụ thể không nghe rõ được, chỉ nghe được Khương Khương nói cái gì "Ghét nhất", "Anh hai" linh tinh. A a a a a thật ủy khuất muốn bệnh!! Nói bậy cũng giống như làm nũng, tui ngồi trực diện Khương Khương sẽ bị giết chết a!!!! >
Tin nhắn liên tục bay lên, một đám người hận nam sinh đến nghiến răng nghiến lợi. Một đám lại hét chói tai, tự mình nhộn nhạo. Mặt khác một nhóm lại phá lệ lý trí, Holmes bám vào người, căn cứ dấu vết để lại phỏng đoán " anh hai " trong miệng Khương Khương là ai.
Nam sinh thu di động, thở dài một hơi, đối với từng người trong nhóm lớp tập mãi thành thói quen.
Trên thực tế, từ lúc Giang Khương tiến vào lớp, trên diễn đàn lớp bọn họ chưa bao giờ an tĩnh.
Còn nhớ rõ tiểu hài tử lần đầu được chủ nhiệm lớp mang lên bục giảng, cục bột trắng mềm mụp đáng yêu, nhắm mắt theo đuôi người thân giống như động vật nhỏ. Cảm nhận được cả lớp tò mò đánh giá, liền lập tức ngượng ngùng mà cúi đầu, đôi tai liền hồng thấu.
Ánh mắt đầu tiên liền bắt được tim đa số mọi người.
Tiểu hài tử lắp bắp tự giới thiệu, vừa nói xong tên mình, nữ sinh trong lớp lớn mật lớn tiếng kêu:
- Thật đáng yêu
- Tưởng xoa xoa
Khiến Giang Khương sợ tới mức nhanh tay bưng kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt thuần túy, cùng kẹo que trong tay.
Cả lớp như vậy luân hãm.
Cả lớp hoàn toàn không thể duy trì tình bạn dối trá ngày xưa, đều hận không thể đem những người khác đánh ngã, sau đó độc chiếm mỹ nhân phiếm mùi sữa.
Cuối cùng ở ca ca nào đó âm thầm kích động, quyết tâm đạt thành hiệp định___ ai cũng không được lại gần Khương Khương, ai cũng không được độc chiếm Khương Khương. Nếu không sẽ đối nghịch với tất cả học sinh trong lớp, tiếp thu ác ý từ 45 đồng học.
Nhưng là trước có Trương Lương kế, sau từng có tường thang. Nếu Giang Khương đủ nhận thức các bạn cùng lớp, liền không khó phát hiện, thời điểm mỗi lần đi ăn cơm, cái bàn xung quanh mình đều phá lệ nhiều tay. Tiết thể dục, chính mình ngồi xổm ven tường xem kiến, đồng học bị cậu cho rằng tụ ở bên nhau, không thích chính mình, trái một cái " Thật đáng yêu, muốn sờ ", phải một cái " Awsl ( A tôi đã chết ), tiểu mỹ nhân giữ sức thật tốt nha ", trung gian trực tiếp bị mê hoặc đến rối loạn.
Giang Dạng nhìn chằm chằm di động, sắc mặt khó phân biệt.
Trong nhóm đối với thân phận" Anh hai " phỏng đoán đã kết thúc. Một đám " Holmes " cùng " Conan " nhất trí cho rằng, cái người tệ bạc "Anh hai" kia xứng đáng bị thiên đao vạn quả, hoặc là đồ ngốc sinh ra không có đầu óc, nếu không, như nào làm bảo bối Khương Khương khổ sở như thế?
Phía dưới rải hoa, chén rượu đỏ, vuốt mông ngựa, một mảnh náo nhiệt.
- Một đám thiểu năng trí tuệ.
Giang Dạng nghẹn một hồi, rít ra sáu chữ.
Hắn đem điện thoại bỏ vào túi áo, không hiểu ra sao, cảm thấy hơi chờ mong chính mình bị tìm ra, thực thiểu năng trí tuệ.
Hơi thu thần, thiếu niên ngẩng đầu, khóe miệng gợi lên một độ cung.
Hắn không tập trung dựa cột điện, tươi cười đối đối diện giơ ngón giữa, liếm liếm môi, cười nói:
- Trường trung học phụ thuộc, lại đến đánh một ván, đánh không lại, gọi bố đi.
Thanh âm mang theo một cổ tà ý, ba chữ cuối cùng bị hắn nói nhẹ tựa trào phúng, nháy mắt liền khơi dậy chiến khí hai bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro