Quyển 1: Chương 4: Ca ca
Nhà cũ Giang gia.
Công tác ở Giang gia gần 20 năm, lão quản gia chưa bao giờ gặp qua bộ dáng thất thố như vậy của gia chủ.
Xe Lincoln màu đen dừng lại ở cửa, cửa xe bị người từ trong một chân đá văng, ngày xưa người đàn ông yêu thích chiếc xe, lúc này đang ôm một tiểu thiếu niên bị áo khoác tây trang khóa lại.
Còn không kịp kinh ngạc, nam nhân liền đi nhanh qua bên người lão quản gia, dùng âm thanh cực giận nói:
- Kêu bác sĩ!
Nam nhân có thói ở sạch, ngày xưa xuất hiện trước mặt người khác,khi nào không phải bộ dáng chỉnh tề, sạch sẽ?
Nhưng lúc này, hắn mềm nhẹ ôm người trong ngực, hoàn toàn không biết mồ hôi chính mình đã tẩm ướt phần lưng, tóc hỗn loạn, mắt đầy tơ máu, như là một con dã thú sắp sửa ăn thịt người.
Quản gia bị bộ dáng này của hắn dọa một chút, cũng không giám nhiều lời, vội vàng liên hệ bác sĩ gia đình.
Tầng 2, phòng ngủ.
Giang Triệt đem thiếu niên đặt trên giường, đem áo khoác cởi bỏ lại nhanh chóng xách chăn từ bên cạnh lên, đem bao quanh con trai đang run bần bật.
Bên người không có hơi thở của ba ba, hai tay thiếu niên từ trong chăn duỗi ra, hoảng sợ mà nắm lấy tay Giang Triệt, mắt đào hoa hơi sưng phiếm lệ quang, môi hồng nhạt run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở:
- Ba ba đừng đi....
Mèo con dường như ỷ lại vào nam nhân anh tuấn, cao lớn trước mắt.
Giang Triệt sắc mặt không rõ, cúi đầu nhấp môi, chỉ thấy cánh tay như ngọc giờ loang lổ bất kham, tập trung nhìn vào, thế nhưng tất cả đều là dấu vết mà bác sĩ tâm lý liếm láp, véo xoa tạo thành.
Nam nhân trầm mặt.
Hắn nghiêng thân mình ngồi bên cạch Giang Khương, đem con trai nhỏ cùng chăn vớt đến trong ngực, dùng cánh tay hữu lực ôm chặt.
Giang Khương cảm nhận được cảm giác an toàn.
Cậu như mèo cọ cọ cánh tay, lông mi chớp chớp còn mang theo hơi nước, phấn nộn mũi phát ra âm thanh hừ hừ, quả thực làm lòng nam nhân mềm thành một vũng nước
Quản gia dẫn bác sĩ tiến vào, nhìn thấy trường hợp này, nỗ lực che dấu nội tâm khiếp sợ.
Giang Triệt bảo quản gia đi ra ngoài, sờ sờ đầu Giang Khương thấp giọng trấn an:
- Để bác sĩ xe, được không?
Giang Khương bị bị thanh âm từ tính mê tâm thần, ngây thơ mờ mịt "Vâng" một tiếng.
Bác sĩ tiến lên đem chăn mở ra, kia da thịt nhận hết yêu thương bại lộ trong không khí.
Thân thể trắng tuyết, xinh đẹp vì một người nam nhân tàn sát bừa bãi, không còn chỗ nào nguyên vẹn. Dấu hôn rậm rạp khiến bác sĩ có chút da đầu tê dại.
Vừa rồi ở phòng khám, hắn chỉ lo phẫn nộ, không có nhìn kỹ, không ngờ con trai chính mình lại bị bắt nạt đến tình trạng này.
Giang Triệt trên mặt âm trầm, hắn nắm tay nam hài không chịu khống chế mà dùng sức. Mãi đến khi nam hài đau đến chịu không nổi, mềm mại xin tha hắn mới phục tinh thần lại.
- Đi ra ngoài.
Giang Triệt lạnh như băng phun ra ba chữ, lại nói:
- Bảo quản gia đem thuốc mỡ lại đây.
Bác sĩ bị dọa đến nơm nớp lo sợ, vội vàng ra cửa.
Tiểu hài tử bị sắc mặt ba ba làm sợ hãi, an tĩnh như chim cút nép trong ngực nam nhân.
Sau lại chịu không được không khí yên tĩnh đến mức tận cùng này, cậu lôi kéo cổ tay áo nam nhân, nhỏ giọng nói:
- Ba ba, Khương Khương muốn ngủ.
Giang Triệt vuốt đầu Giang Khương, nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn, thở dài:
- Bé ngoan, ngủ đi.
__
Tầng một đại sảnh.
Nam hài lười nhác tựa lưng, khối rubik trong tay thường thường xoay một vòng, nhìn qua có chút chây lười, đáy mắt có một tia không chút để ý.
Thấy quản gia từ trên tầng xuống dưới, hắn hứng thú hỏi
- Lão Lý, cái tên nhóc kia gây ra chuyện gì?
Hắn vừa về nhà liền nghe thấy đám người hầu khua môi múa mép nói tam thiếu gia khóc lóc bị gia chủ ôm trở về phòng ngủ.
Ôm?
Đánh chết hắn đều không tin nam nhân giống Diêm La kia sẽ làm ra động tác như vậy, cho nên cũng không tin lời người hầu nói là thật. Hắn chỉ tò mò, từ trước đến nay tam thiếu gia luôn mờ nhạt bởi vì chuyện gì mà hung hăng xoát độ tồn tại.
Lý quản gia cười khổ một tiếng:
- Nhị thiếu gia, việc này ngài tốt nhất hãy hỏi gia chủ đi.
Vốn dĩ chính là nhàn không có việc gì làm, nên quan tâm tiểu hài tử kia một chút, nghe quản gia nói vậy, Giang Dạng lại cảm thấy hứng thú.
Hắn mặt mày mang theo nhuệ khí, khóe mắt còn lưu lại dấu vết đánh nhau mấy ngày trước. Nhưng cố tình có gương mặt đẹp trai,khóe miệng giơ lên, đôi mắt đen nhánh như mực khi chuyên chú nhìn người chân thành tha thiết đến kì cục. Chính là giáo bá chỉ yêu tha thiết mình nữ chính trong tiểu thuyết vườn trường.
Giang Dạng chính mình đi tới, vỗ vỗ bên người thiếu niên, không chút khách khí hỏi:
-Uy, anh tan học sớm hơn tôi, có biết ở nhà là tình huống gì không?
Thiếu niên mặt mày như họa, đặt ở cổ đại cũng là quý công tử nhẹ nhàng.
Giang Tịch nhấp một miệng trà, thở dài:
- Anh về nhà liền vào thư phòng, ra tới chỉ nhìn thấy bác sĩ gia đình vừa lúc rời đi, nào biết đến những chuyện này?
Giang Dạng cũng nhàn đến hoảng, hắn " Sách" một tiếng, ném cục rubik trong tay, mặt dày chạy đến bên cạnh quản gia dò hỏi. Nói mấy câu thổi phồng thúc ngựa, ba hoa chích chòe, nói cho cái mặt già của quản gia đỏ lên, dị thường túng quẫn.
- Nhị thiếu gia... Không phải ta không muốn nói cho ngài... Mấu chốt là, ha, việc này thật sự quá.... Qúa.....
Lý quản gia bỏ tay xuống, thở dài lắc đầu:
- Ngài trước trưng cầu gia chủ đồng ý đi.
Nói miệng khô lưỡi khô tới kết quả này, Giang Dạng đơn giản bảo quản gia di trước, chính mình đi tới hướng cầu thang.
Hắn cũng không tin, chẳng lẽ trên lầu còn có yêu ma quỷ quái sao?
Trên cầu thang vang nhịp tiếng bước chân, Giang Dạng giương mắt, đầu tiên nhìn thấy là một đôi giày da đen sang quý,bóng loáng.
Hắn nuốt nuốt nước miếng sinh lý, ngẩng đầu, đối mặt với nam nhân gương mặt lạnh như tuyết.
- Đụ má! Trên lầu không có yêu ma quỷ quái nhưng có người so với yêu ma quỷ quái còn đáng sợ hơn a!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro