Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Nam nhân đoàn tạp kỹ (3)


Hắn trở lại khu đất trống thì thấy tiểu Hồng và tiểu Mạch đang tháo sân khấu kịch giản dị ra, hai người trẻ tuổi đưa lưng về phía hắn, chụm đầu vừa làm việc vừa nói cười với nhau, không thấy hắn trở về.

Ông bầu Ngô Thương từ trên xe nhảy xuống, khi thấy hắn nói: “Thường Sinh, cậu mới trở về à, còn đang chờ cậu…” Ông dừng nói, trên dưới đánh giá hắn: “Cậu tại sao lại ướt đẫm cả người vậy, xuống nước à?”

Thường Sinh gật đầu: “Bị rơi đồ xuống nước.”

“Đồ gì vậy? Đã tìm được chưa?”

“Một trang sức, tìm ở đáy sông rất lâu tới tìm thấy ở hạ du, nước chảy mạnh bị cuốn đi.”

Ngô Thương gật đầu: “Không có chuyện thì chuẩn bị đi thôi.”

Thường Sinh có chút do dự, Ngô Thương chú ý hắn hỏi: “Cậu còn có chuyện muốn làm? Trước khi đi cậu nói muốn trở lại nhìn địa phương cũ, có vẻ còn có chuyện chưa giải quyết xong?”

“Không phải, không có chuyện gì.” Thường Sinh lắc đầu nói: “Đi thôi.”

Tiểu Mạch và tiểu Hồng bên kia đã tháo sạch sân khấu kịch, Thường Sinh đi qua giúp đỡ khiêng đồ vào xe, tiểu Hồng đi tới bên cạnh hắn: “Thường ca, ngày hôm qua thật xin lỗi, phóng đao trúng người của anh.”

Ngô Thương cũng lại gần giúp chuyển đồ, trả lời giúp Thường Sinh: “Không sao đâu, cậu ta có luyện võ công mà, chút chuyện nhỏ này có tính là gì, cậu ấy chỉ cần nín thở đã sử dụng Thiết bố sam rồi!” Lại nhìn tiểu Hồng một chút, ngữ khí thật nghiêm túc nói: “Nhưng kỹ thuật của cô cũng muốn luyện tập thêm, bị bắt bài một lần thì thôi, đừng để có lần tiếp theo!”

Tiểu Hồng le lưỡi: “Lần sau sẽ không, lần sau nhĩn kỹ rồi mới che mắt.”

Tiểu Mạch đi tới: “Tôi sẽ giám sát cô ấy.”

Khuôn mặt nhỏ đỏ hồng: “Ai cần ngươi giám sát chứ.”

Ngô Thương cười ha ha, kéo Thường Sinh qua một bên: “Hai người chúng ta không nên làm bóng đèn giữa hai người trẻ tuổi kia đâu, đúng rồi, quần áo của cậu ướt như vậy mau thay đi, đừng để bị cảm mạo, buổi biểu diễn tiếp theo còn phải nhờ vào cậu.”

Thường Sinh sờ sờ mái tóc ẩm ướt: “Không đâu, kỳ thực tôi cái gì cũng không biết.”

“Cậu đừng khiêm tốn, chỉ mình võ công đã tập luyện rất nhiều năm đi.” Không đợi Thường Sinh trả lời, Ngô Thương đã cười nói: “Không đùa nữa, đi thôi.”

Sau khi toàn bộ dụng cụ ảo thuật được xếp vào trong xe, tiểu Mạch khởi động xe, tiểu Hồng ngồi một bên thu dọn trang sức cất kỹ, xuyên qua cửa xe nhìn khung cảnh Viễn Sơn dần dần chìm trong bóng đêm: “Nơi này thật xinh đẹp, thật đáng tiếc khi phải muốn rời khỏi nơi này nhanh như vậy.”

Ngô Thương gõ lên lưng ghế: “Không nỡ?”

“Có một chút, nhưng tôi biết ngày tháng làm tạp kỹ phải như vậy, ” tiểu Hồng thở dài: “Nếu có một ngày có cuộc sống yên ổn là tốt rồi.”

Sau lời nói của cô, không khí trong xe trầm xuống, mọi người cảm thấy thương cảm, trong một lúc không có người nào lên tiếng.

Thường Sinh tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại cứ như đang ngủ.

Trong đoàn tạp kỹ, phần lớn thời điểm cảm giác tồn tại của hắn rất thấp, ít khi chủ động nói chuyện, ngay cả lúc biểu diễn một đạo cụ hay bối cảnh còn nổi bật hơn, hắn quá mức yên tĩnh.

Ô tô chạy trên con đường ở nông thôn, cảnh trời chiều nơi xa đang dần dần tối lại.

Tiểu Mạch mở đèn trong xe lên, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên mặt người có chút mơ hồ, Thường Sinh đột nhiên vỗ nhẹ lên lưng ghế của tiểu Hồng: “Cô có thừa sợi dây nào không?”

Tiểu Hồng quay đầu lại: “Có, anh cần làm gì vậy?”

“Dây buộc đồ bị đứt mất, muốn buộc chặt lại một lần nữa.”

“Đây, ” tiểu Hồng từ trong túi rút ra một sợi dây màu đen tinh tế: “Sợi này có được không?”

Thường Sinh nhận lấy: “Được, cảm ơn.”

Tiểu Mạch lái xe, hỏi: “Ngô ca nói Thường ca trước đây từng ở trong thôn này, lúc nãy đi thăm người quen sao?”

“Không phải, trước đây tôi từng ở xung quanh đây thật lâu, cách nơi này mấy con đường, ” Thường Sinh lắc đầu: “Nhưng bây giờ đã không còn người quen biết.” Hắn nói rồi nhìn ra phía cửa xe.

Nếu như là ban ngày, hắn còn có thể nhìn thấy núi non, bầu trời xanh không thay đổi giống như trước, nhưng hiện tại là buổi tối, hắn chỉ có thể nhìn thấy những bóng dáng mơ hồ.

**

“Thiếu gia, vẫn không tìm được người.” Toàn bộ người hầu đều lên bờ, bây giờ đã rất muộn, cho dù có đèn pin và cây đuốc phát sáng nhưng mặt sông ban đêm vẫn tối om om nhìn không rõ, người quản sự tiến lên nói: “Tìm tới tìm lui rất nhiều lần, còn dùng thuyền tìm ở hạ du nhưng thật sự không tìm thấy người, người kia có thể đã sớm lên bờ rời đi rồi.”

Đỗ Thiệu Ngôn lạnh mặt, cậu còn nhỏ tuổi nhưng vẫn có vài phần uy nghiêm, toàn bộ người hầu đều không dám nói chuyện.

Tiểu Hạ khuyên nhủ: “Không tìm được có khi là chuyện tốt, chứng tỏ thúc thúc kia không có chuyện gì.”

Một người hầu mạnh dạn nói: “Đúng đấy, nếu người chết rồi thì phải có thi thể, nhưng thi thể cũng không tìm thấy nhất định là đã rời đi, nghe tiểu Hạ nói hắn bơi rất tốt sẽ không có chuyện, thiếu gia vẫn nhanh một chút trở về thôi.”

Đỗ Thiệu Ngôn trầm mặc không nói, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Đoàn tạp kỹ dừng chân nghỉ ngơi ở đâu?”

“A?” Tiểu Hạ sững sốt trong nháy mắt, trả lời: “Chắc là nơi biểu diễn hôm qua.”

“Mau mau theo tôi.” Đỗ Thiệu Ngôn nói xong thì chạy đi, người hầu nhanh chóng đuổi theo thiếu gia, chạy lên phía trước giơ đèn pin soi sáng đường đi.

Một đám người nhanh chóng chạy đến khu đất trống đầu cửa thôn nhưng không phát hiện bóng dáng của đoàn tạp kỹ, ngay cả xe hôm qua đậu ở đây cũng không thấy.

“Sáng nay vẫn còn ở đây, chắc đi rồi, ” người hầu nói: “Đoàn tạp kỹ thường chỉ ở một hai ngày rồi đi.”

Đỗ Thiệu Ngôn ngơ ngác nhìn mặt đất trống rỗng, nhìn dáng vẻ như bị cố định, mọi người xung quanh đều nhìn cậu, tiểu Hạ kéo tay áo của cậu: “Thiếu gia…”

“Tôi biết rồi!” Đỗ Thiệu Ngôn đột nhiên nói, khuôn mặt tối tăm bỗng biến mất: “Hắn không thể chết đuối được, thứ nhất là không tìm được thi thể, thứ hai là đoàn tạp kỹ đã rời đi, nếu phát hiện thiếu người thì nhất định sẽ đi tìm, không thể cứ rời đi như thế, cho nên nam nhân kia tuyệt đối là thừa lúc chúng ta không chú ý đã rời đi, trở về đoàn tạp kỹ, sau đó cùng bọn họ rời đi, chính là như vậy!”

Tiểu Hạ nháy nháy mắt: “Hình như thật đúng là vậy.”

Khuôn mặt Đỗ Thiệu Ngôn hớn hở: “Tôi biết ngay hắn sẽ không có chuyện, đều nhờ tôi phúc lớn mạng lớn!” Hoàn toàn không có dáng vẻ ủ rủ nản lòng hồi nãy.

Tiểu Hạ cũng cao hứng lên: “Không có chuyện gì là tốt rồi, chúng ta về nhà đi thiếu gia, bà bà nhất định đang sốt ruột chờ đợi.”

“Ừm, mau trở về thôi, ra ngoài cả ngày, trễ như vậy chưa trở về bà ngoại nhất định rất lo lắng.” Đỗ Thiệu Ngôn xoay người rời đi, tiểu Hạ đi bên cạnh cậu, cậu lại dặn dò hắn: “Đừng nói với bà ngoại hôm nay tôi xém chết đuối.”

“Vâng,” Tiểu Hạ gật đầu, có hơi ngạc nhiên: “Thì ra thiếu gia cũng sẽ sợ bà bà sẽ lo lắng, tôi còn nghĩ thiếu gia không tim không phổi…”

“Nếu lão thái bà biết được sẽ nhắc nhở tôi, phiền chết đi được,” Đỗ Thiệu Ngôn đánh gãy tiểu Hạ: “Không cho ra ngoài chơi thì không sao chứ không nghe lời bà ấy, lỡ như bà ngoại nói cho cha tôi biết, ba tôi không cho về đây chơi, ở thành phố rất chán… Haizz, cậu làm vẻ mặt gì vậy?”

Tiểu Hạ bĩu môi, nhỏ giọng oán giận: “Tôi còn tưởng thiếu gia đột nhiên hiểu chuyện, thì ra là sợ không thể đi chơi.”

“Đại thúc biến thái chết tiệt,” Đỗ Thiệu Ngôn ở một bên nói: “Dám hôn tôi, tôi còn chưa… Khó ưa! Biến thái! Đi cũng không chào tôi một tiếng, hại tôi lo lắng gần chết!” Nói xong dùng tay hung hăng lau miệng: “Phi phi.”

Tiểu Hạ tò mò hỏi: “Hôn cậu?”

“Hừ, không nói nữa.” Đỗ Thiệu Ngôn quay đầu: “Đi mau!”

Đỗ Thiệu Ngôn trở lại nhà cũ, bà ngoại đang chống gậy đứng chờ cạnh cửa, từ xa nhìn thấy cháu ngoại thì run rẫy nghênh đón: “Sao muộn vậy mới trở về…”

Đỗ Thiệu Ngôn chạy lại đỡ tay bà ngoại, làm nũng: “Con không phải đã về rồi sao, vào nhà thôi .”

Kỳ nghỉ hè rất nhanh kết thúc, Đỗ Thiệu Ngôn trở về thành phố, lại bắt đầu cuộc sống sinh hoạt buồn tẻ từ đến trường, về nhà nghe ba dạy dỗ, nghe anh trai cãi vả với giáo sư dạy kèm ở nhà.

Thực sự rất buồn chán! Ở nhà chỉ có mẹ kế Uất Kim Hương, hồ bơi ở nhà không chơi vui bằng ao nước nhỏ nhà bà ngoại, chỉ có thể đợi sang năm mới có thể về nhà ngoại ở nông thôn nghỉ hè, mới có thể gặp được đoàn tạp kỹ đó… Tuy rằng Đỗ tiểu thiếu gia ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại vẫn muốn xác định người đàn ông kia chết hay sống, mặc dù cậu có đầy đủ lý luận phán đoán người kia còn sống, nhưng chỉ cần không có tận mắt nhìn thấy thì vẫn không yên tâm được.

Sau khi tan học, tài xế đến đón cậu về nhà, cửa vừa mở ra thì có một chiếc xe dừng ở phía sau, Đỗ Thiệu Ngôn nhìn kính chiếu hậu thì nhận ra là xe của anh trai, cố ý làm tài xế lái xe thật chậm, không nhường đường cho xe phía sau, xe phía sau đã liều mạng ấn kèn, Đỗ Thiệu Bác từ sau của sổ xe thò đầu ra: “Này! Mau lên đi!”

“Đến sau thì phải đợi, có hiểu hay không?” Đỗ Thiệu Ngôn cũng thò đầu ra.

Đỗ Thiệu Bác lớn hơn em trai ba tuổi, đã là học sinh cấp ba, mặc đồng phục học sinh màu đen làm dáng vẻ của người lớn, hắn khinh thường hất cằm: “Mau tránh ra, chó tốt không cản đường!”

“Dạy dỗ thật tốt, mẹ ngươi dạy à?” Đỗ Thiệu Ngôn trào phúng nói.

Đỗ Thiệu Bác cười lạnh: “Mẹ của ta cũng là mẹ của ngươi.”

“Mẹ ta đã sớm mất, ta không có loại mẹ như thế.” Đỗ Thiệu Ngôn xuống xe, ngẩng đầu đi vào nhà.

Tài xế cuối cùng cũng để xe sau lái vào, Đỗ Thiệu Bác cũng nhanh chóng xuống xe, hai anh em cùng ba không cùng mẹ một trước một sau đi vào nhà.

Quản gia trong nhà phụ trách việc vặt vãnh là một người phụ nữ khôn khéo hơn ba mươi tuổi, nàng đi tới tiếp nhận túi xách của hai vị thiếu gia, vừa nói: “Thiệu Ngôn thiếu gia có thư, đã đặt ở trong phòng.”

Đỗ Thiệu Ngôn đáp một tiếng: “Ở đâu gửi đến?”

“Từ nông thôn.”

“Thật quê mùa,” Đỗ Thiệu Bác đi theo: “Thời đại này còn có người sẽ viết thư, không biết gọi điện thoại sao, đúng là người nhà quê.”

“Thời đại này còn có thể nhận thư, hạnh phúc biết bao nhiêu.” Đỗ Thiệu Ngôn không khách khí phản kích: “Tôi đi đọc thư, tí nữa sẽ xuống ăn cơm.”

Cậu chạy vài bước lên lầu, chạy vào phòng của mình, quả nhiên thấy một bức thử đặt trên bàn.

Thật ra không gần đọc cậu cũng biết là ai gửi thư cho cậu, người cậu quen chỉ có tiểu Hạ kiên trì ngồi viết một bức thư, vả lại trong kỳ nghỉ hè tiểu Hẹ nói phải viết thư cho cậu.

Đỗ Thiệu Ngôn nhanh nhẹn dùng kéo mở thư, tờ giấy mỏng manh được gấp chỉnh tề, bên trong còn kẹp thêm một mảnh lá phong màu đỏ.

Thư tiểu Hạ viết rất đơn giản như trong nhà bà ngoại rất khoẻ, rất nhớ thiếu gia, còn hắn rất muốn chơi đùa cùng cậu. Đỗ Thiệu Ngôn nhanh chóng xem lướt qua, cậu trước khi đi đã đặc biệt dặn tiểu Hạ lưu ý chuyện của đoàn tạp kỹ, lời cậu nói tiểu Hạ nhất định sẽ làm theo. Cậu rất nhanh đã xem xong thư, ở phần cuối tiểu Hạ nói đoàn tạp kỹ không trở lại.

Đỗ Thiệu Ngôn có hơi thất vọng.

Không biết người đàn ông kia có bị sao không.

Thật là đáng ghét, đi cũng không biết chào từ biệt, cậu thật oán giận, thuận tay cầm lá phong lên nhìn.

Đây là lá phong xinh đẹp được hái từ trên núi tiểu Hạ nói trong thư à, đúng là rất đẹp, làm phiếu kẹp sách vậy. Đỗ Thiệu Ngôn tiện tay đem lá phong kẹp trong cuốn từ điển, xoay người ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro