Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Kế hoạch

Ngủ một giấc đến tận giờ lên đèn, ta bị đói mới tỉnh lại, cái bụng đột nhiên kêu lên ùng ục, ta liền vội ngẩng xem trong phòng có người hay không, nhìn một chút, may quá không có ai. Ta thở phào một cái, lại nằm trở lại trên giường. Chỉ nghe bên cạnh truyền đến tiếng cười khúc khích, ta bất lực thở dài, "Ra đi."

Tân Nguyệt cười cười đi đến, trêu chọc nói, "Công tử, trời mới vừa tối, ngươi có nghe thấy tiếng gà gáy không? Động vật trong Chiến Vương phủ quả thật hiếm lạ, gà trống không chỉ sáng sớm biết gọi người rời giường mà ngay cả tối cũng biết giục người đi ngủ."

Ta ủ rũ cúi đầu, không nói lời nào. Miệng lưỡi Tân Nguyệt luôn lợi hại như thế, lần nào ta cũng nói không lại, hừ, một ngày nào đó nhất định sẽ cãi thắng nàng.

Tân Nguyệt tiến đến kéo kéo ta, "Được rồi công tử, ta sai rồi được chưa, ngươi cảm thấy đỡ hơn chút nào không?". Nói rồi tự tay sờ trán của ta, "Không còn nóng nữa, xem ra tốt hơn nhiều rồi, Tân Nguyệt giúp công tử thay y phục."

Tân Nguyệt giúp ta rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề rồi bưng tới mấy món thanh đạm cùng cơm tẻ. Ta đói lắm rồi, cầm lấy bát cơm lang thôn hổ yết [1] xử lí sạch sẽ.

[1]: Ăn như sói như hổ

Tân Nguyệt ở bên cạnh dặn đi dặn lại, "Công tử ngươi ăn chậm lại một chút, cũng không ai giành với ngươi, nhai kĩ nuốt chậm mới là đạo lí ăn uống."

Ta ăn hết hai bát cơm mới tạm làm ấm cái bụng, đột nhiên nghĩ tới một việc, vội hỏi, "Tân Nguyệt tỷ tỷ, chuyện kia hỏi thăm thế nào rồi?"

Tân Nguyệt không lảm nhảm căn dặn nữa, đắc ý nói, "Bản cô nương ra tay thì chỉ có chu toàn."

Ta vỗ vỗ mặt bàn, "Tỷ tỷ tốt của ta ơi, nhanh nói cho ta biết đi!"

Tân Nguyệt lập tức bày ra vẻ trịnh trọng, nghiêm mặt nói: "Thứ nhất, Chiến Vương gia không thích mỹ sắc, trong phủ tổng cộng chỉ có hai thị thiếp, nhưng Vương gia lại rất ít cho gọi các nàng đến hầu hạ, hơn nữa cũng không đi kĩ viện.

Thứ hai, Vương gia chỉ có một thú vui, đó là đi săn. Theo như người hầu trong phủ nói thì Vương gia có một biệt viện riêng, bên trong cất giữ rất nhiều da thú, xương thú các loại, đều là Vương gia tự mình săn được. Còn một khu nhà nữa để cung tiễn cùng các loại dụng cụ săn thú, có người nói số lượng chất đầy một phòng.

Thứ ba, Vương gia có một kỵ mã bảo bối được Ngài đặc biệt yêu thích. Xế chiều hôm nay ta từ xa len lén nhìn nó, cảm thấy con ngựa này thật có thể sáng ngang với thần mã trong truyền thuyết: toàn thân trắng như tuyết, bốn vó lại là màu đỏ, người ta nói mỗi khi nó chạy bốn vó sẽ giống một ngọn lửa bừng lên, tốc độ phi thường. Con ngựa này đã từng nhiều lần cứu mạng Vương gia, vì vậy Hoàng thượng liền tặng cho Ngài, đặc biệt ban thưởng danh hiệu cho nó, gọi là Hỏa Vân, thậm chí còn được hưởng thụ đãi ngộ Hoàng gia nữa đấy. Nhưng chỉ có duy nhất hai người có thể gần gũi con ngựa này, một là Vương gia, hai là người chăm sóc riêng của nó. Người này trên chiến trường đã từng thay Hỏa Vân đỡ một đao, vì thế mất một cánh tay, sau khi trở về con ngựa kia liền để cho hắn chạm vào. Vì thế Vương gia để hắn chuyên chăm sóc nó. Tên nam nhân này tuy cụt một tay, thế nhưng dáng người rất anh tuấn, cao lớn cường tráng, tướng mạo cũng đẹp, công tử ngươi không biết đâu, hắn nói chuyện rất thân thiện, so với Vương gia có khi còn tốt hơn..."

Ta lập tức ngắt lời nàng," Được rồi tỷ tỷ, người này để sau rồi nói, bây giờ nói đến trọng điểm..."

Tân Nguyệt ngượng ngùng le lưỡi, trở lại vấn đề chính, "Thứ tư là... Ôi bây giờ mới phát hiện, nhiều thông tin quá."

Ta gảy cơm trong bát, cẩn thận ghi nhớ, Tân Nguyệt thấy thế liền nói, "Công tử vẫn nên ăn cơm trước đi, ăn xong để ta còn dọn, làm chuyện gì cũng cần phải chuyên tâm, giờ ăn phải ăn, giờ làm phải làm, công tử nói có phải không?"

Ta nhanh chóng gật đầu đồng ý, nếu không đồng ý thì không biết còn lải nhải tới khi nào nữa.

Ta thành khẩn, "Tân Nguyệt tỷ tỷ, về sau đừng gọi ta là công tử nữa được không, ta đây đã quen làm một gã sai vặt rồi, bây giờ xưng hô như vậy cảm thấy không được tự nhiên."

Tân Nguyệt nghiêm mặt nói, "Không được, đây chính là chuyện tiểu thư căn dặn, muốn ta coi ngươi là công tử mà đối đãi, lại nói, gọi nhiều sẽ thành quen, ngươi đó, từ từ mà hưởng thụ đã ngộ của công tử đi! Công tử nếu còn nhắc lại chuyện này, Tân Nguyệt cũng sẽ không đồng ý, bằng không ta liền đem chuyện tốt năm ngoái ngươi làm nói cho người khác biết."

Ta vội vã đầu hàng, "Công tử thì công tử, ai sợ ai!"

Ăn cơm, lại uống một bát thuốc khó nuốt, cảm giác liền tốt hơn nhiều.

Sau khi ăn uống no đủ, tinh thần cũng trở nên hăng hái, ta nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp bắt đầu cân nhắc: Vương gia không gần mỹ sắc, rượu chè gái gú bài bạc, tham quan lừa bịp gì đó, cái gì cũng không, phương diện này có vẻ không dễ ra tay, ây da, khó thật, khó thật.

Đột nhiên nghĩ đến một điểm, Vương gia không phải rất yêu quý con ngựa Hỏa Vân kia sao, vậy hạ thủ từ chỗ nó! Trước đây lúc còn ở phủ Thượng thư, Lý thúc nuôi ngựa có một lần bị ngã gãy chân, ta liền thay thúc ấy chăm sóc ngựa, đối với ngựa vẫn có chút hiểu biết. Nhớ lại hồi đó, toàn bộ ngựa ở phủ Thượng thư đều bị ta thuần phục cả, nhiều lúc không có người còn lén cưỡi chúng nó, ngựa nào ta cũng đều cưỡi qua hết cả rồi.

Có điều không thể hành động ngay hôm nay được, bây giờ phải ngủ một giấc thật ngon, bồi dưỡng tinh thần, ngày mai sẽ đi gặp Hỏa Vân trong truyền thuyết kia, ta muốn tận mắt nhìn xem nó có tài cán gì, mọc được sừng hay là mọc được cánh.

Ta cởi áo, tháo giày rồi ngả xuống tấm chăn mềm mại, đãi ngộ của Vương phi thật là tốt, chăn này, đệm giường này, đồ đạc này, phong cách bày biện này, trước đây thậm chí nhìn ta cũng chưa nhìn qua chứ đừng nói là đích thân hưởng thụ. Cứ như thế này cả đời cũng không tệ, Vương phi giả còn được đãi ngộ tốt như vậy, ta lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi đấy. Đột nhiên nghe Tân Nguyệt bên ngoài thông báo, Vương gia tới.

Ta vội vàng chui tọt vào trong chăn, chuyện sáng nay còn không biết phải làm sao nhìn mặt Vương gia, thật mất mặt, giả vờ ngủ là tốt nhất.

Ta nghe thấy Vương gia vào phòng, tiếng bước chân càng lúc càng tới gần rồi dừng ở bên giường. Ta có thể cảm nhận được hắn đang nhìn ta, nhìn chằm chằm hết nửa này, lại đưa tay thử độ nóng trên trán ta, sau đó vòng ra gian ngoài, nhẹ giọng hỏi: "Uống thuốc chưa?"

Tân Nguyệt đáp: "Dạ rồi ạ."

"Ăn cơm chưa?"

"Công tử vừa mới ăn chút cơm, khẩu vị rất tốt ạ."

Sau đó là tiếng bước chân xa dần.

Ta len lén chui ra khỏi chăn, trộm liếc bên ngoài một cái, không có ai cả. Thở phào một hơi, đau tim chết ta, ai có tài năng khiến Vương gia bỏ cái kiểu nhìn chằm chằm đó đi ta sẽ quỳ xuống bái ông ta làm thầy, học hỏi hắn mấy chiêu, chứ cái ánh nhìn đó không phải thứ con người có thể chịu đựng!

Tân Nguyệt bước vào, thấy bộ dạng của ta liền buồn cười, "Sao công tử vẫn sợ Vương gia như vậy? Ta nói, Vương gia kì thật vô cùng ôn nhu, nếu như người thay Tam tiểu thư xuất giá là ta, chỉ sợ ta đã sớm thích Vương gia rồi, đáng tiếc đáng tiếc, lãng phí lãng phí, haizz..."

Ta ngắt lời nàng, "Tân Nguyệt tỷ tỷ, ta có chút mệt."

Tân Nguyệt hiểu rõ nhìn ta một cái, tiến lên hầu hạ ta ngủ, tắt đèn rồi nhẹ nhàng lui ra.

Tân Nguyệt nàng, mãi không sửa được cái thói thao thao bất tuyệt!

Ngủ cả một ngày rồi nên lúc này ta lại chẳng thấy buồn ngủ nữa, chỉ nằm im nhìn đỉnh giường, suy tính kĩ càng xem làm thế nào thu phục Hỏa Vân. Mà sao lại có dự cảm như là tính cách Hỏa Vân sẽ rất giống Vương gia thế nhỉ? Trời Phật phù hộ, tốt nhất là đừng giống.

Thôi quản làm gì, dù sao cũng chỉ là một loại thú, ta không tin ta đấu không lại một con vật. Lòng ta tràn đầy niềm tin kiên định, sẵn sàng ngày mai hành động, ngủ!

HOÀN CHƯƠNG 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: