Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

✿ Chương 4 ✿: Tôi không có ba.

Edit: Lee

Giải Dương vội vàng nhớ lại cốt truyện, Cừu Hành dò hỏi, cậu dùng mấy câu 'không rõ lắm', 'có thể', 'có lẽ', 'ừ',... ngắn gọn trả lời cho có lệ hết toàn bộ.

Giọng nói của Cừu Hành càng ngày càng trầm, lời càng lúc càng ngắn, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh. Bầu không khí trong xe như bị đóng băng, tài xế lạnh run người, rất muốn lắc người Giải Dương bảo cậu phun nhiều thêm mấy chữ ra nữa!

Xe dừng lại ở bãi đậu xe dưới tầng hầm của chi nhánh công ti Vinh Đỉnh của thành phố S, Cừu Hành xuống xe rời đi, một ánh mắt cũng không cho Giải Dương.

Tài xế lấy khăn tay ra lau mồ hôi.

Xong rồi, ông chủ tức giận đến mức không đợi anh ta đến mở cửa mà đã tự mình đi rồi.

Giải Dương cuối cùng cũng hoàn hồn từ trong suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn tài xế, hỏi: "Tôi có thể tự do hoạt động không?"

"Ừm.. hả?" Nụ cười của tài xế mang khổ: "Chuyện này... chuyện này sợ là không được, buổi trưa ngài còn phải đến buổi hẹn của chủ tịch Giải với ông chủ, không thể tùy ý rời đi."

"Cho nên ý của anh là bảo tôi ngồi chờ ở đây?"

"Đương, đương nhiên là không phải." Tài xế cả gan đoán suy nghĩ của ông chủ, thử đề xuất: "Không thì, tôi đưa ngài đi dạo xung quanh? Chờ đến lúc ăn cơm, tôi sẽ đưa ngài về."G

iải Dương chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh rồi suy tính lối thoát sau này, nghe vậy thì gật đầu, đáp: "Được... Gần đây có rạp chiếu phim không? Tôi muốn xem phim."

Mười phút sau, hai người đến một rạp chiếu phim gần nhất.

Tài xế nhìn poster tuyên truyền của rạp chiếu phim, nói: "Hình như bộ phim mới 《 Lục Nguyệt Hoài An 》 của đạo diễn Chu Hoài Nhân có đánh giá không tồi, không thì xem phim này? Tôi đi mua vé cho ngài."

《 Lục Nguyệt Hoài An 》, tác phẩm màn ảnh lớn đầu tay của nữ chính, cũng là một tình tiết quan trọng.

Ánh mắt Giải Dương dừng trên poster tuyên truyền《 Lục Nguyệt Hoài An 》, lắc đầu, ngón tay chỉ vào một góc: "Không, tôi muốn xem phim này, đi mua vé."

Tài xế nhìn sang, vài chữ to 'tác phẩm hoài cổ kinh điển chuyên trường' đập vào mắt. Chuyên trường là hình thức phát sóng liên tục hơn mười bộ phim, tùy ý xem. Trên poster có tên của các bộ phát sóng liên tục, đều không ngoại lệ, tất cả đều là kháng chiến chống Nhật.

"..." Phẩm vị của ngài Giải thật độc đáo.

Tài xế đi mua vé, nhân tiện gửi tin nhắn báo cáo cho Cừu Hành hướng đi của mình và Giải Dương.

Tài xế đi rồi, Giải Dương chuyển ánh mắt lên trên poster tuyên truyền 《 Lục Nguyệt Hoài An 》lại, đánh giá nữ chính được in ở một góc, khom lưng rút một tờ tuyên truyền 《 Lục Nguyệt Hoài An 》.

Tác phẩm hoài cổ kinh điển chuyên trường không ngoài ý muốn đều rất trống, Giải Dương chọn một vị trí xó xỉnh rồi ngồi xuống, lấy bỏng ngô và đồ uống trong tay tài xế, ý bảo anh ta ngồi xa một chút.

Đồ ăn bị cướp, tài xế giận mà không dám nói gì, ngoan ngoãn ngồi ở hàng phía sau.

Trên màn ảnh lớn, binh lính mặt xám mày tro đang lăn lộn trong chiến hào, Giải Dương ăn một viên bắp, dựa lên lưng ghế nhắm mắt lại.

Muốn thay đổi vận mệnh phải chết, phương pháp đơn giản nhất là ly hôn với Cừu Hành, rời xa vòng cốt truyện. Nhưng con đường này trước mắt mà nói là không thể thực hiện được. Cừu Hành là một đứa con có hiếu, cuộc hôn nhân xung hỉ này do mẹ Cừu sắp xếp, tuổi tác của mẹ Cừu đã cao, cơ thể không tốt lắm, Cừu Hành sẽ không đối nghịch với ý của mẹ Cừu. Lúc sáng sớm thăm dò, Cừu Hành đúng là mang thái độ không lỏng miệng. Xét thấy địa vị vô cùng không bình đẳng giữa cậu và Cừu Hành, chỉ cần Cừu Hành không muốn thì chắc chắn không thể ly hôn được.

Giải Dương lại lấy một viên bỏng ngô để vào trong miệng, dùng hàm răng nhẹ nhàng ma sát, ma sát đến khi có chút bã vụn mới dùng đầu lười liếm sạch, chậm rãi thưởng thức vị ngọt.

Nếu không rời được, vậy chỉ có thể đi sâu vào cốt truyện làm nên một chút mưa gió. Pháo hôi trong nguyên thư cuối cùng đã chết vì tai nạn xe cộ, tình huống lúc đó, sẽ là ai muốn giết pháo hôi?

Có thể là nam chính, cách đoạt quyền của anh ta không quá quang vinh, pháo hôi biết quá nhiều, không chết là một tai họa ngầm. Cũng có thể là nữ chính, cuối cùng nữ chính đối với Cừu Hành là (hổ) thẹn lớn hơn hận, trong lòng vô cùng chán ghét pháo hôi đã phản bội Cừu Hành. Đám người thân Cừu gia phụ thuộc Phong gia cũng có thể, người Phong gia hận tất cả người Cừu gia, pháo hôi miễn cưỡng xem như là nửa người Cừu gia. Người nhà của pháo hôi cũng càng có thể, bọn họ hận pháo hôi hủy đi cái đùi mà bọn họ vất vả lắm mới ôm được. Nam nữ phụ hiện tại còn chưa gặp cũng có hiềm nghi, cuối cùng bọn họ đều thành chân chó của nam nữ chính, gấp gáp hầu nam nữ chính... Tổng kết lại là người trên toàn thế giới này đều muốn giết pháo hôi --- trừ Cừu Hành. Bởi vì Cừu Hành đã bị bệnh chết trước khi pháo hôi chết, không có cơ hội ra tay.

Giải Dương cắn bỏng ngô.

Hay lắm, toàn bộ đều là kẻ ác.

Cậu mở mắt, rút tờ tuyên truyền từ trong túi ra.Thật ra trong toàn bộ cốt truyện, thứ làm cậu cảm thấy khó giải quyết không phải là tương lai cái cậu phải chết với cái cơ thể này hay là thân phận và địa vị, mà là bàn tay vàng tác giả đã giả thiết cho nữ chính.

Trong nguyên thư, nữ chính có một hệ thống bàn tay vàng tên là Trao Đổi Giá Trị Yêu Thích. Hệ thống này rất mạnh, có thể tích lũy giá trị yêu thích từ nữ chính đạt được từ fans hay là bất cứ người nào đó khác, rồi căn cứ theo nguyện vọng của nữ chính, đổi chúng thành xinh đẹp, vận may, kỹ thuật diễn, thậm chí là hảo cảm của người nào đó mà nữ chính cần. Dựa vào hệ thống này, nữ chính dễ dàng trở thành người thắng nhân sinh.

Trong cốt truyện, mấy nhân vật quan trọng trong truyện đều bị nữ chính đổi hảo cảm, bao gồm cả nguyên chủ.

Giải Dương nhíu mày.

Cũng không biết thao tác của bàn tay vàng này sẽ sinh ra loại ảnh hưởng gì với người, có thể chi phối tinh thần của người không.

Cậu nắm chặt ngón tay theo bản năng, lại không cảm nhận được sự tồn tại của dị năng, hoảng hốt trong nháy mắt, buông tay ra.

Quên đi, hoảng gì chứ.

Cậu thả tờ tuyên truyền, lại lấy một viên bỏng ngô. Kỹ năng đổi hảo cảm đó của nữ chính chỉ có thể sử dụng lúc có tiếp xúc cơ thể, hơn nữa còn có lúc hiệu tính*, cuối cùng có thể để lại bao nhiêu hảo cảm thì phải xem ấn tượng thật sự của người bị sử dụng đối với nữ chính như thế nào, chỉ cần anh cẩn thận một chút, hẳn là có thể tránh bị trúng chiêu.

*Hiệu tính - 效性: Tôi search gu gồ thì nó ra Pleiotropy, chịu hẳn, ai biết thì cmt giùm tôi với nhé.

Nhưng có thể phải tiếp tục làm nghệ sĩ nhỏ rồi, muốn quấy loạn mưa gió, không thể chỉ làm một tên phế vật bị vai ác nuôi được.

10 rưỡi, Giải Dương đứng lên.

Tài xế vội vàng đứng lên đi theo, hỏi: "Ngài Giải không xem nữa sao?"

"Không xem." Giải Dương đi ra ngoài, đi được hai bước đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi: "Anh có nơi sạc pin không?"

Hai người về lại xe, tài xế tìm ra một dây sạc và một cục sạc đưa cho Giải Dương.

"Cảm ơn."

"Không cần khách khí không cần khách khí... Chúng ta trở về?"

Giải Dương 'ừm' một tiếng, tìm điện thoại cũ của nguyên chủ, sạc pin.

Điện thoại vừa mới khởi động máy, một cuộc gọi đã đến, ghi chú người gọi là 'ba'.

Giải Dương nhận điện thoại.

"Sao điện thoại mày vẫn luôn tắt máy! Đúng là một chút cũng không hiểu chuyện!" Giải Tu mở đầu đã là một câu răn dạy, sau đó vội vàng chuyển sang chuyện chính: "Hôm qua vốn đã chuẩn bị tìm mày nói chuyện, kết quả mày không gặp. Lát nữa phải cùng đi ăn cơm, bây giờ tao nói ngắn gọn. Mày cũng đừng đọc sách nữa, nhóm nam gì đó cũng đừng tham gia, lui về chuyên tâm đi theo Cừu Hành, giữ hắn cho chặt, hiểu chưa?"

Thì ra ngọn nguồn biến nguyên chủ thành phế vật là đây.

Giải Dương trả lời: "Không hiểu, không thể nào, sau này đừng liên lạc." Nói xung trực tiếp cúp điện thoại, kéo Giải Tu vào sổ đen.

Mới vừa thao tác xong, lại thêm một cuộc gọi tới, là Hồ Tiêu.

"Cậu chạy đi đâu?" Giọng nói của Hồ Tiêu bình tĩnh không ngờ, nhưng kẻ ngu cũng nghe ra được, anh ta bình tĩnh không phải là không tức giận, mà là mưa gió sắp đến.

Giải Dương trả lời: "Về nhà cắt đứt quan hệ với ba."

Hồ Tiêu nghẹn lại: "Cái, cái gì?"

"Anh Tiêu, từ hôm nay trở đi, tôi không có ba."

Sau sự yên tĩnh hít thở không thông, Hồ Tiêu gầm lên: "Cậu bớt làm trò cho tôi! Quý Dương, cho cậu một giờ, nếu một giờ sau cậu còn không thấy người, không cần fans tẩy chay, tôi là người thứ nhất làm cậu rời nhóm!

Cúp điện thoại, không đến nửa phút, lại một cuộc gọi nữa đến, người gọi là Kha Lam.

Giải Dương ấn nhận.

"Cơ hội của cậu tôi trả lại cho cậu, đừng náo loạn." Giọng nói của Kha Lam rất êm tai, nhưng giọng điệu lại rất lạnh nhạt, hơi mang theo châm chọc: "Giải Dương, có phải cậu cảm thấy IUD tàn rồi, không xứng với giấc mộng cao quý của cậu không?" Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Giải Dương nhíu mày, mắt thấy lại thêm một cuộc gọi nữa, phiền đến tực tiếp tắt nguồn điện thoại.

Trên ghế điều khiển, tài xế bị bắt nghe hết nội dung của tất cả các cuộc gọi trộm nuốt một ngụm nước miếng, cứng người nắm lấy tay lái, dấu chấm hỏi trên đầu như một mớ hỗn độn.

Lượng tin tức thật lớn, chủ tịch Giải cũng giám nghĩ thật, lại muốn dùng con trai trói chặt ông chủ...

Sau khi kết thúc công việc, Cừu Hành cố ý kéo dài một chút mới xuống lầu. Xe đậu ở vị trí cũ, khác là, tài xế một mình chờ ở bên ngoài thang máy.

Cừu Hành trầm mặt: "Cậu ta chạy?"

"Không không không, không phải." Tài xế liếc trợ lý Hà Quân đi theo sau Cừu Hành, muốn nói lại thôi.

Hà Quân tự giác tránh xa.

Tài xế thuật lại ngắn gọn mấy cuộc điện thoại của Giải Dương một lần trước khi Cừu Hành mất kiên nhẫn.

Cừu Hành càng nghe vẻ mặt càng cổ quái, đẩy lông mày lên cao, hỏi: "Giải Dương kéo đen số của Giải Tu rồi?"

Tài xế dùng sức gật đầu.

Cừu Hành đánh giá hai giây, đột nhiên cười: "Đúng thật là... thú vị." Anh bước đến bên cạnh xe, kéo cửa ghế phụ ra: "Xuống dưới, ngồi phía sau đi."

Giải Dương đẩy mũ trùm xuống, mở mắt ra nhìn anh, hỏi: "Bữa cơm trưa nay tôi có thể không đi không?"

"Không thể." Cừu Hành cười đến gió xuân ấm áp: "Chẳng qua nếu như cậu cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc một chút chuyện không mang theo cậu đi."

"..."

Giải Dương lập tức xuống xe, kéo ghế sau ra cúi người ngồi vào.

Cừu Hành hừ một tiếng, vòng đến bên kia mở cửa ngồi lên, sửa sang lại cổ tay áo, nói: "Tôi thích trẻ con nghe lời, nói một chút xem, muốn thưởng gì?"

Giải Dương lấy điện thoại ra, khởi động máy: "Ly hôn, anh cho không?"

Khuôn mặt Cừu Hành âm trầm trong một giây: "Xem ra thời kỳ phản nghịch của cậu còn chưa qua."

Giải Dương mở Weibo ra: "Nhưng thời kỳ mãn kinh của anh lại tới trước."

Cừu Hành lạnh lùng nhìn Giải Dương.

Giải Dương không dao động, nhấn vào bảng hot search của Weibo.

Trợ lý Hà Quân nhìn cảnh hai người ở chung, cả kinh không nhẹ, ngồi trên ghế phụ nhìn sang tài xế, mắt mang nghi vấn: "Chuyện gì thế này?"

Tài xế lòng đầy tang thương, đưa cho anh ta một ánh mắt 'đừng dính vào, coi như mình điếc mùi đi' rồi khởi động ô tô.

Hà Quân: "..."

Trên Weibo đang rất náo nhiệt "Mộc Chu Dịch làm bẩn lễ phục của BV#, #Mộc Chu Dịch vô cớ vắng mặt trong tiệc tối từ thiện#, #Mộc Chu Dịch đắc tội BV#, mấy đề tài này hầu như đứng hết bảng hot search. Giống như cốt truyện của nguyên thư, nữ chính quả nhiên vì chuyện vắng mặt tiếc tối và làm bẩn lễ phục mà bị hắc cả đêm, account marketing phê bình cô ta không coi ai ra gì với giả vờ từ thiện, anti fans cũng thừa dịp này lên một đống bài bốc phốt rồi bình luận ở mọi nơi.

✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿

Lee: Xin chào mọi người, sau 1 năm thì tôi đã comeback. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro