✿ Chương 3 ✿: Một bát mì trộn tương mua ven đường.
Edit: Lee
Cừu Hành thưởng thức vẻ mặt lúc này của Giải Dương một chút, trong lòng thoải mái, chậm rãi sửa miệng: "Đùa thôi, cậu ấy là một món đồ chơi nhỏ mà nhà họ Giải nhét qua, mấy năm sau sẽ ở bên người cậu."
Giải Dương: "..."
Vẻ mặt Phong Thanh Lâm cứng đờ.
Đáp án này hình như cũng không tốt hơn 'trò đùa' vừa rồi được bao nhiêu.
Cừu Hành thấy bọn họ không phải ứng, vẻ mặt lại trầm xuống: "Trò đùa này không buồn cười sao?"
Phong Thanh Lâm vội phối hợp cười cười, nói: "Cậu thật hài hước, giọng điều vừa rồi của cậu làm cháu sợ tới mức thật sự cho rằng cậu muốn tìm một người đàn ông làm mợ cháu. Nhưng sao nhà họ Giải lại đưa một đứa con trai đến đây, chẳng lẽ cậu..."
"Cháu hỏi quá nhiều." Cừu Hành lại thay đổi sắc mặt lần nữa, đứng lên lạnh lùng nói: "Cháu nghỉ ngơi cho tốt." Nói xong trực tiếp xoay người rời đi.
Giải Dương nhìn về phía Phong Thanh Lâm. Phong Thanh Lâm chú ý tới ánh mắt Giải Dương, cười bất đắc dĩ, nói: "Cậu tôi là kiểu người nghĩ gì làm nấy, cậu... nếu cậu đã ở bên cạnh cậu tôi, thì xin chăm sóc cậu tôi cho tốt, cảm ơn."
Không hổ là người đàn ông của ảnh hậu tương lai, kỹ thuật diễn không tồi.
Giải Dương không trả lời, xoay người đuổi kịp Cừu Hành, chờ màn biểu diễn tiếp theo của nữ chính.
Theo cốt truyện gốc của tiểu thuyết, đoạn tình tiết đến thăm bệnh này được viết dưới góc nhìn của nữ chính. Đêm nay, sau khi nữ chính ứng phó với người đai diện xong thì lo lắng cho nam chính, vội vàng chạy tới bệnh viện thăm, tình cờ đứng ở bên ngoài phòng bệnh nghe được cuộc nói chuyện giữa nam chính và Cừu Hành, biết được một chút thân thế của nam chính, sinh lòng đồng cảm với nam chính, sau đó nhịn không được quan tâm săn sóc nam chính... Ở đây có một tình tiết nhỏ, vì nữ chính quá chăm chú nghe lén, không chú ý tới Cừu Hành đột nhiên đi ra, hai người mặt đói mặt, nữ chính cuống quít chạy trốn, thành công làm Cừu Hành chú ý.
Cốt truyện cuốn tiểu thuyết rất ngôn tình, lúc trước Giải Dương rất chán ghét, bây giờ Giải Dương lại rất muốn xem.
Cừu Hành đã đi đến cửa.
Hai tay Giải Dương đút túi, khống chế khoảng cách chỉ đi sau Cừu Hành một bước, nhìn cửa phòng bệnh.
Cừu Hành đột nhiên quay người, giọng nói âm dương quái khí*: "Đi chậm như vậy, sao, luyến tiếc Thanh Lâm?"
*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Giải Dương phanh lại kịp thời, khó khăn lắm mới không đâm vào người Cừu Hành.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng động nhỏ, sau đó là tiếng bước chân xa dần, cuối cùng là sự im ắng. Giải Dương lấy độ nhạy bén lăn lộn trong mạt thế của mình ra để thề, hơn phân nửa là nữ chính nghe được tiếng động nên chạy.
Cậu nhìn Cừu Hành.
"Cậu đây là cái vẻ mặt gì?" Cừu Hành cúi đầu gần sát Giải Dương, giọng nói lạnh lẽo giống như một con rắn độc giữ sức chờ tấn công: "Không muốn đi theo tôi, hửm?"
"..." Giải Dương dùng đuôi mắt ném cho Cừu Hành một ánh mắt lười để ý, đẩy anh mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa không có một bóng người, quả nhiên nữ chính đã chạy.
Cừu Hành cúi đầu một chút, nhìn cái vai bị đẩy của mình.
Cảm xúc của Giải Dương bỗng rất tốt.
Qua hai màn diễn vừa rồi cậu đã xác định, đây tuy là một thế giới trong sách, nhưng hình như cốt truyện cũng không phải là không thể thay đổi, hành động khuôn mẫu của nhân vật trong cốt truyện cũng không bị hạn chết gì, ví dụ như đoạn đối thoại vừa rồi của Cừu Hành và Phong Thanh Lâm có hơi khác với bản gốc viết trong sách, lại ví dụ như cuộc gặp gỡ lần này của Cừu Hành và nữ chính dưới tình huống cậu không nhúng tay can thiệp gì cũng tự mình phá hủy.
Nói cách khác, chỉ cần cậu vỗ cánh bướm, pháo hôi Giải Dương cũng không nhất định sẽ chết.
Đây là một thế giới có mức độ tự do rất cao.
Trong lòng Giải Dương có ý.
Cừu Hành chú ý tới khóe miệng nhếch lên của Giải Dương, nghiêm mặt phủi phủi chỗ bị đụng, cất bước lướt qua Giải Dương, nhanh chóng rời đi.
Hai người lần lượt rời bệnh viện lên xe.
Tài xế phát hiện khuôn mặt Cừu Hành so với lúc đi vào thì thối hơn rất nhiều, ngược lại thì mặt mày Giải Dương có hơi thả lỏng, dáng vẻ tâm trạng rất tốt.
Đã xảy ra chuyện gì thế?
Tài xế cẩn thận khởi động xe, liếc liếc Giải Dương bên cạnh, lại liếc liếc Cừu Hành ngồi sau, yên lặng lật ngược đánh giá 'nhát gan, dễ bắt nạt, gia thế thấp kém, không cần để ý' lúc trước với Giải Dương, sửa Giải Dương thành một thứ 'hàng nguy hiểm'.
"Đến biệt thự Thu Thủy."
Tài xế hoàn hồn, nhắc nhở: "Nhưng mà ông chủ..."
"Câm miệng, đến biệt thự Thuy Thủy."
Tài xế tiếp xúc với ánh mắt âm u của Cừu Hành qua kính chiếu hậu, giật mình một cái, vội vàng ngậm miệng, im lặng lái xe.
Giải Dương lười đoán hai người này đang chơi trò bí hiểm gì, tự mình nhắm mắt dưỡng thần.
Hai mươi phút sau, Giải Dương đã biết đáp án của bí hiểm. Cậu đứng ở lầu một của một ngôi nhà, nhìn Cừu Hành trên lầu.
"Ở đây chỉ có một phòng ngủ, chỉ có thể ủy khuất cậu ngủ ở phòng khác rồi." Cừu Hành chống lan cay, mỉm cười ác ý: "Hy vọng cậu có thể có một buổi tối tốt đẹp." Nói xong phủi phần áo ở vai, xoay người rời đi, trước khi đi còn tắt tất cả đèn của lầu một.
Giải Dương: "..."
Bệnh không nhẹ.
Cậu nhìn quanh một vòng, rõ ràng là chưa được trang hoàng xong, phòn khách trống đến mức không có nỗi một chiếc sofa, tìm tìm, đi đến phòng tắm.
Phòng tắm rất rộng, có một cái bồn tắm siêu lớn, trên chiếc kệ bên cạnh bồn tắm có một chồng khăn tắm sạch sẽ, trên bàn rửa mặt đặt đồ vệ sinh cá nhân mới tinh chưa mở, máy nước nóng đang bật, nước nóng dùng tùy ý. Đối với Giải Dương đã lăn lộn ở mạt thế mà nói, loại điều kiện này đã có thể xem là thiên đường rồi, cậu rất hài lòng.
Cậu tắm nước ấm thoải mái, ném quần áo bẩn vào trong máy giặt, chỉ quấn một chiếc khăn tắm dạo một vòng quanh phòng khách, may mà tìm được một tấm thảm, gấp thảm lại rồi đặt ở trong bồn tắm đã lau khô, sau đó đặt một chiếc khăn tắm sạch sẽ ở trên tấm thảm, cuối cùng là thoải mái đi ngủ sau khi đã khóa trái phòng tắm.
Nửa đêm, Giải Dương bị tiếng mở cửa đánh thức, mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt u ám của Cừu Hành. Cậu trốn tránh theo bản năng, cơ thể tích trữ sức lực.
Cừu Hành cười lạnh, nâng tay lên, ném chiếc chăn lên mặt cậu.
Rầm!
Cừu Hành dọa người xong liền chạy, còn hung dữ đóng cửa cái rầm.
Giải Dương kéo chăn trên đầu xuống, nhìn cửa phòng tắm chằm chằm, tính tình tốt bị mạt thế mài ra suýt chút nữa đã tan vỡ, kiềm chế bàn tay, nằm xuống lần nữa.
Cái tính tình chó mà này, thật là xứng đáng không giành được nữ chính.
Giải Dương ngủ một đêm đầy ác mộng đến hừng sau, sau khi tính tình vô cùng khó chịu, lấy quần áo cả mình từ trong máy giặt ra thay, rời cửa bước lên lầu, một chân đá văng cửa phòng ngủ, đi vào kéo hết toàn bộ rèm cửa sổ kín mít ra.
Ánh nắng chen nhau chiếu vào phòng, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt Cừu Hành. Cừu Hành giật giật, đôi mắt còn chưa mở to, miệng đã buông lời độc địa trước: "Ai... kéo rèm cửa sổ thì cút đi, ngày mai không cần tới làm việc!"
Giải Dương dựa vào chiếc bàn nhỏ trước cửa sổ, bình tình trả lời: "Tiếc quá, ngài Cừu, tôi được mẹ ngài thuê tới để xung hỉ cho ngài, ngài cũng không thể quyết định tôi đi hay ở."
Cừu Hành hoàn toàn tỉnh táo, trợn mắt nhìn cậu, tức giận rời giường: "Là cậu..."
Giải Dương đại mã kim đao* ngồi xuống, khiêu khích đáp: "Là tôi, sao, ngài Cừu muốn đuổi việc tôi à?"
*Đại mã kim đao (大马金刀) : Mô tả cách nói chuyện lỗ mãng, sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗ.
Cừu Hành chống cơ thể nhìn cậu, vài giây sau, tức giận trên người khi rời giường đột nhiên biến mất, đưa tay lên vuốt phần tóc rũ xuống, vén chăn đứng dậy, cười mỉa: "Bớt tính toán trong lòng đi, Giải Dương, ba cậu bán cậu cả đời, bây giờ mới được bao lâu chứ." Nói xong lập tức vào phòng tắm.
Giải Dương nhìn cơ thể anh biến mất ở sau cửa phòng tắm, thu lại dáng vẻ kiêu ngạo cố ý bày ra, nhíu nhíu mày, đứng dậy rời đi.
Bữa sáng do tài xế đưa tới, có hai phần, một phần vô cùng phong phú, đầy ắp trong một cái hộp đựng thức ăn lớn ba tầng. Một phần lại rất thô sơ, một bao nilon đựng một bát mì trộn tương* mua ven đường, ngay cả đồ uống cũng không có.
*Bản gốc là 炸酱面, tức 'Trác Tương Miến'. Đây là một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông, Trung Quốc. Sợi mì to bản được trộn với nước sốt đậu tương đa chao qua dầu. Đó là lý do vì sao tên gọi của món này có từ 'trác', từ chỉ cách chế biến được xác định bởi lượng dầu ăn trong chảo.
Giải Dương tự giác lấy bát mì trộn tương.
"Ai bảo cậu ăn thứ đó?" Cừu Hành chỉ chỉ hộp đựng cơm: "Ăn món này."
Tài xế giả làm bức tường hoa nhanh chóng nhìn Cừu Hành một cái, bước lên chia một nửa hộp đồ ăn gồm cháo và điểm tâm rồi đặt ở trước mặt Giải Dương.
Tối qua Giải Dương ăn linh tinh, lần này định ăn thanh đạm một chút, không có ý kiến gì đẩy mì trộn tương ra, cầm muỗng khuấy khuấy bát cháo đặc sền sệt, đưa vào trong miệng.
Hương gạo nguyên chất tản ra ở trong miệng, động tác Giải Dương dừng lại, rũ mắt nhìn bát cháo.
Đây vậy là một chén cháo trắng, cái loại không thêm một chút gia vị gì, ngay cả muối cũng không thêm.
Cừu Hành cười, hỏi: "Ăn bữa ăn của người bệnh có ngon không?"
Giải Dương nuốt cháo xuống, không nói chuyện. Gạo dùng để nấu cháo rất tốt, cách nấu cũng rất tinh tế, hương vị này đối với cậu mà nói... quả thật là hưởng thụ.
Cậu lại uống thêm một muỗng, nhấm nháp cẩn thận, gật đầu, sau đó muỗng này đến muỗng khác, rất nhanh đã ăn bát cháo nhìn thấy cả đáy. Ăn cháo xong dạ dầy vẫn còn rất trống như cũ, cậu cầm đũa lên, gắp một miếng xíu mại* da mỏng lên cắn một cái.
*Xíu mại (烧卖): Có nguồn gốc từ thành phố Hồi Hột, Nội Mông. Trong ẩm thực Quảng Đông, món này thường được phục vụ như món dim sum ăn nhẹ.
Một hương vị tinh khiết của hỗn hợp hương vị các nguyên liệu nấu ăn tràn ngập đầu lưỡi, Giải Dương hơi nhướng mày, nhìn về phía tài xế: "Những món này mua ở đâu? Tay nghề đầu bếp không tệ." Rất hợp với khẩu vị của cậu.
Tài xế trợn mắt há hốc mồm, trả lời khô khan: "Ngài Giải, đây đều là những món đầu bếp trong nhà làm riêng cho ông chủ, ngài... ngài thật sự cảm thấy ngon?"
"Ừ, không tệ." Loại vui sướng và thoải mãn của người khao khát đồ ăn lâu ngày khi ăn được món ăn ngưỡng mộ trong lòng là không che giấu được, giọng điệu khi Giải Dương nói chuyện tuy vẫn bình thản như cũ, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, cậu rất thích đồ ăn trước mặt, đồng thời ăn rất hài lòng, rất vui vẻ.
Vẻ mặt Cừu Hành cứng lại, hơi nghi ngờ nhìn bữa sáng trước mặt, chịu đựng ghét bỏ, múc một muỗng cháo cho vào trong miệng.
Hương vị nhạt nhẽo quen thuộc dính vào đầu lưỡi, tài xế cũng không cầm nhầm bữa sáng.
Anh không thể tưởng tượng được nhìn về phía Giải Dương: "Cậu..." Hỏng lưỡi rồi à?
Giải Dương vừa mới cho một miếng xíu mại vào miệng, nghe tiếng thì giương mắt nhìn anh, ánh mắt thản nhiên, có chút mất kiên nhẫn khi bị quấy rầy.
"..."
"Ha." Cừu Hành đột nhiên cười, dựa lưng vào ghế, giọng điệu vui vẻ: "Ăn nhiều một chút, một bàn này đều là của cậu."
Giải Dương mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ăn bữa sáng xong, Cừu Hành đưa Giải Dương lên đường đến công ty. Tâm trạng tốt của anh kéo dài rất lâu, dọc đường đến công ty không chỉ không lên cơn, còn rất có phong độ trưởng bối quan tâm tình hình gần đây của Giải Dương một chút.
"Đại học C sắp khai giảng chưa, định khi nào về thành phố B, có tiền nộp học phí không?"
Lúc này Giải Dương mới nhớ tới bây giờ nguyên chủ vẫn là học sinh, đang học tại trường đại học C ở thành phố B, học biểu diễn, hiện đang là năm ba. Nghĩ vậy, cậu đột nhiên nhớ tới đám người mà cậu nhìn thấy khi vừa xuyên vào ở đêm qua.
Nhìn tình huống này, hình như bây giờ nguyên chủ vẫn là một nghệ sĩ nhỏ?
Nhưng sao cậu lại nhớ rõ pháo hôi Giải Dương trong cốt truyện là một tên ăn hại không nghề nghiệp, không bạn bè, bị vai ác nuôi nuôi sống. Cho nên đây là bug cuốn sách đặt ra, hay là nói cậu sắp phải thất nghiệp?
✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿
Lee: Mới đó mà đã hết hè, mai đi khai giảng rồi mọi người ạ :<.
04.09.2020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro