Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Trung thành

CHƯƠNG 2: Trung thành • Người đẹp trai nhất

Hắn biết Thượng Minh một lòng mong muốn một cuộc sống tự do, hắn cũng đã từng hỏi cậu, vì sao không cùng anh cả một đấu một.

Thượng Minh lắc đầu, "Anh có biết là ngoại trừ em thì anh chị trong nhà đều có chữ "hỏa" bên cạnh tên của mình, có thể do ông nội rất thích em, thế nhưng không có nghĩa em đã thắng anh hai, thay vì ở chỗ này tìm mọi cách để tính kế, không bằng rời đi để tự tại qua ngày." Khi đó Thượng Minh đã có vài nét trưởng thành, mắt phượng hẹp dài nhìn hắn, "Đến lúc đó, anh có bằng lòng đi theo em không?"

Mộc Du ở thời điểm đó, không thích nhiều lời chỉ nói, "Thiếu gia ở đâu, tôi ở đó."

Là người có tính phản nghịch từ trong xương, lúc nhỏ Mộc Du phản nghịch lần duy nhất là khi lên 14 tuổi, quan hệ thân thiết cùng hắn là một hộ vệ của Đường thiếu gia bị ép buộc không nghe theo, hắn liền đánh Đường thiếu gia kia, kết quả bị bắt vào phòng nghiêm phạt mà trừng trị.

Mộc Du vì bạn tốt nên chống đối huấn luyện viên, liền bị giam trong phòng nhỏ tối, không có thức ăn, không có nước, không nhận sai thì không được ra ngoài.

Mộc Du suy nghĩ hắn rốt cuộc là vì ai? Vì bạn tốt? Có lẽ đều không phải, chỉ là hắn muốn biết Thượng gia có đáng để mình trung thành hay không?

Sau đó hắn cũng không nghĩ nhiều như thế, bắt đầu nghĩ đến tiểu thiếu gia của hắn có phải sẽ lo lắng cho hắn hay không, bắt đầu nghĩ bạn tốt kia lớn lên có chút đẹp mắt, nên mới bị Đường thiếu gia để ý đi? Thì ra hai nam nhân cũng có thể? Nếu như là mình, tiểu thiếu gia nhất định là chướng mắt hắn. Mộc Du sờ soạng thân mình chẳng thấy chút xinh đẹp nào, khuôn mặt hiện lên có chút ảo não.

Càng về sau lại bắt đầu hối hận, đếm nhịp tim có lẽ cũng qua một ngày rồi, thật nhớ tiểu thiếu gia, từ bảy năm trước hai người quen biết nhau, sau này thì cũng không có tách nhau ra lâu như vậy.

Cửa phòng được mở ra, Mộc Du nhìn chằm chằm vào thân hình đứng ngược sáng ở cạnh cửa, trái tim bỗng nhiên đập loạn xạ, ngây ngốc nhìn tiểu thiếu gia đi tới, đúng là tiểu thiếu gia rồi, chứ không phải mình đói đến sinh ra ảo giác.

Chỉ có điều, câu nói đầu tiên của Thượng Minh đã đem hắn kéo về hiện thực, "Hừ, quay về tự mình chịu phạt đi."

"Tiểu thiếu gia, như thế này là không phù hợp với quy định...." Huấn luyện viên không muốn thả người.

Quai hàm Thượng Minh dương dương tự đắc, giọng nói lạnh đi vài phần, "Tôi dẫn người này trở về, về sau người của tôi tự tôi dạy, không nhọc huấn luyện viên phí tâm."

Mộc Du liền theo tiểu thiếu gia đi ra, không gặp ánh sáng đã lâu, hắn có chút choáng váng, thế nhưng, có một ý nghĩa khắc sâu trong lòng hắn, —— Thượng gia có đáng để trung thành hay không thì cùng hắn có liên hệ gì, hắn chỉ cần trung thành với tiểu thiếu gia là được rồi.

Mà lần đầu tiên trong đời, hắn chống đối tiểu thiếu gia là do câu nói của buổi sáng mấy ngày sau, —— "Anh đưa người bạn kia ra đi, về sau thì đi theo chúng ta."

Mộc Du sửng sốt, đứng tại chỗ không nhúc nhích, Thượng Minh cau mày, "Còn không đi sao? Người bạn kia của anh trở lại bên Tứ Đường ca cũng cũng sẽ bị dày vò, nếu đã ra mặt làm người tốt thì làm cho tốt đến cùng đi." Cậu cho rằng Mộc Du không hiểu, kiên nhẫn giải thích cho hắn.

Mộc Du chưa hé môi nói chữ nào, mà trong bụng giống như đột nhiên ăn phải miếng chanh chua lét.

Tiểu thiếu gia sẽ không coi trọng cậu bạn kia của hắn đi???

Thượng Minh xem nhẹ giẫm hắn một cái, "Anh làm sao vậy? Đang nghĩ rằng em sẽ bắt nạt bạn tốt của anh sao?" Lông mày nhướn lên thật cao, một bộ dạng anh dám nói là đúng, sẽ đem anh ném vào vòng tối lần nữa.

Mộc Du vội vàng lắc đầu, chật vật mở miệng, "Cái đó... Không xứng với tiểu thiếu gia." Ý nghĩa bên trong mập mờ không rõ.

Thượng Mình bị tức mà nở nụ cười, còn tưởng rằng hắn và cậu bạn kia tình cảm tốt lắm, không nghĩ tới người này vậy mà nghĩ như vậy, "Hắn có đẹp mắt hơn em không?"

Mộc Du lắc đầu, đời này hắn gặp qua người đẹp mắt nhất chính là tiểu thiếu gia.

"Vậy anh đang lo lắng cái gì? Còn không mau đi đi."

Mộc Du nở nụ cười, đáp, "Vâng, tiểu thiếu gia."

Về sau này, lâu ơi là lâu, Mộc Du rất hối hận, hắn mới biết là vì hắn, Thượng Minh đã đi cầu xin Thượng lão gia tử, lão gia tử đối với tiểu tôn mình yêu thương nhất muốn gì được đó, thuận tiện phạt luôn Đường thiếu gia vì ức hiếp người khác, cùng lúc đó Thượng Dục đối với Thượng Minh nổi lên cảnh giác, cũng chính mùa đông năm đó, Thượng Minh bị người công kích.

Chuyện này khiến cho Thượng Minh hạ quyết tâm, vô tình hay cố ý, lúc trở lại S thị ăn tết, Thượng Minh tham gia tiệc sinh nhật của Đại thiếu Chu gia, trong lúc vô tình Mộc Du phát hiện có người cho một đứa bé bỏ thuốc, hắn nói với Thượng Minh, Thượng Minh lấy điều này nói với Chu Chính rất lâu, Mộc Du không biết quá trình, chỉ biết là ba năm sau Thượng Minh rất vui vẻ mà nói với hắn, "Anh có muốn đi S thị cùng với em không?"

Nguyên quán Thượng gia thật ra là ở S thị, nhưng là người trong nhà đều ở B thị làm ăn, Thượng Minh về S thị đi học mặc dù có chút kì quái, nhưng cũng coi như là danh chính ngôn thuận đi.

Bất quá khi Mộc Du nhìn thấy sân trường thì bỗng ngây dại, tiểu thiếu gia dương dương tự đác nói với hắn, "Cùng em lên cao trung đi."

Chưa từng trải qua trường học chính quy nào, trong lúc nhất thời Mộc Du không phân rõ được cảm động cùng khinh hách cái nào nhiều hơn.

Cứ như vậy 17 tuổi, Mộc Du và Thượng Minh nhảy lớp được phân cùng một lớp.

Mộc Du lẳng lặng nhìn bạn cùng bàn của mình, "Thiếu gia, tôi đi rót nước cho cậu."

Thượng Minh cười đến mắt cong cong, dùng ngón trỏ lắc lắc, "Anh phải gọi em là A Minh."

Mộc Du mím môi, từ trong cổ họng bật ra, "A Minh..."

Thượng Minh dương dương lông mày, "Anh bây giờ là bạn học của em, cho nên... em giúp anh lấy nước." Nói rồi cậu kéo ghế đứng lên.

Mộc Du nhìn đồng phục trên người, có chút muốn cười, tiểu thiếu gia thật tùy hứng, bất quá...hắn thích, giống như hắn không chỉ là hộ vệ của tiểu thiếu gia, mà cậu cũng không phải là tiểu thiếu gia của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro