Vô phương cứu chữa.
※ Chú ý:
*Nakahara Chuuya mắc chứng nghiện tình dục
* Fic chứa thủ dâm, bịt mắt, cưỡng bức, khẩu giao, cưỡi ngựa, tư thế vào phía sau, triều phun, và nhiều thể loại chơi khác.
*Ai có thể từ chối được Nakahara Chuya này chứ? Song Hắc chẳng phải tuyệt vời đúng không!
--------------
"Lần này hành động quá gấp gáp, nên tôi đề xuất lựa chọn phương án tác chiến thận trọng hơn."
Tại văn phòng, Nakahara Chuuya đứng trước bàn thủ lĩnh, báo cáo công việc như thường lệ. Mafia Cảng trong thời gian gần đây chuẩn bị thâu tóm một phe phái ở phía Tây, người phụ trách chính của kế hoạch là Chuuya. Tuy nhiên cuộc công kích này vô cùng đột ngột, đến nỗi hôm qua Mori nói về phương án trước mắt, và đến tận lúc chuẩn bị xong, anh vẫn còn chút khó hiểu.
"Về kế hoạch, cụ thể là chia tất cả quân lực thành ba đội: tấn công, phòng thủ, mai phục, sau đó..."
Giọng đột nhiên nghẹn lại, một cảm giác khó chịu nhàn nhạt bắt đầu lan ra từ bụng dưới, từng chút từng chút gặm nhấm và bò lên, trái tim đau rát thực như có ngọn lửa thiêu đốt. Anh nhíu mày, nghiến răng tiếp tục nói.
"... Trên đây chính là toàn bộ nội dung kế sách của tôi."
Mori Ogai gật đầu không ý kiến, ước chừng ý là kế sách đã được thông qua. Chuuya thở phào nhẹ nhõm, cơ hồ có phần bối rối muốn nhanh chóng rời đi, giải quyết một số vấn đề thể chất khó nói của mình.
"Chuuya-kun, " Mori đột nhiên gọi lại. "Có phải 'nó' lại tái phát đúng không?"
--Quá xấu hổ để mở miệng. Anh cắn môi dưới gật đầu.
"Không còn có cách nào trị tận gốc à?" Ông ấy hỏi.
Chuuya hít sâu một hơi. "...Dạ vâng."
Thủ lĩnh khoanh tay dựa vào ghế gật đầu. "Nếu như cậu dùng hết thuốc rồi, liền tới chỗ Ozaki Kouyou. Tôi đã đem thuốc mới giao cho cô ấy."
"...Vâng." Anh vươn tay ép vành mũ. Tốc độ tiêu hao thuốc vượt nhanh hơn so với Chuuya nghĩ rất nhiều, bất quá số thuốc tháng trước anh mới nhận giờ đã tiêu gần hết.
"Chuuya-kun, cậu cũng biết, tác dụng phụ của loại thuốc này không đáng kể dù đã qua trăm lần cải tiến, nhưng hiệu quả thuốc sẽ giảm dần theo thời gian sử dụng...... Số thuốc gần đây nhất cậu có thể dùng tới nửa năm, hiện tại chỉ trong một tháng cũng không đủ đúng không?" Mori híp mắt nhìn người đứng đối diện, Chuuya rời tầm mắt không dám nhìn thẳng thủ lĩnh, "Cho nên, tôi hy vọng cậu Chuuya vẫn nên suy xét việc.... Xử lý tận cùng vấn đề này."
"... Tôi đã biết, thưa thủ lĩnh." Nakahara Chuuya thấp giọng, khàn khàn mở lời.
"À đúng rồi, còn có một việc nữa, loại thuốc mới có thể sẽ có chút tác dụng phụ 'nho nhỏ'."
Mori Ogai xua tay, anh liền rời khỏi văn phòng thủ lĩnh, hoảng sợ bỏ chạy.
Một trong năm cán bộ Mafia Cảng bất khả chiến bại là Omega - một sự thật mà toàn Yokohama không muốn tin.
Mori đích thân giữ chuyện này giấu kín vô cùng cẩn thận, và không ai biết, ngoại trừ các cán bộ cấp cao Mafia Cảng và một cựu cán bộ đáng ghét nào đó.
Tất nhiên, mặc dù đã biết, chưa chắc bạn sẽ tin điều đó.
Anh đi vội qua hành lang rộng rãi của tòa nhà, tới thẳng đến phòng làm việc của Koyo, bước chân từ lúc rời văn phòng thủ lĩnh sau cùng cũng chậm lại, đến nỗi trên đường đám bọn thuộc hạ nhìn thấy cán bộ cấp cao mặt tối sầm cùng dáng vẻ vội vàng, đều có chung một quan điểm: "Cán bộ Nakahara Chuuya hôm nay tâm tình bất ổn, tốt nhất mà biết điều đừng lại gần nếu vẫn còn muốn sống."
Một tiếng "rầm", cửa văn phòng của Ozaki Kouyou bị bạo lực mở ra, lúc đó vị nữ cán bộ còn đang cắt sửa móng tay thứ hai. Nghe thấy cửa bị người khác lỗ mãng mở ra như vậy, ngay tức thì lườm đối phương với ánh mắt như dao khoét.
"Đại tỷ..." Ở cửa là một Nakahara Chuuya đứng thở hổn hển. Kouyou có thể đã thấy anh được triệu tập đến văn phỏng thủ lĩnh. Khoảng cách từ tầng cao nhất đến văn phòng của cô chưa đầy trăm mét, chắc chắn sẽ không thể làm cho Chuuya ở trong tình trạng mệt mỏi như này. Cô ấy cau mày, lập tức nhận ra chuyện gì đang diễn ra. Không nói một lời, trực tiếp vươn tay cầm lấy túi thuốc nhỏ trên bàn ném thẳng vào ngực anh.
Chuuya đứng ngây người nhìn Kouyou một lúc. Đối phương lại cúi đầu xuống lần nữa cắt sửa móng tay, khịt mũi nói. "Mau rời đi, nhóc con thô lỗ."
Nhanh chóng cất gói thuốc, anh cảm ơn Kouyou và nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại--
Sau khi Chuuya rời đi, âm thanh duy nhất còn lại trong văn phòng là tiếng cắt móng tay.
Nhất định phải về nhà nhanh... Chuuya chỉ có thể nghĩ được đến thế tại thời điểm đóng cửa xe lại. Trên đường lái, anh gần như không bao giờ nhả chân ga, giống những tay đua giàu có đang đua trên đường nhựa-- mẫu xe của anh cũng tương tự như vậy.
Đi được nửa đường thì bệnh liền chuyển biến xấu: hô hấp dồn dập; sắc mặt trở nên ửng hồng; trên người như bị lửa đốt, giống như có dầu sáp lăn xuống, đau đến muốn da tróc thịt bong. Mồ hôi nhanh chóng túa ra, vài sợi tóc xoăn thành từng lọn ở trên thái dương. Giờ khắc này Chuuya bị dục vọng mãnh liệt thiêu đốt mà trong tâm trí chỉ còn lại một ý nghĩ rõ ràng: anh nóng lòng muốn được một Alpha mãnh liệt xâm nhập, khát khao tử cung được tràn đầy tinh dịch của hắn--
Tuy nhiên, đây không phải là kỳ phát tình. Bởi trong xe chỉ nhàn nhạt riêng mùi nước hoa, không hề có mùi pheromone một chút nào cả.
Chuyện cán bộ cấp cao Mafia Cảng là Omega sẵn có ít người biết, nhưng còn một chuyện nữa càng hiếm ai biết hơn.
Kiềm chế tới khi xác định được vị trí, Nakahara Chuuya thống khổ mà kêu lên một tiếng, phanh gấp xe dừng lại ở ven đường. Chân tay lúng túng mở gói thuốc Kouyou đã ném cho anh, liền đem ống tiêm thuốc chích vào mạch máu mà không kịp cẩn thận xem xét liều lượng dùng.
Dục vọng như thiêu đốt trong bụng cũng đã được khống chế vài phần. Chuuya thở phào nhẹ nhõm, ngả người trên ghế lái.
-- Cán bộ Nakahara Chuuya không chỉ là một Omega, mà còn là một người nghiện tình dục nặng, một người bệnh vô phương cứu chữa.
Việc này đủ để chấn động hơn nửa Yokohama, nhưng may thay hiếm người biết, thậm chí ngay cả cộng sự cũ của anh cũng không biết.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Chuuya bắt đầu lái xe chậm rãi trở về nhà. Trong người tuy vẫn còn cảm giác đau rát, nhưng so với tình huống không kiểm soát được thì hiện tại thực sự tốt hơn nhiều. Mori Ogai nói đúng. Từ lúc bắt đầu dùng thuốc ở tuổi mười tám, đến nay thì thuốc đã giảm hiệu lực không hề ít. Tốc độ nghiên cứu thuốc vốn không thể nào theo kịp tốc độ bệnh chuyển biến ngày càng xấu đi. Bản thân Omega trong xã hội đã là thành phần thưa thớt, mà người mắc bệnh nghiện tình dục giống như Chuuya lại càng ít và hiếm hơn khi nghe nói đến. Tỷ lệ mắc bệnh gần như cùng với thời gian kỳ phát tình, nhưng với anh thì hiện giờ bệnh phát tác một lần trong vòng chưa đến nổi một tháng. Đi đôi với chứng nghiện dục đó càng thêm khó chịu gấp mấy trăm lần so với kỳ phát tình bình thường. Suy cho cùng, việc điều chế thuốc cho kỳ phát tình này đã gần như hoàn thiện trong thời đại này, may mắn rằng những loại thuốc ngăn nghiện tình dục bởi nhóm nghiên cứu đặc biệt vẫn có ích cho Chuuya.
Có lẽ sáng kiến của thủ lĩnh là đúng... Chuuya thật sự cần phải diệt tận gốc căn bệnh này. Ngón trỏ gõ nhẹ vào vô lăng khi suy nghĩ.
Nhưng về vấn đề này, anh và Ozaki Kouyou đều nhất trí giữ thái độ rất khắc nghiệt-- tuyệt đối, và sẽ không bao giờ lựa chọn phương án diệt tận gốc, thà liều chết dựa vào chất thuốc còn hơn.
Bởi nếu muốn chữa trị ngọn nguồn căn bệnh này, chỉ có duy nhất một phương pháp: chính là tìm một đối tác quan hệ thân thiết và có tần suất quan hệ cùng anh ổn định. Nghĩ đến đây, cơ thể liền nổi da gà.
--Có chết cũng sẽ không chọn phương án này. Anh thà bị căn bệnh oái ăm hành hạ đến chết còn hơn tìm bạn tình. Đầu tiên là sự ghê tởm về cả tâm lý lẫn thể chất. Thứ hai, nếu bị tiết lộ danh tính là Omega ra bên ngoài, hoặc bị ai đó đánh dấu. Đó thực sự không phải là lựa chọn hợp lý và hiệu quả nhất.
Đối với với Kouyou, lại càng không thể đồng ý. Chuuya là để bảo vệ và yêu thương. Nghĩ đến việc bắp cải nhỏ bé mà cô ấy dốc hết tâm huyết, vất vả nuôi nấng bị làm nhục? Đừng hòng mơ tưởng tới chuyện đó, nếu muốn Dạ Xoa phục vụ!
Về đến nhà một cách thuận lợi, không trở ngại mà vào hầm gara. Anh nhàn nhã đỗ xe vào chỗ đậu, thuận tay ném áo khoác ở trên vai sang chỗ ghế phụ, rồi trực tiếp đi vào cửa thang máy.
Cố gắng mấy lần, anh mới cắm đúng chìa khóa vào lỗ. Chuuya lắc đầu khổ sở, hai tay khẽ run vì chật vật kiềm chế. Đóng cửa lại, anh lập tức lao vào phòng tắm, bật vòi hoa sen lên. Dòng nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống, Chuuya cuối cùng định thần lại được vài phần, hít một hơi thật sâu lấy một ít dầu gội đầu, chậm rãi xoa xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi.
---Nước lạnh quả thực có thể giúp con người tỉnh táo lại bằng cách hạ nhiệt độ thân thể, ít nhất là đối với Chuuya - người vô số lần trải qua bao sự hành hạ về thể xác. Những giọt nước trong suốt nhỏ xuống đuôi tóc, rồi thuận xuống chiếc cổ thon dài, đến xương quai xanh thanh tú và cơ bụng cân đối. Nước da trắng hồng, không phù hợp với hình tượng "võ sư mạnh nhất Mafia Cảng" của quần chúng. Đó là thứ anh bị phàn nàn khi lên giường với tên kia....
Chết tiệt, tại sao lại nghĩ tới hắn chứ. Chuuya nhíu lông mày, bực bội mở vòi hoa sen dội đống bọt trên người. Phải nhanh chóng quên đi. Người không liên quan, mau quên đi.
Lau khô người rồi mắc áo choàng tắm, anh không có tâm trạng sấy khô tóc do thực sự quá mệt mỏi, rồi nằm xuống giường nhắm mắt lại. Cơ thể chậm rãi chìm vào tấm đệm mềm mại. Không gian càng yên tĩnh mà tối tăm, càng khó khống chế đầu óc nghĩ những thứ không nên nghĩ. Chuuya cảm giác như bị hàn thiêu đốt, trong người khô nóng khó chịu, làn da ngâm qua nước ấm trở nên hồng hào mê người, tiểu huyệt dưới thân co rút làm chảy dâm dịch ra ngoài. Rõ ràng là vừa mới thủ dâm một lần trong nhà tắm, nhưng bây giờ lại phản tác dụng, khơi gợi ngọn lửa dục vọng từ đáy lòng cậu.
Chuuya khó chịu siết chặt tấm ga giường, phát ra mấy tiếng hổ thẹn không tự chủ được. Tay phải quen thuộc mà vén áo choàng tắm, chậm rãi mò mẫm vào lỗ hậu. Eo mềm cong lên một vòng tinh tế. Bên trong lỗ nhỏ nóng như vạc trong tay Nữ Vu. Cảm giác bản thân sắp sôi trào, như bị nước sôi lửa bỏng xuyên vỡ mặt nạ, lộ ra vẻ dâm mĩ thấu xương--
Thật sự rất muốn có người nào đó địt anh, lấp đầy anh bằng dương vật to và dài, khiến anh mang thai đứa con của hắn.
Chuuya thở hổn hển cố gắng đạt cực khoái dưới sự thoải mái của mình. Tầm mắt mơ hồ vì mồ hôi trên lông mi, khóe mắt ửng đỏ, miệng lầm bầm "Nhanh hơn nữa, vào sâu hơn chút nữa". Trong lúc thác loạn, có ai đó nắm lấy cổ tay và đè anh xuống dưới thân mình, cắn vành tai và nói những lời tâm tình, bẩn thỉu. Nói tiếng rên rỉ của anh nghe êm tai như nào, muốn ghi âm lại để làm chuông điện thoại. Nói sẽ quay video, chụp ảnh nơi hai người chặt chẽ giao hợp. Nói nếu anh hư không nghe lời, liền gửi đống ảnh này cho toàn bộ Mafia Cảng khiến cán bộ cao cấp đây mất hết danh dự. Đè ép vòng eo khiến anh phải van xin được đụ, hay ép mặc đủ loại thứ quần áo khiêu dâm theo sở thích kỳ quái của hắn--
"Ư......A a! Sắp.... Sắp ra rồi! Sâu hơn chút nữa, sâu chút nữa.... Dazai...."
Với tiếng thở dốc và nhanh, Chuuya bắn vào tay mình, đồng thời cuối cùng nhận ra tên người mà anh vừa vô thức buột miệng.... Người mà anh đã tưởng tượng giao hợp cùng.
Quá nhập vai như lạc vào thế giới khác, tựa muốn kéo anh vào cơn ác mộng của sáu năm trước.
Sau khi bị đánh thức bởi ánh mặt trời chói chang ngày hôm sau, đầu đau như bị ngàn kim đâm, như muốn nứt ra. Tấm khăn trải giường ban đầu sạch sẽ giờ dính đầy dịch thể nhớp nháp vì "hoạt động đặc biệt" tối qua, nó chẳng khác gì một mớ hỗn độn. Nhưng đó không phải là vấn đề mà Chuuya bây giờ quan tâm--
"Mẹ kiếp, tại sao lại xảy ra chuyện đó vào lúc này chứ..." Từ trên giường đứng dậy, hô hấp bất ổn, hai gò má đỏ ửng - rất giống như ngày hôm qua tiêm thuốc vào không hề có tác dụng, thậm chí còn làm trầm trọng thêm. Một mùi pheromone thoang thoảng bắt đầu lan tỏa ra khắp phòng, rõ ràng là dấu hiệu báo trước cho kỳ phát tình sắp tới.
... Liệu đây chính là "tác dụng phụ" mà thủ lĩnh đã nói? Chuuya thở hổn hển xuống giường, hai chân như nhũn ra. Liền chạy tới chỗ tủ thuốc mà không đi dép. "Nho nhỏ?" Anh một chút cũng không hề thấy cái tác dụng phụ này nhỏ chỗ nào cả, còn trực tiếp đẩy kỳ phát tình sớm hơn cả nửa tháng!
Cho dù bản thân là người có ý chí kiên định hiện tại bị giày vò gấp đôi cũng không chịu được. Hai gò má nóng hổi, cả người như tan thành mây khói
Nhưng không còn thuốc ức chế nào nữa cả.
"Làm sao bây giờ...." Chuuya thầm mắng, lật tung cả tủ thuốc đều không tìm ra thuốc ức chế. "Không nhẽ lần trước dùng hết rồi? Mình nhớ rõ ràng vẫn còn mà..."
Anh càng luống cuống hơn, đầu óc cũng ngày càng choáng váng, dục vọng thể xác mạnh liệt đến mức khó mà khống chế được. Chuuya khẽ cắn môi, lại lấy gói thuốc Koyo ném cho mình, tiêm liều thuốc lần thứ hai. Tuy Mori đã nhiều lần nhấn mạnh về việc thuốc có tác dụng phụ mạnh, tốt nhất là đừng dùng nhiều một lúc, điều này dễ dàng làm tăng tình trạng kháng thuốc. Nhưng trước mắt..... Chuuya không lo được nhiều như vậy.
Chất lỏng lạnh buốt thuận theo mạch máu chảy vào trong cơ thể, có vẻ tình trạng đã tốt hơn một chút. Chuuya lập tức thay quần áo, vội vàng ngụy trang đơn giản và quyết định đi tới hiệu thuốc mua thuốc ức chế trước khi tác dụng thuốc trong người hết.
Rầm một tiếng lớn, cánh cửa vội vàng đóng lại, chuông gió ngoài cửa kêu leng keng một hồi lâu, không biết là có ý ẩn dụ gì.
"Quý khách đã gọi một ly Cappuccino, không thêm đường. Xin chờ một chút."
"Vâng, cảm ơn."
Dazai ngồi trong quán cà phê ở tầng dưới văn phòng thám tử, gọi một ly Capuccino như thường lệ trong khi dùng bữa sáng và đọc tạp chí. Hành trình tiếp sau bữa sáng là bữa trưa ở phố thương mại, buổi chiều kiếm tiền hoa hồng, tối tới tiệm mì mà hắn hay lui tới. Hôm nay là thứ năm, không biết món ăn đi kèm mà ông chủ cho miễn phí là khoai tây nghiền hay súp miso...
Cầm tách cà phê trên tay, nghĩ đi nghĩ lại, đáy đã cạn sạch. Hắn lịch sự từ chối lời đề nghị rót nước của người phục vụ.
"Hôm nay nên mua thứ gì đây......? A đúng rồi, thịt cua đóng hộp ở nhà hình như đã hết, giờ đi mua và về nhà vậy." Dazai rất nhanh chóng xác định mục đích của hành trình ngày hôm nay, đến phố thương mại sau đó đi thẳng tới trung tâm mua sắm.
"Kỳ lạ, " Đi được nửa đường hắn bỗng nhiên dừng lại, cau mày nhìn bốn phía xung quanh một vòng. "Tại sao luôn cảm giác có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm...."
Nhìn bốn phía xung quanh cũng không có phát hiện thứ gì bất thường, Dazai nhún vai tiếp tục đi về hướng đường ban đầu.
"Thôi, chắc khả năng cao chỉ là ảo giác thôi."
Nói xong hắn rẽ vào một con đường ngắn khuất dẫn đến trung tâm mua sắm, rồi tầm nhìn tối sầm lại.
Bình tĩnh lại nào Nakahara Chuuya.
Hãy nghĩ vì sao sự tình lại trở nên nông nỗi như này.
Chuuya hít sâu một hơi, phương pháp bình tĩnh thể chất khi tắm có lẽ thành thói quen của anh. Hiện tại là đã về tới nhà. Nhưng trên chiếc giường lớn ở phòng ngủ chính bên ngoài cửa là Dazai Osamu, người bị anh đánh ngất xỉu rồi mang về.
Không rõ tại sao mình lại làm như vậy. Nếu ở trạng thái bình thường, Chuuya cũng sẽ không đi làm mấy loại chuyện này. Nhưng vừa rồi anh như đã bị ma xui quỷ ám. Trên đường nhìn thấy hắn, thân thể liền bắt đầu nóng lên trong vô thức. Khi định thần lại thì anh đã ngồi trên xe, còn Dazai Osamu, người bị anh đánh ngất xỉu, đang nằm ở hàng ghế sau.
Tệ thật. Chuuya chỉ đành quy nó vào chứng nghiện tình dục cùng với kỳ phát tình chết tiệt đó.
Bây giờ anh thực sự bất lực.
Ai bảo anh bắt cóc người về nhà, lại còn hoàn toàn quên đi cái thuốc ức chế, mà tác dụng thuốc sắp hết đến nơi rồi, giờ tới tiệm thuốc cũng chẳng kịp nữa.
Chuuya hít sâu một lần nữa, dùng nước lạnh vỗ vỗ gương mặt đỏ của mình.
...Dường như chỉ còn lại sự lựa chọn tệ nhất.
Nakahara Chuuya vội vàng lau khô người, rồi chân trần đi ra khỏi phòng tắm. Thật ra, Mori có một hiểu nhầm nhỏ về "bệnh" của anh. Thay vì người bệnh chỉ cần giữ tần suất quan hệ ổn định thì ngay cả thủ dâm cũng tự giải quyết được vấn đề, còn với Chuuya thì lại khác.
Chứng nghiện tình dục của anh chỉ có một người chữa được.
Chuuya nhìn Dazai đang nằm yên trên giường với vẻ mặt phức tạp. Bất quá, trong tình thế cấp bách, anh còn cho bên kia uống thuốc mê, như vậy đối phương trong thời gian ngắn không tỉnh lại được.
Đôi mắt của hắn được quấn bởi một lớp lụa đen dày, gần như kín gió. Hai tay bị còng lại trước ngực-- Chìa khóa đặt trên tủ đầu giường ở một bên. Đôi lông mày thanh tú thư giãn như đang có giấc mộng đẹp. Đối phương có khuôn mặt tinh xảo, dáng người cao gầy. Nhìn qua thì tưởng dáng vẻ yếu đuối, nhưng không hiểu sao thực tế lại có bắp thịt rắn chắc. Nhắm mắt lại thì hoàn toàn có thể thành người tình trong mộng của nhiều nữ nhân, một chút chán ghét cũng không có.
Anh leo lên giường ngồi ở một góc. Thật lòng mà nói, Chuuya không hề chuẩn bị tâm lý để cưỡng bức Dazai đâu, sự tình diễn biến như này là hậu quả của sự bốc đồng nhất thời mà thôi. Nhưng anh chỉ cần lặng lẽ mượn dùng thân thể và ném hắn về trước khi thuốc mê hết tác dụng, thì sẽ không có ai biết tới chuyện này-- Ngay cả chính Dazai cũng sẽ không biết, nói không chừng còn đang mơ được mỹ nhân nào đó cưỡng bức-- Dù sao hắn cũng không hề lỗ, chính anh mới là người bị thua thiệt.
Não đang hoạt động rất nhanh, gần như chưa từng bao giờ có chuyện anh giữ vững bình tĩnh trong trạng thái này. Cuối cùng, sự xấu hổ vẫn khiến Chuuya không thể ăn tươi nuốt sống đối phương nhanh như vậy. Dù sao tác dụng thuốc cũng lâu, cứ từ từ, anh không cần phải nóng vội.
"Ư......A!"
Từ trong tủ đầu giường Chuuya lôi ra một hộp bôi trơn mới tinh, chưa dùng lần nào. Miết một chút lên ngón trỏ, sau đó đem ngón tay tiến dần vào trong lỗ nhỏ đói khát lâu ngày của anh, từ từ mở rộng.
Lúc đầu anh không dám lớn tiếng khi Dazai nằm cạnh, càng về sau anh càng thấy đối phương không khác gì một con rối cỡ lớn, cùng lắm là một búp bê bơm hơi. Liền phóng đãng rên lớn:
"Ưm a.... Vào, vào rồi ha....A! Thật thoải mái....."
Chẳng mấy chốc một dòng dâm thủy không ngừng tuôn ra từ trong tiểu huyệt, mỗi lần đút vào đều vào phát ra tiếng "òm ọp" của nước rất lớn, áo choàng tắm màu trắng và ga trải giường đều dính đầy dịch thể của anh. Rất nhanh, chỉ riêng mỗi ngón tay thôi cũng không thỏa mãn bản thân. Chuuya thở hổn hển, bộ ngực trắng trẻo nhấp nhô, xoay vòng eo linh hoạt rồi lấy ra gậy mát xa từ chỗ sâu nhất trong tủ đầu giường.
"Ưm a a! Thật tuyệt!"
Khoảnh khắc máy rung chen vào trong lỗ hậu, Chuuya không nhịn được kêu lớn tiếng, hai chân thon dài xếp lên nhau vặn vẹo cái máy rung không ngừng chen chúc trong cơ thể. Cảm giác tê dại như có một luồng điện chạy khắp da đầu, phảng phất như muốn tháo rời bộ xương và sắp xếp lại nó. Một lúc lâu sau, anh dừng động tác, vươn tay tìm gối trên giường đặt dưới eo, mở rộng đùi rồi từ từ đem máy rung vào trong lỗ dâm mà đâm mạnh.
"Ô.....A a, sảng khoái... Sâu hơn một chút nữa, ưm.... Ư, chỗ đó..... A!"
Anh dùng tay vuốt ve dương vật của mình, rất nhanh từ lỗ tiểu rỉ ra chất lỏng màu trắng đục. Sau một cú thúc thật nhanh, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, cơ thể tuột khỏi gối, ngồi lên chiếc gậy "mát xa" đang di chuyển. Chiếc cổ mảnh mai cong lên, lưng như cánh cung đang kéo hờ, tâm trí trống rỗng, đón lần cao trào đầu tiên ngày hôm nay.
Sau khi phát tiết, chợt nhớ ra điều gì đó. Cảnh giác liếc nhìn về phía Dazai Osamu, phát hiện đối phương chưa có dấu hiệu thức tỉnh, vẫn nằm trên giường ngủ say như chết. Cảm thấy nhẹ nhõm, anh rút đồ chơi khỏi lỗ nhỏ, phát ra một tiếng "bo" thanh thúy. Chuuya thở hổn hển, màn "dạo đầu" vừa rồi cùng đêm qua chẳng giúp tình huống khá hơn bao nhiêu. Pheromone trong phòng ngủ ngày càng nồng đặc, lỗ nhỏ trống rỗng giống như miệng anh đang thở không ra hơi, mỗi một tấc là một cơn ngứa đến tận xương. Khao khát mãnh liệt cùng với một Alpha giao cấu đốt cháy ý thức của anh. Pheromone ngọt ngào vị quýt bắt đầu lan tỏa, lấp kín từng ngóc ngách trong phòng, nhiều như muốn tràn ra. Áo choàng tắm từ lâu đã nới lỏng một nửa trong hoạt động vừa rồi, lộ ra một bên xương quai xanh tuyệt đẹp cùng nửa bờ vai tròn trịa.
Pheromone.... Pheromone.... Đầu choáng váng, một chút lý trí cuối cùng như bị dập tắt. Chuuya áp cơ thể mềm nhũn đến bên cạnh Dazai, áp đôi má nóng rực lên người kia, tham lam ngửi pheromone Alpha độc nhất trên cơ thể hắn. Tay vụng về cởi thắt lưng đối phương, run rẩy kéo khóa quần xuống.
--Lớn quá. Chuuya hít một hơi, rõ ràng mấy năm trước không có kích thước cường đại như này. Nhưng bây giờ anh cảm thấy có chút lưỡng lự, cái "hung khí" như này thật sự có thể vào được bên trong anh sao?
Sẽ hỏng mất, tuyệt đối sẽ hỏng mất!
Do dự một chút, nhưng anh vẫn ngồi giạng hai chân trước hạ thân hắn, tay phải chần chừ nắm lấy dương vật vốn đã cứng ngắc rồi từ từ di chuyển lên xuống. Mấy chốc Chuuya liền cảm thấy vật trong tay lớn hơn một chút, gân xanh nổi lên bám vào tay, cọ xát những đường nét lòng bàn tay anh. Cẩn thận quan sát nét mặt Dazai biến sắc, tay anh vẫn tiếp tục động tác, kẻo lỡ hắn có thức tỉnh mà trêu trọc từng cử động của anh, rồi sau đó buộc anh vào dây xích chó và gọi hắn "Chủ nhân".
Có vẻ hiệu quả của loại thuốc mê rất mạnh, vì hiện tại Dazai cũng chưa có tỉnh lại.
Thật sự là quá khờ khạo.
Dazai nằm ngửa ở trên giường, quả thực có chút mơ màng khi nằm ở ghế phía sau, nhưng hiện tại đã tỉnh táo hoàn toàn. Vào thời điểm rời quán cà phê, hắn liền ngậm một viên thuốc giải độc dạng viên nang trong miệng, cuộc tấn công bất ngờ của Chuuya không khiến hắn ngạc nhiên. Chỉ có điều bên kia thật đúng là không dịu dàng gì cả, không thèm nói gì mà ném hắn lên xe bạo lực như vậy, ngay cả đến lúc đưa lên giường cũng chả ôn nhu một chút nào.
Có tiếng nước chảy, có lẽ Chuuya ở phòng tắm bên cạnh bật vòi hoa sen tắm gội. Vì vậy, hắn cứ nằm trên giường và xoay cổ thư giãn cơ và xương, nghĩ thầm đúng là giường của một trong năm cán bộ Mafia Cảng có khác. Giường vừa mềm vừa thoải mái...
Đôi mắt được che bởi một tầng vải dày màu đen, không những không thấy tia sáng nào, mà cả mí mắt cũng không động đậy được. Dazai khịt mũi, chuyển chú ý tới cái còng tay trên cổ tay mình. Thứ này dễ như ăn bánh. Lợi dụng lúc anh vẫn còn trong phòng tắm, hắn giũ sợi dây nhỏ trên còng, liền mở được còng bằng hai động tác nhẹ. Nhưng Dazai chưa muốn bị phát hiện, nên là hắn vẫn nằm đó như thể không có chuyện gì xảy ra. Đồng thời cửa phòng tắm được mở ra, Chuuya chân trần đi vào phòng ngủ. Nếu không có tiếng nước chảy róc rách từ trên người, hắn sẽ không thể biết anh đã đi tới chỗ nào. Ngay khi đang nghĩ ngợi xem lúc nào anh mới bắt đầu, góc giường bên kia hơi chùng xuống, tiếp theo là những tiếng thở dốc bị đè nén.
Chậc, có phải xấu hổ hay không. Dazai nhíu mày nghe người bên cạnh tạo những âm thanh trụy lạc càng ngày càng lớn, ngay sau đó là tiếng nước và tiếng rên rỉ thỏa mãn:
"Ô....A a a, thoải mái.....Sâu hơn chút nữa, ưm..... Chỗ đó.... A!"
Hạ thân nổi lên một túp lều trại cao cao, pheromone ngọt ngào của anh khiến hắn phát điên lên, mà bản thân chỉ có thể nằm đó và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, một chút cũng không thở nổi. Thật sự là quá thống khổ. Hắn nhất định phải địt Nakahara Chuuya đến khóc để trả thù.
Sau tiếng rên bị kìm nén mới phát ra, Chuuya đột nhiên im lặng, khiến hắn khó chịu. Hơi khó hiểu, nhưng chợt cảm thấy một vật nóng hổi áp lên mặt, không ngừng cọ xát lên xuống lung tung. Đôi môi mát lạnh áp lên mặt hắn, sống mũi và môi, anh còn thè ra một chút cái lưỡi nhỏ liếm láp như mèo con. Dazai Osamu gần như không thể kiềm soát bản thân, muốn đè đối phương dưới thân mà hung hăng thao lấy, làm cho bên kia khóc lóc và cầu xin hắn xuất tinh vào trong lỗ hậu.
Dazai kìm lại giọng của mình. Sau đó hắn liền cảm nhận được một tay sờ trên thắt lưng, kéo khóa quần, cẩn thận liếm dương vật cứng rắn của hắn. Tay Chuuya tương đối nhỏ so với nam giới, một tay khó có thể cầm được hết dương vật của hắn. Cơ thể đối phương rõ ràng cực kì nóng, nhưng tay cùng bờ môi lại lạnh đến lạ thường, kích thích Dazai đến từng lỗ chân lông, kêu lên một tiếng vô cùng thoải mái sung sướng.
Bàn tay đột ngột buông tinh khí của hắn. Trong lòng cảm thấy mất mác một chút, lại không ngờ rằng một giây sau toàn bộ dương vật được bao bọc trong cái miệng nhỏ nóng ẩm, sung sướng suýt phát ra tiếng rên rỉ. Chuuya đem côn thịt ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi mềm nhẹ nhàng áp vào phần lỗ tiểu. Dương vật thô dài trực tiếp đè lên yết hầu của anh. Hắn không kìm được nổi mà nâng eo lên đưa côn thịt sâu vào miệng đối phương, may mà toàn tâm trí anh bị dục vọng chiếm lấy, nên mới không thấy Dazai có gì khác lạ. Động tác bên kia lúc đầu gặp rất nhiều khó khăn, chỉ có thể ngậm được quy đầu, lưỡi giật giật ở phần đầu một cách bối rối. Nhưng chỉ làm vậy thôi đã khiến trái tim hắn ngứa ngáy đến phát điên, hận trong lòng chưa thể lập tức đảo chính mà đè đối phương ra đụ ngay lập tức. Chuuya nhanh chóng nắm được mánh khóe, bắt đầu nuốt sâu cây côn thịt kia, bú mút sâu và nông, linh hoạt liếm láp bằng đầu lưỡi khiến hô hấp Dazai càng dồn dập. Đột nhiên anh cúi đầu, đút lút gốc cả côn thịt vào trong miệng, trực tiếp đút một cái sâu họng cho hắn, hàm răng kẹp trụ thể trong miệng, đầu lưỡi áp sát vào khe quy đầu mà mút lấy một cách tinh nghịch. Và Dazai Osamu suýt nữa thì bắn.
Sau khi đút sâu họng, Chuuya thở hổn hển đứng lên, nhỏ giọng lầm bầm một câu. "Tại sao còn chưa bắn". Nhưng anh không biết câu nói đó lọt vào tai hắn không thiếu một chữ nào. Điều này càng dấy lên lòng tự trọng kì quái của hắn. Dazai nghĩ, ngay cả hôm nay hắn có kìm nén đến chết cũng sẽ không thể chỉ làm theo mỗi ý định của anh.
Có một sự im lặng kỳ lạ. Sắp phát điên trong mùi pheromone nồng nặc này. Từng nguyên tử trong không khí như đang gửi hắn một lời mời hấp dẫn, khiến hắn muốn xé lớp vải làm đôi và vứt bỏ chiếc còng tay, nhìn sắc mặt đối phương bị đụ và la hét không ngừng.
Bỗng nhiên Nakahara Chuuya lại nắm lấy trụ cột của hắn, thận trọng như thể anh đang mò mẫm thứ gì đó. Ngay sau đó Dazai cảm nhận quy đầu tiếp xúc với một vật ẩm ướt và mềm mại, nhiều chất lỏng chảy ra từ đó. Đầu óc như bùng nổ, tiếng rên rỉ bị kìm nén bấy lâu nay tràn ra khỏi miệng. May mắn thay, Chuuya không quan tâm đến từng cử động của hắn, anh cầm con cặc nhắm ngay trước tiểu huyệt của mình mà xoa nắn lỗ hậu cho tới khi chất dịch trong suốt và sáng bóng bao phủ toàn bộ quy đầu. Anh lúc này mới buông tay ra, ngồi xuống dưới tác dụng của trọng lực.
"Hừm.....Thật sâu, thật lớn.... A, thật thoải mái..."
Chuuya mở rộng chân ngồi trên hắn, dương vật có kích thước kinh người đang ra vào giữa hai chân. Hình trụ dày đặc bóp ra một vòng tròn thịt ngoài cùng lỗ hậu, kích thước gậy mát xa lúc nãy không là gì so với thứ anh đang cưỡi cả. Anh ngửa đầu lớn tiếng rên rỉ. Sau khi tiến vào gần được hết quy đầu, tiểu huyệt căng đau và tê dại, côn thịt dày đặc như muốn san phẳng từng ngóc ngách trong anh. Tuy chỉ mới đi được nửa đường, anh không thể cầm lòng nổi được nữa, cũng chẳng còn quan tâm Dazai có tỉnh hay không, tự động thân trên người đối phương và không ngừng rên rỉ, còn tay phải run rẩy sờ nơi hai người gặp nhau. Duy trì tư thế một lúc lâu, Chuuya chậm rãi vặn eo bắt đầu lên xuống. Lúc đầu chỉ có quy đầu nông cạn ra vào tiểu huyệt, về sau huyệt đạo ngứa ngáy không thể thỏa mãn được nữa, chứng nghiện cùng kỳ phát tình làm anh mất đi cảm giác đau. Cuối cùng anh dừng lại và rút gậy thịt ra thoát ly trực tràng trong chốc lát, trực tiếp ngồi xuống, dương vật to dài tiến vào chỗ sâu nhất của lỗ nhỏ.
"A a a a, thật sâu!.... Sắp bị đẩy vào tử cung rồi .......Ha a a a!
Dazai lúc này cảm thấy thật hưng phấn. Chuuya mất cảnh giác mà vội vàng ngồi xuống, để cho hắn trực tiếp đẩy vào một miếng thịt hình nhẫn mềm mại sâu trong tiểu huyệt. Vách trong mềm mại nóng ẩm quấn chặt lấy dương vật hắn, nước dâm không ngừng tiết ra, lại tiếp tục chảy xuống nơi giao hợp, nhiều đến mức làm ướt quần của người bên dưới. Hắn chỉ đơn giản là duỗi thẳng thắt lưng của mình, cố tình hướng quy đầu vào miếng thịt hình nhẫn của anh.
"Ư a a, nơi đó.... Ở đó thật thoải mái... Muốn..Muốn ra!"
Chuuya hai tay chống lên giường thuận tiện cho di chuyển lên xuống, mỗi lần kéo ra đều chỉ còn lại một chút đầu dương vật ở trong rồi lại tàn nhẫn ngồi xuống. Anh chưa từng có trải nghiệm kiểu cưỡi ngựa, nên chẳng mấy chốc cổ họng thấy khàn khàn, trong miệng rên rỉ đứt quãng không thành câu. Dương vật mỗi lần đều cố tình đánh vào những vị trí khác nhau, cuối cùng không thương tiếc đè lên miệng tử cung mềm mại--
"A a!... Sắp...Sắp có cái gì đó muốn ra!....Ha a! Đẩy...Đẩy vào đó, thật thoải mái a a...."
Anh ngồi xuống thật sâu nhưng không đứng dậy, một tay chống trên bụng của hắn, lưng thẳng và cong cổ, bụng dưới có cảm giác lún xuống, lỗ hậu co rút chặt lại, bóp mạnh dương vật của Dazai, khoải cảm từng đợt khiến hắn cũng bị đẩy lên cao trào.
--Thật thoải mái, Dazai thở hổn hển đến mức khó giữ được bản thân, nhưng hắn đột nhiên cảm nhận Chuuya cúi xuống, vòng tay qua cổ hắn, rên rỉ như mèo con.
"Hừm.... Vào đi..... Sao anh còn chưa bắn.... Bắn vào tử cung, em muốn có con của anh..... Muốn có con của Dazai..."
Đầu óc hắn trở nên trống rỗng. Câu nói đó có lực sát thương quá lớn. Mặc dù hiện tại hắn biết anh đang ngây ngẩn cả người, chưa chắc đó là lời nói thật lòng, nhưng hắn rất muốn như vậy. Hãy cứ coi câu nói đó là nói thật từ đáy lòng Chuuya.
Thân thể của anh kịch liệt run rẩy, miệng tử cung đã hoàn toàn mở ra, tinh dịch đặc sệt trực tiếp đổ vào trong khiến Chuuya cao trào lần nữa. Nằm trên người Dazai như mèo con, rên rỉ hồi lâu và eo anh run lên, tiết ra một dòng nước dâm trong suốt.
Duy trì tư thế này một hồi lâu, ánh mắt trở nên rõ ràng hơn một chút, lý trí cuối cùng quay trở về vài phần. Chuuya di chuyển cơ thể và muốn tránh khỏi Dazai vì xấu hổ. Nhưng đã mất cảnh giác và thắt lưng bị kéo lại.
"Chậc, ăn xong lau sạch muốn bỏ người ta lại rồi cao chạy xa bay sao? Thật là quá vô trách nhiệm phải không?"
"Ngươi..." Chuuya giật mình, hoài nghi mở miệng muốn hỏi. "Làm sao mà ngươi....". Tựa như nhớ tới cái gì, liền chợt ngậm chặt miệng.
"À, ngươi muốn nói về thứ thuốc trước đấy sao? Thuốc đó không có tác dụng nữa rồi." Hắn tủm tỉm cười nói. "Hơn nữa, khuyên lần sau không dùng loại còng tay này để tra tấn ta. Dù sao mấy loại còng tay này với ta cũng không hơn mấy món đồ chơi nhỏ."
Dazai không vội vã kéo tấm vải đen che mắt, ngược lại muốn trêu chọc Chuuya xem phản ứng như thế nào. Tay phải vuốt ve lên xuống thuận theo tấm lưng, tay trái vẫn vòng qua eo anh.
Hiện tại, não anh đang hoạt động rất nhanh, triệu chứng của kỳ phát tình kèm với bệnh nghiện tình dục giờ đã bị kìm nén rất nhiều. Sau khi tỉnh táo lại, Chuuya chỉ có thể cảm thấy xấu hổ và tức giận với những gì anh đã làm trong vài giờ qua. Vừa nãy Dazai dùng xưng "ngươi", hắn cũng không nói rõ thuốc hết tác dụng lúc nào mà chỉ mơ hồ nói "trước đấy".... Nói cách khác, hiện tại hắn chưa chắc đã biết anh là Chuuya. Chỉ cần không mở miệng, tìm một thời cơ đánh ngất hắn, kế hoạch liền có thể quay trở lại với quỷ đạo ban đầu.
"Này, ta đang nói, ngươi suy nghĩ gì vậy?" Dazai đưa tay vén một bên tóc của anh. "Không thắc mắc liệu ta có phát hiện ngươi là ai sao? Pffft, đề nghị đừng có giả bộ nữa, dù sao ta cũng sớm biết ngươi là ai rồi."
....Bình tĩnh, Nakahara Chuuya bình tĩnh lại. Anh hít một hơi sâu. Nếu nghiêm túc sẽ thua, hắn chỉ đang lại nói nhảm thôi.
Dazai cười khúc khích khó hiểu, Chuuya trước khi kịp phản ứng thì đã bị xoay người đè vai xuống.
"Không có ý định mở miệng sao? Tốt lắm, vậy để ta xem ngươi chịu đựng được bao lâu."
Hắn nói xong cúi đầu xuống, bởi vì hai mắt vẫn bị che nên có chút bất tiện, chỉ cần chạm nhẹ là có thể xác định được phương hướng. Chuuya khịt mũi nhẹ, mái tóc đen mềm mại cọ qua cằm anh, chóp mũi chạm đụng vào cổ. Dazai rất nhanh đã xác phương hướng, men theo đường cong của cổ mà cắn lên xương quai xanh một cái, đầu ngón tay thò vào dọc theo khe áo choàng tắm, vén tấm áo như lụa lên, tà ác nhéo phần da thịt mềm trên lưng.
"Hừm...."
Sự kích thích đột ngột khiến cho Chuuya hừ nhẹ ra tiếng, rồi tỉnh táo lại như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân giữa những tiếng cười trêu chọc của hắn. Anh nghiến răng cắn cổ tay mình, phòng ngừa việc tạo thêm mấy âm thanh xấu hổ lần nữa. Dazai buông tay một cách chán tẻ, giọng điệu có chút tiếc nuối:
"Vẫn phòng thủ đến ngay cả một lời cũng không nói sao? Chao ôi, ngươi thật chẳng tử tế gì cả, rõ ràng là người bắt ta về đây trước, sử dụng ta cho sướng cái miệng nhỏ rồi liền phủi mông không thèm giúp ta sao?" Dazai vươn đầu lưỡi liếm xương quai xanh của anh một cách thô bạo. "Yên tâm, ta cũng sẽ khiến ngươi cảm thấy thoải mái."
....Ý hắn là sao? Đôi mắt trong của Chuuya hơi mở to, còn chưa kịp phản ứng thì Dazai đã lật người đè anh xuống dưới. Đặt cái gối đáng thương dưới eo, hai chân bị đối phương mở rộng sang hai bên. Trực giác mách bảo không ổn, ngay giây tiếp theo, thịt huyệt đã bị dương vật dài và dày của hắn địt một cách hung hăng, bịt chặt miệng như muốn hét lên.
"Chà, vừa rồi không thể cử động thực sự khiến ta ngạt thở vô cùng." Dazai nói với một nụ cười. Nếu không có lớp vải che trên mắt, anh chắc chắn sẽ thấy đôi mắt sáng đến đáng sợ của đối phương, giống như một con cáo thành công trong thủ đoạn của nó.
"Ưm..... Ơ....."
Vị trí tiến sau còn sâu hơn tư thế ngồi cưỡi, anh gắt gao cắn gối không nói lời nào, lực tác động dưới thân mỗi lúc càng kịch liệt. Nếu trong tình huống lúc nãy Chuuya có thể dâm đãng rên rỉ, vậy thì bây giờ anh đã tỉnh táo, trong đầu anh không có suy nghĩ nào khác ngoài xấu hổ và muốn chết. Nói chính xác hơn thì anh vừa xấu hổ vừa muốn chết.
"....A ha!"
Không biết là cố tình hay vô tình, nhưng hắn băng qua điểm mẫn cảm của anh, trực tiếp phá xuyên thủng nhiều hàng phòng ngự của đối phương.
"Đừng... Đừng đụng vào nơi đó mà ha ha a!.... Sẽ... Sẽ bị đụ hỏng mất...."
Giọng trở nên khàn khàn, anh chỉ có thể nằm trên giường cầu van xin sự thương xót một cách đứt quãng.
"Hả? Chẳng phải vừa nãy còn vô cùng nhiệt tình sao? Nhiệt tình đến mức dính vào tôi như mèo con." Dazai cúi đầu, phả hơi nóng vào tai anh. "...Tôi nói có đúng không, Chuuya?"
"Ư.... Ngươi, ngươi làm sao lại biết...."
"Làm sao mà lại không biết?" Hắn khẽ nhẹ cắn liếm vành tai. "Chuuya cho rằng tôi không quen với bộ phận nào trên người cậu ư?....Đây? Ở đây? Hay là.... chỗ này?"
Tay Dazai lướt trên yết hầu của anh, tiếp đến là cặp vú dâm đãng trên ngực, sau đó hung hăng dập mạnh vào miệng tử cung sắp đóng.
".... Không! Đụng.... Đụng phải tử cung rồi...... A đừng, đừng bắn vào trong..... Dazai, ngươi dừng lại, dừng tay lại...."
"Nãy còn nhiệt tình nói muốn mang thai con của tôi, thế nhưng tâm tình của Chuuya thay đổi nhanh như vậy?" Hắn nói xong, không ngừng va chạm điên cuồng vào vách thịt mềm mại, khiến cho miệng tử cung có chút buông lỏng, tinh dịch vừa mới rót vào tử cung liền chảy ra ngoài.
"Không..... Ta không có.... Không phải, không phải mà...." Chuuya nhỏ giọng nghẹn ngào, nước mắt lẫn nước bọt hòa lẫn vào nhau.
"Không phải sao?" Hắn nhíu mày. "Đến tận bây giờ cậu vẫn chối cãi sao?"
"Ừm a a a! Sâu quá.... Nhanh quá, Dazai, sắp bị địt hỏng mất...."
Lưng Chuuya cong lên, cặp vú hồng trên ngực anh sưng tấy lên và đau, tinh hoàn đánh vào trên mông tạo ra những âm thanh tục tĩu khiến người nghe cũng phải cảm thấy thẹn.
"Cầu xin tôi đi." Dazai Osamu nói ngắn gọn. "Chuuya cầu xin tôi, không chừng tôi sẽ cân nhắc một chút."
"A..... Van xin ngươi.... Mau dừng, dừng lại..... A a! Đi... Đi vào, tiến vào bên trong tử cung...." Cảm giác này so với lúc trước càng thêm hưng phấn, Chuuya lắc đầu không biết mình đang nói nhảm nhí cái gì. Sau khi bản tính Omega trong người hoàn toàn bị kích thích, anh chỉ biết trơ mắt nhìn động tác của đối phương. "Đau quá, mau dừng lại..."
".....Để tử cung của Chuuya ăn nhiều một chút rồi mới mang thai được đúng không?" Dazai hô hấp dần trở nên nặng nề. "Đừng lo, tôi nhất định cho cậu ăn, Chuuya."
Lo sợ để lộ khuyết điểm của mình, bản thân anh cũng chưa muốn bị đánh dấu bởi đối phương. Mà bây giờ hắn đang chơi đùa với cơ thể anh, kết dần dần hình thành trên thân dương vật to dày. Chuuya cảm giác bất an, nằm ở trên giường định chạy trốn, lại bị hắn kéo lại.
"Muốn chạy? Làm sao để cậu dễ dàng đạt được điều đó." Bên kia nói xong, lật người anh chính diện đối mặt với hắn. Tay vươn lên ôm lấy cổ đối phương, đầu ngón tay nắm đám tóc, lại vô tình nới lỏng tấm vải đen khiến nó toàn bộ bị kéo xuống.
Đôi mắt màu cánh diều dưới lớp vải nhìn anh.
".....Đừng có hối hận, Chuuya." Hắn nói. "Lần này..... cậu là người khiêu khích tôi trước."
".....A a a!" Theo Dazai chuyển động địt vào sâu hơn, Chuuya ngẩng đầu lên đã bị đẩy đến cực khoái, hai chân thon dài chủ động quấn lấy eo hắn. Cơn cực khoái lần này mãnh liệt và lâu hơn so với lần trước. Một thứ chất lỏng xối lên dương vật hắn, chảy ra nhiều đến mức chảy dọc theo nơi hai người giao hợp. Tinh dịch đặc quánh của hắn một lần nữa tràn đầy vào trong tử cung của anh.
Cùng lúc đó, Dazai Osamu cúi đầu cắn lên phần gáy của Nakahara Chuuya.
"....Ngươi nói cái gì cơ?" Chuuya không tin mà nhìn thuộc hạ trước mặt.
"Cán bộ Dazai..... Ngài ấy đã đào tẩu."
Vào đêm nhận được tin, Chuuya còn phóng xe đêm bên ngoài, mở chai rượu Petrus 1989 mà anh trân trọng bấy lâu nay để ăn mừng, chẳng nghĩ nhiều về chiếc xe bị nổ tung. Say khướt đến mẩn mê suốt đoạn đường về nhà. Mở cửa phòng, chỉ có sự im lặng trong căn phòng, không giống những lúc anh uống say, vẫn sẽ có người miễn cưỡng pha trà cho anh trong khi nói những lời kinh tởm.
Nhưng giờ đây người không trở về lại là người pha trà.
Chuuya đóng cửa lại, trong phòng vẫn im ắng và tối om. Anh chỉ chậm rãi ngồi trên đất, ôm đầu gối không nói một lời nào, chờ mong có người đột nhiên bật đèn phòng khách làm anh giật mình, sau đó cười nhạo anh. "Chuuya sao lại dễ tổn thương như vậy."
Nhưng không có người.
Không một ai cả.
Khó chịu, mũi anh có chút đau. Anh không hiểu tại sao bên kia lại rời đi không nói một lời, không hiểu tại sao hắn không để lại tin tức gì, không hiểu tại sao hôm qua hắn lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đi ăn mì cùng anh.
Cơ mà bây giờ nghĩ lại, hắn mời anh đi ăn mì thực sự là chuyện bất thường.
Mặc dù cuối cùng anh vẫn là người trả tiền.
Đột nhiên nhớ ra thứ gì đó, anh lắc đầu đứng lên khỏi mặt đất, đi thẳng vào phòng của Dazai. Hắn không có mang thứ gì đi, tất cả đồ vật đều vẫn ở đúng nguyên chỗ cũ không chút xê dịch, ngay cả một bộ quần áo cũng không thiếu. Có vẻ đối phương quyết tâm vạch ranh giới với quá khứ, từ nay về sau đoạn tuyệt.
Chuuya trầm mặc đi đến bên giường và ngồi xuống, nhặt đống chăn lộn xộn trên giường lên và ngửi lại chút pheromone sót lại-- mùi thơm của lá ngải cứu. Anh nhớ tới đêm qua anh và hắn đã có một đêm vui vẻ mây mưa tại đây, đối phương cắn cổ anh và hứa không để anh trốn thoát khỏi hắn, một ngày nào đó sẽ khiến anh sa đọa vì hắn.
Anh hít sâu một hơi, từ trên giường đứng lên.
Quyết định khóa căn phòng này vĩnh viễn, tốt nhất là khóa cùng luôn với những kí ức giữa hai người.
--Không bao giờ nữa, Dazai.
Ngày hôm sau, tại cuộc họp của các cán bộ về việc đào tẩu của Dazai, Nakahara Chuuya bất chợt ngất xỉu. Đến lúc tỉnh lại thì đã nằm trong phòng bệnh độc quyền của Mafia Cảng, Kouyou ngồi cạnh anh ở một bên, trong ánh mắt loáng thoáng sự lo lắng. Cô nói với anh là không cần phải lo lắng, đó chỉ là một bệnh nhỏ.
Chuuya nhìn thẳng vào mắt cô hỏi, đó là bệnh gì.
Ozaki Kouyou cắn môi dưới.
Nghiện tình dục.
Anh ngây người một lúc, rồi bật cười thành tiếng.
Không thể ngờ tên khốn nạn kia lại nói đúng. Quá khứ anh muốn nói lời vĩnh biệt, nhưng bóng ma vẫn cứ đeo bám anh, không buông.
Sau ngày Dazai Osamu đào tẩu ở tuổi mười tám, Nakahara Chuuya được chuẩn đoán mắc chứng bệnh nghiện tình dục nghiêm trọng.
"Như tôi đã nói, Chuuya, một ngày nào đó cậu cũng sẽ tự nguyện sa ngã vì tôi." Hắn nói rồi buông đôi tay đang siết chặt vai anh. "Bây giờ tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình."
Chuuya khàn cả giọng, không biết nên khóc hay nên cười.
Nhưng nó không quan trọng, cho dù đó là một kế hoạch tốt và tỉ mỉ từ đầu đến cuối, hay chỉ là một trò đùa.
Chí ít, mọi thứ cũng đã quay lại không phải sao?
Căn phòng kia, cuối cùng vẫn sẽ có người mở nó.
【THE END】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro