Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Editor: Dương Hin

Nhờ vị trí gần biển Bạc Hải mà thành phố này đã phát triển từ rất lâu. Xung quanh Bạc Hải có khu biệt thự tồn tại hàng chục năm, lưng tựa núi, mặt hướng biển. Những người sống tại đây hầu hết là những người đầu tiên làm giàu và tạo dựng sự thịnh vượng cho thành phố này.

Đất đai ở đây đắt đỏ vô cùng nhưng cây cối vẫn được trồng dày đặc. Dưới tán lá vàng rực của những cây ngân hạnh, một chiếc xe màu đen từ từ tiến lên.

Hạ Vãn ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ. Nơi này gợi cho cô cảm giác vô cùng thân thuộc. Kể từ khi Lục Thanh Du rời khỏi nhà họ Hạ, cha mẹ cô đã cho thôi việc tất cả người làm ở đây. Cô không ngờ rằng Lục Thanh Du lại đưa cô quay lại nơi này.

Ánh mắt cô dừng trên những tán lá ngân hạnh vàng óng, nhớ lại khi xưa mỗi lần tan học, Lục Thanh Du đều đứng dưới gốc cây đợi cô. Cô sẽ vui vẻ chạy đến bên anh, hỏi anh có phải đang đợi cô không. Lúc đó, Lục Thanh Du chỉ hờ hững chỉ vào đàn kiến dưới chân, nói rằng anh đang xem kiến.

Nhưng cô biết, anh chính là đang đợi cô.

Bởi vì chẳng có con kiến nào ở đó cả.

Tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ vang lên trong xe khiến Lục Thanh Du nghiêng đầu nhìn cô.

Thiếu nữ như nhận ra điều gì, lập tức đưa tay che miệng, chỉ để lộ đôi mắt to tròn như mắt nai con.

Giọng nói của anh ngừng lại một chút sau đó thu ánh mắt về rồi tiếp tục tập trung vào chiếc máy tính bảng. Dường như anh không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của những nhân viên xuất hiện trên màn hình.

Ai có thể ngờ rằng Lục tổng - người luôn có mặt tại các cuộc họp trực tiếp lại lần đầu tiên họp qua video, hơn nữa bên cạnh anh còn vang lên giọng nói của một cô gái.

Khi bị ánh mắt lạnh lùng của Lục tổng quét qua các nhân viên lập tức cúi đầu, nghiêm túc làm việc. Nhưng trong lòng họ nghĩ gì thì không ai biết.

Hạ Vãn cố nén cười rồi buông tay, tâm trạng vô cùng vui vẻ, tiếp tục nhìn Lục Thanh Du.

Lục Thanh Du vẫn đang nghiêm túc chỉ đạo công việc, thần sắc trên gương mặt không hề thay đổi. Bàn tay anh cầm chiếc máy tính bảng, các ngón tay dài và mạnh mẽ nhưng từng đường gân xanh dần nổi lên, như thể anh phải dùng rất nhiều sức để giữ chặt chiếc máy tính bảng.

Bất ngờ, một cảm giác mềm mại rơi nhẹ lên mu bàn tay anh. Những đường gân nổi bật càng làm nổi bật đầu ngón tay trắng mịn của thiếu nữ, mang theo chút sắc hồng như cánh hoa.

Chiếc máy tính bảng đột ngột rơi xuống giá đỡ, phát ra tiếng động không nhỏ.

Hạ Vãn giật mình, không ngờ chỉ vì tò mò mà cô chạm nhẹ vào đường gân xanh trên tay anh, chiếc máy tính bảng lại rơi xuống như không thể cầm nổi.

Ánh mắt Lục Thanh Du lạnh lẽo, anh nhấc chiếc máy tính bảng lên. Trong khi các nhân viên bên kia màn hình đều bối rối không biết vừa xảy ra chuyện gì. Họ chỉ biết rằng sau đó, Lục tổng chỉ nói qua loa vài câu rồi kết thúc cuộc họp.

Khi cuộc họp kết thúc, dường như họ nghe thấy một giọng nói mềm mại, ngọt ngào của thiếu nữ nhưng lại không chắc đó có phải ảo giác của mình hay không.

Hạ Vãn nhìn vẻ mặt của Lục Thanh Du, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi."

Bàn tay Lục Thanh Du đan vào nhau đặt trước bụng, bàn tay từng bị thiếu nữ chạm vào nay được anh khéo léo giấu trong lòng bàn tay còn lại. Như thể đang gián tiếp cảm nhận lại sự mềm mại từ đầu ngón tay của cô.

"Không sao."

Thấy Lục Thanh Du không để ý, Hạ Vãn thở phào nhẹ nhõm sau đó lại vui vẻ hơn. "Anh à, anh định về nhà sao?"

Về nhà?

Nhà của anh từ lâu đã không còn.

Còn điều duy nhất đáng để lưu luyến ở nơi này...

Lục Thanh Du khẽ cúi mắt, che đi những cảm xúc cuồn cuộn trong ánh nhìn, từ kẽ môi thoát ra hai từ: "Đúng vậy."

Xuống xe, mọi thứ hiện ra vẫn quen thuộc như ngày nào. Bồn hoa trước cửa vẫn còn những dây hoa bìm bìm mà ngày bé cô từng trồng, nay đã phủ kín hàng rào.

Hạ Vãn bước đến trước cửa, đặt tay lên khóa. Chỉ cần quét vân tay, cánh cửa đã tự động mở ra.

Cô bất ngờ nhìn vào bên trong. Dù ngôi nhà đã lâu không có ai ở, bên trong vẫn sạch sẽ đến mức không ngờ.

Giọng Lục Thanh Du vang lên bên cạnh: "Nơi này ba ngày sẽ có người đến dọn dẹp một lần."

Ngôi nhà này chứa đựng tất cả ký ức tuổi thơ của cô. Hạ Vãn nhớ mình từng ăn cơm trên chiếc bàn kia, cũng từng bị phạt úp mặt vào góc tường kia. Cô vẫn luôn nghĩ rằng sau khi gia đình họ rời đi, Lục Thanh Du cũng rời khỏi nơi này bởi anh chán ghét nơi đây. Nhưng không ngờ anh lại cẩn thận duy trì và chăm sóc ngôi nhà.

Trái tim Hạ Vãn như được thả vào một cốc nước ấm, cô quay người lại ôm lấy Lục Thanh Du, thì thầm: "Cảm ơn anh."

Cảm ơn anh đã giữ gìn những ký ức của em.

Cơ thể Lục Thanh Du thoáng cứng đờ. Trước khi anh kịp phản ứng, cô gái nhỏ đã buông tay.

Một cái ôm thoáng qua như cơn gió nhẹ nhàng lướt qua.

Lục Thanh Du đứng đó một lúc sau đó bước theo cô gái. Nhìn gương mặt rạng rỡ của Hạ Vãn, trong lòng anh lại nổi lên một cảm giác bức bối khó chịu.

Nếu thích nơi này đến vậy, tại sao ngày đó lại rời đi?

Bây giờ quay lại, tại sao lại phải giấu giếm cha mẹ cô?

"Em về nước, chú dì có biết không?" Lục Thanh Du hỏi.

Hạ Vãn đang xem lại những bức ảnh cũ, không ngờ anh lại đột ngột hỏi câu này. Cô ấp úng đáp: "Biết chứ."

"Thật sao? Vậy tại sao họ không về cùng em? Anh rất nhớ họ."

"Họ bận rộn quá nên bảo em về trước."

Hạ Vãn nhìn Lục Thanh Du cúi mắt, tưởng rằng anh buồn liền nói thêm: "Họ cũng rất nhớ anh. Ở nước ngoài, họ thường xuyên bảo em gọi điện cho anh. Nhưng mà anh chẳng bao giờ bắt máy."

Lục Thanh Du cười nhạt, trong nụ cười phảng phất một chút chua chát.

Họ rời đi vì anh, sao có thể nhớ anh? Người duy nhất lén lút giấu họ gọi cho anh chỉ có cô gái ngây thơ này.

Nhưng ngày ấy, tại sao cô lại lừa dối anh?

"Lúc đó bận quá nên anh không nghe được." Lục Thanh Du đáp.

Hạ Vãn gật đầu: "Anh một mình làm việc chắc vất vả lắm."

Ngoài sân, cây quế đang vào mùa tỏa hương thơm ngát. Hạ Vãn bước đến gần, thấy một chiếc lồng nằm dưới gốc cây.

Đó là chiếc lồng từng nhốt con thỏ xám năm nào.

Hạ Vãn ngồi xuống, tay chạm vào những dấu vết trên lồng. "Anh, đây là lồng nhốt con thỏ xám hồi trước."

"Em nhớ lúc đó anh về nhà trên người đầy cỏ."

Ký ức của Lục Thanh Du quay về ngày ấy. Anh đã ở trên núi cả ngày để bắt một con thỏ mang về. Nhưng con thỏ ngốc ấy lại chiếm hết sự chú ý và thời gian của cô gái nhỏ.

Lúc anh định bóp chết nó, cha mẹ Hạ Vãn đã nhìn thấy.

Ánh mắt họ khi đó mang theo kinh ngạc và sợ hãi.

Không lâu sau, họ đưa cả gia đình ra nước ngoài, để lại anh một mình ở lại.

Đôi mắt Lục Thanh Du như phủ băng nhưng khóe môi lại nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.

Hạ Vãn đứng dậy, bước đến trước mặt anh, giọng nói mang theo hương thơm ngọt ngào của hoa quế: "Anh, em kể anh nghe một bí mật nhé."

"Bí mật gì?"

"Thật ra, em biết con thỏ xám không chết. Em nhìn thấy anh thả nó đi." Cô cười đắc ý. "Hồi đó em chẳng buồn chút nào, vì em biết anh thả nó đi là do nó định cắn em."

"Thật sao?"

"Thật mà. Tối đó anh còn khóc rất lâu nữa."

Ánh mắt Lục Thanh Du rơi xuống đôi môi hồng mềm mại của cô. Lớp băng giá trong mắt anh dần tan chảy. Như bị lời cô gái mê hoặc, anh tự nhủ rằng hôm đó anh thả con thỏ là để bảo vệ cô.

Không phải vì sự chiếm hữu sắp bùng nổ trong lòng anh, cũng không phải vì cơn ghen tuông điên cuồng.

Nhưng trong đầu anh lại vang lên tiếng thì thầm của cha mẹ cô.

"Đứa trẻ đó thật đáng sợ, nó định bóp chết con thỏ..."

"Đúng vậy, lúc đó tôi cũng hoảng hồn. Có lẽ cha mẹ nó cũng bị nó hại chết."

Lục Thanh Du bừng tỉnh, bật cười khàn khàn.

Không. Không phải vì bảo vệ cô. Anh chỉ muốn ánh mắt cô mãi mãi nhìn về phía anh. Anh chỉ muốn... chiếm hữu toàn bộ con người cô.

"Anh rất tốt bụng mà." Hạ Vãn tưởng anh không tin, liền thêm một câu.

Nhìn cô gái đơn thuần trước mặt, Lục Thanh Du cười lớn hơn. Đã bao năm rồi anh không cười thoải mái như vậy?

Nếu những đối thủ trên thương trường nghe được lời cô, có lẽ cũng sẽ bật cười như anh.

Hạ Vãn ngơ ngác nhìn anh, không hiểu mình đã nói gì khiến anh cười lớn như vậy.

Sau một lúc, tiếng cười của Lục Thanh Du ngừng lại.

Ánh mắt anh dưới cặp kính ánh lên một tia sáng nhè nhẹ. Anh nhìn gương mặt ngây thơ của cô, ngón tay khẽ vuốt lên má cô.

Chỉ có một Hạ Vãn như thế này mới nghĩ anh tốt bụng. Chỉ có cô như thế này mới khiến anh không nỡ buông tay.

Nếu cô biết con người thật của anh, chắc chắn sẽ sợ hãi.

Nhưng dù đôi tay anh đã nhuốm đầy vết nhơ, anh vẫn muốn giữ đóa hoa cát tường trong sáng, thuần khiết và xinh đẹp này làm của riêng.

Hạ Vãn cảm nhận được bàn tay anh thô ráp, mang theo chút đau nhói. Nhưng cô không né tránh, ánh mắt cô dừng lại ở nơi khóe mắt anh vừa lóe lên một tia sáng mơ hồ.

Đó là nước mắt sao?

Những giọt nước nhỏ li ti nhanh chóng khô đi. Ánh mắt Hạ Vãn lại bị vết sẹo nơi khóe mắt của Lục Thanh Du thu hút.

Cô tháo kính của anh xuống, hơi nghiêng người lại gần, không nhịn được mà đưa tay chạm vào vết sẹo. Dù đã lành nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra thậm chí khi chạm tay vào, cảm giác rất rõ ràng và mạnh mẽ.

Cô khẽ hỏi: "Có đau không?"

Bàn tay đang khẽ vuốt ve gò má cô của Lục Thanh Du nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô gái nhỏ.

Trong đôi mắt cô tràn đầy sự thương xót và đau lòng, như một ánh sáng ấm áp chiếu vào lòng anh.

"Không đau."

Sao có thể không đau được.

Vết sẹo đó kéo dài từ mí mắt đến tận đuôi mắt, chỉ thiếu một chút nữa là đến nhãn cầu. Nếu sâu thêm một chút nữa thôi...

Hạ Vãn nhìn Lục Thanh Du. Anh luôn giấu đi mọi nỗi đau, chưa bao giờ thừa nhận rằng mình đang đau đớn.

Vừa dứt lời, anh cảm nhận được một làn gió nhẹ mang theo chút hơi lạnh lướt qua khóe mắt.

Hạ Vãn khẽ thổi vào vết sẹo, sau đó nói: "Thổi một chút là hết đau rồi."

Cơn gió ấy xuyên qua khóe mắt, tràn vào tim anh, khiến trái tim anh không ngừng rung động vì cô gái nhỏ.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Vãn: "Thổi một chút là hết đau rồi."
Anh trai: "Không, phải hôn mới hết đau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro