Chương 7: Tôi không có hiểu lầm
Từ hôm sinh nhật qua đi, Dụ Trì Diệp thường xuyên không về nhà ngủ.
Cô đã quen, nhàn nhã uống sữa đậu nành, chuẩn bị đi mua mấy quyển sách dạy làm mẹ, liền nhận được điện thoại của Dụ Trì Diệp.
Anh kêu cô đem tài liệu đến công ty, loại này việc nhỏ vốn do thư kí làm, nhưng anh muốn làm khó cô, đã không phải một lần hai lần. Cô bình tĩnh lên lầu lấy văn kiện, đến công ty.
Bên ngoài sương mù mênh mông, gió lạnh đến xương, trời mưa nhỏ, cô ra trước cửa quàng khăn lên cổ cùng bao tay, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Ngồi trên xe cũng không cảm thấy lãnh.
Tới rồi công ty, cô trực tiếp vào thang máy dành cho nhân viên. Thang máy chen đầy, cửa thang máy mới vừa đóng lại, phía sau liền vang lên tiếng nghị luận.
"Nghe nói mối tình đầu của Dụ tổng đã trở lại, hai người mỗi ngày đều mặn nồng trong văn phòng, cái này cũng quá kỳ cục đi?"
"Cô thì biết cái gì, Dụ tổng sớm hay muộn cũng cùng vợ ly hôn, bọn họ hoàn toàn không có tình cảm."
Tiếng bàn tán làm cô cả người không được tự nhiên. Trong lòng hiện lên một tia phẫn nộ.
Diệp Minh Châu cùng Dụ Trì Diệp ở công ty cả ngày đều quấn quýt với nhau?
Bọn họ là có ý tứ gì?
Cố nén cảm xúc, không cho chính mình suy nghĩ miên man, chờ đến khi thang máy hết người , cô mới đem khăn quàng cổ gỡ xuống, bước nhanh ra ngoài.
Trước phòng không không có thư kí, cô suy tư một chút liền trực tiếp mở cửa mà vào. Trước mắt một màn làm cô dừng lại.
Bên trên bàn làm việc, Dụ Trì Diệp ôm Diệp Minh Châu, hai người quấn quýt, không biết thấp giọng cười cái gì. Bộ dáng như đôi vợ chồng mới cưới tình ý dạt dào.
Nàng nắm chặt tài liệu trong tay, khớp xương trắng bệch, dạ dày kêu gào, thân thể không nhịn được run rẩy.
Diệp Minh Châu ngẩng đầu, thấy là Diệp Cẩm Tú, nàng đáy mắt xẹt qua một tia khiêu khích tươi cười, lại như sao băng chợt lóe mà qua.
Nàng vội vàng từ trên người Dụ Trì Diệp đi lại, chân lại không cẩn thận ngã xuống người Dụ Trì Diệp.
"A......"
Nàng nhíu chặt mày, một bộ thống khổ đến cực điểm bộ dáng.
Dụ Trì Diệp chạy nhanh đem nàng ôm lên, đặt ở trên sô pha, cởi giày nàng, xoa xoa chân
"Minh châu, em không sao chứ?"
"Em......"
Diệp Minh Châu ủy khuất cắn môi, hốc mắt hồng hồng, nhìn về phía cửa
"em không có việc gì......"
Dụ Trì Diệp quay đầu nhìn thấy là Diệp Cẩm Tú, hung tợn trừng mắt nhìn một cái, tiếp tục thấp giọng trấn an ủi giải nhân trong lòng.
Diệp cẩm tú đem văn kiện đặt lên bàn, mặt không cảm xúc nói
"Em mang văn kiện đến."
Tin chắc Dụ Trì Diệp đã không cần.
Diệp Cẩm Tú đứng lặng ở bên cạnh bàn, nhìn đối nam nữ trên so pha, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Diệp minh châu giãy giụa đứng dậy, rồi nhanh xụi lơ trong lòng ngực anh
"Cẩm Tú, sự tình không phải như em nghĩ, chị cùng Trì Diệp......"
Ánh mắt nàngnhu nhược, làm người khác có ý muốn bảo vệ.
"Tôi không có hiểu lầm."
Diệp Cẩm Tú thanh âm vững vàng nói
"Em chỉ tới đưa văn kiện mà thôi."
Cô xác thật không có hiểu lầm, hai người kia, vẫn luôn dây dưa ở bên nhau, mà cô, lại có gì để hiểu lầm. Cô nỗ lực không cho giọng nói run rẩy, thoạt nhìn như là một người bình thường
"Chỉ là công ty nhiều lời ra vào chị chú ý một chút."
Lời này vừa nói xong làm hốc mắt Diệp Minh Châu đỏ lên, ngón tay mảnh khảnh để trước ngực Dụ Trì Diệp, ủy khuất giải thích
"Cẩm Tú, chị chỉ là nhận lời làm thư ký cho Trì Diệp, chị cùng anh ấy......"
Thư ký?
Diệp Cẩm Tú trong lòng cười khổ, chỉ sợ là phụ trách cùng ăn cùng ngủ thôi.
Nàng không có nói ra.
"Minh Châu."
Dụ Trì Diệp thanh âm lạnh lùng, đưa lưng về phía Diệp Cẩm Tú
"Em không cần cùng loại người này giải thích."
Diệp cẩm tú vừa mới chuẩn bị lui ra ngoài, liền thấy Dụ Trì Diệp chậm rãi đứng dậy, thân hình cao đi tới.
Hắn chỉ ăn mặc áo sơmi mỏng cúc áo cởi bỏ, lộ ra mảng da thịt săn chắc cùng yết hầu. Ánh mắt sắc bén mắt đen hiện lên một tia trào phúng, mây đen giăng đầy mặt. Lạnh băng ánh mắt quét lên người Diệp Cẩm Tú, anh cười lạnh
"Cô biết hiện tại cô giống cái gì không?"
Diệp Cẩm Tú tứ chi cứng đờ bất động tại chỗ.
Môi mỏng mấp máy, nộ khí bức người
"Tựa như một con chó không ai cần."
Trong lòng đau đớn.
"Trì diệp, anh không nên nói như vậy......"
Diệp Cinh Châu thanh âm nhu nhược vang lên.
Thấy nàng còn đứng bất động ở cửa, Dụ Trì Diệp quát lớn
"Còn không mau cút đi?!"
Diệp Cẩm Tú lặng im không lên tiếng rời khỏi nơi thuộc về bọn họ.
Cô bắt đầu hối hận. Hối hận lúc trước chính mình mắt mù, yêu một nam nhân như anh.
Bữa tối Diệp Cẩm Tú tùy tiện làm chút gì đó, không có tâm tư làm cơm, ăn xong cô ngồi trên sô pha xem tivi, trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh Diệp Minh Châu nằm trên người Dụ Trì Diệp.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, tiếp theo, là tiếng động của hành lý .
Nàng đứng dậy nhìn lại, Dụ Trì Diệp kéo một cái vali thật lớn Diệp Minh Châu đi theo phía sau anh, tựa như một đôi tình nhân.
Diệp cẩm tú nhíu mày, hai người này lại muốn chơi cái gì?
Thấy Diệp Cẩm Tú ngồi ở trên sô pha là việc ngoài ý muốn, lại rất mau khôi phục bình tĩnh
"Đem hành lý ra khỏi phòng ngủ chính, sau này cô ngủ ở phòng ngủ phụ."
Phía sau Diệp Minh Châu làm vẻ mặt xin lỗi, áy náy nhìn về phía cô.
"Cẩm Tú, chị......"
"Còn không mau lấy?"
Dụ Trì Diệp nhíu mày, thập phần không kiên nhẫn, Diệp Cẩm Tú yên lặng đi qua, kéo hành lý lên lầu.
Anh giúp Diệp Minh Châu vào, vẫn là ngủ phòng ngủ chính.
Có ý tứ gì, tự nhiên không nói mà trong lòng Diệp Cẩm Tú sớm đã không có cảm giác gì, cực khổ kéo hành lý, ngón tay phát đau.
Diệp Minh Châu đi vào phòng ngủ chính, thấy Diệp Cẩm Tú yên lặng thu gom quần áo.
Nàng đi qua đi, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, đứa em gái ngu xuẩn này quá dễ đổ, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.
Diệp Cẩm Tú ngẩng đầu, thấy nàng tiến vào, lại tiếp tục yên lặng xếp quần áo.
"Cẩm Tú, em giận chị có phải hay không?"
Diệp Minh Châu ủy khuất nhìn cô, mắt trông mong nói:
"Năm đó, chị không nên rời đi, khiến ba đem ep gả cho Trì Diệp, nhưng hiện tại chị đã trở về, em đem anh ấy trả lại cho chị, được không?"
Tuy rằng đã sớm đoán được nàng muốn nói gì, nhưng Diệp Cẩm Tú vẫn là không thể tin được. Cô lắc đầu, sắc mặt không tốt lắm
"Hiện tại tôi còn không thể ly hôn, không thể......"
Trong bụng cô còn có con, cô không muốn con của mình không có ba.Cô nói không nên lời.
Diệp Minh Châu vừa nghe, đáy mắt nổi lên một tia ác độc.
Nàng hít sâu, tay đột nhiên túm chặt Diệp Cẩm Tú đầy thủ đoạn, móng tay hung hăng véo vào người Diệp Cẩm Tú.
Diệp Cẩm Tú chịu đau nhíu mày.
Nàng khóc kêu
"Cẩm Tú, cầu xin em, thành toàn cho chị được không? Chị thật sự rất yêu Trì Diệp, chi ̣có thể vì anh ấy đi tìm chết!"
Lực đạo trên tay da đầu tê dại, Diệp Cẩm Tú nghe không rõ nàng đang nói cái gì, dùng sức vung tay
"Đau quá......"
Diệp Minh Châu theo lực đạo té ngã trên đất, xụi lơ trên mặt đất, nước mắt rơi liên tục:
"Cẩm Tú......"
"Diệp Cẩm Tú!"
Một tiếng gầm vang lên, cả người Dụ Trì Diệp tỏa ra nộ khí, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro