Chương 25: làm ra vẻ
Buổi sáng Diệp Cẩm Tú dậy sớm, tuy rằng tối hôm qua ngủ thật trễ, nhưng giờ giấc của cô luôn đúng giờ, vừa mới xuống lầu, liền nhìn thấy Diệp Minh Châu cùng Dụ trì Diệp đã ở dưới lầu.
"Diệp, anh nếm thử xem, đây là em làm cho anh."
Diệp Minh Châu dùng nĩa đưa miếng trứng chiên tới miệng Dụ Trì Diệp, hai người bởi vì cách cái bàn, trên người nàng mặc áo sơ mi của Dụ Trì Diệp, động tác này làm lộ ra thân thể yêu kiều của nàng.
Chẳng lẽ nàng coi nơi này không có người khác, không kiêng nể gì?
Diệp Cẩm Tú nghĩ, nếu Dụ mẫu trở về vừa vặn nhìn thấy, sẽ như thế nào.
Diệp Cẩm Tú đi xuống lầu, Diệp Minh Châu nghe được tiếng bước chân quay đầu nhìn.
"Xin lỗi, chị không biết em chừng nào thì thức, không có làm bữa sáng cho em."
Diệp Minh Châu giống như một đứa bé làm sai, ủy khuất nhìn Diệp Cẩm Tú nói.
Diệp Cẩm Tú nhìn bộ dáng ra vẻ của nàng, bất quá là diễn kịch cho Dụ Trì Diệp xem, nhưng hiện tại cô đã không để bụng.
"Không cần, người hầu làm là được rồi."
Diệp Cẩm Tú vốn muốn nói không sao cả, ở Diệp Minh Châu nghe lại càng thêm ủy khuất.
" thái độ của cô là gì, cô làm bộ mặt đó cho ai xem?"
Dụ Trì Diệp nhìn bộ dáng Diệp Cẩm Tú, liền cảm giác giận sôi máu, ai cũng không thể dùng ngữ khí lạnh nhạt đối với Diệp Minh Châu. Cho dù là nữ nhân mang thai con của anh cũng không thể, đứa bé kia bất quá là ngoài ý muốn, ở trước mặt Diệp Minh Châu, anh càng cảm thấy Diệp Cẩm Tú chướng mắt.
Diệp Cẩm Tú không mảy may đi tới phòng bếp, kêu người hầu làm bữa sáng, liền ra khỏi biệt thự, một mình đi tản bộ.
Dụ Trì Diệp nhìn theo bóng Diệp Cẩm Tú hồi lâu, Diệp Minh Châu nhìn Dụ Trì Diệp bị Diệp Cẩm Tú hấp dẫn, tức khắc đôi mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
"Diệp, anh mau ăn sáng đi, để lâu sẽ nguội."
Diệp Minh Châu giục Dụ Trì Diệp ăn cơm, Dụ Trì Diệp mới khôi phục thần chí.
Anh cảm giác Diệp Cẩm Tú dường như thay đổi, nhưng lại không nói được cô thay đổi ở chỗ nào.
Nhìn Diệp Minh Châu, Dụ Trì Diệp lười lười phải tìm tòi nghiên cứu, ăn xong bữa sáng, hôn trán Diệp Minh Châu liền rời đi.
Ở cửa gặp Diệp Cẩm Tú tản bộ trở về, trùng hợp nhìn thấy bộ dáng hai người thân mật.
Diệp Cẩm Tú dường như không nhìn Dụ Trì Diệp đi vào phòng khách, đi đến bàn, ăn bữa sáng.
Diệp Minh Châu nhìn bụng cô, trong mắt tràn đầy hận ý, chính mình cùng Dụ Trì Diệp ở chung thật lâu, nhưng bụng vẫn luôn không biết cố gắng, nhưng là không nghĩ tới cô lại may mắn như thế, lập tức liền có.
Lần trước Dụ Trì Diệp giải thích cùng Diệp Minh Châu, nàng thật là lại tức lại hận, dựa vào cái gì Diệp Cẩm Tú có thể dễ dàng mang thai như vậy, chính mình lại không có tin tức.
Ông trời thật là không công bằng.
Nhưng là nghĩ đến đứa bé trong bụng có thể thuận lợi sinh ra hay không là hai việc khác nhau, mặt Diệp Minh Châu lộ một tia đắc ý tươi cười. Nàng sẽ không cho đứa bé chảy dòng máu của Dụ Trì Diệp ra đời.
Liền tính Dụ Trì Diệp có con, cũng chỉ có thể là nàng sinh ra.
Diệp Cẩm Tú có thể được đi mẫu nhìn với con mắt khác, còn không phải bởi vì khối thịt trong bụng cô, nếu đứa bé không còn, như vậy cô còn có lý do gì ở tại chỗ này.
Chờ nàng mang thai đứa con của Dụ Trì Diệp, như vậy chức vị nữ chủ nhân của nhà này liền sẽ đổi chủ, đến lúc đó Dụ mẫu cũng sẽ bởi vì nàng mang thai mà đối xử khác, Diệp Minh Châu đã sớm tính kế hết thảy.
Chỉ là hiện tại làm thế nào đem đứa bé trong bụng Diệp Cẩm Tú một cách thần không biết quỷ không hay bỏ đi?
Diệp Minh Châu nghiêm túc tự hỏi, đôi mắt nhìn chằm bụng Diệp Cẩm Tú không dời đi. Diệp Cẩm Tú có thể cảm giác được ánh mắt Diệp Minh Châu, lạnh lùng ngước mắt nhìn Diệp Minh Châu, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng.
"Mày nhìn cái gì mà nhìn, Diệp Cẩm Tú, mày không cần đắc ý, mày bất quá chỉ là công cụ sinh con cho Diệp, sinh xong đứa bé mày phải kẹp bao cút đi."
Diệp Minh Châu nói rất đúng, nhưng lời nói của cô không đấu lại Diệp Minh Châu
Diệp Cẩm Tú đã sớm rõ ràng sự thật này, vì con, cô lười cùng nàng tranh chấp.
Diệp Minh Châu nhìn biểu tình bình tĩnh của Diệp Cẩm Tú, ngọn lửa trong lòng càng thêm mãnh liệt, nàng mới là nữ nhân Dụ Trì Diệp yêu.
Hiện giờ nàng đầy mình hỏa khí, nhưng Diệp Cẩm Tú lại hoàn toàn khinh thường, tức giận trong lòng nàng không tiêu giảm, ngược lại càng thêm tràn đầy.
"Diệp Cẩm Tú, mày có ý gì? Sẽ không cho rằng sinh con là có thể ở lại?"
Diệp Minh Châu một phen kéo cánh tay Diệp Cẩm Tú lại, ngăn cô rời đi.
"Người hầu trong nhà đều nhìn, nếu đứa bé trong bụng có sơ xuất, chị cho rằng chị có thể hả vào Dụ gia sao?"
Diệp Cẩm Tú lạnh lùng nhìn Diệp Minh Châu nhắc nhở nói.
Hiện tại Dụ mẫu quan tâm nhất chính là đứa bé trong bụng cô, nếu sơ xuất gì, là Diệp Minh Châu gây ra, liền tính Dụ Trì Diệp yêu nàng, Dụ mẫu cũng sẽ cực lực phản đối, đến lúc đó, nàng liền thật sự hoàn toàn không bước được vào Dụ gia.
Diệp Cẩm Tú nói làm Diệp Minh Châu hung tợn nắm chặt cánh tay của cô, nàng tự nhiên rõ ràng đạo lý này, cho nên mới sinh khí.
Diệp Minh Châu tuy rằng không thể đem đứa bé trong bụng Diệp Cẩm Tú làm gì, nhưng tay lại dùng hết sức lực bắt lấy cánh tay Diệp Cẩm Tú. Móng tay dài làm Diệp Cẩm Tú đau đớn, đối mặt với sự khiêu khích của Diệp Minh Châu, cô lười nhẫn nại.
"Diệp Minh Châu chị tốt nhất đừng quá phận, chỉ cần một cuộc điện thoại, mẹ Dụ Trì Diệp liền sẽ từ Mỹ bay trở về, chị tốt nhất không cần luôn khiêu khích tôi, bằng không chúng ta cá chết lưới rách."
Diệp Cẩm Tú lạnh lùng nói xong liền đem Diệp Minh Châu ném ở phía sau, trên lầu.
Diệp Minh Châu hung hăng mà nắm chặt tay.
Diệp Cẩm Tú về tới phòng, chính là vì né tránh Diệp Minh Châu, cô cùng nàng cùng chỗ một không gian, thật sự là không có cách nào làm tâm tình tốt được.
Vì con, trốn tránh nàng là tốt.
Diệp Minh Châu nhìn đến Diệp Cẩm Tú trở lại phòng, liền bắt đầu suy tư làm thế nào đem bỏ đứa bé trong bụng cô.
Nhưng là nàng nghĩ như thế nào đều không có manh mối, rốt cuộc hiện giờ trong biệt thự cũng chỉ có nàng, nếu con của Diệp Cẩm Tú xảy ra chuyện gì, người Dụ mẫu hoài nghi chính là chính mình, liền tính Dụ Trì Diệp bảo vệ mình, gây ra chuyện như vậy, tựa như Diệp Cẩm Tú, nàng đời này liền không cần nghĩ đến việc gả vào Dụ gia.
Diệp Minh Châu chưa từng có cảm giác như vậy.
Hiện tại nàng không biết làm thế nào mới tốt, bỗng nhiên chuông cửa vang, hầu gái đi mở cửa lúc sau trở về nói cho Diệp Minh Châu nói Dụ Lộ Lộ tới. Diệp Minh Châu tức khắc giơ lên một tia đắc ý tươi cười......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro