Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: vậy tới a


"Minh Châu, em biết không, anh nghĩ hiện tại bất luận cái gì anh đều yêu em."

Diệp Minh Châu ngẩn ra một chút, chợt khóe miệng cười, lại lần nữa ghé vào bờ vai của anh:

"Vậy tới a, sớm hay muộn anh đều sẽ cưới em, Diệp, đúng hay không?"

Dụ trì diệp nghiêm túc gật gật đầu:

"Đương nhiên."

"Vậy anh hiện tại......"

Nàng vừa nói vừa một chút  cởi y phục:

"Anh không muốn em sao?"

Dụ Trì Diệp thừa nhận, việc này đối anh thực hấp dẫn.

Nhưng anh hiện tại hoàn toàn không có hứng thú, tâm tình đang tốt toàn bộ đều bị nữ nhân kia phá hủy!

"Cho anh chút thời gian, anh hiện tại có chút việc muốn làm, Minh Châu, anh sẽ kêu quản gia đưa em trở về."

Anh nói xong liền xoay người đi khỏi phòng.

"Loảng xoảng"  một tiếng, Diệp Minh Châu cắt đứt hy vọng xa vời.

Anh liền như vậy đi rồi?

Đôi mắt Diệp Minh Châu tràn ngập hận ý, nhìn anh rời đi, ngón tay gắt gao lôi kéo khăn trải giường, nghiến răng nghiến lợi gọi một cái tên:

"Diệp Cẩm Tú!"

Ba ngày sau, lại là một buổi sáng sớm.
Diệp Cẩm Tú dậy sớm đi Trúc Giang.

Chính là hôm nay, cô mới từ nhà trọ đi ra, liền thấy một chiếc xe màu đen  ngừng lại trước cửa tiệm.

Theo cửa sổ xe dần dần hạ xuống, gương mặt một nam nhân dần xuất hiện.

Là dụ phi trạch.

"Anh...... Như thế nào tìm được tới nơi này?"

Cẩm Tú nghi hoặc hỏi.

Cô cho rằng mình đã trốn rất kĩ, hắn như thế nào còn tìm tới.

"Anh tìm tài xế lái taxi, liền biết em đến nơi này."

Dụ Phi Trạch cười ôn nhu như ánh nắng, làm Diệp Cẩm Tú có chút cảm động.

Nam nhân kia hiện tại hẳn là còn ở cùng Diệp Minh Châu ở bên nhau đi?

Ánh mắt ảm đạm, Dụ Phi Trạch nói:

"Cẩm Tú, anh đã từng nói qua, nếu em muốn rời đi thì nói với anh có thể......"

"Em không nghĩ sẽ rời đi, chính là đột nhiên nghĩ muốn đến nông thôn ở mà thôi, rồi sẽ trở về ."

Cẩm Tú xoay người đường hoàng cười.

Dụ Phi Trạch đã rõ ý của cô, thức thời không nhắc lại.

Hai người vai sóng vai đi tới bờ sông, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.

Dụ Phi Trạch nói cho Cẩm Tú biết, Dụ mẫu cùng Dụ lão gia đã đi Mỹ, Diệp Cẩm Tú ừ một tiếng, không nói thêm, có thể không nhắc tới thì đừng nhắc tới đi.

Hai người ở bờ sông xấu hổ ngồi một hồi, Diệp Cẩm Tú vẫn luôn xem phong cảnh, mà Dụ Phi Trạch vẫn luôn nhìn cô.

Hắn rất muốn nói cô, lần trước thấy vành mắt cô thực hồng, muốn đêm cô ôm ở trong ngực, không cho phép bất luận kẻ nào ở khi dễ cô một chút!

"Phi Trạch, khi em còn nhỏ nghe nói qua một truyền thuyết, nói người đã chết đều sẽ đến một thế giới khác, anh nói xem nơi đó như thế nào? Liệu có người giống em không?"

Dụ Phi Trạch dừng một chút, đáy mắt Cẩm Tú hiện lên một tia bi thương, hắn thật cẩn thận hỏi đến:

"Nếu em đến một thế giới khác, gặp một người giống em, em muốn làm gì?"

Diệp cẩm tú hít sâu một hơi, chợt thở phào:

"Nếu  gặp được một người như thế, em sẽ đem cơ hội cả đời này toàn bộ đều cho cô ấy, cô ấy có thể yêu ngôi cô ấy yêu, hy vọng cô ấy có thể giống ba chữ diệp cẩm tú, cẩm tú cả đời!"

Dụ phi trạch có thể cảm nhận được sự thương tâm cùng tuyệt vọng của Diệp Cẩm Tú.

Trúc Giang, một ông lão mang theo nón đạp sương sớm chèo thuyền, mặt sông.

Dụ Phi Trạch nhìn theo ánh mắt Diệp Cẩm Tú hướng về phía xa ngắm nhìn, hai người lặng im hồi lâu, ai cũng không nói gì.

Hắn biết, có lẽ là trong khoảng thời gian này cô quá áp lực đi.

Cũng không có quấy rầy, như vậy lẳng lặng làm bạn tốt.

Một giờ qua đi, Diệp Cẩm Tú đứng lên, giật mình thấy Dụ Phi Trạch vẫn ngồi cạnh mình, hoảng sợ, thiếu chút nữa thì ngã.

Dụ Phi Trạch thuận thế giữ tay cô, dùng sức đem cô ôm vào lòng.

"Cẩn thận một chút."

Lời quan tâm nói vừa ra, hốc mắt Diệp Cẩm Tú hiện lên một tầng hơi nước.

"Không có gì, Phi Trạch, em biết em  giấu anh không được, anh có thể đừng nói cho Dụ Trì Diệp em ở đâu?"

"Được, không nói."

Dụ Phi Trạch nhìn Diệp Cẩm Tú cầu xin, càng thêm đau lòng, trong lòng sớm đã đối với Dụ Trì Diệp hận thấu xương, làm sao còn bán đứng Cẩm Tú.

Cẩm Tú đưa Phi Trạch về nhà trọ, hai người ăn một bữa sáng đơn giản. Cẩm Tú không cẩn thận khóe miệng dính một chút nước sốt, Dụ Phi Trạch ôn nhu giúp cô lau đi.

Cẩm Tú ở đây cũng mấy ngày rồi, bà chủ thấy cô rất có ấn tượng, không chỉ là bởi vì cô lớn lên xinh đẹp, còn bởi vì cô luôn nhìn thất thần về phía xa.

Bà cảm giác, cô gái nà không biết đã trải qua cái gì làm cô tuyệt vọng như vậy. Chỉ là nhìn chàng trai vừa đẹp lại ôn nhu đối với cô tốt như vậy, thật sự không nghĩ ra cô vì cái gì.

Từ trên lầu đi rồi xuống dưới, bà chủ cười chào hỏi với Cẩm Tú:

" bạn trai cô thật tốt."

Dụ Phi Trạch cầm khăn giấy trong tay dừng ở giữa không trung, trong lòng đừng vui vẻ, khóe miệng tươi cười, Cẩm Tú nói rõ quan hệ của hai người, Dụ Phi Trạch liền giúp cô gắp một miếng thịt:

"Em thiếu máu, ăn nhiều một chút."

Hắn ôn nhu, làm cô có chút ngại ngùng.

Cô tìm kiếm ở Dụ Trì Diệp không phải là loại ôn nhu này sao?

Như thế nào hiện tại có người đối với cô như vậy, cô lại muốn lui về phía sau......

Tầm mắt mờ ảo biến thành kiên định, cô nhìn Dụ Phi Trạch đối với cô sủng nịch đến cực điểm, thực thích cảm giác này.

Chỉ là, cô vì cái gì đối hắn một chút yêu cũng không có?

Người nam nhân này, rốt cuộc có chỗ nào kém?

Đối với Dụ Trì Diệp tốt hơn một trăm lần, vì cái gì cô không có một chút cảm giác rung động?

Dụ Phi Trạch nhìn đôi mắt ướt át của Diệp Cẩm Tú vội vàng phất phất tay, muốn gọi cô:

"Cẩm Tú, không cần nghĩ đến chuyện không vui, em ăn no rồi sao?"

Hắn cười thực ấm áp, làm Diệp Cẩm Tú muốn ỷ lại vào hắn.

Thành thật gật gật đầu, Diệp Cẩm Tú đã bị Dụ Phi Trạch kéo ra khỏi quán trọ:

"Cẩm Tú, anh ở phía trước, đã tìm được một nơi rất đẹp, em xem nhất định không tìm được một nơi tốt như Trúc Giang"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro